Chương 2: Khi mùa xuân đến
Quái Vương
09/08/2014
Tác giả: Jathy
1.
Trên không trung, những ngôi nhà với ánh đèn sáng rực trong lòng Hà Nội trông như những con đom đóm nhỏ bé đang ẩn hiện trong đêm tối. Máy bay dần dần hạ thấp độ cao, màn mây tan dần theo sải cánh của con chim sắt đang muốn đậu xuống sân bay Nội Bài. Trái tim tôi khẽ run lên nhè nhẹ khi nghĩ về cái lạnh giữ những ánh đèn ấm áp ấy.
Tôi đứng co ro ngoài sảnh sân bay. Nước mắt viền mi, và từng giọt chầm chậm trào ra khi tôi nhìn thấy mẹ. Mẹ dường như ngẩn ra vài giây trước khi kịp lau nước mắt trên khóe mi tôi và nói vài lời an ủi.
- Sao con lại ăn mặc thế này! Mẹ đã dặn là Hà Nội đang giữa đông.
Mẹ càu nhàu đôi chút rồi lôi ra một chiếc áo bông màu mận chín, nhìn qua cũng biết lớp bông bên trong dày đến mức nào. Loại áo này tôi chưa từng có cơ hội mặc thử.
- May mà mẹ biết trước tính con ẩu đoảng nên mang sẵn áo đi!
Tôi luống cuống đón lấy cái áo, cũng luống cuống không kém khi mặc nó vào. Một cảm giác ấm áp bỗng lan tỏa, không phải là cảm giác ấm áp khi những tia nắng của Sài Gòn chạm vào người, không phải là cảm giác ấm áp khi mặc những chiếc áo nỉ vào những ngày nắng to. Cảm giác này xa lạ quá!
Ngồi sau xe mẹ, hình như đã rất lâu rồi tôi mới có thể ôm mẹ từ phía sau, chặt thật chặt! Ba năm, từ ngày ba mẹ ly hôn, tôi vẫn nghĩ mình sẽ mãi sống bên ba, thỉnh thoảng có thể gọi điện hỏi thăm mẹ. Tết nhất mẹ sẽ bay về Sài Gòn để ăn với tôi vài bữa cơm, đưa tôi đi chơi vài buổi. Nhưng rồi sự ra đi đột ngột của ba khiến tôi như kẻ chết đuối, cứ chìm nghỉm dần trong làn nước chảy xiết ở thượng nguồn cuộc sống. Tôi chới với và chỉ kịp giữ bình tĩnh khi nhận được điện thoại của mẹ. Tôi sẽ ra Hà Nội, học tiếp lớp 12 và có thể sẽ học đại học ở đó.
Từ bé đến lớn, tôi luôn đi theo những con đường được vạch sẵn. Tôi không muốn mạo hiểm hoặc tôi cũng chẳng hề có cơ hội nào để mạo hiểm. Mọi thứ cần được chuẩn bị kỹ càng khi tôi lên phát biểu trong lễ đón nhận học sinh mới năm lớp 6 hay lễ tốt nghiệp năm lớp 9. Vậy nên khi biết mình sẽ đến một nơi xa lạ, đến với những con người xa lạ, đến với một cuộc sống xa lạ, dường như tôi đang đặt cược mọi thứ của cuộc đời mình. Tôi thấy mình run hẳn khi đã ngồi trên chuyến bay, tôi chẳng có cơ hội để chuẩn bị gì. Nhưng ít nhất tôi còn có mẹ.
Chiếc xe của mẹ rẽ vào một ngã ba, dường như cuộc đời tôi cũng đang chảy theo ngã rẽ ấy. Cảnh vật dần lùi về phía sau, những cánh đồng hoa bạt ngàn cũng dần thay bằng những những ngôi nhà nhỏ nhưng ấm cúng. Con ngõ nhỏ là lối rẽ cuối cùng cho chúng tôi, trước khi chiếc xe của mẹ dừng lại trước một ngôi nhà màu xanh lam.
