Chương 114: Lừa đảo T.Rex
Hoàng Ma
02/12/2013
Tạm thời Trương Linh Tuyền không có nguy hiểm gì nữa rồi. Đến bây giờ, Trương Hải mới có thể tạm thở phào một hơi.
Khối hàn khí trong cơ thể hắn đã được trấn áp tạm thời, nhưng vẫn còn một ít hàn khí đang chảy dọc theo thân thể, khiến hắn cảm thấy khó chịu không thôi.
Vẫn còn chịu được!
Thân thể yếu quá rồi, nhưng tinh thần của Trương Hải vẫn rất tỉnh táo.
- Kỳ Lân! Lát nữa mày định đánh lén con T.Rex kia thế nào? - Trương Hải cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
- Trò em hay dùng nhất là băng thiên tuyết địa! Băng nhọn tập kích vào sau lưng, hàn khí theo vết thương mà xâm nhập, làm đối phương tê liệt…
Hàn Kỳ Lân giải thích rõ ràng, Trương Hải nghe xong thì trầm ngâm nói:
- Lần này chơi ngược lại đi!
- Chơi ngược lại? - Hàn Kỳ Lân nghi hoặc.
Trương Hải cười nham hiểm:
- Anh còn có thể dùng Phụ Sủng để làm mày thi triển được một chiêu nữa. Chiêu này không quá tiêu hao, anh cũng không duy trì lâu đâu, dài nhất cũng chỉ là ba giây! Nhưng thời gian đó cũng đã đủ để mày áp sát nó, tung một đòn khí công hàn hệ làm thân thể nó đông cứng từ bên trong. Sau đó, mày tiếp tục dùng băng nhọn công kích, lúc đó nó có tránh đằng trời!
- Phụ Sủng? - Hàn Kỳ Lân hơi run lên, nuốt một ngụm nước bọt:
- Không nặng như Cún lần trước chứ?
Hàn Kỳ Lân đã từng chứng kiến Trương Hải dùng phụ sủng. Tuy không hiểu tại sao một tu sĩ yếu kém như Trương Hải lại có thần thông mạnh mẽ như thế, nhưng uy lực ấy cũng đã quá đủ để nó run sợ rồi. Nó sợ… sau khi phụ sủng xong thì người mình cũng rách nát như con hồn tinh kia!
- Cún mà nặng? Chẳng phải vài ngày là khỏi sao? - Trương Hải bĩu môi:
- Hơn nữa, chiêu này cũng không có tiêu hao nhiều như thế, lại là một chiêu thuộc khí hệ, tương thích với mày. Cún trông thảm như vậy chẳng qua là vì anh dùng chiêu tu thân lên cái xác tu hồn của nó mà thôi!
Hàn Kỳ Lân nghe thế thì mới yên tâm phần nào.
T.Rex vẫn thong dong trên bầu trời, không biết chuyện gì đang diễn ra bên dưới.
Nó những tưởng Trương Hải đã rơi xuống dưới núi lửa, chết mất xác rồi. Ngờ đâu tên kia vẫn đang ngồi đấy, vừa thở hồng hộc vừa tính toán đủ loại phương pháp đối phó nó.
Với Hàn Kỳ Lân, T.Rex cũng có hiểu biết nhất định, nó không lo lắng Hàn Kỳ Lân đánh lén, bởi nó đã quen thuộc với Hàn Kỳ Lân từ lâu rồi, tất nhiên hiểu được bài bản của Hàn Kỳ Lân là như thế nào.
Chằn tinh không phải là người, đặc biệt là mấy con chằn tinh mới khai mở linh trí thế này, đầu óc của chúng nhiều lúc khá ngây thơ, đấu pháp cũng chỉ có mỗi một loại, đã bị bắt bài mà vẫn không chịu thay đổi. Nếu đối mặt với phong cách biến chiêu liên tục của Trương Hải, mấy con chằn tinh này có khi cũng phải luống cuống tay chân một hồi.
- Này! Dị tượng này sắp biến mất rồi, lát nữa mày xuống trước tao nghe chưa? - T.Rex nhe răng nói với Cún.
Cún rất “ngoan”, cũng rất “yếu đuối”, chỉ ủy khuất gật đầu.
Bởi ấn ký trong đầu nó vừa mới rung lên, ý bảo nó đừng xung đột gì với T.Rex cả.
Năm phút sau.
Không gian loạn lưu đã biến mất, hai thân ảnh nhỏ bé đã hiện ra rõ ràng giữa trời xanh.
Cả hai đều không có gì đáng ngại, chỉ là quầng lửa vây quanh thân thể bé trai đã nhạt đi nhiều, hơi lộ ra da thịt bên trong.
Bé gái thì còn “hở hang” hơn, quanh người chỉ có mấy luồng gió xoáy quấn quýt, giống như mấy dải lụa vắt ngang thân thể, che đi những chỗ cần che, những vùng còn lại gần như lõa lồ, lộ ra làn da trắng hồng mịn màng.
Trương Hải nấp đằng sau Hàn Kỳ Lân, híp mắt nhìn lại tình hình.
Cún đáp xuống trước!
Khóe miệng Trương Hải nhếch lên. Quả nhiên là T.Rex đã đề phòng Hàn Kỳ Lân đánh lén, cho Cún xuống trước để làm vật cản. Nhưng con T.Rex này cũng quá khờ khạo rồi, sao không trực tiếp bắt lấy Cún để uy hiếp? Đến lúc đó Trương Hải cũng không làm gì được.
Quả nhiên là một đứa bé! Tuy rằng hơi bị tính toán, lật lọng và hung hăng, nhưng đầu óc vẫn rất đơn giản. Aiz… nghĩ lại, mình lừa đảo nó một phen này không biết là đúng hay sai nữa? Còn cả Cún và Kỳ Lân, hình như đều bị trúng mánh của mình nên mới bị khống chế.
Nhưng nghĩ lại… con T.Rex này rất hỗn láo, dám lừa đảo Hàn Kỳ Lân, độc chiếm Băng Hỏa Linh Thụ và cả ngọn núi lửa này. Mình đây là đi lấy đồ của Hàn Kỳ Lân, tiện tay “giáo huấn” nó nha.
Trương Hải vô sỉ nghĩ như thế, trực tiếp bỏ qua đạo nghĩa giang hồ, tham lam nhìn vào con T.Rex đã hóa hình thành bé trai kia…
Ách, không phải hắn có ham thích đặc biệt về giới tính đâu… hắn có Kỳ, có cả “cô” Tuyền nữa, sao lại có thể thích… Hắn chỉ đang nghĩ đến một ý tưởng cực kỳ cổ quái, cực kỳ quái đản. Nghĩ đến cái cảnh tượng ấy, Trương Hải chỉ muốn nhảy dựng lên mà hò hét: “Power Rangers… Go!”
Cún bình tĩnh hạ xuống bên người Hàn Kỳ Lân, trong mắt có vài phần thần sắc quái dị và buồn bực, nhưng T.Rex lại đi phía sau nên không nhìn thấy, lại càng không hề nghi ngờ gì. Nó chỉ nhắc đi nhắc lại:
- Nhớ lời mày đã hứa đó!
Hai mươi mét.
Mười mét.
Đến khi cả hai chỉ còn cách mặt đất năm mét, cuối cùng Hàn Kỳ Lân cũng tấn công.
Trương Hải nằm rạp trên thân thể nó, cố gắng giấu thân hình của mình đi đến thời khắc cuối cùng.
T.Rex nhe răng khinh thường, bởi hướng mà Hàn Kỳ Lân lao đến đã bị Cún che lại. Nó tin rằng, chỉ cần mình chạm chân xuống đất, nhún một cái là sẽ nhảy đi cả vài chục mét, đến lúc đó, con Kỳ Lân kia có muốn chạm vào mình cũng là một vấn đề.
Còn nếu Hàn Kỳ Lân húc thẳng vào Cún thì nó lại càng không quan tâm. Cún chắc chắn sẽ không ngồi im chịu chết, chắc chắn sẽ có sự phản kháng, hoặc cố gắng tự bảo vệ, tuy rằng không chặn công kích kia lại được, nhưng chắc chắn có thể làm bước tiến của Hàn Kỳ Lân bị ngưng trệ.
Chỉ là… mình đoán rằng con “ba sừng” này sẽ bắn băng nhọn hoặc phun hàn khí. Tại sao nó lại lao lên? Không biết rằng cận chiến với mình sẽ bị bất lợi hay sao?
Còn nữa, sao con nhóc kia không có một chút phản kháng nào? Thân thể nó vẫn chậm rãi rơi xuống, không hề có một chút dao động năng lượng nào cả?
Vụt!
Thân ảnh của Hàn Kỳ Lân xuyên thẳng qua người Cún. Là xuyên qua, chứ không phải là va chạm, bởi Cún vẫn đang tiếp tục rơi xuống bên dưới, phương hướng không thay đổi một chút nào. Âm thanh phát ra cũng chỉ là tiếng gió lay lắt, chứ không phải tiếng va chạm như trong tưởng tượng của T.Rex.
Một luồng khí tức lạnh lẽo đến tận xương tủy tập kích tới sau lưng nó.
Tinh thần của T.Rex như căng ra.
Trúng kế rồi!
Nhưng thân thể nó vẫn đang ở trên không trung, không có chỗ để mượn lực. Dù muốn ngự khí để phi hành trong tình trạng này thì cũng cực kỳ hao sức, hơn nữa còn chậm chạp, có muốn tránh cũng không kịp.
Nó không kịp làm ra bất cứ phản ứng gì, hàn khí lạnh thấu xương đã xuyên qua thân thể nó, đi vào từng cơ quan, từng tế bào, đông chúng thành đá lạnh.
- Dùng băng nhọn nhanh lên! - Một giọng nói gấp gáp, xen lẫn tiếng thở hổn hển vang lên.
Cùng lúc đó, hàng loạt băng nhọn giáng xuống đầu T.Rex như phô thiên cái địa. Nó muốn phản ứng, nhưng thân thể của nó lại cứng đờ ra như tượng, có nhấc cái tay cũng vô cùng khó khăn, gần như mất đi mọi năng lực phản ứng.
Hàn khí kia quá quen thuộc.
Nếu thứ hàn khí đó được bắn ra từ xa, T.Rex tự nhận mình có thể né tránh dễ dàng.
Nhưng hàn khí lại được bắn ra từ vị trí chỉ cách nó hai mét, làm sao nó kịp phản ứng đây?
Nếu cho nó mười giây! Chỉ cần mười giây thôi là nó có thể hóa giải toàn bộ hàn khí.
Nhưng đối thủ sẽ cho nó mười giây sao? Đáp án là không!
Băng nhọn găm xuống cánh tay, găm vào đùi của T.Rex làm nó kêu gào thảm thiết. Nhưng Hàn Kỳ Lân không dừng lại chút nào, vẫn hung hăng trút băng xuống, giống như muốn lấy mạng T.Rex vậy.
T.Rex cũng liều mạng chống trả, nhưng thân thể cứng đờ làm nó chẳng còn bao nhiêu sức phản kháng, nhất thời trên người chảy đầy máu, ngọn lửa bừng bừng làm “quần áo” cũng đã tiêu tán, lộ ra thân thể trần trụi lõa lồ đang nổi lên từng lớp da sừng của khủng long.
Nó sắp bị đánh cho hiện nguyên hình rồi.
Hiện nguyên hình cũng không có gì, nhưng như thế chứng minh rằng nó sắp kiệt sức, không thể tự bảo vệ được nữa rồi.
Nhưng Hàn Kỳ Lân bên kia cũng đâu có hơn gì, một chiêu Phụ Sủng vừa rồi đã làm nó hao mất một phần ba năng lượng, lại phun ra hàn khí, bắn băng nhọn liên tục, không hề có nửa giây lấy hơi, bây giờ nó cũng có cảm giác ăn không tiêu.
- Dừng! Dừng lại đi… - Một âm thanh thánh thót vang vọng như muốn xuyên thấu trời xanh.
Cùng lúc đó, thân ảnh nhỏ bé của Cún đã xuất hiện bên người T.Rex, đang vung tay múa chân bắn ra tia sét ngăn cản băng nhọn. Thân ảnh nhỏ bé ấy dường như đang cố hết sức, nhưng cũng vô cùng chật vật.
Hàn Kỳ Lân ngừng lại.
Thân hình của Cún đứng chắn trước người T.Rex, “nức nở” nói:
- Dừng lại đi! Đừng đánh anh ấy nữa! - Giọng nói giống như sắp khóc, nhưng đôi mắt thì lại trong veo, còn lộ ra vẻ bĩu môi trừng mắt với Trương Hải nữa.
Trương Hải cũng trợn mắt, sớm biết Cún có sở trường âm thanh, không ngờ còn có thể làm được cái trình độ “vẻ mặt một đằng, âm thanh một nẻo” thế này. Âm thanh còn êm ái như vậy, về thời hiện đại cho nàng đi lồng tiếng phim TVB chắc đắt hàng phải biết.
T.Rex cũng nghi hoặc, Trương Hải phía đối diện lộ ra vẻ nhíu mày khó chịu:
- Mày làm cái gì vậy? Mau tránh ra để tao giết nó! Nó dám đánh tao rơi xuống dưới vực, nếu không phải tao nhanh trí thì tao đã chết chắc rồi.
- Nhưng mà… anh ấy vừa giúp em! Em… - Cún lại bắt đầu nói ra vài câu làm T.Rex cảm động muốn chết.
Ở hiền gặp lành a! Mẹ nói cấm có sai! Vừa giúp người ta một chút mà giờ đã thấy có hồi báo rồi!
Trương Hải trừng mắt, bảo Hàn Kỳ Lân thả hắn xuống bên cạnh T.Rex. Con T.Rex vẫn chưa hóa thành nguyên hình, đang đề phòng nhìn chằm chằm hắn.
Trương Hải đè chặt gáy của T.Rex xuống đất, tranh thủ truyền hết hàn khí đang tản mát trong thân thể sang người nó, cất giọng sâm hàn như đã động sát tâm thật sự vậy:
- Vốn định giết mày! Nhưng nể mặt Cún, cho mày một lựa chọn, thần phục tao, nếu không tao giết mày!
- Mày giết tao đi! - T.Rex cương quyết nói.
Trương Hải nhíu mày.
Hắn đã dự tính tình hình này từ trước. Bởi chằn tinh cũng có ngạo khí, dù có kiệt sức thì cũng khó thu phục. Lần đầu thu phục Cún là do nó tu hồn, thu phục nó là phải sử dụng ấn ký hồn lực, ấn ký đó có thể làm đầu óc nó mê muội, vì thế Trương Hải có thể cưỡng chế Cún trong lúc nó không tỉnh táo. Thu phục Hàn Kỳ Lân phải dùng ấn ký khí đạo, ấn ký này mà cưỡng chế khắc vào thì chỉ có thể làm Hàn Kỳ Lân mất hết khí lực, nhưng đầu óc vẫn thanh tỉnh, làm sao mà khắc ấn ký hoàn thiện được?
