Quyển 4 - Chương 16: Liệu Thương
Nhật Nguyệt
16/04/2013
Đêm nay thật là 1 đêm quá dài đối với Tiểu Vũ, hắn vất vả ngược xuôi, chuẩn bị giúp sư thúc công đoạn luyện khí liệu thương cho Tiểu Nguyệt.
Luyện Đan Lò của sư thúc thiệt là 1 vật trân quí, nói về kích thước to hơn 1 người đứng thẳng dang rộng 2 tay đã đành, lại không biết nguyên lai nó làm bằng chất liệu gì mà ánh lên 1 màu đen tuyền, trong hắc sắc ấy tỏa ra 1 mùi hương ấm áp làm dễ chịu đến lạ.
Tiểu Vũ thử chạm tay vào những trạm trỗ tinh xảo trên thân lò, toàn những đồ hình kì lạ, nhưng lại cảm thấy từ đó tỏa ra 1 luồng khí mát lạnh. Nắp lò đã được Thảo Tinh sư thúc khu động thần lực mở ra tự nãy giờ, hắn bế Tiểu Nguyệt đặt vào chính giữa lò nơi có tảng băng thạch ngàn năm lót như đệm. Tiểu Vũ cẩn thận đút vào miệng nó 1 viên Kị Hỏa Đan để tránh khỏi lửa nung làm bị thương, xong đâu đấy mới lùi ra để cho sư thúc bắt đầu trị liệu.
Lục Thảo Tinh 1 tay co lại bắt quyết chỉ vào nắp lò, hét lên 1 tiếng lập tức nắp lò bay ngược trở lên lắp vào miệng lò vừa khít, xong tay còn lại bắt 1 quyết khác chỉ vào hỏa đàn, lập tức lửa từ đâu xuất hiện bốc lên cao ngùn ngụt bao trùm lấy Luyện Đan Lò. Lúc này, Thảo Tinh sư thúc 1 vận phóng lên trên cao cách 1 khoảng trên lò, xếp bằng ngồi trên không khí, thật là tuyệt học cao thủ.
Sư thúc bắt đầu vận công, 2 bàn tay thoăn thoắt bắt quyết ấn, miệng râm ran những chú lạ tai, lúc này Luyện Đan Lò đã cách không bay khỏi hỏa đàn và đang xoay tròn xoay tròn từng vòng chậm rãi. Thảo Tinh tăng dần nội lực truyền xuống, hỏa lò càng lúc càng quay nhanh hơn, không khí xung quanh như bị co nén lại xoắn vào hỏa đàn.
Không biết bao nhiêu thời canh đã trôi qua mà Luyện Hỏa Lò vẫn cứ xoay, ngay cả người của Thảo Tinh sư thúc giờ cũng bắt đầu xoay theo, Tiểu Vũ thấy rõ có 1 đạo quang sắc lục truyền từ sư thúc xuống hỏa lò, hỏa lò lúc này bao trùm bởi sắc quang ấy rốt cuộc cũng dần dần chậm lại chậm lại.
- Ầmmmmmmmmmmmmmm.
Đột ngột hỏa lò ngừng xoay và rớt mạnh xuống hỏa đàn, lửa từ hỏa đàn cũng đã tắt, Lục sư thúc 1 đạo phi thân bay về hướng Tiểu Vũ, vừa đáp đất người ông rệu rã, đi lại thập phần khó khăn, loạng choạng. Ông không ngờ lần này mình phải huy động nhiều thần lực đến như vậy, Tiểu Nguyệt mà là đan dược thì bây giờ chắc đã thành vô địch thần đan trong thiên hạ độc nhất vô nhị rồi.
Sư thúc cười khẽ rồi lại bắt quyết chỉ vào hỏa lò, lập tức nắp lò bật ra rớt xuống đất, Tiểu Vũ nhanh chóng tiến lại gần rồi từ từ bế Tiểu Nguyệt dậy, trông nó bây giờ thần sắc đã hồng hào trở lại, có vẻ đã qua cơn nguy hiểm, hắn quay lại định cảm tạ sư thúc thì đã thấy ông phun ra 1 bụm máu.
Tiểu Nguyệt cả người cảm thấy mệt mõi, rã rời tay chân, từ từ tỉnh lại, mở mắt thấy người đang bên cạnh chăm sóc mình là Tiểu Vũ, nó khẽ cười thầm, chỉ là không hiểu nó đang ở đâu, đây không phải An Dưỡng Đường, nó đang nằm ở 1 nơi thật rộng rãi, trong phòng trồng rất nhiều cây xanh, nó cố sức.
- Đệ..đệ đang ở đâu đây?
- Aaaaaaa, Tiểu Nguyệt sư đệ tỉnh rồi, cuối cùng đã tỉnh lại rồi, ta lo quá.
- Tiểu Vũ, con mau đưa viên đan dược này cho tiểu sư đệ uống mau.
Một giọng nói lạ vang lên, Tiểu Nguyệt vội đưa mắt nhìn, người vừa nói là 1 trung niên đạo nhân mặc lục bào, khuôn mặt hiền từ đang nhìn nó, chỉ có điều người này trông hơi xanh xao như là đang bị bệnh. Thấy nó lớ ngớ, hắn đút viên thuốc vừa nhận được vào mồm bắt nó phải uống rồi từ từ nói.
- Đệ hiện đang ở Mộc Hành Sơn, người này chính là sư thúc ta cũng là chưởng quản nơi này, Lục Thảo Tinh.
Nghe đến tên trưởng bối, Tiểu Nguyệt vội vã cố gắng ngồi dậy thủ lễ.
- Tiểu điệt, con đang mệt trong người không cần hà tất đa lễ.
Tiểu Nguyệt vội nghe lời, vừa nằm nghỉ ngơi vừa nghe Tiểu Vũ hắn thuật lại đầu đuôi sự tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.