Mẹ chật vật dắt cái xe vào lán, tôi cũng bước vội theo với cái vali nhẹ bẫng trên tay. Con chó bỗng của lên khiến tôi giật mình, nó đâu biết rằng tôi là cô chủ nhỏ của nó. Nhặt cái vali vừa bị rơi xuống đất, tôi dừng lại vài giây. Vali của tôi chẳng có gì, và tôi nghĩ rằng những thứ mình mang đi cũng chẳng giúp ích được gì trong một mùa đông buốt giá mà tôi chưa từng biết đến.
Con chó vẫn sủa không ngừng, tôi ngẩn người nhìn bầu trời Hà Nội. Không trăng, không sao, cũng chẳng hề có một gợn mây. Cơn gió bấc thổi qua khiến tôi lạnh run người
- Vào nhà đi con! - Mẹ vừa mở khóa cửa vừa gọi tôi.
2.
Tôi mất một tuần để tự sắp xếp lại cuộc sống, từ những điều nhỏ nhất như thức giấc lúc mấy giờ cho hợp với mùa đông Hà Nội. Buổi sáng tôi không thể dậy sớm nổi khi bị chiếc chăn bông ấm áp quyến rũ bằng những giấc ngủ ngọt ngào. Mọi thứ khá khó khăn khi tôi nhận ra khẩu vị của mình không hợp với những món ăn nhạt miệng ở đây.
Quang trọng là việc học! Mẹ tôi là hiệu trưởng ngôi trường mà tôi sẽ theo học cho đến khi tốt nghiệp. Không đồng phụ, không thẻ học sinh, và tôi cũng chẳng được vào trường. Ngày đầu tiên đi học, mẹ không có mặt ở trường để giải quyết vụ rắc rối nho nhỏ này cho tôi. May thay, một người bạn cùng lớp nhận ra cô bạn miền Nam vừa ra mắt tuần trước là tôi đang mắc kẹt với đống nội quy dài dằng dặc của nhà trường.
Tùng đưa tôi vào lớp, cậu cười, vẻ thích thú như một đứa trẻ vừa khám phá ra một trò chơi mới.
- Chúng ta là hàng xóm.
Mọi thứ lại tiếp tục trở nên khó khăn khi tôi nhận ra các học sinh trong lớp đều không muốn trở nên thân thiết với tôi. Một phần có lẽ vì t6oi là con gái của hiệu trưởng, một phần có lẽ vì tôi không giống với mọi người. Duy chỉ cậu bạn cùng bàn - người đã giúp tôi vào trường là có hứng thú để bắt chuyện với một kẻ đang lạc lõng.
- Cậu thấy Hà Nội có lạnh không? - Tùng hỏi bâng quơ, ánh mắt cậu dán chặt vào chiếc bút đang được xoay liên hồi.
- Sài Gòn cũng có những khi xuống dưới hai mươi độ, nhưng tớ chưa từng biết đến cái lạnh như ở đây. - Tôi chậm chạp trả lời.
Tùng nhíu mày nhìn chiếc bút rơi khỏi tay mình, rơi xuống chân bàn. Cậu cúi người xuống nhặt rồi nói với tôi, tựa như một lời an ủi:
- Yên tâm đi, sắp đến mùa xuân rồi!
3.
Buổi sáng đầu tiên của kì nghỉ Tết, tôi dậy sớm và nhìn thấy Tùng đang xỏ giày dưới gốc cây trước cửa nhà. Tôi có thể nheo mắt mà nhìn thấy được hàng mi cong cong của Tùng đang rủ xuống. Chùm hoa vàng rực khẽ khàng bám trên vai cậu. Tôi tự hỏi đó là hoa gì.
Tùng đứng dậy khởi động chân tay, con chó Nhật lông xù chạy luẩn quẩn quanh chân cậu. Tôi lơ đãng nhìn về phía con cún nhà mình đang được xích dưới gốc cây mít. Nó cuộn tròn người lại như một con mèo nhỏ. Tôi đột nhiên nghĩ, cái gì cũng phải từ từ. Chẳng phải con cún cũng không còn cắn nhặng lên mỗi khi nhìn thấy tôi rồi sao?