Vì thế nên lúc đó, Trương Hải phải sử dụng cách dụ lợi kèm uy hiếp với Hàn Kỳ Lân. Cũng may con “vẹo” này hơi bị nhát, còn sợ đau nữa nên nhanh chóng đồng ý.
Còn với T.Rex thì lại phải dùng ấn ký nguyên tố tu thân, cưỡng chế thì chỉ làm thân thể nó tổn thương, nặng nhất là bạo thể, ngoài ra thì đầu óc vẫn thanh tỉnh, vì vậy nên việc thuyết phục nó là cực kỳ cần thiết.
Haiz, xem ra mấy kẻ tu hồn thu phục sủng vật thật là dễ nha! Chỉ cần đánh bại nó rồi cưỡng chế khắc ấn ký là xong. Còn mấy tên tu khí, tu thân mà muốn thu sủng vật thì còn vất vả dài dài…
- Mày thật sự không đồng ý? - Trương Hải gằn giọng nói, sau đó quay ra nói với Cún:
- Xem ra mày phải thất vọng rồi! Là nó không muốn sống, không phải anh mày tàn nhẫn.
Trương Hải nói xong thì rút một con dao ra, đâm thẳng xuống đầu của T.Rex.
- Đừng! Đại ca, nghe em nói đã! - Cún lại bắt đầu cất giọng nói nức nở như khóc của mình lên…
- Anh… anh không được giết anh ấy! Nếu… nếu anh ấy chết thì em sẽ chết theo đấy! Anh ấy đã giúp em, em còn chưa báo đáp…
Trương Hải đang cười âm hiểm không ngừng, Cún cũng chưa hiểu được ý vị trong mấy lời mình vừa nói, nó chỉ nói theo kịch bản mà Trương Hải truyền âm mà thôi. Nhưng Trương Linh Tuyền đang ngồi ở bên kia đang nổi hết cả da gà, trừng mắt oán trách nhìn Trương Hải. Không ngờ tên vô sỉ này dám làm vấy bẩn hình tượng trong sáng của Cún.
Quả nhiên, T.Rex đã cảm động đến sắp rơi lệ, chỉ cần một chút nữa thôi là nguyện lấy thân báo đáp cái ân tình này của Cún. Nhìn thần sắc đáng yêu của con bé kia… ách, trái tim nóng bỏng đã đóng chặt bao nhiêu năm của T.Rex chợt đập lên thình thịch.
- Mày nguyện chết theo nó? - Trương Hải cười lạnh:
- Thế thì mày chết đi tao xem!
Trương Hải nói xong câu này thì cũng đã toát hết cả mồ hôi, tay run rẩy vứt con dao cho Cún. Trong lòng đang chửi mười tám đời tổ tông nhà T.Rex. Con mẹ nó, thấy người ta hy sinh vì ngươi chưa, đồng ý đi nhanh lên. Đồng ý đê, đồng ý theo anh đê!
- Mày chết đi xem nào? Mày có chết thì cái thằng “đầu to” (T.Rex đầu to ^^) này cũng không có chịu quan tâm đến sống chết của mày đâu! Hắc, chỉ sợ mày phí công vô ích rồi. - Trương Hải lại tiếp tục bơm đểu.
Cún run rẩy cầm con dao trên mặt đất lên, kề vào vị trí trái tim. Ấn ký trong đầu đã run lên bần bật, căng thẳng truyền âm cho Trương Hải.
Con dao giơ lên…
- Dừng lại! - T.Rex gần như hét lên, giận dữ nhìn Trương Hải, như thể chỉ muốn táp cho hắn một nhát:
- Có phải tao đồng ý là mày sẽ không giết ai cả?
Gật đầu.
- Thực lực mày quá kém, mày không sợ năm năm sau không đuổi kịp tao hay sao? Đến lúc đó tao sẽ giết mày! - T.Rex nhe răng nói.
- Thoải mái! Anh mày tự tin lắm! - Trương Hải hờ hững đáp.
- Tốt! Tao theo mày! Nhưng mà… cô ta phải ở bên tao! - T.Rex lại gằn giọng.
Gật đầu.
Cún bên kia xám xịt mặt mày, mắt trợn to như cực kỳ tức giận, muốn xông lên liều mạng với Trương Hải vì cái tội dám áp đặt linh tinh.
Ấn ký được vẽ nhanh như chớp.
Ấn ký lơ lửng…
Ấn ký chui vào đầu T.Rex…
- Ê! Khoan đã, nếu mày đã ký khế ước cưỡng ép với con bé kia! Nếu nó chết chẳng phải mày cũng chết sao? Đậu má…
T.Rex vừa mới nhận ra cái gì đó, đang định vùng vẫy thì phát hiện ra ấn ký kia đã được xác lập thành công, không khỏi tức đến mức phun ra một ngụm máu, ngất xỉu đương trường.
Khối hàn khí trong cơ thể hắn đã được trấn áp tạm thời, nhưng vẫn còn một ít hàn khí đang chảy dọc theo thân thể, khiến hắn cảm thấy khó chịu không thôi.
Vẫn còn chịu được!
Thân thể yếu quá rồi, nhưng tinh thần của Trương Hải vẫn rất tỉnh táo.
- Kỳ Lân! Lát nữa mày định đánh lén con T.Rex kia thế nào? - Trương Hải cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
- Trò em hay dùng nhất là băng thiên tuyết địa! Băng nhọn tập kích vào sau lưng, hàn khí theo vết thương mà xâm nhập, làm đối phương tê liệt…
Hàn Kỳ Lân giải thích rõ ràng, Trương Hải nghe xong thì trầm ngâm nói:
- Lần này chơi ngược lại đi!
- Chơi ngược lại? - Hàn Kỳ Lân nghi hoặc.
Trương Hải cười nham hiểm:
- Anh còn có thể dùng Phụ Sủng để làm mày thi triển được một chiêu nữa. Chiêu này không quá tiêu hao, anh cũng không duy trì lâu đâu, dài nhất cũng chỉ là ba giây! Nhưng thời gian đó cũng đã đủ để mày áp sát nó, tung một đòn khí công hàn hệ làm thân thể nó đông cứng từ bên trong. Sau đó, mày tiếp tục dùng băng nhọn công kích, lúc đó nó có tránh đằng trời!
- Phụ Sủng? - Hàn Kỳ Lân hơi run lên, nuốt một ngụm nước bọt:
- Không nặng như Cún lần trước chứ?
Hàn Kỳ Lân đã từng chứng kiến Trương Hải dùng phụ sủng. Tuy không hiểu tại sao một tu sĩ yếu kém như Trương Hải lại có thần thông mạnh mẽ như thế, nhưng uy lực ấy cũng đã quá đủ để nó run sợ rồi. Nó sợ… sau khi phụ sủng xong thì người mình cũng rách nát như con hồn tinh kia!
- Cún mà nặng? Chẳng phải vài ngày là khỏi sao? - Trương Hải bĩu môi:
- Hơn nữa, chiêu này cũng không có tiêu hao nhiều như thế, lại là một chiêu thuộc khí hệ, tương thích với mày. Cún trông thảm như vậy chẳng qua là vì anh dùng chiêu tu thân lên cái xác tu hồn của nó mà thôi!
Hàn Kỳ Lân nghe thế thì mới yên tâm phần nào.
T.Rex vẫn thong dong trên bầu trời, không biết chuyện gì đang diễn ra bên dưới.
Nó những tưởng Trương Hải đã rơi xuống dưới núi lửa, chết mất xác rồi. Ngờ đâu tên kia vẫn đang ngồi đấy, vừa thở hồng hộc vừa tính toán đủ loại phương pháp đối phó nó.
Với Hàn Kỳ Lân, T.Rex cũng có hiểu biết nhất định, nó không lo lắng Hàn Kỳ Lân đánh lén, bởi nó đã quen thuộc với Hàn Kỳ Lân từ lâu rồi, tất nhiên hiểu được bài bản của Hàn Kỳ Lân là như thế nào.
Chằn tinh không phải là người, đặc biệt là mấy con chằn tinh mới khai mở linh trí thế này, đầu óc của chúng nhiều lúc khá ngây thơ, đấu pháp cũng chỉ có mỗi một loại, đã bị bắt bài mà vẫn không chịu thay đổi. Nếu đối mặt với phong cách biến chiêu liên tục của Trương Hải, mấy con chằn tinh này có khi cũng phải luống cuống tay chân một hồi.
- Này! Dị tượng này sắp biến mất rồi, lát nữa mày xuống trước tao nghe chưa? - T.Rex nhe răng nói với Cún.
Cún rất “ngoan”, cũng rất “yếu đuối”, chỉ ủy khuất gật đầu.
Bởi ấn ký trong đầu nó vừa mới rung lên, ý bảo nó đừng xung đột gì với T.Rex cả.
Năm phút sau.
Không gian loạn lưu đã biến mất, hai thân ảnh nhỏ bé đã hiện ra rõ ràng giữa trời xanh.
Cả hai đều không có gì đáng ngại, chỉ là quầng lửa vây quanh thân thể bé trai đã nhạt đi nhiều, hơi lộ ra da thịt bên trong.
Bé gái thì còn “hở hang” hơn, quanh người chỉ có mấy luồng gió xoáy quấn quýt, giống như mấy dải lụa vắt ngang thân thể, che đi những chỗ cần che, những vùng còn lại gần như lõa lồ, lộ ra làn da trắng hồng mịn màng.
Trương Hải nấp đằng sau Hàn Kỳ Lân, híp mắt nhìn lại tình hình.
Cún đáp xuống trước!
