Khưu Tổng, Trả Tiền Sữa Bột Cho Con Trai Anh
Chương 18: Cô có chứng vọng tưởng bị hại à?
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
27/11/2024
"Dao Dao hôm nay nhìn cô hồng hào tươi tỉnh quá nhỉ. Có phải có bí quyết làm đẹp gì đặc biệt không, giới thiệu chị em biết đi."
"..."
Đề Dao nghe xong chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui.
Cô làm gì có bí quyết, còn không phải do sáng nay thẹn quá hóa giận không suy nghĩ hậu quả đã nhào lên cắn cho người đàn ông lưu manh kia một cái sao. Đợi cô nhận ra mình đang làm gì thì bản thân đã đang đè lên mình người ta, điệu bộ lớn mật so với người ta còn lưu manh hơn. Tự nhiên cô cũng nối gót theo... Thế có xấu hổ không chứ.
Ngại nhất là anh ta còn dung túng cho cô, bị cô cắn chảy máu mà không rên lấy một tiếng, còn sợ cô ngã mà ôm cô rất cẩn thận... Aaa!!!
Kết quả là cả quãng đường từ nhà đến công ty cô chẳng dám nhìn người đàn ông kia một cái, xấu hổ quá đi mất.
Rõ ràng là tại anh trước!
"Làm sao vậy... Mặt càng đỏ. Không phải bị sốt đó chứ?"
Nữ đồng nghiệp nghi hoặc nhìn mặt cô.
Đề Dao càng muốn tìm đào cái lỗ cho mình.
"Không..."
"Đề Dao, trưởng phòng Lê tìm cô."
Đề Dao còn chưa kịp đính chính thì đã bị giọng điệu hống hách của Tô Yên cắt ngang.
Lúc cô giật mình ngẩng đầu nhìn cô ta, Tô Yên còn tỏ ra vô cùng hả hê: "Giờ thì biết sợ rồi đi. Để tôi xem sau đó cô có còn cười được nữa không."
Đề Dao không khỏi cạn lời.
Cô bỗng nhiên đứng dậy một cách đột ngột, dọa cho Tô Yên hoảng sợ lùi về phía sau: "Cô... Cô muốn làm gì?"
Đề Dao không che giấu vẻ bó tay, dưới cái nhìn hoảng sợ của Tô Yên nhanh chóng áp sát cô ta. Khi chỉ còn cách cô ta chưa tới nửa bước chân cô dừng lại, hơi nghiêng thân ghé sát vào người cô ta, khuôn mặt cũng chẳng có bao nhiêu cảm xúc hỏi: "Vì sao cô lại ác cảm với tôi thế nhỉ?"
"!..."
"Suỵt!"
Đề Dao nhẹ giọng ngăn cản Tô Yên mở miệng. Nhìn dáng vẻ ấm ức của cô ta, cô thản nhiên nói: "Cô nói tôi ỷ mình đi cửa sau, khinh thường tất cả mọi người nhưng tôi chỉ mới đến phòng ban được ba ngày, không chỉ không lạnh mặt với ai, tôi chẳng rõ tôi kiêu căng ngạo mạn chỗ nào."
"Ngược lại là cô, tự biên tự diễn tự hạ thấp bản thân không bằng một người đi cửa sau như tôi rồi đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi. Tôi không để cô chèn ép thì là tôi không đúng. Tô Yên, cô có chứng vọng tưởng bị hại à? Có cần tôi cho cô tiền đi chữa không?"
"!!!"
Mặt Tô Yên lúc này đỏ như gan heo, bị mắng một cách không thô tục như vậy khiến cô ta không nói được một lời nào, chỉ biết câm tức trừng Đề Dao.
Đề Dao lại không thèm để ý, còn hơi đưa tay vuốt cổ áo sơ mi của cô ta, giọng nói nhỏ nhẹ mà đè nặng khiến người ta không dám coi thường: "Làm người nên biết tự cố gắng vươn lên mới là chính đạo, đừng có hở tí là đi đạp người ta xuống để nâng tầm giá trị bản thân, khó coi lắm đấy. Nếu đã không ưa nhau thì mạnh ai người nấy sống. Tự lo cho mình thật tốt đi, tôi không muốn ngày ngày giảng đạo cho cô đâu. Phiền toái lắm."
Nói xong cô vẩy đuôi tót tót đi vào văn phòng của Lê Khải.
Để lại một phòng người lặng ngắt như tờ.
Phía sau tấm chắn xếp li bằng nhựa màu xanh dương, Dụ Chinh nhịn cười thả tấm chắn lại như ban đầu. Vốn dĩ còn lo Đề Dao sẽ chịu ấm ức ở đây, xem ra là hắn nghĩ nhiều. Chỉ có một chuyện đó là, Đề Dao thật sự bị người ta nhằm vào, mặc dù chính hắn biết cái chuyện này là không tránh khỏi, gần như là lệ thường tại cuộc sống ở văn phòng.
Chẳng qua hắn không thể để chuyện này xảy ra trên người Đề Dao thôi.
Lê Khải vốn dĩ đứng bên cạnh Dụ Chinh, ban đầu hắn khá lo lắng với việc Dụ Chinh bỗng nhiên đến đây, đặc biệt là khi nhận ra Dụ Chinh đến là vì Đề Dao. Ai biết Dụ Chinh đến lại đúng lúc chứng kiến cảnh Đề Dao va chạm với đồng nghiệp.
Chẳng nói đến việc này là lỗi của ai thì Lê Khải cũng hồi hộp lắm, bởi vì đến nay hắn vẫn không rõ mối tương quan giữa Dụ Chinh và Đề Dao là gì. Lỡ may Dụ Chinh vì bênh vực cho Đề Dao mà giận chó đánh mèo lên hắn... Lê Khải không chút hoài nghi Dụ Chinh có năng lực khiến hắn ăn quả đắng, nhìn thấy Dụ Chinh cười hắn bất giác thở ra. Không nghĩ tới giây sau vẻ mặt Dụ Chinh đã đanh lại khiến hắn sợ hết hồn.
Hắn còn chưa nghĩ được nên mở lời thế nào thì Đề Dao đã đi vào. Lúc nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt Đề Dao trong lòng hắn bất giác sinh ra nghi hoặc. Rốt cuộc Đề Dao này có quan hệ gì với Dụ Chinh?
"..."
Đề Dao nghe xong chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui.
Cô làm gì có bí quyết, còn không phải do sáng nay thẹn quá hóa giận không suy nghĩ hậu quả đã nhào lên cắn cho người đàn ông lưu manh kia một cái sao. Đợi cô nhận ra mình đang làm gì thì bản thân đã đang đè lên mình người ta, điệu bộ lớn mật so với người ta còn lưu manh hơn. Tự nhiên cô cũng nối gót theo... Thế có xấu hổ không chứ.
Ngại nhất là anh ta còn dung túng cho cô, bị cô cắn chảy máu mà không rên lấy một tiếng, còn sợ cô ngã mà ôm cô rất cẩn thận... Aaa!!!
Kết quả là cả quãng đường từ nhà đến công ty cô chẳng dám nhìn người đàn ông kia một cái, xấu hổ quá đi mất.
Rõ ràng là tại anh trước!
"Làm sao vậy... Mặt càng đỏ. Không phải bị sốt đó chứ?"
Nữ đồng nghiệp nghi hoặc nhìn mặt cô.
Đề Dao càng muốn tìm đào cái lỗ cho mình.
"Không..."
"Đề Dao, trưởng phòng Lê tìm cô."
Đề Dao còn chưa kịp đính chính thì đã bị giọng điệu hống hách của Tô Yên cắt ngang.
Lúc cô giật mình ngẩng đầu nhìn cô ta, Tô Yên còn tỏ ra vô cùng hả hê: "Giờ thì biết sợ rồi đi. Để tôi xem sau đó cô có còn cười được nữa không."
Đề Dao không khỏi cạn lời.
Cô bỗng nhiên đứng dậy một cách đột ngột, dọa cho Tô Yên hoảng sợ lùi về phía sau: "Cô... Cô muốn làm gì?"
Đề Dao không che giấu vẻ bó tay, dưới cái nhìn hoảng sợ của Tô Yên nhanh chóng áp sát cô ta. Khi chỉ còn cách cô ta chưa tới nửa bước chân cô dừng lại, hơi nghiêng thân ghé sát vào người cô ta, khuôn mặt cũng chẳng có bao nhiêu cảm xúc hỏi: "Vì sao cô lại ác cảm với tôi thế nhỉ?"
"!..."
"Suỵt!"
Đề Dao nhẹ giọng ngăn cản Tô Yên mở miệng. Nhìn dáng vẻ ấm ức của cô ta, cô thản nhiên nói: "Cô nói tôi ỷ mình đi cửa sau, khinh thường tất cả mọi người nhưng tôi chỉ mới đến phòng ban được ba ngày, không chỉ không lạnh mặt với ai, tôi chẳng rõ tôi kiêu căng ngạo mạn chỗ nào."
"Ngược lại là cô, tự biên tự diễn tự hạ thấp bản thân không bằng một người đi cửa sau như tôi rồi đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi. Tôi không để cô chèn ép thì là tôi không đúng. Tô Yên, cô có chứng vọng tưởng bị hại à? Có cần tôi cho cô tiền đi chữa không?"
"!!!"
Mặt Tô Yên lúc này đỏ như gan heo, bị mắng một cách không thô tục như vậy khiến cô ta không nói được một lời nào, chỉ biết câm tức trừng Đề Dao.
Đề Dao lại không thèm để ý, còn hơi đưa tay vuốt cổ áo sơ mi của cô ta, giọng nói nhỏ nhẹ mà đè nặng khiến người ta không dám coi thường: "Làm người nên biết tự cố gắng vươn lên mới là chính đạo, đừng có hở tí là đi đạp người ta xuống để nâng tầm giá trị bản thân, khó coi lắm đấy. Nếu đã không ưa nhau thì mạnh ai người nấy sống. Tự lo cho mình thật tốt đi, tôi không muốn ngày ngày giảng đạo cho cô đâu. Phiền toái lắm."
Nói xong cô vẩy đuôi tót tót đi vào văn phòng của Lê Khải.
Để lại một phòng người lặng ngắt như tờ.
Phía sau tấm chắn xếp li bằng nhựa màu xanh dương, Dụ Chinh nhịn cười thả tấm chắn lại như ban đầu. Vốn dĩ còn lo Đề Dao sẽ chịu ấm ức ở đây, xem ra là hắn nghĩ nhiều. Chỉ có một chuyện đó là, Đề Dao thật sự bị người ta nhằm vào, mặc dù chính hắn biết cái chuyện này là không tránh khỏi, gần như là lệ thường tại cuộc sống ở văn phòng.
Chẳng qua hắn không thể để chuyện này xảy ra trên người Đề Dao thôi.
Lê Khải vốn dĩ đứng bên cạnh Dụ Chinh, ban đầu hắn khá lo lắng với việc Dụ Chinh bỗng nhiên đến đây, đặc biệt là khi nhận ra Dụ Chinh đến là vì Đề Dao. Ai biết Dụ Chinh đến lại đúng lúc chứng kiến cảnh Đề Dao va chạm với đồng nghiệp.
Chẳng nói đến việc này là lỗi của ai thì Lê Khải cũng hồi hộp lắm, bởi vì đến nay hắn vẫn không rõ mối tương quan giữa Dụ Chinh và Đề Dao là gì. Lỡ may Dụ Chinh vì bênh vực cho Đề Dao mà giận chó đánh mèo lên hắn... Lê Khải không chút hoài nghi Dụ Chinh có năng lực khiến hắn ăn quả đắng, nhìn thấy Dụ Chinh cười hắn bất giác thở ra. Không nghĩ tới giây sau vẻ mặt Dụ Chinh đã đanh lại khiến hắn sợ hết hồn.
Hắn còn chưa nghĩ được nên mở lời thế nào thì Đề Dao đã đi vào. Lúc nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt Đề Dao trong lòng hắn bất giác sinh ra nghi hoặc. Rốt cuộc Đề Dao này có quan hệ gì với Dụ Chinh?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.