Lúc thoát được những suy nghĩ miên man, tôi đã không còn nhìn thấy Tùng nữa.
Những buổi sáng sau đó, tôi vẫn cố thoát ra khỏi những giấc ngủ ấm áp để nhìn thấy Tùng xỏ giày. Một lý do không chính đáng nhưng lại giống như một sợi dây thừng bện chặt. Nó đủ sức để kéo tôi lên.
Đôi khi, trong cuộc sống bề bộn, ta cần tự tết cho mình một sợi dây thừng. Một lúc nào đó, khi gặp khó khăn, nếu chẳng có ai lôi ta lên, ta sẽ phải tìm cách leo lên khỏi đáy vực bằng chính sợi dây ấy.
Dạo này trời hay có sương, Tùng cũng chẳng còn chạy bộ nữa. Ngược lại, tôi bỗng thèm chạy. Ử thì tôi muốn chạy trong sương.
Khép cánh cổng gỗ lại, tôi hít một hơi thật sâu. Lúc đi qua nhà Tùng, tôi dừng lại một chút, cũng không biết mình đang đợi ai, đợi cái gì, đợi điều gì. Nhưng tôi vẫn muốn mình dừng lại, vài giây thôi.
Tôi hoảng hốt khi nhận ra có ai đó vừa đập vào vai mình.
- Chạy buổi sáng không, Nhi? - Tùng hào hứng cười, khoe hàm răng trắng sáng.
Tôi gật đầu nhẹ, cảm thấy im mình vẫn đang đập liên hồi. Lòng tự nhủ, đã đến lúc xỏ giày vào và bắt đầu chạy rồi. Cuộc sống Hà Nội, tôi cũng nên bắt đầu học cách hòa hợp với dòng chảy ở đây. Có thể tôi không thuộc về nơi này nhưng tôi sẽ khiến những thứ tôi yêu thương thuộc về mình.
- Trời luôn có sương thế này vào mùa đông...- Tùng ngừng một lát để thở rồi mới nói tiếp. - Nhưng khi mùa xuân đến, sương sẽ tan hết thôi!
Chúng tôi bắt đầu chạy trong màn sương. Nói là chạy nhưng thực chất cả hai chỉ đi nhanh hơn đi bộ một chút. Tôi không thể nhìn thấy được con đường phía trước, không nhìn thấy gì hết, không nhìn thấy gì cả. Tôi chỉ nhìn thấy Tùng - người đang chạy song song với tôi.
Được một lúc, trời sáng dần, có những tia nắng nhẹ, chúng tôi chạy ngược lại con đường cũ để trở về nhà. Sương đã tan dần nhưng vẫn còn đọng lại trên khắp cánh đồng hoa bạt ngàn.
Tôi định về nhưng Tùng lại rủ tôi ra sau vườn nhà cậu. Tùng dùng cái xẻng nhỏ đào một ít đất lên. Tôi nhìn theo tay cậu cho đến khi hạt mầm được vun sâu trong đất.
- Cậu trồng cây gì thế? - Tôi tò mò hỏi.
Tùng nhìn tôi, vẻ như đang cười:
- Đợi khi nào nó nảy mầm, cậu sẽ biết!
Bình tưới nước trong tay cậu bắt đầu chảy xuống, thấm dần vào đất, và có lẽ những hạt nước cũng đang tìm cách đến với hạt mầm.
Tùng dẫn tôi vào trong nhà chơi. Bố mẹ cậu đi làm xa, một mình cậu sống và tự chăm sóc mình. Cậu vắt cho tôi cốc nước cam khi tôi đang mân mê cuốn lịch treo trên tường. Đột nhiên tôi nhận ra mình đã đến Hà Nội được gần một tháng. Cuối đông đầu xuân! Tôi tự hỏi, không biết mùa xuân có thực sự đáng mong chờ như Tùng vẫn nói hay không? Nhưng tôi vẫn muốn đợi, để xem hạt giống trong vườn nhà Tùng là cây gì...
1.
Trên không trung, những ngôi nhà với ánh đèn sáng rực trong lòng Hà Nội trông như những con đom đóm nhỏ bé đang ẩn hiện trong đêm tối. Máy bay dần dần hạ thấp độ cao, màn mây tan dần theo sải cánh của con chim sắt đang muốn đậu xuống sân bay Nội Bài. Trái tim tôi khẽ run lên nhè nhẹ khi nghĩ về cái lạnh giữ những ánh đèn ấm áp ấy.
Tôi đứng co ro ngoài sảnh sân bay. Nước mắt viền mi, và từng giọt chầm chậm trào ra khi tôi nhìn thấy mẹ. Mẹ dường như ngẩn ra vài giây trước khi kịp lau nước mắt trên khóe mi tôi và nói vài lời an ủi.
- Sao con lại ăn mặc thế này! Mẹ đã dặn là Hà Nội đang giữa đông.
Mẹ càu nhàu đôi chút rồi lôi ra một chiếc áo bông màu mận chín, nhìn qua cũng biết lớp bông bên trong dày đến mức nào. Loại áo này tôi chưa từng có cơ hội mặc thử.
- May mà mẹ biết trước tính con ẩu đoảng nên mang sẵn áo đi!
Tôi luống cuống đón lấy cái áo, cũng luống cuống không kém khi mặc nó vào. Một cảm giác ấm áp bỗng lan tỏa, không phải là cảm giác ấm áp khi những tia nắng của Sài Gòn chạm vào người, không phải là cảm giác ấm áp khi mặc những chiếc áo nỉ vào những ngày nắng to. Cảm giác này xa lạ quá!
Ngồi sau xe mẹ, hình như đã rất lâu rồi tôi mới có thể ôm mẹ từ phía sau, chặt thật chặt! Ba năm, từ ngày ba mẹ ly hôn, tôi vẫn nghĩ mình sẽ mãi sống bên ba, thỉnh thoảng có thể gọi điện hỏi thăm mẹ. Tết nhất mẹ sẽ bay về Sài Gòn để ăn với tôi vài bữa cơm, đưa tôi đi chơi vài buổi. Nhưng rồi sự ra đi đột ngột của ba khiến tôi như kẻ chết đuối, cứ chìm nghỉm dần trong làn nước chảy xiết ở thượng nguồn cuộc sống. Tôi chới với và chỉ kịp giữ bình tĩnh khi nhận được điện thoại của mẹ. Tôi sẽ ra Hà Nội, học tiếp lớp 12 và có thể sẽ học đại học ở đó.
Từ bé đến lớn, tôi luôn đi theo những con đường được vạch sẵn. Tôi không muốn mạo hiểm hoặc tôi cũng chẳng hề có cơ hội nào để mạo hiểm. Mọi thứ cần được chuẩn bị kỹ càng khi tôi lên phát biểu trong lễ đón nhận học sinh mới năm lớp 6 hay lễ tốt nghiệp năm lớp 9. Vậy nên khi biết mình sẽ đến một nơi xa lạ, đến với những con người xa lạ, đến với một cuộc sống xa lạ, dường như tôi đang đặt cược mọi thứ của cuộc đời mình. Tôi thấy mình run hẳn khi đã ngồi trên chuyến bay, tôi chẳng có cơ hội để chuẩn bị gì. Nhưng ít nhất tôi còn có mẹ.
Chiếc xe của mẹ rẽ vào một ngã ba, dường như cuộc đời tôi cũng đang chảy theo ngã rẽ ấy. Cảnh vật dần lùi về phía sau, những cánh đồng hoa bạt ngàn cũng dần thay bằng những những ngôi nhà nhỏ nhưng ấm cúng. Con ngõ nhỏ là lối rẽ cuối cùng cho chúng tôi, trước khi chiếc xe của mẹ dừng lại trước một ngôi nhà màu xanh lam.
Mẹ chật vật dắt cái xe vào lán, tôi cũng bước vội theo với cái vali nhẹ bẫng trên tay. Con chó bỗng của lên khiến tôi giật mình, nó đâu biết rằng tôi là cô chủ nhỏ của nó. Nhặt cái vali vừa bị rơi xuống đất, tôi dừng lại vài giây. Vali của tôi chẳng có gì, và tôi nghĩ rằng những thứ mình mang đi cũng chẳng giúp ích được gì trong một mùa đông buốt giá mà tôi chưa từng biết đến.
Con chó vẫn sủa không ngừng, tôi ngẩn người nhìn bầu trời Hà Nội. Không trăng, không sao, cũng chẳng hề có một gợn mây. Cơn gió bấc thổi qua khiến tôi lạnh run người
- Vào nhà đi con! - Mẹ vừa mở khóa cửa vừa gọi tôi.
2.
Tôi mất một tuần để tự sắp xếp lại cuộc sống, từ những điều nhỏ nhất như thức giấc lúc mấy giờ cho hợp với mùa đông Hà Nội. Buổi sáng tôi không thể dậy sớm nổi khi bị chiếc chăn bông ấm áp quyến rũ bằng những giấc ngủ ngọt ngào. Mọi thứ khá khó khăn khi tôi nhận ra khẩu vị của mình không hợp với những món ăn nhạt miệng ở đây.
Quang trọng là việc học! Mẹ tôi là hiệu trưởng ngôi trường mà tôi sẽ theo học cho đến khi tốt nghiệp. Không đồng phụ, không thẻ học sinh, và tôi cũng chẳng được vào trường. Ngày đầu tiên đi học, mẹ không có mặt ở trường để giải quyết vụ rắc rối nho nhỏ này cho tôi. May thay, một người bạn cùng lớp nhận ra cô bạn miền Nam vừa ra mắt tuần trước là tôi đang mắc kẹt với đống nội quy dài dằng dặc của nhà trường.
Tùng đưa tôi vào lớp, cậu cười, vẻ thích thú như một đứa trẻ vừa khám phá ra một trò chơi mới.
- Chúng ta là hàng xóm.
Mọi thứ lại tiếp tục trở nên khó khăn khi tôi nhận ra các học sinh trong lớp đều không muốn trở nên thân thiết với tôi. Một phần có lẽ vì t6oi là con gái của hiệu trưởng, một phần có lẽ vì tôi không giống với mọi người. Duy chỉ cậu bạn cùng bàn - người đã giúp tôi vào trường là có hứng thú để bắt chuyện với một kẻ đang lạc lõng.
- Cậu thấy Hà Nội có lạnh không? - Tùng hỏi bâng quơ, ánh mắt cậu dán chặt vào chiếc bút đang được xoay liên hồi.
- Sài Gòn cũng có những khi xuống dưới hai mươi độ, nhưng tớ chưa từng biết đến cái lạnh như ở đây. - Tôi chậm chạp trả lời.
Tùng nhíu mày nhìn chiếc bút rơi khỏi tay mình, rơi xuống chân bàn. Cậu cúi người xuống nhặt rồi nói với tôi, tựa như một lời an ủi:
- Yên tâm đi, sắp đến mùa xuân rồi!
3.
Buổi sáng đầu tiên của kì nghỉ Tết, tôi dậy sớm và nhìn thấy Tùng đang xỏ giày dưới gốc cây trước cửa nhà. Tôi có thể nheo mắt mà nhìn thấy được hàng mi cong cong của Tùng đang rủ xuống. Chùm hoa vàng rực khẽ khàng bám trên vai cậu. Tôi tự hỏi đó là hoa gì.
Tùng đứng dậy khởi động chân tay, con chó Nhật lông xù chạy luẩn quẩn quanh chân cậu. Tôi lơ đãng nhìn về phía con cún nhà mình đang được xích dưới gốc cây mít. Nó cuộn tròn người lại như một con mèo nhỏ. Tôi đột nhiên nghĩ, cái gì cũng phải từ từ. Chẳng phải con cún cũng không còn cắn nhặng lên mỗi khi nhìn thấy tôi rồi sao?
Lúc thoát được những suy nghĩ miên man, tôi đã không còn nhìn thấy Tùng nữa.
Những buổi sáng sau đó, tôi vẫn cố thoát ra khỏi những giấc ngủ ấm áp để nhìn thấy Tùng xỏ giày. Một lý do không chính đáng nhưng lại giống như một sợi dây thừng bện chặt. Nó đủ sức để kéo tôi lên.
Đôi khi, trong cuộc sống bề bộn, ta cần tự tết cho mình một sợi dây thừng. Một lúc nào đó, khi gặp khó khăn, nếu chẳng có ai lôi ta lên, ta sẽ phải tìm cách leo lên khỏi đáy vực bằng chính sợi dây ấy.
Dạo này trời hay có sương, Tùng cũng chẳng còn chạy bộ nữa. Ngược lại, tôi bỗng thèm chạy. Ử thì tôi muốn chạy trong sương.
Khép cánh cổng gỗ lại, tôi hít một hơi thật sâu. Lúc đi qua nhà Tùng, tôi dừng lại một chút, cũng không biết mình đang đợi ai, đợi cái gì, đợi điều gì. Nhưng tôi vẫn muốn mình dừng lại, vài giây thôi.
Tôi hoảng hốt khi nhận ra có ai đó vừa đập vào vai mình.
- Chạy buổi sáng không, Nhi? - Tùng hào hứng cười, khoe hàm răng trắng sáng.
Tôi gật đầu nhẹ, cảm thấy im mình vẫn đang đập liên hồi. Lòng tự nhủ, đã đến lúc xỏ giày vào và bắt đầu chạy rồi. Cuộc sống Hà Nội, tôi cũng nên bắt đầu học cách hòa hợp với dòng chảy ở đây. Có thể tôi không thuộc về nơi này nhưng tôi sẽ khiến những thứ tôi yêu thương thuộc về mình.
- Trời luôn có sương thế này vào mùa đông...- Tùng ngừng một lát để thở rồi mới nói tiếp. - Nhưng khi mùa xuân đến, sương sẽ tan hết thôi!
Chúng tôi bắt đầu chạy trong màn sương. Nói là chạy nhưng thực chất cả hai chỉ đi nhanh hơn đi bộ một chút. Tôi không thể nhìn thấy được con đường phía trước, không nhìn thấy gì hết, không nhìn thấy gì cả. Tôi chỉ nhìn thấy Tùng - người đang chạy song song với tôi.
Được một lúc, trời sáng dần, có những tia nắng nhẹ, chúng tôi chạy ngược lại con đường cũ để trở về nhà. Sương đã tan dần nhưng vẫn còn đọng lại trên khắp cánh đồng hoa bạt ngàn.
Tôi định về nhưng Tùng lại rủ tôi ra sau vườn nhà cậu. Tùng dùng cái xẻng nhỏ đào một ít đất lên. Tôi nhìn theo tay cậu cho đến khi hạt mầm được vun sâu trong đất.
- Cậu trồng cây gì thế? - Tôi tò mò hỏi.
Tùng nhìn tôi, vẻ như đang cười:
- Đợi khi nào nó nảy mầm, cậu sẽ biết!
Bình tưới nước trong tay cậu bắt đầu chảy xuống, thấm dần vào đất, và có lẽ những hạt nước cũng đang tìm cách đến với hạt mầm.
Tùng dẫn tôi vào trong nhà chơi. Bố mẹ cậu đi làm xa, một mình cậu sống và tự chăm sóc mình. Cậu vắt cho tôi cốc nước cam khi tôi đang mân mê cuốn lịch treo trên tường. Đột nhiên tôi nhận ra mình đã đến Hà Nội được gần một tháng. Cuối đông đầu xuân! Tôi tự hỏi, không biết mùa xuân có thực sự đáng mong chờ như Tùng vẫn nói hay không? Nhưng tôi vẫn muốn đợi, để xem hạt giống trong vườn nhà Tùng là cây gì...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.