Khóe miệng Trương Hải nhếch lên. Quả nhiên là T.Rex đã đề phòng Hàn Kỳ Lân đánh lén, cho Cún xuống trước để làm vật cản. Nhưng con T.Rex này cũng quá khờ khạo rồi, sao không trực tiếp bắt lấy Cún để uy hiếp? Đến lúc đó Trương Hải cũng không làm gì được.
Quả nhiên là một đứa bé! Tuy rằng hơi bị tính toán, lật lọng và hung hăng, nhưng đầu óc vẫn rất đơn giản. Aiz… nghĩ lại, mình lừa đảo nó một phen này không biết là đúng hay sai nữa? Còn cả Cún và Kỳ Lân, hình như đều bị trúng mánh của mình nên mới bị khống chế.
Nhưng nghĩ lại… con T.Rex này rất hỗn láo, dám lừa đảo Hàn Kỳ Lân, độc chiếm Băng Hỏa Linh Thụ và cả ngọn núi lửa này. Mình đây là đi lấy đồ của Hàn Kỳ Lân, tiện tay “giáo huấn” nó nha.
Trương Hải vô sỉ nghĩ như thế, trực tiếp bỏ qua đạo nghĩa giang hồ, tham lam nhìn vào con T.Rex đã hóa hình thành bé trai kia…
Ách, không phải hắn có ham thích đặc biệt về giới tính đâu… hắn có Kỳ, có cả “cô” Tuyền nữa, sao lại có thể thích… Hắn chỉ đang nghĩ đến một ý tưởng cực kỳ cổ quái, cực kỳ quái đản. Nghĩ đến cái cảnh tượng ấy, Trương Hải chỉ muốn nhảy dựng lên mà hò hét: “Power Rangers… Go!”
Cún bình tĩnh hạ xuống bên người Hàn Kỳ Lân, trong mắt có vài phần thần sắc quái dị và buồn bực, nhưng T.Rex lại đi phía sau nên không nhìn thấy, lại càng không hề nghi ngờ gì. Nó chỉ nhắc đi nhắc lại:
- Nhớ lời mày đã hứa đó!
Hai mươi mét.
Mười mét.
Đến khi cả hai chỉ còn cách mặt đất năm mét, cuối cùng Hàn Kỳ Lân cũng tấn công.
Trương Hải nằm rạp trên thân thể nó, cố gắng giấu thân hình của mình đi đến thời khắc cuối cùng.
T.Rex nhe răng khinh thường, bởi hướng mà Hàn Kỳ Lân lao đến đã bị Cún che lại. Nó tin rằng, chỉ cần mình chạm chân xuống đất, nhún một cái là sẽ nhảy đi cả vài chục mét, đến lúc đó, con Kỳ Lân kia có muốn chạm vào mình cũng là một vấn đề.
Còn nếu Hàn Kỳ Lân húc thẳng vào Cún thì nó lại càng không quan tâm. Cún chắc chắn sẽ không ngồi im chịu chết, chắc chắn sẽ có sự phản kháng, hoặc cố gắng tự bảo vệ, tuy rằng không chặn công kích kia lại được, nhưng chắc chắn có thể làm bước tiến của Hàn Kỳ Lân bị ngưng trệ.
Chỉ là… mình đoán rằng con “ba sừng” này sẽ bắn băng nhọn hoặc phun hàn khí. Tại sao nó lại lao lên? Không biết rằng cận chiến với mình sẽ bị bất lợi hay sao?
Còn nữa, sao con nhóc kia không có một chút phản kháng nào? Thân thể nó vẫn chậm rãi rơi xuống, không hề có một chút dao động năng lượng nào cả?
Vụt!
Thân ảnh của Hàn Kỳ Lân xuyên thẳng qua người Cún. Là xuyên qua, chứ không phải là va chạm, bởi Cún vẫn đang tiếp tục rơi xuống bên dưới, phương hướng không thay đổi một chút nào. Âm thanh phát ra cũng chỉ là tiếng gió lay lắt, chứ không phải tiếng va chạm như trong tưởng tượng của T.Rex.
Một luồng khí tức lạnh lẽo đến tận xương tủy tập kích tới sau lưng nó.
Tinh thần của T.Rex như căng ra.
Trúng kế rồi!
Nhưng thân thể nó vẫn đang ở trên không trung, không có chỗ để mượn lực. Dù muốn ngự khí để phi hành trong tình trạng này thì cũng cực kỳ hao sức, hơn nữa còn chậm chạp, có muốn tránh cũng không kịp.
Nó không kịp làm ra bất cứ phản ứng gì, hàn khí lạnh thấu xương đã xuyên qua thân thể nó, đi vào từng cơ quan, từng tế bào, đông chúng thành đá lạnh.
- Dùng băng nhọn nhanh lên! - Một giọng nói gấp gáp, xen lẫn tiếng thở hổn hển vang lên.
Cùng lúc đó, hàng loạt băng nhọn giáng xuống đầu T.Rex như phô thiên cái địa. Nó muốn phản ứng, nhưng thân thể của nó lại cứng đờ ra như tượng, có nhấc cái tay cũng vô cùng khó khăn, gần như mất đi mọi năng lực phản ứng.
Hàn khí kia quá quen thuộc.
Nếu thứ hàn khí đó được bắn ra từ xa, T.Rex tự nhận mình có thể né tránh dễ dàng.
Nhưng hàn khí lại được bắn ra từ vị trí chỉ cách nó hai mét, làm sao nó kịp phản ứng đây?
Nếu cho nó mười giây! Chỉ cần mười giây thôi là nó có thể hóa giải toàn bộ hàn khí.
Nhưng đối thủ sẽ cho nó mười giây sao? Đáp án là không!
Băng nhọn găm xuống cánh tay, găm vào đùi của T.Rex làm nó kêu gào thảm thiết. Nhưng Hàn Kỳ Lân không dừng lại chút nào, vẫn hung hăng trút băng xuống, giống như muốn lấy mạng T.Rex vậy.
T.Rex cũng liều mạng chống trả, nhưng thân thể cứng đờ làm nó chẳng còn bao nhiêu sức phản kháng, nhất thời trên người chảy đầy máu, ngọn lửa bừng bừng làm “quần áo” cũng đã tiêu tán, lộ ra thân thể trần trụi lõa lồ đang nổi lên từng lớp da sừng của khủng long.
Nó sắp bị đánh cho hiện nguyên hình rồi.
Hiện nguyên hình cũng không có gì, nhưng như thế chứng minh rằng nó sắp kiệt sức, không thể tự bảo vệ được nữa rồi.
Nhưng Hàn Kỳ Lân bên kia cũng đâu có hơn gì, một chiêu Phụ Sủng vừa rồi đã làm nó hao mất một phần ba năng lượng, lại phun ra hàn khí, bắn băng nhọn liên tục, không hề có nửa giây lấy hơi, bây giờ nó cũng có cảm giác ăn không tiêu.
- Dừng! Dừng lại đi… - Một âm thanh thánh thót vang vọng như muốn xuyên thấu trời xanh.
Cùng lúc đó, thân ảnh nhỏ bé của Cún đã xuất hiện bên người T.Rex, đang vung tay múa chân bắn ra tia sét ngăn cản băng nhọn. Thân ảnh nhỏ bé ấy dường như đang cố hết sức, nhưng cũng vô cùng chật vật.
Hàn Kỳ Lân ngừng lại.
Thân hình của Cún đứng chắn trước người T.Rex, “nức nở” nói:
- Dừng lại đi! Đừng đánh anh ấy nữa! - Giọng nói giống như sắp khóc, nhưng đôi mắt thì lại trong veo, còn lộ ra vẻ bĩu môi trừng mắt với Trương Hải nữa.
Trương Hải cũng trợn mắt, sớm biết Cún có sở trường âm thanh, không ngờ còn có thể làm được cái trình độ “vẻ mặt một đằng, âm thanh một nẻo” thế này. Âm thanh còn êm ái như vậy, về thời hiện đại cho nàng đi lồng tiếng phim TVB chắc đắt hàng phải biết.
T.Rex cũng nghi hoặc, Trương Hải phía đối diện lộ ra vẻ nhíu mày khó chịu:
- Mày làm cái gì vậy? Mau tránh ra để tao giết nó! Nó dám đánh tao rơi xuống dưới vực, nếu không phải tao nhanh trí thì tao đã chết chắc rồi.
- Nhưng mà… anh ấy vừa giúp em! Em… - Cún lại bắt đầu nói ra vài câu làm T.Rex cảm động muốn chết.
Ở hiền gặp lành a! Mẹ nói cấm có sai! Vừa giúp người ta một chút mà giờ đã thấy có hồi báo rồi!
Trương Hải trừng mắt, bảo Hàn Kỳ Lân thả hắn xuống bên cạnh T.Rex. Con T.Rex vẫn chưa hóa thành nguyên hình, đang đề phòng nhìn chằm chằm hắn.
Trương Hải đè chặt gáy của T.Rex xuống đất, tranh thủ truyền hết hàn khí đang tản mát trong thân thể sang người nó, cất giọng sâm hàn như đã động sát tâm thật sự vậy:
- Vốn định giết mày! Nhưng nể mặt Cún, cho mày một lựa chọn, thần phục tao, nếu không tao giết mày!
- Mày giết tao đi! - T.Rex cương quyết nói.
Trương Hải nhíu mày.
Hắn đã dự tính tình hình này từ trước. Bởi chằn tinh cũng có ngạo khí, dù có kiệt sức thì cũng khó thu phục. Lần đầu thu phục Cún là do nó tu hồn, thu phục nó là phải sử dụng ấn ký hồn lực, ấn ký đó có thể làm đầu óc nó mê muội, vì thế Trương Hải có thể cưỡng chế Cún trong lúc nó không tỉnh táo. Thu phục Hàn Kỳ Lân phải dùng ấn ký khí đạo, ấn ký này mà cưỡng chế khắc vào thì chỉ có thể làm Hàn Kỳ Lân mất hết khí lực, nhưng đầu óc vẫn thanh tỉnh, làm sao mà khắc ấn ký hoàn thiện được?
