Khung Trời Vàng Không Lá

Chương 1

Quái Vương

09/08/2014

Trên đời này, bi thương nhất không phải là nhớ một người đến thắt ruột, cũng không phải là không bao giờ gặp được người mình nhung nhớ, mà là không còn ai để nhớ trong lòng.

Thật đấy! Thà là khóc, thà là đau, thà là vật vã cùng một vết thương nào đó, còn hơn lòng trống rỗng và hốc hác. Trái tim có thể khóc mòn mỏi, nhưng nó vẫn sẽ đập để một ngày ngừng đau thương. Nhưng trái tim không còn cười thì khác. Nó sẽ không vì bất cứ điều gì mà chậm lại hay lạc nhịp đi. Nó trở nên vô tri vô giác với mọi tác động xung quanh.

Tuấn là người sở hữu một trái tim như thế. Mọi người nói rằng anh đặc biệt trong cái cuộc đời này, nhưng sự thật thì anh khốn khổ trong cuộc đời mình. Gia đình định cư bên Mỹ, một mình khăng khăng ở lại Việt Nam đến mức bố nổi giận mà từ mặt, một đồng học phí cũng không cho. Suốt bốn năm đại học, anh một mình vừa đi học vừa đi làm, vất vả cùng tủi nhục. Thế nhưng khi ấy anh không hề thấy cực, vì bên anh có một người.

Người ấy thì khác. Cô đang tuổi xuân xanh, nét xinh đẹp tươi trẻ khiến bao người rung động. Cô cần một người con trai có thể đưa đón, cho cô những điều cô muốn, và anh thì chưa thể làm được như thế. Và rồi cô đi, một điều mà chính anh cũng cảm thấy hợp lý. Con người ta thường tìm kiếm những điều mình không có, và anh có thể thông cảm cho cô. Nước chảy về chỗ trũng đấy thôi.

Chỉ là, cô đi rồi, cuộc đời bỗng trở thành xoáy nước, con thuyền anh cứ mãi đảo vòng tròn, chìm đắm, kìm nén, chấp nhận, đến cuối cùng không còn muốn thoát ra nữa. Thân quen với nỗi đau đến mức chẳng còn cảm thấy gì không phải là bản lĩnh, mà là sự thất bại đau đớn. Để ép mình không được gục ngã, anh lao đầu vào học hành, chăm chỉ làm việc. Ít ra, cuộc đời cũng đền đáp anh bằng vị trí giám đốc trong một công ty viễn thông ở Hà Nội.

Ngoại hình bắt mắt, chiều cao ngưỡng mộ, vốn sống vượt trội, kỹ năng làm việc đáng nể, mọi người đều nói anh có một cuộc đời hoàn hảo. Phải, anh đang ở thiên đường. Nhưng anh làm cái quái gì ở nơi chết tiệt này khi chỉ có chính mình trong thế giới của riêng mình? Không một bóng người, thiên đường ấy trắng xóa trong cái nhìn lu mờ của anh. Nó như một không gian lặp lại và trùng khớp, nhìn đâu cũng chỉ là khoảng không nhạt nhẽo.

Đông bắc qua Xuân bằng một cây cầu của nỗi buồn đối với những kẻ cô đơn, nhưng với anh thì vẫn chỉ vỏn vẹn là sự trống rỗng. Hà Nội màu sắc và lộng lẫy, riêng anh chỉ thấy hai mảng trắng xám mịt mờ. Mọi người đã đi quá lâu để anh còn nhớ lại và nhức nhối, đã quá nhạt để anh có cơ hội buồn hay tiếc nuối. Mọi thứ đã trôi vụt đi rồi, bao gồm cả hạnh phúc và khổ đau, chỉ để lại mình anh giữa đông đúc cuộc đời mà lòng thì trống trải.

