Khưu Tổng, Trả Tiền Sữa Bột Cho Con Trai Anh
Chương 16: Anh đang chịu trách nhiệm với mẹ con tôi à?
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
27/11/2024
Nói không giật mình là nói dối rồi, bỗng nhiên Đề Dao cảm thấy thế giới này quá huyền huyễn.
Chắc không phải vừa nhìn đã thích cô, ịch ịch mấy lần nghiện rồi chứ?
Đề Dao bất giác bổ não hơn nhiều.
Mà bởi vì một câu trả lời kia của anh mà đã lặng lẽ giải thích rất nhiều thắc mắc, không cần anh nói nữa cô vẫn lý giải được. Nên cô hỏi luôn suy nghĩ trong lòng mình hiện giờ.
"Vì sao anh lại làm vậy? Tôi biết lúc đó anh không được bình thường, xem như gặp dịp mà giải quyết nhu cầu đi, vậy xem như tình một đêm rồi, tôi không dây dưa, anh có thể thuận tiện rút lui, chẳng phải rất tốt ư?"
Lúc cô hỏi xong thì họ gặp đèn đỏ. Xe chậm rãi dừng lại, người đàn ông quay đầu qua nhìn cô, không chút né tránh nói thẳng ý nghĩ của mình: "Vì tôi không định kết thúc với em như vậy."
"Nói ra có hơi bá đạo không chịu quan tâm đến cảm nhận của người khác, nhưng mà người tôi chạm qua rồi không muốn bị người khác đụng vào."
"..."
Này mà bá đạo gì.
Quá quá quá bá đạo, độc tài quân phiệt luôn ấy chứ!
Đề Dao cạn cả lời.
Cô nào có ngờ một lần vô tình lại để cô đụng vào loại đàn ông độc đáo này.
Cơ mà nếu nghĩ kỹ lại thì nghe vào tai cũng rất hưởng thụ đó.
Mà ngẫm kỹ hơn chút nữa thì trong lời nói của anh đã tiết lộ rất nhiều điều...
"Có phải anh có bệnh sạch sẽ không?"
"Hình như cũng không đúng, nếu thế anh sẽ không qua lại với tôi."
Đề Dao tự nói rồi tự lắc đầu luôn.
Khưu Trác không chút ngượng ngùng giải đáp cho cô: "Em cứ xem như em là ngoại lệ duy nhất đi."
"..."
Đề Dao lặng lẽ đỏ mặt vì lời thả thính bất thình lình của anh.
Ngại quá nha.
Biết người ta thích nghe lắm không.
Thật sự chẳng có người phụ nữ nào không thích nghe mấy lời tán tỉnh kiểu này. Mà còn nói đến nghiêm trang như vậy nữa.
Đề Dao quay mặt ra cửa xe ngượng ngùng gãi mũi che dấu sự xấu hổ.
Cho nên cô không thấy người đàn ông nào đó bình thường trông có vẻ không hiểu phong tình, thẳng như đuột ngựa nhìn cái gáy của cô khẽ nhếch môi một cái.
Người đàn ông lúc không cười thì thôi, cười lên, dù chỉ hơi nhếch lên khóe miệng vẫn khiến người ta choáng váng.
Đáng tiếc Đề Dao không nhìn thấy.
Nương lúc cảm xúc còn bồi hồi, Đề Dao hỏi luôn vấn đề quan trọng nhất: "Cho nên bây giờ là anh muốn chịu trách nhiệm với mẹ con tôi à?"
Lúc nói chuyện cô vẫn quay mặt ra ngoài cửa xe.
Khưu Trác không tiện nhìn cô nhưng vẫn nhanh chóng đáp: "Đính chính một chút, tôi muốn chịu trách nhiệm là với em. Cho dù không có đứa bé tôi vẫn sẽ làm vậy."
"..."
Đề Dao không khống chế được khóe môi khẽ nhếch lên của mình.
Trong lòng lại không được tự nhiên mà bất giác đưa tay xoa bụng nghĩ, con à, hình như cha đại gia của con không hoan nghênh con lắm nhỉ.
Không biết từ khi nào mà Đề Dao bắt đầu nói chuyện với cục bột nhỏ trong bụng mình, mà cô đối với việc này hoàn toàn không có một chút ý thức nào. Đôi lúc giật mình nhận ra cô còn tự cười nói cứ như cô đang sống cùng một người nữa vậy. Đề Dao ngược lại rất vui vẻ, bởi vì bất kể cô có nói cái gì đối phương cũng không cãi lại, cô nói gì cũng đúng. Còn chuyện gì vui bằng nữa.
Khưu Trác đang lái xe chỉ ở khóe mắt chợt thấy cô xoa bụng, anh vô thức liếc lên mặt cô một cái. Khẽ khựng lại một chút, anh không mặn không nhạt nói: "Em không cần nói với nó rằng tôi không vui không đau nó."
"..."
Cái tay đang vuốt bụng của Đề Dao dừng lại thấy rõ, cũng rõ ràng là đang chột dạ vì bị bắt quả tang làm chuyện xấu tại trận.
Khưu Trác hơi nhếch nhếch lông mày, bên tai nghe cô lí nhí nói: "Sao anh biết tôi nghĩ gì chứ..."
Cứ như có đọc tâm thuật ấy, phiền chết đi được!
"Em nghĩ gì trên mặt đều viết ra hết rồi, cần gì đọc tâm thuật."
"..."
Cô tức á.
Chẳng qua cô chưa kịp xù lông thì người đàn ông kia đã đổi giọng: "Thật ra như vậy cũng tốt, tôi có thể biết được ngay em muốn gì mà thuận tiện cho việc chiếu cố em hơn."
Đề Dao giật mình nhận ra một điều, rằng từ lúc bắt đầu từ hành động đến lời nói người này đều đang chiếu cố đến tâm lý của cô. Là vì cô ư... Vì cô đang mang thai... Người mang thai tâm tình rất dễ biến động thất thường, vui buồn chỉ trong một cái chớp mắt, trước hay sau khi sinh đều dễ bị hội chứng tâm lý bất lợi cho cơ thể mẹ, chính vì biết vậy nên dạo gần đây phàm là đụng chuyện gì Đề Dao cũng không thèm nghĩ nhiều mà chỉ tùy tâm sở dục, muốn nói liền nói muốn làm liền làm thôi. Cốt là để tâm tình thoải mái...
"Ngẩn ngơ gì vậy, không đói bụng sao?"
"À hả?"
Đề Dao giật mình hoàng hồn mới nhận ra đã đến nơi, xe đã dừng từ khi nào.
Chắc không phải vừa nhìn đã thích cô, ịch ịch mấy lần nghiện rồi chứ?
Đề Dao bất giác bổ não hơn nhiều.
Mà bởi vì một câu trả lời kia của anh mà đã lặng lẽ giải thích rất nhiều thắc mắc, không cần anh nói nữa cô vẫn lý giải được. Nên cô hỏi luôn suy nghĩ trong lòng mình hiện giờ.
"Vì sao anh lại làm vậy? Tôi biết lúc đó anh không được bình thường, xem như gặp dịp mà giải quyết nhu cầu đi, vậy xem như tình một đêm rồi, tôi không dây dưa, anh có thể thuận tiện rút lui, chẳng phải rất tốt ư?"
Lúc cô hỏi xong thì họ gặp đèn đỏ. Xe chậm rãi dừng lại, người đàn ông quay đầu qua nhìn cô, không chút né tránh nói thẳng ý nghĩ của mình: "Vì tôi không định kết thúc với em như vậy."
"Nói ra có hơi bá đạo không chịu quan tâm đến cảm nhận của người khác, nhưng mà người tôi chạm qua rồi không muốn bị người khác đụng vào."
"..."
Này mà bá đạo gì.
Quá quá quá bá đạo, độc tài quân phiệt luôn ấy chứ!
Đề Dao cạn cả lời.
Cô nào có ngờ một lần vô tình lại để cô đụng vào loại đàn ông độc đáo này.
Cơ mà nếu nghĩ kỹ lại thì nghe vào tai cũng rất hưởng thụ đó.
Mà ngẫm kỹ hơn chút nữa thì trong lời nói của anh đã tiết lộ rất nhiều điều...
"Có phải anh có bệnh sạch sẽ không?"
"Hình như cũng không đúng, nếu thế anh sẽ không qua lại với tôi."
Đề Dao tự nói rồi tự lắc đầu luôn.
Khưu Trác không chút ngượng ngùng giải đáp cho cô: "Em cứ xem như em là ngoại lệ duy nhất đi."
"..."
Đề Dao lặng lẽ đỏ mặt vì lời thả thính bất thình lình của anh.
Ngại quá nha.
Biết người ta thích nghe lắm không.
Thật sự chẳng có người phụ nữ nào không thích nghe mấy lời tán tỉnh kiểu này. Mà còn nói đến nghiêm trang như vậy nữa.
Đề Dao quay mặt ra cửa xe ngượng ngùng gãi mũi che dấu sự xấu hổ.
Cho nên cô không thấy người đàn ông nào đó bình thường trông có vẻ không hiểu phong tình, thẳng như đuột ngựa nhìn cái gáy của cô khẽ nhếch môi một cái.
Người đàn ông lúc không cười thì thôi, cười lên, dù chỉ hơi nhếch lên khóe miệng vẫn khiến người ta choáng váng.
Đáng tiếc Đề Dao không nhìn thấy.
Nương lúc cảm xúc còn bồi hồi, Đề Dao hỏi luôn vấn đề quan trọng nhất: "Cho nên bây giờ là anh muốn chịu trách nhiệm với mẹ con tôi à?"
Lúc nói chuyện cô vẫn quay mặt ra ngoài cửa xe.
Khưu Trác không tiện nhìn cô nhưng vẫn nhanh chóng đáp: "Đính chính một chút, tôi muốn chịu trách nhiệm là với em. Cho dù không có đứa bé tôi vẫn sẽ làm vậy."
"..."
Đề Dao không khống chế được khóe môi khẽ nhếch lên của mình.
Trong lòng lại không được tự nhiên mà bất giác đưa tay xoa bụng nghĩ, con à, hình như cha đại gia của con không hoan nghênh con lắm nhỉ.
Không biết từ khi nào mà Đề Dao bắt đầu nói chuyện với cục bột nhỏ trong bụng mình, mà cô đối với việc này hoàn toàn không có một chút ý thức nào. Đôi lúc giật mình nhận ra cô còn tự cười nói cứ như cô đang sống cùng một người nữa vậy. Đề Dao ngược lại rất vui vẻ, bởi vì bất kể cô có nói cái gì đối phương cũng không cãi lại, cô nói gì cũng đúng. Còn chuyện gì vui bằng nữa.
Khưu Trác đang lái xe chỉ ở khóe mắt chợt thấy cô xoa bụng, anh vô thức liếc lên mặt cô một cái. Khẽ khựng lại một chút, anh không mặn không nhạt nói: "Em không cần nói với nó rằng tôi không vui không đau nó."
"..."
Cái tay đang vuốt bụng của Đề Dao dừng lại thấy rõ, cũng rõ ràng là đang chột dạ vì bị bắt quả tang làm chuyện xấu tại trận.
Khưu Trác hơi nhếch nhếch lông mày, bên tai nghe cô lí nhí nói: "Sao anh biết tôi nghĩ gì chứ..."
Cứ như có đọc tâm thuật ấy, phiền chết đi được!
"Em nghĩ gì trên mặt đều viết ra hết rồi, cần gì đọc tâm thuật."
"..."
Cô tức á.
Chẳng qua cô chưa kịp xù lông thì người đàn ông kia đã đổi giọng: "Thật ra như vậy cũng tốt, tôi có thể biết được ngay em muốn gì mà thuận tiện cho việc chiếu cố em hơn."
Đề Dao giật mình nhận ra một điều, rằng từ lúc bắt đầu từ hành động đến lời nói người này đều đang chiếu cố đến tâm lý của cô. Là vì cô ư... Vì cô đang mang thai... Người mang thai tâm tình rất dễ biến động thất thường, vui buồn chỉ trong một cái chớp mắt, trước hay sau khi sinh đều dễ bị hội chứng tâm lý bất lợi cho cơ thể mẹ, chính vì biết vậy nên dạo gần đây phàm là đụng chuyện gì Đề Dao cũng không thèm nghĩ nhiều mà chỉ tùy tâm sở dục, muốn nói liền nói muốn làm liền làm thôi. Cốt là để tâm tình thoải mái...
"Ngẩn ngơ gì vậy, không đói bụng sao?"
"À hả?"
Đề Dao giật mình hoàng hồn mới nhận ra đã đến nơi, xe đã dừng từ khi nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.