Quyển 4 - Chương 39: Âm Dương Kính
Nhật Nguyệt
16/04/2013
Ngự kiếm không biết bao lâu, vượt qua bao nhiêu sông suối, đồi núi, làng mạc, cuối cùng 2 người cũng đến Đại Trường Giang, đây là con sông, nói là sông nhưng thật chất nó vô cùng rộng lớn, chia cách ranh giới trung thổ và Bắc Châu.
Không nghĩ dưỡng sức, Tiểu Vũ vận lực tiếp tục phi hành, đạo lam quang xé gió lao vút trong không trung vượt sông lớn.
Bay mãi hơn cả canh giờ thì thấy trước mắt là đất liền, phía xa tít tận chân trời hiện lên 1 ngọn núi rõ mồn một, hắn ta định bụng, vận hết tốc lực bay đến, thì bỗng từ trên không trung có sinh vật to khổng lồ, lai giữa động vật và chim, không chỉ 1 con, đồng loạt lao về phía 2 người. Bị bao vây bởi sinh vật lạ, 1 tay lại đang nắm lấy Tiểu Nguyệt, Tiểu Vũ không thuận lợi phản công, liền vận hết tốc lực phóng xuống phía mặt đất, tránh xa lũ quái kia.
- Nguy hiểm thật, ta định là sẽ bay thẳng đến Thái Sơn, ai ngờ nơi đây toàn yêu quái, đành phải đi bộ vậy.
Tiểu Vũ quay qua nói với cậu, thấy thần tình Tiểu Nguyệt có vẻ đồng ý, cả 2 bắt đầu tiến vào khu rừng rậm phía trước mặt.
Thật kì lạ, lúc ở bên ngoài mặt trời chói chang, ánh sáng mà ngập mà vừa bước vào khu rừng thì dị khí đã bộc lên, xung quanh như chìm trong sự âm u, mờ mờ, ảo ảo.
- Đệ phải cẩn thận, nơi này quỉ khí kì dị.
Nói đoạn hắn móc trong người ra 1 cái gương nhỏ, mặt sau là đồ hình âm dương được trạm trỗ tinh tế, sắc sảo, đưa cho Tiểu Nguyệt.
- Đệ cầm lấy.
- Gì vậy huynh?
- Đây là Âm Dương Kính.
- Đây chẳng phải là phần thưởng của huynh thắng trận tỉ võ ở Đấu Luyện Đài đó sao, đưa đệ làm gì?
- Ta tặng đệ, ta vốn có Thủy Tâm Kiếm rồi, nên cũng không cần thiết có pháp bảo bảo vệ này nữa, đệ cứ giữ lấy, nó ít nhiều có thể bảo hộ cho đệ.
Không đợi đồng ý, hắn liền dúi vào tay cậu, rồi tiếp.
- Pháp bảo này đã hấp thụ tiên khí nơi Thiên Địa Môn lại có được nội khí của sư phụ, nên đệ chỉ cần đọc đúng khẩu quyết là có thể khu động được nó mà không cần sử dụng nội lực, rất thích hợp trong tình trạng của đệ, nào hãy đọc theo ta.
- Hỡi Âm Dương Kính, pháp bảo hấp thụ tiên khí trong trời đất, hãy nghe theo lệnh chủ nhân của mi mà mau chóng thức tỉnh.
Tiểu Nguyệt lập tức làm theo, nhưng mảy may pháp bảo chẳng có biểu hiện gì đặc biệt, vẫn nằm im ỉm trong tay cậu, lạnh ngắt.
- A, ta quên, phải làm 1 việc trước đã.
Nói đoạn, hắn nhào tới, lấy ngón tay trỏ của cậu ấn vào đồ hình âm dương phía sau kính, kéo mạnh 1 đường, 1 vệt máu theo đó mà dính lên pháp bảo, rồi nhanh chóng như bị hấp thu, biến mất không dấu tích.
- A, huynh làm gì dạ.
- Thì giúp đệ trở thành chủ nhân của pháp bảo chứ gì, rồi, bây giờ thử đọc lại khẩu quyết đi.
Tiểu Nguyệt, ngoan ngoãn làm theo, đúng là khác hẳn ban nãy, chỉ vừa dứt lời, lập tức Âm Dương Kính lóa lên huỳnh quang, rung lên những thanh âm trong trẻo như tiếng chuông ngân, rồi rời khỏi tay cậu bay lên bay xoay xoay phía trên đầu, tạo thành 1 vòng ánh sáng khép kính bao bọc lấy cả 2, lúc này vết thương trên ngón tay Tiểu Nguyệt tương kích với năng lực của pháp bảo, lành lại ngay tức kì.
Pháp bảo tinh diệu như thế mà Tiểu Vũ đem tặng cậu không chút luyến tiếc, đủ thấy tình cảm của hắn đối với Tiểu Nguyệt ra sao, chỉ là cậu ta quá vô tư mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.