Ngồi ngay giữa quán xá đôi vui, anh ráo hoảnh nhìn ra con đường trước mặt. Đã đủ muộn cho những bóng đèn vàng vọt lóe lên, leo lắt gieo mình vào mảng đen huyền bí, đổ dài những cái bóng lặng lẽ lên con đường bê tông xám ngắt lạnh lẽo. Thỉnh thoảng, một vài cặp đôi ấm áp chở nhau đi ngang qua, đôi lúc lại là một gia đình có đứa trẻ ngồi giữa. Bằng cách này hay cách khác, cuộc đời người này là mảnh ghép trong đời người kia. Còn Tuấn, hình như anh đã thiếu quá nhiều mảnh ghép. Thiếu một gia đình để sum họp những ngày lễ, thiếu bàn tay đảm đang của mẹ, thiếu sự vững vàng dìu dắt của ba. Anh thiếu một bàn tay vươn về phía trước, buộc anh phải chờ đợi để nắm lấy. Thứ duy nhất anh có là một người bạn để tâm sự, nhưng người ấy lại ở quá xa. Đó là một cô bạn mà Tuấn quen trên mạng. Anh và cô từng nói chuyện điện thoại với nhau, cũng chỉ để họ tin vào giới tính mà Facebook hiển thị. Họ trò chuyện khá nhiều, quan tâm nhau như những người bạn rất thân, đôi lúc còn cho nhau cái quyền ghen tuông và can thiệp một chút vào cuộc đời người kia, nhưng họ không yêu. Là chắp vá cũng được, tạm bợ cũng được, nhưng trong cái khung màu trắng xám ảm đạm của anh đã dần có thêm chút nắng vàng.

Họ hợp nhau, thành thật với nhau, lắng nghe và thông cảm cho nhau, nhưng lại quá xa nhau. Một người tận trong Nam, một người mãi ngoài Bắc. Khoảng cách địa lý là thứ quá rõ ràng, không thể nhắm mắt mà xem như chẳng có gì. Vẫn biết việc để họ gặp nhau một lần cũng chẳng có gì khó khăn. Nhưng gặp rồi sao nữa? Hai người lại về với thế giới của mình. Ai sẽ là người thu mình lại? Ai sẽ là người mong nhớ hoài?

Một ngày, cô nói mình thương anh, và anh cũng đáp lại như thế. Rồi họ vẫn hay nói thương nhau mỗi tối trước lúc đi ngủ. Dành cho nhau một nơi nhỏ trong trái tim để thấy mình vẫn còn quan tâm và được quan tâm, vẫn còn có người cần đến và chờ đợi. Anh để cô là người thương trong cuộc đời mình, một dạng tồn tại thiêng liêng không mang tính chất chiếm hữu. Thế nhưng cái cách mà con người ta “thương nhau để đó” liệu có phải là một tình cảm an toàn, hay chỉ là cách hủy diệt cảm xúc trong mình?

Mặc dù có lúc muốn thoát ra khỏi cái phòng giam tù túng trong lòng mình, nhưng anh lại cảm thấy vô nghĩa và sợ hãi. Đôi khi, người ta không muốn tiến về phía trước, không phải vì không đủ sức, mà là vì nơi ấy chẳng có ai đang đợi. Chính vì vậy, anh vẫn giữ lại một phần khép kín cho riêng mình, không để cô bước chân vào. Anh sợ ai đó sẽ khuấy động nó lên, cho anh quen với sự sinh động của cuộc sống rồi một lần nữa rời đi, đẩy anh trở về vùng tăm tối này.

Cô thì khác, cởi mở và nồng nhiệt, có sự dữ dội của cô gái dám yêu, lại có thêm chút đanh đá của cô gái dám hận. Cuộc sống của cô màu sắc, năng động, hoàn toàn trái ngược với anh. Chính vì vậy, Tuấn luôn có cảm giác bị cô cuốn đi, mọi thứ lướt nhanh ngoài tầm kiểm soát. Nhiều lúc đọc lại những dòng inbox tình cảm, anh tự cảm thấy khi ấy bàn tay mình đã thuộc về một ai khác. Điển hình là chuyện họ để tình trạng đang hẹn hò trên Face với nhau mà khi anh nhìn lại thì thật sự ngỡ ngàng vì mình đã làm như thế. Hay như cái lần cô sính vào người bộ váy cưới của ai đó, make up và làm tóc như một cô dâu, đeo thêm một chiếc mặt nạ che đi nửa mặt rồi chụp hình mang lên Face tag anh vào kèm theo dòng chữ “Cô dâu của anh”. Cả hai đều biết đó là do bản tính điên rồ và ngẫu hứng của cô, nhưng anh thấy sao mọi thứ nhanh quá, và anh muốn thu mình lại. Có lẽ, một mình mãi nên đã đem lòng yêu sự cô đơn, xem nó là bạn đồng hành trong cuộc đời mình, cho nên khi có ai đó bước vào, xáo trộn những điều đã quen thuộc dù tốt dù xấu, bản thân anh sẽ có khuynh hướng đóng kín mình hơn. Vì vậy, Tuấn quyết định lạnh nhạt dần với cô. Anh bắt đầu điều đó bằng một dòng inbox: Em này!

Cô trả lời ngay sau đó: Em đây.

Tuấn đắn đo một chút rồi gõ nhanh và gửi tin nhắn đi: Mình bỏ Relationship đi nha em!

Phía bên kia là một sự im lặng nghẹt thở. Đột nhiên anh thấy ân hận về lời mình vừa nói. Nhưng lúc anh định cứu vãn thì cô lại trả lời: Ừa.

Anh ngập ngừng: Thế em bỏ đi!

Cô gửi tới một mặt cười và một chữ: Ừa.

Cô làm theo lời anh nói, sau đó không tiếp tục chat nữa. Bình thường, cô nói rất nhiều, nhưng hôm nay lại trở nên trầm lặng đến xa lạ. Sự im lặng thì luôn đáng sợ hơn gấp trăm lần tiếng gào thét. Anh bắt đầu cảm thấy hoang mang thật sự. Anh không biết chính xác cô đang nghĩ gì. Liệu cô có tự ái mà cắt đứt mọi liên lạc hay không?

- Thời gian qua em đã rất vui. Cảm ơn anh! – Cô gửi qua một dòng tin, đọc thôi đã hiểu là lời tạm biệt.

Sự hoang mang trong anh được nhân lên: Em đừng nghĩ gì nhé! Anh không muốn để Rela thôi. Không có ý gì khác đâu.

Cô lại gửi đến một cái mặt cười kèm dòng chữ: Ừ anh!

Mặc dù cô không trách móc hay gặng hỏi, nhưng anh cảm thấy thái độ của cô đã khác đi. Cô lại tiếp tục im lặng và cả anh cũng chẳng biết nói gì hơn. Đã quá lâu rồi không được ai quan tâm, có lẽ vì thế mà bản thân anh cũng chẳng ý thức được mình đang ngốc nghếch thế nào. Thêm vào đó, những người đã nát tim bằng cách ôm một ảo tưởng bắt đầu từ hy vọng như anh, tình cảm là thứ nguy hiểm, qua mạng thì lại càng khó nắm bắt hơn.

Tuấn chỉ thật sự biết mình đã tổn thương cô khi cái nick quen thuộc không còn í ới gọi anh mỗi ngày nữa. Cô vẫn online, nhưng anh có cảm giác mọi thứ trầm lặng đi hẳn. Không cập nhật status, không post hình ảnh, cũng không thấy cô like hay comment điều gì. Anh có cảm giác cô đang treo máy, còn người thì đi đâu đó.

Chính xác là hai tuần họ không nói chuyện với nhau. Nhiều lần anh muốn pm nhưng chẳng hiểu vì sao những dòng tin ngập ngừng đều bị xóa vội đi. Nick của cô vẫn sáng, nhiều đêm anh thức khuya làm báo cáo đến gần sáng, ngó lại vẫn thấy cô ở đó. Đôi khi anh thấy như họ đang chơi trò cân não, và ai bắt chuyện trước thì người đó thua. Chẳng biết hình phạt của cái sự thua ấy là gì, nhưng chắc rằng nó còn dễ chịu hơn việc cứ để ý nhau nhưng lại im lặng. Có điều, cả hai đều chọn cách tự làm khổ mình.



Thêm hai tuần nữa trôi qua trong sự im lặng nghẹt thở và trống trải, cô là người thua trước. Dòng tin ngập ngừng gửi đến cho anh lúc mười một giờ đêm Tết Tây: Cho em địa chỉ của anh!

Vào lúc anh nghĩ cả hai sẽ không bao giờ nói chuyện với nhau nữa thì cô pm, cảm giác giống như một đập nước vỡ òa. Anh thấy tim mình run lên, những ngón tay vội vàng gõ chữ: Làm gì vậy em? – Không phải anh muốn hỏi. Anh muốn kéo dài cuộc trò chuyện.

- Em gửi cho anh cái này. – Cô gửi kèm theo một icon mặt cười rất tươi.

- Vậy em lấy giấy bút ghi lại đi! – Anh nói rồi tiếp tục gõ địa chỉ cho cô, trong lòng hồi hộp tự hỏi không biết cô gửi gì.

Ba ngày sau, một hộp quà màu xanh rêu không ghi người gửi được chuyển đến cho anh, bên trong là một chiếc khăn quàng cổ màu đen. Anh có thể chắc chắn là do cô gửi. Khăn đan không đẹp, người khó tính nhìn vào sẽ nói nó quá xấu, nhưng nhờ vậy mà anh đoán được là do chính tay cô làm.

