Khuyết Danh

Quyển 4 - Chương 17: Âm Dương Bát.

Nhật Nguyệt

16/04/2013



Thiên Đạo Môn vào đông, trời trở lạnh, cây cối ở An Dưỡng Đường lá rụng gần hết, mấy ngày trước còn có những đợt tuyết rơi, khung cảnh Tân Thủ Đường bây giờ tràn ngập trong sắc trắng, cô tịch và lạnh lẽo.

Tiểu Nguyệt vẫn như trước, đều đặn luyện nội công, đã hơn 1 năm qua rồi, mà kí ức nó vẫn còn nhớ mãi đêm hôm ấy, thập tử nhất sinh, nó những tưởng đã chết đi nhưng nhờ ơn của Thảo Tinh sư thúc mà nó vẫn sống đến ngày hôm nay, lại được sư thúc dạy cho nội công tu chơn tầng thứ 3 để có thể tự trị liệu nội thương của mình.

Ban đầu thì mỗi khi nó cảm thấy 2 luồng khí lực tốc lên gây khó chịu, đau đớn thì mới chiếu theo khẩu quyết mà luyện, dần dà quen, nó chăm chỉ luyện hằng ngày. Đã 1 năm hơn rồi, số lần bộc phát của mãnh khí cũng dần ít đi nhưng nguyên lai Tiểu Nguyệt vẫn không cảm thấy dung hợp được 2 luồng lực ấy, nó chỉ có thể kềm chế cho 2 nguồn lực không bốc lên đối chọi nhau mà thôi.

Rốt cuộc chỉ còn vài ngày nữa là đến kì sát hạch môn đệ Tân Thủ Đường, để có thể chính thức gia nhập Thiên Đạo Môn, Tiểu Nguyệt háo hức lắm, nó mong chờ cơ hội này đã từ lâu lắm rồi, từ đêm nay đến hôm ấy hạ cố quyết tâm sẽ tận lực tu vi.

Tiểu Nguyệt ngồi xếp bằng, lưng giữ thẳng, 2 bàn tay từ từ đan lại với nhau khẽ đặt nơi bụng dưới, nó hít thở điều hòa, tập trung chính ý để khởi thức tu chân tầng 3, nó nhẩm theo khẩu quyết.

Nội hữu hỏa, ngoại cố hàn khí

Dung hợp sao cho đồng tánh lí

Thâu thiên nhiếp địa do bởi ý

Một đạo càn khôn hiện tức thì.

So với khẩu quyết của tầng thứ nhất và thứ hai thì tầng thứ ba này cổ quái và khó hiểu hơn hẳn, nhưng được sư thúc chỉ điểm nên nó ngay lập tức thấu suốt lẽ huyền vi bên trong. Chính yếu lĩnh này nửa năm trước khi Hách sư huynh đem phổ truyền cho môn đệ, huynh ấy cũng không hiểu được sâu sát như nó, tất nhiên chuyện nó duyên kì ngộ được sư thúc cứu và chỉ điểm tuyệt không nói ra 1 lời.



(…)

Thiên Đạo Môn hôm nay rộn ràng hơn hẳn mọi ngày, từ tờ mờ sáng, bọn người ở Tân Thủ Đường đã khởi hành lên núi.

- Này các đệ, rảo chân lên, đi thế này chắc tối mới tới nơi.

Giọng Hách sư huynh thúc giục, tân thủ môn hạ tất nhiên làm sao có tuyệt kĩ phi hành nên đành tự sức trèo lên núi. Đa phần môn hạ đây toàn nhỏ tuổi nên làm sao có sứa khỏe phi thường như đại sư huynh, tất nhiên là đi chậm hơn 1 chút rồi. Tiểu Nguyệt nhờ 1 năm qua tu vi tầng 3 nội cảnh nên có thể nói sức khỏe tăng tiến rõ rệt, đi đã lâu mà vẫn không thấy mệt, không những thế mà nó còn bắt đầu vượt xa những đứa to khỏe hơn mà dần rút ngắn khoảng cách với sư huynh, bỗng.

- Thằng yếu đuối này hôm nay thích thể hiện hả?

Kèm với câu nói của Tật Nghi là 1 cái ngán chân, Tiểu Nguyệt không đề phòng trước, lập tức chúi người về phía trước, toàn thân nằm dài trên mặt dốc, tay nó đập trúng 1 tảng đá sắc nhọn, máu rỉ ra không ngừng. Hách Đại Thông thấy thế vội chạy lại, xé 1 mảnh bào của mình băng bó cho nó.

- Ai làm đệ té?

- Không… không có đâu sư huynh chỉ là đệ bị vấp thôi.

Hách sư huynh lắc đầu, hắn quá rõ thừa biết tính nó, lúc nào cũng nhã nhặn, chịu thiệt về phần mình, không nói gì nữa, đỡ nó dậy rồi bảo mọi người đi tiếp.

Đến giữa trưa, sau bao cố gắng thì cũng đã leo lên đến lưng chừng núi, đây chính là Âm Dương Đài, nơi diễn ra kì thi khảo hạch. Lúc này, các vị trưởng bối của 5 ngọn núi cũng đã tề tựu bên cạnh trưởng môn nhân, tuyệt nhiên không thấy 1 môn hạ nào khác xuất hiện.



Tụi tân thủ nhân đứng xếp hàng chữ nhị trước mặt Huyền Khiếu Chân Nhân, lúc này ông bước ra, tay cầm theo 1 cái chậu không lớn lắm, làm bằng 1 loại nguyên loại kì dị có màu xanh rêu bàng bạc, ông đặt nó xuống cái bục đá trước mặt rồi ra lệnh cho từng người bước lên.

Người đầu tiên lúc này không ai khác chính là Tật Nghi, sau khi hắn đã đứng trước mặt, Huyền Khiếu lên tiếng.

- Như các con cũng đã biết, hôm nay là ngày sát hạch môn hạ Tân Thủ Đường, các vị sư thúc đều đã tề tựu đông đủ, hôm nay ta chỉ yêu cầu các con làm 1 việc nhỏ thôi, các con thấy cái chậu nhỏ này chứ, nó tên là Âm Dương Bát là bảo vật của môn phái được truyền lại từ thời sư tổ, trong chậu chứa Âm Dương Thủy và có 1 cái Âm Dương Chỉ, các con chỉ cần chạm 2 bàn tay vào mặt bên của chậu rồi bắt đầu luyện nội cảnh tu chân tầng 3. Âm Dương Bát sẽ chỉ chính xác các con là môn hạ của chi phái nào. Được rồi con bắt đầu đi.

Nói xong ông nhìn Tật Nghi, lúc này vẫn toát lên vẻ khinh khỉnh thường này, hắn nhìn vào trong Âm Dương Bát thì thấy có vẽ 5 hình thù ngộ nghĩnh, tay bắt đầu chạm vào chậu rồi lẩm nhẩm, đột ngột Âm Dương Chỉ bắt đầu chuyển động, chỉ ngay về phía 1 đốm lửa.

- Hỏa Hành Sơn

Huyền Khiếu nói to, rồi chỉ Tật Nghi đi về phía Xích Diệm sư thúc. Tiếp theo sau hắn là 1 cô bé, tất nhiên vào Thủy Hành Sơn, rồi cứ thế mà tiếp diễn. Lần này Tiểu Nguyệt là người cuối cùng, chẳng qua sợ mình sẽ không làm được, nó từ từ tiến lại gần chậu, nhìn trưởng môn một lượt rồi nhìn qua Thảo Tinh sư thúc, 20 môn đệ mà chẳng có ai rơi vào Mộc Hành Sơn cả, nó vốn quí Lục sư thúc, nên trong đầu cứ liên hồi niệm “Mộc Hành Sơn cho con vào Mộc Hành Sơn”.

Tiểu Nguyệt nhìn vào Âm Dương Bát, nó thấy bên trong có đủ ngũ hành đồ, còn cái gọi là Âm Dương Chỉ chính là 1 thanh kiếm có kích thước nhỏ xíu đang nổi lên giữa chậu, lúc này chẳng chỉ vào đồ hình nào cả. Tiểu Nguyệt lấy hết can đảm đặt tay lên chậu, nó bắt đầu nhớ lại khẩu quyết mà luyện, mãi vẫn không thấy cây kiếm nhúc nhít, nó lo lắng nhìn Huyền Khiếu trưởng môn, nguyên lai do người nó có luồng dị mãnh khí bao quanh khiến không tỏa khí ra được, mà khí không tỏa ra được thì Âm Dương Chỉ kia làm sao cảm nhận được mà chuyển động tương ứng.

- Con hãy bình tĩnh lại, không sao đâu, thở nhẹ, tập trung vào khẩu quyết làm lại 1 lần nữa nào.

Huyền Khiếu ôn tồn, Tiểu Nguyệt sợ hãi, tất cả thành quả bao nhiêu năm chỉ trông chờ vào giây phút này, nó đã tự hứa với mình phải mạnh mẽ, phải trở thành cao thủ tu chân, phải trả thù cho gia gia, nó nhớ đến gia gia, nhớ cái chết thảm thương của người nhớ đến 2 tên cừu nhân. Bao nhiêu xúc động, tình cảm nó tỏa ra cả, khiến khí huyết sục sôi, không ngờ 2 nguồn đạo lực kia như có cảm ứng lập tức 1 phần phóng ra ngoài, hùng mãnh vô cùng, bỗng nhiên lúc này thanh Âm Dương Chỉ như có được sức sống và bắt đầu chuyển động, lạ thay nó không ngừng ở 1 đồ hình nào mà cứ xoay tròn càng lúc càng nhanh khiến cho nước trong chậu tạo thành 1 lõm xoáy, chợt 1 tiếng kêu phát ra.

- Táchhhhhhhhhhh.

Tiếng kêu phát ra từ Âm Dương Chỉ, lúc này có 1 vết nứt dài trên thân kiếm xuất hiện, Tiểu Nguyệt chỉ vừa kịp nhìn thấy thế thì hỏa khí tốc lên Bách Hội, hàn khí phá động Đan Điền, nó lập tức ngất xỉu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Khuyết Danh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook