Khưu Tổng, Trả Tiền Sữa Bột Cho Con Trai Anh
Chương 15: Đưa em đi ăn.
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
27/11/2024
Trong lúc anh quan sát nhà cô thì Đề Dao cũng đang nhìn anh. Nhìn anh như cảnh sát đang điều tra lãnh địa, cô trề môi.
Đúng lúc Khưu Trác quay đầu lại nhìn thấy cái trề môi này của cô, biết cô đang hiểu lầm anh cũng không đính chính, chỉ nói: "Sao giờ em mới tắm?"
"Tắm trễ không tốt cho sức khỏe."
Đây là lời gì?
Đề Dao khinh bỉ.
Mặc dù trong lòng cũng có chút hưởng thụ. Tự trọng lại nói anh nên quan tâm vậy là đúng, trong bụng bà đây còn có con anh nè. Thế mà giờ anh mới ló đầu ra, hai tháng trời sao không thấy.
Khưu Trác không biết cô đang định tội mình trong lòng, anh chỉ nghe cô bực bội nói: "Đi làm về trễ."
"Em tăng ca?"
Giọng anh bất giác đề cao mấy lần, phảng phất sự không đồng tình.
Không đúng, cô mới đến trụ sở chính, làm sao có việc để mà tăng ca. Chẳng lẽ có người dám bắt nạt cô?
Trong lòng Khưu Trác đầy hạch sách, Đề Dao chỉ thấy anh nhíu mày không vui. Nếu Đề Dao là người chết vì sĩ diện, cô sẽ không vui khi anh tự tiện xen vào đời tư của cô. Nhưng Đề Dao không phải. Quan trọng nhất là từ đầu chí cuối Đề Dao đều không cảm giác được một chút nào sự cao ngạo trong giọng nói của anh ngoài sự quan tâm. Đến Hứa Nhuệ Minh thời điểm hai người quen nhau cô cảm thấy hắn luôn bày ra sự ưu việt hơn người trước mặt cô.
Hơn nữa có thể là vì trong lòng đã nhận định rằng tương lai cô có thể phải hạ mình nhờ cậy anh nên Đề Dao cũng không làm mình làm mẩy sỉ diện hảo không đúng lúc, cô nhún vai đáp: "Cũng không tính là tăng ca. Chỉ là tranh thủ đi lòng vòng khảo sát thị trường trước khi về thôi."
Ai ngờ người đàn ông nghe xong mày nhíu càng khẩn hơn. Đề Dao cảm thấy rất khó hiểu.
"Em rất thích công việc hiện tại?"
Thời điểm nghe anh hỏi như vậy cô còn thấy khó hiểu hơn.
Chẳng qua cô lười nghĩ nhiều, đành đáp cho qua chuyện: "Không nói thích hay không, một khi đã làm thì phải làm cho đàng hoàng."
"Rốt cuộc anh đến đây làm gì vậy? Nếu không có việc gì thì tôi phải đi kiếm gì ăn đây."
"Không có việc gì, đến mang em đi ăn."
Bước chân đang chuẩn bị bước vào nhà bếp của Đề Dao khựng lại, quay đầu nhìn người đàn ông ăn mặc quần bò áo thun khá đơn giản nhưng vẫn không khác lúc mặc chính trang là bao, ngờ vực hỏi: "Đi ăn?"
"Ừm. Em có đặc biệt muốn ăn gì không?"
Hình như người có thai rất hay thèm ăn những thứ độc lạ, Khưu Trác nghĩ.
Nói thật là thái độ cả Khưu Trác rất thản nhiên, ai không biết còn tưởng mối quan hệ của họ rất thân thuộc.
Nếu tính đứa nhỏ vào thì đúng là thân thuộc đấy.
Đề Dao bất giác sinh ra hoài nghi có phải anh đã biết gì rồi không.
Nhưng cô chẳng kịp nghĩ nhiều, bởi vì con sâu trong bụng cô đã réo, còn réo vịt quay Bắc Kinh.
Năm phút sau hai người đã ở trên xe, lên đường đi ăn tối.
Có sự từng trải của Dụ Chinh, Khưu Trác vô cùng thuần thục lái xe vô cùng chậm chạy trên đường, nhiều lần bị người ta tuýt còi vượt qua mắt cũng không thèm nháy một cái.
Nghi ngờ trước đó trong lòng Đề Dao lại dâng lên.
Cũng không trách cô được, người ta nói phụ nữ lúc mang thai thường rất ngốc, cơ mà thời điểm này họ cũng nhạy cảm lắm.
Mà Đề Dao thuộc phái hành động, cô chẳng thèm nghĩ nhiều mà hỏi thẳng người đàn ông đang tập trung lái xe đến nổi không rảnh nói chuyện với cô luôn: "Có phải anh biết gì rồi không?"
Khưu Trác đang tập trung bỗng nhiên nghe cô hỏi thì hơi giật mình. Giây sau anh lại giảm tốc độ thêm chút, cho chiếc xe chạy như rùa bò rồi mới trả lời: "Cái gì tôi cũng biết."
"..."
Nể tình anh chạy rất êm, khiến cô rất thoải mái và không có chút khó chịu nào, cô không so đo với giọng điệu đáng đánh của anh.
Ơ nói thế không phải là cô đã không thể khiến người đàn ông này giật mình được rồi ư? Buồn lắm nha.
Cơ mà như vậy cũng không khiến cô đánh mất ý định muốn hỏi một chút.
"Sao anh lại điều tra tôi? Sao anh biết mà điều tra? Rõ ràng lúc đó tôi đi rất lặng lẽ, vốn không dễ tìm mới đúng?"
Cô hỏi một đống lớn khiến Khưu Trác câm nín.
Chẳng qua phong độ tổng tài của anh vẫn còn đó, cho nên anh cũng phản ứng lại rất nhanh mà thản nhiên giải đáp từng thắc mắc một: "Trước khi em đi tôi có chụp lại chứng minh thư của em."
Tôi đã lường trước em sẽ chạy, cũng không định cho em chạy, nếu không đã chẳng làm vậy.
Trong đầu Đề Dao bất thình lình hiện lên câu này, như đang giải nghĩa sâu sắc hành động của người đàn ông khi đó. Nói thật là cô có chút há hốc mồm vì ngạc nhiên.
Anh vậy mà còn muốn giữ quan hệ với cô?
Đúng lúc Khưu Trác quay đầu lại nhìn thấy cái trề môi này của cô, biết cô đang hiểu lầm anh cũng không đính chính, chỉ nói: "Sao giờ em mới tắm?"
"Tắm trễ không tốt cho sức khỏe."
Đây là lời gì?
Đề Dao khinh bỉ.
Mặc dù trong lòng cũng có chút hưởng thụ. Tự trọng lại nói anh nên quan tâm vậy là đúng, trong bụng bà đây còn có con anh nè. Thế mà giờ anh mới ló đầu ra, hai tháng trời sao không thấy.
Khưu Trác không biết cô đang định tội mình trong lòng, anh chỉ nghe cô bực bội nói: "Đi làm về trễ."
"Em tăng ca?"
Giọng anh bất giác đề cao mấy lần, phảng phất sự không đồng tình.
Không đúng, cô mới đến trụ sở chính, làm sao có việc để mà tăng ca. Chẳng lẽ có người dám bắt nạt cô?
Trong lòng Khưu Trác đầy hạch sách, Đề Dao chỉ thấy anh nhíu mày không vui. Nếu Đề Dao là người chết vì sĩ diện, cô sẽ không vui khi anh tự tiện xen vào đời tư của cô. Nhưng Đề Dao không phải. Quan trọng nhất là từ đầu chí cuối Đề Dao đều không cảm giác được một chút nào sự cao ngạo trong giọng nói của anh ngoài sự quan tâm. Đến Hứa Nhuệ Minh thời điểm hai người quen nhau cô cảm thấy hắn luôn bày ra sự ưu việt hơn người trước mặt cô.
Hơn nữa có thể là vì trong lòng đã nhận định rằng tương lai cô có thể phải hạ mình nhờ cậy anh nên Đề Dao cũng không làm mình làm mẩy sỉ diện hảo không đúng lúc, cô nhún vai đáp: "Cũng không tính là tăng ca. Chỉ là tranh thủ đi lòng vòng khảo sát thị trường trước khi về thôi."
Ai ngờ người đàn ông nghe xong mày nhíu càng khẩn hơn. Đề Dao cảm thấy rất khó hiểu.
"Em rất thích công việc hiện tại?"
Thời điểm nghe anh hỏi như vậy cô còn thấy khó hiểu hơn.
Chẳng qua cô lười nghĩ nhiều, đành đáp cho qua chuyện: "Không nói thích hay không, một khi đã làm thì phải làm cho đàng hoàng."
"Rốt cuộc anh đến đây làm gì vậy? Nếu không có việc gì thì tôi phải đi kiếm gì ăn đây."
"Không có việc gì, đến mang em đi ăn."
Bước chân đang chuẩn bị bước vào nhà bếp của Đề Dao khựng lại, quay đầu nhìn người đàn ông ăn mặc quần bò áo thun khá đơn giản nhưng vẫn không khác lúc mặc chính trang là bao, ngờ vực hỏi: "Đi ăn?"
"Ừm. Em có đặc biệt muốn ăn gì không?"
Hình như người có thai rất hay thèm ăn những thứ độc lạ, Khưu Trác nghĩ.
Nói thật là thái độ cả Khưu Trác rất thản nhiên, ai không biết còn tưởng mối quan hệ của họ rất thân thuộc.
Nếu tính đứa nhỏ vào thì đúng là thân thuộc đấy.
Đề Dao bất giác sinh ra hoài nghi có phải anh đã biết gì rồi không.
Nhưng cô chẳng kịp nghĩ nhiều, bởi vì con sâu trong bụng cô đã réo, còn réo vịt quay Bắc Kinh.
Năm phút sau hai người đã ở trên xe, lên đường đi ăn tối.
Có sự từng trải của Dụ Chinh, Khưu Trác vô cùng thuần thục lái xe vô cùng chậm chạy trên đường, nhiều lần bị người ta tuýt còi vượt qua mắt cũng không thèm nháy một cái.
Nghi ngờ trước đó trong lòng Đề Dao lại dâng lên.
Cũng không trách cô được, người ta nói phụ nữ lúc mang thai thường rất ngốc, cơ mà thời điểm này họ cũng nhạy cảm lắm.
Mà Đề Dao thuộc phái hành động, cô chẳng thèm nghĩ nhiều mà hỏi thẳng người đàn ông đang tập trung lái xe đến nổi không rảnh nói chuyện với cô luôn: "Có phải anh biết gì rồi không?"
Khưu Trác đang tập trung bỗng nhiên nghe cô hỏi thì hơi giật mình. Giây sau anh lại giảm tốc độ thêm chút, cho chiếc xe chạy như rùa bò rồi mới trả lời: "Cái gì tôi cũng biết."
"..."
Nể tình anh chạy rất êm, khiến cô rất thoải mái và không có chút khó chịu nào, cô không so đo với giọng điệu đáng đánh của anh.
Ơ nói thế không phải là cô đã không thể khiến người đàn ông này giật mình được rồi ư? Buồn lắm nha.
Cơ mà như vậy cũng không khiến cô đánh mất ý định muốn hỏi một chút.
"Sao anh lại điều tra tôi? Sao anh biết mà điều tra? Rõ ràng lúc đó tôi đi rất lặng lẽ, vốn không dễ tìm mới đúng?"
Cô hỏi một đống lớn khiến Khưu Trác câm nín.
Chẳng qua phong độ tổng tài của anh vẫn còn đó, cho nên anh cũng phản ứng lại rất nhanh mà thản nhiên giải đáp từng thắc mắc một: "Trước khi em đi tôi có chụp lại chứng minh thư của em."
Tôi đã lường trước em sẽ chạy, cũng không định cho em chạy, nếu không đã chẳng làm vậy.
Trong đầu Đề Dao bất thình lình hiện lên câu này, như đang giải nghĩa sâu sắc hành động của người đàn ông khi đó. Nói thật là cô có chút há hốc mồm vì ngạc nhiên.
Anh vậy mà còn muốn giữ quan hệ với cô?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.