Kèm theo chiếc khăn là một mảnh giấy nhỏ nguệch ngoạc dòng chữ không đẹp mắt: “Quàng nhé! Trời lạnh lắm!” Vẫn là một cái mặt cười rất tươi được vẽ bên dưới. Cô luôn tạo cho người khác cảm giác mình hay cười và vui vẻ.

Anh đã mân mê chiếc khăn suốt ngày hôm đó trong lúc đợi nick cô sáng, nhưng điều ấy đã không xảy xa. Nhiều tuần sau đó nó cũng im lìm. Anh có cảm giác như cô đã mất tích, bởi cả số điện thoại cũng không liên lạc được.

Tuấn khủng hoảng thật sự. Món quà nhỏ của cô chất chứa một sự quan tâm và chân thành to lớn. Ngay lúc cầm nó lên, trong anh là niềm hạnh phúc vỡ òa và sự ân hận áy náy. Tình cảm của một người không được quyết định bởi khoảng cách địa lý mà là bởi trái tim. Anh đã quá xem trọng tất cả những khó khăn có thật, rồi quên đi điều quan trọng nhất là cô thương anh. Giờ thì hay rồi! Cô biết mất. Và điều này anh chỉ có thể tự trách mình. Chính anh là người xem thường sự quan tâm của cô và quay lưng với nó.

Từ hôm hỏi địa chỉ anh cho đến tận Tết, cô không xuất hiện thêm một lần nào nữa. Tuấn đã chìm trong sự nuối tiếc từ ngày này qua ngày khác. Hơi ấm trên cổ càng nhắc cho anh nhớ về hành động cũng như suy nghĩ ngu ngốc của mình.

Tết đến, đường phố Hà Nội lộng lẫy trong vô vàn màu sắc tươi tắn. Đào hồng, dưa hấu xanh, những chiếc áo dài đỏ thắm, tất cả đều như đang cười vào sự ủ dột trong lòng Tuấn. Niềm tiếc nuối trong anh dù đã nguôi ngoai nhưng vẫn rất nhức nhối. Nhất là mỗi khi định ra ngoài, vơ lấy chiếc khăn cô đan quàng lên cổ, lòng anh lại chùng xuống với vô vàn “Giá như”. Rồi có những đêm online Facebook một cách trống rỗng, anh nhớ những icon cười cô vẫn lí lắc ngày xưa. Cùng một biểu tượng ấy thôi, người khác gửi lại chẳng khiến anh bật cười như cái cách cô vẫn làm. Nhiều lúc trằn trọc khó ngủ, anh nhớ tiếng hát run run của cô. Cô vẫn hát cho anh nghe, dù giọng chẳng hay nhưng lại khiến giấc ngủ đến với anh một cách an lành hơn. Tất cả những điều tốt đẹp ấy đã không còn nữa, là anh tự tay mình hất đổ. Trời vào xuân nhưng Hà Nội vẫn lạnh, sắc trời hư ảo trong cái màn sương đỏng đảnh. Tuấn cúi thấp, dùng khăn quàng cổ che đi nửa gương mặt, tay giấu trong túi áo dạ, bước nhanh qua con phố không người. Kì lạ là anh đã luôn một mình suốt quanh năm, nhưng chỉ thật sự thấy đơn độc và cô đơn vào những dịp thế này. Người người, nhà nhà đang quây quần bên nhau, trong khi đó anh lại một mình đi ăn.

Chọn một quán bún ngan gần nhà, Tuấn lặng lẽ đi vào. Theo sau anh là một cô gái nhỏ người, mái tóc cột cao rất năng động, gương mặt thon gọn, không xinh đẹp nhưng dễ nhìn.

Tuấn chọn chiếc bàn trong cùng, mặc dù tất cả các bạn trong quán đều trống. Cô gái cũng theo anh ngồi xuống đó. Tuấn ngỡ ngàng, nhưng lại chẳng biết phải nói gì, thế nên chỉ im lặng.

Cô gái cũng không hề có ý định lên tiếng. Cô chủ động lau đũa và muỗng cho anh, dùng khăn giấy lau mặt bàn, động tác tự nhiên và thoải mái như thể họ đã cùng ăn với nhau nhiều lần.