Vì thế nên lúc đó, Trương Hải phải sử dụng cách dụ lợi kèm uy hiếp với Hàn Kỳ Lân. Cũng may con “vẹo” này hơi bị nhát, còn sợ đau nữa nên nhanh chóng đồng ý.
Còn với T.Rex thì lại phải dùng ấn ký nguyên tố tu thân, cưỡng chế thì chỉ làm thân thể nó tổn thương, nặng nhất là bạo thể, ngoài ra thì đầu óc vẫn thanh tỉnh, vì vậy nên việc thuyết phục nó là cực kỳ cần thiết.
Haiz, xem ra mấy kẻ tu hồn thu phục sủng vật thật là dễ nha! Chỉ cần đánh bại nó rồi cưỡng chế khắc ấn ký là xong. Còn mấy tên tu khí, tu thân mà muốn thu sủng vật thì còn vất vả dài dài…
- Mày thật sự không đồng ý? - Trương Hải gằn giọng nói, sau đó quay ra nói với Cún:
- Xem ra mày phải thất vọng rồi! Là nó không muốn sống, không phải anh mày tàn nhẫn.
Trương Hải nói xong thì rút một con dao ra, đâm thẳng xuống đầu của T.Rex.
- Đừng! Đại ca, nghe em nói đã! - Cún lại bắt đầu cất giọng nói nức nở như khóc của mình lên…
- Anh… anh không được giết anh ấy! Nếu… nếu anh ấy chết thì em sẽ chết theo đấy! Anh ấy đã giúp em, em còn chưa báo đáp…
Trương Hải đang cười âm hiểm không ngừng, Cún cũng chưa hiểu được ý vị trong mấy lời mình vừa nói, nó chỉ nói theo kịch bản mà Trương Hải truyền âm mà thôi. Nhưng Trương Linh Tuyền đang ngồi ở bên kia đang nổi hết cả da gà, trừng mắt oán trách nhìn Trương Hải. Không ngờ tên vô sỉ này dám làm vấy bẩn hình tượng trong sáng của Cún.
Quả nhiên, T.Rex đã cảm động đến sắp rơi lệ, chỉ cần một chút nữa thôi là nguyện lấy thân báo đáp cái ân tình này của Cún. Nhìn thần sắc đáng yêu của con bé kia… ách, trái tim nóng bỏng đã đóng chặt bao nhiêu năm của T.Rex chợt đập lên thình thịch.
- Mày nguyện chết theo nó? - Trương Hải cười lạnh:
- Thế thì mày chết đi tao xem!
Trương Hải nói xong câu này thì cũng đã toát hết cả mồ hôi, tay run rẩy vứt con dao cho Cún. Trong lòng đang chửi mười tám đời tổ tông nhà T.Rex. Con mẹ nó, thấy người ta hy sinh vì ngươi chưa, đồng ý đi nhanh lên. Đồng ý đê, đồng ý theo anh đê!
- Mày chết đi xem nào? Mày có chết thì cái thằng “đầu to” (T.Rex đầu to ^^) này cũng không có chịu quan tâm đến sống chết của mày đâu! Hắc, chỉ sợ mày phí công vô ích rồi. - Trương Hải lại tiếp tục bơm đểu.
Cún run rẩy cầm con dao trên mặt đất lên, kề vào vị trí trái tim. Ấn ký trong đầu đã run lên bần bật, căng thẳng truyền âm cho Trương Hải.
Con dao giơ lên…
- Dừng lại! - T.Rex gần như hét lên, giận dữ nhìn Trương Hải, như thể chỉ muốn táp cho hắn một nhát:
- Có phải tao đồng ý là mày sẽ không giết ai cả?
Gật đầu.
- Thực lực mày quá kém, mày không sợ năm năm sau không đuổi kịp tao hay sao? Đến lúc đó tao sẽ giết mày! - T.Rex nhe răng nói.
- Thoải mái! Anh mày tự tin lắm! - Trương Hải hờ hững đáp.
- Tốt! Tao theo mày! Nhưng mà… cô ta phải ở bên tao! - T.Rex lại gằn giọng.
Gật đầu.
Cún bên kia xám xịt mặt mày, mắt trợn to như cực kỳ tức giận, muốn xông lên liều mạng với Trương Hải vì cái tội dám áp đặt linh tinh.
Ấn ký được vẽ nhanh như chớp.
Ấn ký lơ lửng…
Ấn ký chui vào đầu T.Rex…
- Ê! Khoan đã, nếu mày đã ký khế ước cưỡng ép với con bé kia! Nếu nó chết chẳng phải mày cũng chết sao? Đậu má…
T.Rex vừa mới nhận ra cái gì đó, đang định vùng vẫy thì phát hiện ra ấn ký kia đã được xác lập thành công, không khỏi tức đến mức phun ra một ngụm máu, ngất xỉu đương trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.