Khưu Tổng, Trả Tiền Sữa Bột Cho Con Trai Anh
Chương 17: Hay là tôi cho em cắn lại một cái xem như huề?
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
27/11/2024
Người đàn ông lại ở bên cạnh, cẩn thận lại không đột ngột âm thầm quan sát biểu hiện của cô. Chiếu cố chu đáo đến mức khiến cô thấy hơi bối rối.
Chẳng qua rất nhanh cô đã nghĩ thông suốt. Quan tâm cô xem như là trách nhiệm của anh mà. Cho dù cô có không kiềm chế được mà sa vào ôn nhu hương này thì cũng có sao. Cứ hưởng thụ trước tính sau. Nếu những gì anh nói trước đó đều là thật thì cô càng chẳng cần phải lo ngại việc mình có lún sâu rút không ra được không.
Nghĩ xong rồi, Đề Dao vô cùng thích thú hưởng thụ món vịt quay Bắc Kinh thái lát cuốn với bánh tráng chấm tương đặc biệt, dưới sự săn sóc chiếu cố củ người đàn ông ăn đến bụng no căng tròn nằm bẹt trên ghế không muốn động.
"Ngon quá... Lâu rồi không ăn quả thật là hết nước chấm mà."
Mà ăn no rồi thì liền buồn ngủ.
Vốn dĩ cô đã rất mệt sau khi về nhà, cộng thêm khi mang thai cô càng thích ngủ hơn, khi thân tâm đều thả lỏng, Đề Dao không quản được mí mắt dính vào nhau.
Vừa lết được lên xe cô đã ngã đầu ngủ mất.
Trong lúc ngủ cô nghe thấy có người gọi tên cô, một hai tiếng "Đề Dao" vô cùng cẩn trọng, chẳng có hiệu quả đánh thức gì cả mà càng khiến cô yên tâm ngủ ngon hơn. Thế là cô không thèm dậy.
Hậu quả là sáng hôm sau thấy mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ.
"..."
Chắc cô mơ chưa tỉnh nhỉ?
Đề Dao ngu ngơ.
Ngay lúc đó cửa phòng mở ra, người đàn ông chẳng tính là quen thuộc lại hơn cả quen thuộc xuất hiện ở cửa, nhìn thấy vẻ mặt đần độn của cô thì tốt tính giải thích: "Tối qua lúc đi ăn về em ngủ quá sâu, tôi không gọi em dậy được nên đã tự ý đưa em về nhà mình."
"..."
Đừng trách cô có một giây hoài nghi người này cố tình.
Cô làm gì ngủ sâu đến mức không gọi được.
Mà thôi, ngủ cũng đã ngủ lại đây rồi, tính toán được chi nữa. Quan trọng nhất là đêm qua cô ngủ rất ngon, hoàn toàn không có cảm giác gì mà ngủ một mạch tới sáng. Người này bế cô từ trên xe vào nhà anh cô cũng không biết, cho nên lỗi vẫn là do cô, không trách anh được.
"Có bàn chải dự phòng không?"
Cô làm mặt vô cảm tránh cho mình lúng túng, lững thững đứng dậy khỏi chiếc giường lớn mà cô có lăn hai vòng cũng không rớt xuống đất được đi vào nhà vệ sinh. Chiếc giường kia đúng là đã thiệt, từ ngày xưa cô đã ao ước được ngủ trên một chiếc giường như vậy rồi. Nằm trên đó muốn lăn nhiêu lăn, muốn nằm sao nằm, quá sướng!
Cô có nên suy nghĩ đến việc dọn qua đây ở luôn không ta...
"Ở trong kệ tủ phía dưới bên phải bồn rửa mặt."
Khưu Trác không biết trong lòng người con gái đang mặc đồ ngủ rộng thùng thình của mình nghĩ gì, nghe cô hỏi thì thản nhiên đáp. Từ đầu chí cuối anh chỉ đứng ở cửa phòng, đầy hứng thú nhìn người con gái thời điểm mới rời giường có dáng vẻ rất thú vị.
Còn Đề Dao đến khi đứng trong nhà vệ sinh mới muộn màng nhận ra chuyện này. Cô đứng đực trước gương một đỗi lâu vẫn chưa hết sững sốt.
Rốt cuộc đêm qua cô đã ngủ như heo cỡ nào mà hoàn toàn không có cảm giác gì, bị người ta cởi đồ thay đồ, có khi còn ăn đậu hũ... Đề Dao mắt sắc lướt qua vệt đỏ khả nghi trên xương quai xanh bị áo ngủ rộng thùng thình làm lộ ra, mặt ngu ngay.
Rốt cuộc đêm qua anh đã làm những gì rồi hả tên lưu manh này!!?
...
"Tôi thật sư chỉ kiềm lòng không đặng để lại một dấu đó thôi."
Khưu Trác thẳng thắn thề thốt.
Dù thề cỡ nào thì bản sắc lưu manh vẫn dính mac trên mặt anh.
Đề Dao mặt lanh te không thèm đáp lại.
"Hay tôi cho em để lại một dấu xem như huề?"
"..."
Đề Dao vốn cũng không thật sự tức giận vừa nghe cái giọng điệu như đang dỗ con nít này lập tức xù lông chẳng thèm nghĩ gì đã nhào qua.
Buổi sáng đi làm Dụ Chinh mắt sắc nhìn thấy trên cổ sếp mình có một dấu răng bắt mắt quá đỗi, nội tâm trấn động dữ dội.
Cái dấu răng kia so với dấu hôn trên người Đề Dao thật sự là không cùng đẳng cấp.
Dụ Chinh còn đang run rẩy tim gan phèo phổi nghĩ ai mà to gan lớn mật như vậy dám cắn sếp, lại thấy trên mặt sếp mình không có vẻ gì là giận, ngược lại tâm tình còn rất... Tốt? Hắn tưởng mình nhìn nhầm rồi.
Chẳng qua sếp hắn không cho hắn thời gian nghĩ ngợi lung tung thêm.
"Tìm hiểu xem mấy hôm nay Đề Dao ở bộ phận marketing làm việc thế nào."
Dụ Chinh giật mình tỉnh táo lại, lập tức nghiêm chỉnh đáp: "Vâng, sếp."
Giây sau hắn mới phản ứng với những gì sếp nói.
Làm việc... Chẳng bằng nói cô sống thế nào có khi đúng hơn, Dụ Chinh nhanh chóng hiểu ra, cũng ý thức được có lẽ Đề Dao ở bộ phận marketing đã sinh ra chuyện gì rồi, nếu không sếp cũng sẽ không để hắn tìm hiểu.
Bỗng nhiên hắn có hơi tò mò đêm qua sếp mình đi gặp Đề Dao đã xảy ra những chuyện gì.
Cơ mà hắn ngu mới dám hỏi chuyện đời tư của sếp, sau khi nhận được lệnh thì nhanh chóng đi làm.
Chẳng qua rất nhanh cô đã nghĩ thông suốt. Quan tâm cô xem như là trách nhiệm của anh mà. Cho dù cô có không kiềm chế được mà sa vào ôn nhu hương này thì cũng có sao. Cứ hưởng thụ trước tính sau. Nếu những gì anh nói trước đó đều là thật thì cô càng chẳng cần phải lo ngại việc mình có lún sâu rút không ra được không.
Nghĩ xong rồi, Đề Dao vô cùng thích thú hưởng thụ món vịt quay Bắc Kinh thái lát cuốn với bánh tráng chấm tương đặc biệt, dưới sự săn sóc chiếu cố củ người đàn ông ăn đến bụng no căng tròn nằm bẹt trên ghế không muốn động.
"Ngon quá... Lâu rồi không ăn quả thật là hết nước chấm mà."
Mà ăn no rồi thì liền buồn ngủ.
Vốn dĩ cô đã rất mệt sau khi về nhà, cộng thêm khi mang thai cô càng thích ngủ hơn, khi thân tâm đều thả lỏng, Đề Dao không quản được mí mắt dính vào nhau.
Vừa lết được lên xe cô đã ngã đầu ngủ mất.
Trong lúc ngủ cô nghe thấy có người gọi tên cô, một hai tiếng "Đề Dao" vô cùng cẩn trọng, chẳng có hiệu quả đánh thức gì cả mà càng khiến cô yên tâm ngủ ngon hơn. Thế là cô không thèm dậy.
Hậu quả là sáng hôm sau thấy mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ.
"..."
Chắc cô mơ chưa tỉnh nhỉ?
Đề Dao ngu ngơ.
Ngay lúc đó cửa phòng mở ra, người đàn ông chẳng tính là quen thuộc lại hơn cả quen thuộc xuất hiện ở cửa, nhìn thấy vẻ mặt đần độn của cô thì tốt tính giải thích: "Tối qua lúc đi ăn về em ngủ quá sâu, tôi không gọi em dậy được nên đã tự ý đưa em về nhà mình."
"..."
Đừng trách cô có một giây hoài nghi người này cố tình.
Cô làm gì ngủ sâu đến mức không gọi được.
Mà thôi, ngủ cũng đã ngủ lại đây rồi, tính toán được chi nữa. Quan trọng nhất là đêm qua cô ngủ rất ngon, hoàn toàn không có cảm giác gì mà ngủ một mạch tới sáng. Người này bế cô từ trên xe vào nhà anh cô cũng không biết, cho nên lỗi vẫn là do cô, không trách anh được.
"Có bàn chải dự phòng không?"
Cô làm mặt vô cảm tránh cho mình lúng túng, lững thững đứng dậy khỏi chiếc giường lớn mà cô có lăn hai vòng cũng không rớt xuống đất được đi vào nhà vệ sinh. Chiếc giường kia đúng là đã thiệt, từ ngày xưa cô đã ao ước được ngủ trên một chiếc giường như vậy rồi. Nằm trên đó muốn lăn nhiêu lăn, muốn nằm sao nằm, quá sướng!
Cô có nên suy nghĩ đến việc dọn qua đây ở luôn không ta...
"Ở trong kệ tủ phía dưới bên phải bồn rửa mặt."
Khưu Trác không biết trong lòng người con gái đang mặc đồ ngủ rộng thùng thình của mình nghĩ gì, nghe cô hỏi thì thản nhiên đáp. Từ đầu chí cuối anh chỉ đứng ở cửa phòng, đầy hứng thú nhìn người con gái thời điểm mới rời giường có dáng vẻ rất thú vị.
Còn Đề Dao đến khi đứng trong nhà vệ sinh mới muộn màng nhận ra chuyện này. Cô đứng đực trước gương một đỗi lâu vẫn chưa hết sững sốt.
Rốt cuộc đêm qua cô đã ngủ như heo cỡ nào mà hoàn toàn không có cảm giác gì, bị người ta cởi đồ thay đồ, có khi còn ăn đậu hũ... Đề Dao mắt sắc lướt qua vệt đỏ khả nghi trên xương quai xanh bị áo ngủ rộng thùng thình làm lộ ra, mặt ngu ngay.
Rốt cuộc đêm qua anh đã làm những gì rồi hả tên lưu manh này!!?
...
"Tôi thật sư chỉ kiềm lòng không đặng để lại một dấu đó thôi."
Khưu Trác thẳng thắn thề thốt.
Dù thề cỡ nào thì bản sắc lưu manh vẫn dính mac trên mặt anh.
Đề Dao mặt lanh te không thèm đáp lại.
"Hay tôi cho em để lại một dấu xem như huề?"
"..."
Đề Dao vốn cũng không thật sự tức giận vừa nghe cái giọng điệu như đang dỗ con nít này lập tức xù lông chẳng thèm nghĩ gì đã nhào qua.
Buổi sáng đi làm Dụ Chinh mắt sắc nhìn thấy trên cổ sếp mình có một dấu răng bắt mắt quá đỗi, nội tâm trấn động dữ dội.
Cái dấu răng kia so với dấu hôn trên người Đề Dao thật sự là không cùng đẳng cấp.
Dụ Chinh còn đang run rẩy tim gan phèo phổi nghĩ ai mà to gan lớn mật như vậy dám cắn sếp, lại thấy trên mặt sếp mình không có vẻ gì là giận, ngược lại tâm tình còn rất... Tốt? Hắn tưởng mình nhìn nhầm rồi.
Chẳng qua sếp hắn không cho hắn thời gian nghĩ ngợi lung tung thêm.
"Tìm hiểu xem mấy hôm nay Đề Dao ở bộ phận marketing làm việc thế nào."
Dụ Chinh giật mình tỉnh táo lại, lập tức nghiêm chỉnh đáp: "Vâng, sếp."
Giây sau hắn mới phản ứng với những gì sếp nói.
Làm việc... Chẳng bằng nói cô sống thế nào có khi đúng hơn, Dụ Chinh nhanh chóng hiểu ra, cũng ý thức được có lẽ Đề Dao ở bộ phận marketing đã sinh ra chuyện gì rồi, nếu không sếp cũng sẽ không để hắn tìm hiểu.
Bỗng nhiên hắn có hơi tò mò đêm qua sếp mình đi gặp Đề Dao đã xảy ra những chuyện gì.
Cơ mà hắn ngu mới dám hỏi chuyện đời tư của sếp, sau khi nhận được lệnh thì nhanh chóng đi làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.