Ôm trong lòng một bụng thắc mắc cùng ngỡ ngàng, Tuấn cúi đầu ăn trong im lặng, thỉnh thoảng nhướn mắt nhìn cô gái trước mặt qua hai hàng mi. Trông cô hoàn toàn lạ lẫm, gương mặt không chút quen thuộc. Từ góc nhìn của anh, đôi mắt cô hơi cụp xuống, hàng lông mi dài rũ một góc nghiêng phủ lên đôi mắt một nét buồn hoang hoải. Điều này hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ hoạt bát được tạo thành bởi kiểu tóc cũng như quần áo. Cô gái rất tự nhiên, ăn uống ngon lành, không nói chuyện với anh. Vì không tập trung ăn, khi cô gái xong xuôi thì anh mới chỉ được quá nửa. Không đợi anh, cũng không chào một câu, cô gái đứng lên, tính tiền cho hai người rồi rời khỏi quán.

Cho đến khi bóng lưng cô mất hút cuối con đường, bỏ lại phía sau màn sương mỏng và sự ngẩn ngơ của Tuấn, anh vẫn không biết chính xác điều gì vừa xảy ra. Họ giống như hai người lạ buộc phải ngồi cùng bàn vì quán hết chỗ, nhưng rõ ràng các bàn khác đều đang trống. Hơn nữa, cô còn chủ động thanh toán như tỏ ý muốn mời anh một bữa.

Tuấn ngẫm nghĩ thật lâu, nhận ra mình phải nghĩ thêm lâu hơn nữa, cho nên nhún vai rồi tiếp tục ăn.

Khi anh ra về, sương đã tan đi gần hết, chỉ còn chút lạnh lẽo mang lại cảm giác thoáng đãng và dễ chịu. Tuấn tạt qua hồ Gươm trước khi đi về nhà, bầu bạn với điếu thuốc và nhìn vu vơ ra mặt hồ trước mặt. Trong anh đang là cảm giác gì, tự bản thân cũng chẳng thể gọi tên. Bơ vơ? Lạc lõng? Cô đơn? Tất cả đều không! Anh như một cái hộp rỗng tuếch chứa thật nhiều khí lạnh. Tất cả chỉ là sự run rẩy và trống rỗng.

Một mình thế này tất nhiên thèm có người bên cạnh, và lúc này anh ao ước được quây quần bên gia đình. Tuổi trẻ thường xem tình yêu là tất cả, anh cũng đi qua cái tuổi ấy. Ngày đó, vì người yêu, anh cương quyết làm trái ý bố mình, tách hộ khẩu ra và khăng khăng ở lại Việt Nam. Đến giờ cũng đã tám năm rồi, những nông nổi đã trôi về quá khứ, nhưng tự ái và cái tôi thì quá khó để vượt qua khiến anh không đi tìm gia đình mình.

Đang trầm ngâm suy nghĩ, điện thoại Tuấn reo lên như một sự thức tỉnh. Là nhân viên trong công ty gọi điện. Họ đang ở trước nhà anh cùng với thức ăn và bia để nhậu nhẹt một bữa. Năm nào cũng vậy, các anh em đều tụ tập ở nhà anh, chúc Tết, nhậu và hát hò. Không khí luôn rất vui, có điều lòng anh vẫn thiếu thốn đến khó hiểu.

Từ hồ Gươm về đến nhà Tuấn chỉ mất năm phút đi bộ. Mãi ngoài đầu ngõ anh đã thấy năm sáu chiếc xe máy chở hai đang đợi mình.

Thế là cả ngày anh cuốn mình trong cuộc nhậu ồn ào, mãi đến tối mới dọn dẹp xong nhà cửa và ngồi vào máy tính. Anh muốn mang chuyện cô gái ban sáng kể trên Facebook vì cảm thấy nó rất thú vị. Vừa vào Face, ngay tại trang chủ, anh thấy tấm hình chụp một cô gái tại sân bay, đó chính là cô gái sáng nay cùng ngồi ăn với anh. Thoáng nghĩ trái đất tròn, anh đưa mắt nhìn tên Face của cô, rồi chết điếng đến sững sờ. Chính là cô, cô gái đã đan cho anh chiếc khăn thật ấm rồi biến mất khỏi cuộc đời anh. Chính là cô gái hay cười lí lắc với những icon đáng yêu. Chính là cô gái vẫn hay hát cho anh nghe mỗi tối. Từ lúc quen nhau cô đã từ chối cho anh xem hình, chỉ đưa số điện thoại để xác nhận đúng là con gái.

Tuấn ngồi bất động nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính rất lâu rồi mới đọc dòng trạng thái đi kèm với tấm hình của cô: “Tạm biệt Hà Nội! Bún ngan rất ngon, không khí rất ngọt, người ấy rất hiền!”

Hình được cập nhật lúc ba giờ chiều, bây giờ đã tám giờ tối. Tuấn chộp lấy điện thoại và gọi cho cô. Lần này đã liên lạc được, cô cũng nhận cuộc gọi.

- Cho anh địa chỉ của em! Anh sẽ vô Nam. – Tuấn nói nhanh như sợ cô sẽ đổi ý mà cúp máy.



- Anh ở nhà đi! – Giọng nói quen thuộc lại vang lên.

- Tại sao? – Anh đứng bật dậy khỏi ghế.

- Nhà sắp có khách. – Cô cười qua hơi thở.

- Là sao em? – Tuấn ngây ngốc.

- Anh chỉ cần biết vậy thôi. Em mệt rồi, đi ngủ sớm đây. Anh ngủ sớm đi!

- Khoan đã! – Tuấn không muốn cúp máy, anh sợ ngày mai sẽ lại là giọng nói tổng đài trả lời mình.

- Sao vậy anh? – Cô vẫn rất êm dịu, hiền hòa như một dòng nước mát quanh đời anh.

- Hát cho anh nghe đi! – Tuấn sực nhớ rằng mình rất thèm cái cảm giác an yên và chiếm hữu ấy. Khi cô hát, anh có suy nghĩ cô như trái đất xoay quanh mặt trời là mình. Tiếng hát ấy chỉ dành cho mình anh.

- Em mệt rồi, để ngày mai đi. Anh ngủ sớm đi! – Cô cười qua hơi thở.

- Ngày mai… em nhất định phải gọi cho anh nhé! – Tuấn ngập ngừng.

- Em hứa! – Cô nói chắc nịch.

Thế rồi họ cúp máy, cô bình yên tìm một giấc ngủ sau những ngày mệt mỏi làm thêm để có thể ra Hà Nội một chuyến, anh mỉm cười an yên ngồi bên bàn máy tính mân mê chiếc khăn len.

Sáng hôm sau, đúng như lời cô nói, nhà anh có khách. Hai vị khách vốn là người nhà. Đó là bố mẹ anh. Tuấn sững sờ đến mức không thể cử động, cứ đứng chôn chân ngay trước cửa. Có gì đó vỡ òa trong lòng, mang theo hơi ấm và sự hồi sinh chảy qua từng tế bào. Mắt Tuấn nóng ran vì hạnh phúc đang hóa thành nước muốn trào ra.

- Mày không mời bố vào nhà à? – Bố anh vẫn dữ như ngày xưa.

Tuấn giật mình rồi ngượng ngùng tránh chỗ khỏi cửa ra vào. Anh còn tưởng phải đến khi lấy vợ mới dám liên lạc với bố mẹ mình, không ngờ họ lại về tìm anh.

Dù thời gian có thể tạo nên khoảng cách trong lòng và sự gượng gạo là khó tránh khỏi, nhưng tình thân và máu mủ thì là thứ thời gian vĩnh viễn không thể xóa nhòa, cho nên họ cũng mau chóng tìm lại được không khí gia đình vui tươi như ngày xưa.

Buổi tối hôm đó cô đã gọi cho anh đúng như lời hứa.

- Cảm ơn em! – Giọng Tuấn đong đầy niềm vui cùng dịu dàng.

- Về điều gì? – Cô thì cứ mãi như một con suối nhỏ hiền hòa.

- Vì đã tìm và liên lạc với bố mẹ anh. – Tuấn thật sự biết ơn về điều đó. Anh chỉ vô tình tâm sự với cô để tìm sự nhẹ nhõm trong lòng, không bao giờ nghĩ cô lại để tâm và làm cho anh nhiều điều như vậy.

Có tiếng cười khe khẽ của cô, rồi giọng nói êm ả lại vang lên: Anh này! Mai nở rồi đấy. Một khoảng trời vàng không lá. – Để có những cánh hoa vàng tươi tắn và xinh đẹp ấy, những cây mai đã phải trải qua một quá trình trơ trọi cành khô, bị người ta tàn nhẫn ngắt hết những chiếc lá xanh.

- Anh sẽ vô Nam ngắm mai vàng với em. – Tuấn cười qua hơi thở. Anh cảm giác cô đang rất gần, ngay chính trong trái tim anh đây.

- Em đợi anh!

.....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Khung Trời Vàng Không Lá

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook