Quyển 4 - Chương 4: Bách Hiểu Sinh
Nhật Nguyệt
16/04/2013
- Bách gia gia, con mệt quá, sao lại chạy như vậy ạ?
Tiểu Nguyệt vừa nói vừa quệt những giọt mồ hôi trên trán, nó thở hồng hộc, từ bé, nó chỉ giỏi và lanh lẹ trong việc học chữ làm thơ - viết chữ vẽ tranh, còn lại thân thể nó không được khỏe cho lắm, người lúc nào cũng lành lạnh, rất dễ nhiễm thương hàn.
Thân thể nó vì thế cũng không được tráng kiện như lũ trẻ cùng lứa, nó hay mệt và không có sức lực mạnh mẽ, nó hay bị tụi con nhà khá giả trong thương thành chọc chẹo, lẽ vì nó thân ảnh mềm mại, da trắng hồng, mặt mũi tuấn tú lại thêm phần mị mị.
Nó luôn bị tụi trẻ bắt nạt, từ nhỏ đã được lão nhân gia dạy về khí phách nam nhi, bản lãnh đại trượng phu, tất nhiên thứ đó nó không thiếu, chỉ là không có đủ sức lực mà thôi, nếu sức lực cũng ngang bằng với khí phách dũng mãnh của nó thì tụi trẻ con này e là…
Lão nhân gia là người hiểu nó nhất vì thế cũng thương nó nhất, lão biết thể trạng của nó không tốt, nhưng nếu không chạy thì chỉ e là thập phần hiểm nguy, lão nhìn nó, rồi khẽ khàng nói.
- Tiểu Nguyệt, con ráng chút nữa gia gia mua hồ lô đường cho ăn.
Hồ lô đường, hồ lô đường là món thập phần ưa thích của nó, nghe đến thế, nó không hỏi lão nữa, chỉ cố gắng dùng hết sức chạy theo lão, được một đoạn thì.
- Lão kia mau đứng lại.
Tiếng nói khàn đục vừa cất lên thì liền theo đó một đạo thân ảnh từ trên trời phi thẳng xuống ngay trước mặt lão, tay hắn cầm 1 chiếc trùy màu đen, xù xì, trông rất nặng nề, chính là 1 trong 2 tên khi nãy trong Viên Kì Lâu. Hắn chầm chậm quan sát lão và tiểu hài tử 1 chốc, rồi chỉ thẳng hắc trùy vào 2 ông cháu và cất giọng.
- Lão họ Bách phải không? Tên là gì? Có liên quan gì đến Bách Hiểu Sinh?
Lão nhân gia nghe đến thế thất kinh, chỉ biết đứng trước người tiểu hài tử, giang tay che chở cho nó, ngoài ra không thốt một lời. Tên nhân sĩ có vẻ không kiên nhẫn nữa, hắn thét lên.
- Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt à.
Ngay sau đó, 1 thân ảnh nữa từ đâu không rõ phi thân nhanh như cắt tiến ra sau lưng lão, chụp lấy Tiểu Nguyệt, rồi lập tức búng người về phía sau, chỉ nghe tiếng Tiểu Nguyệt hét lên, lão nhân gia quay lưng lại đã thấy tên kia ôm gọn Tiểu Nguyệt trong tay, đó chính là sư đệ của tên cầm hắc trùy.
Một tay ôm Tiểu Nguyệt trong tay, 1 tay tên đó dùng trủy thủ kề sát vào cổ Tiểu Nguyệt, mặt không một vẻ nhân từ, hướng mắt nhìn sư huynh hắn, liền sau đó nghe tên sư huynh thốt lên.
- Sao đây, lão muốn nói ra hay muốn thấy tiểu hài tử dễ thương xinh xắn này đọa miền diêm phủ.
1 câu nói nhẹ nhàng nhưng khiến lão thất kinh hồn vía, lão thương Tiểu Nguyệt và lão cũng đã chuẩn bị tinh thần cho ngày hôm nay, nhưng chỉ là Tiểu Nguyệt đến với cuộc đời lão và thay đổi hết thảy, lão không sợ cho lão chỉ là thằng bé còn quá nhỏ, lão trầm tư, những kí ức xưa hiện về rõ mồn một.
Lão nhớ ngày xưa lão cũng như Tiểu Nguyệt là đứa trẻ bị bỏ rơi, được sư phụ nhặt về nuôi, sư phụ lão là cao thủ về chiêm tinh bóc quẻ kinh dịch, lại nói cũng ít nhiều am hiểu về các lĩnh vực khác như phong thủy, thơ văn,…Lão là đệ tử được sư phụ thương nhất nên được chân truyền của sư phụ hơn các sư huynh khác ở pháp môn gọi là thấy được vị lai. Chính nhờ đó mà lão xuất quan ra gian hồ đi khắp đông tây nam bắc thượng hạ đều kinh qua, nhờ đoán thấy vị lai mà tránh được những hiểm nguy cũng như khám phá được hết những bí mật động trời.
Lão khi còn niên thời, có tật hễ ai đến hỏi 1 chuyện bất kì đều phải kể cho lão nghe 1 bí mật quan trọng của người đó, suốt mấy mươi năm, đương nhiên lão nắm hết thảy các bí mật nên từ đó nhân sĩ võ lâm đều gọi lão là Bách Hiểu Sinh, chuyện gì cũng biết, không gì không thông?
Nguyên lai một lần, tự xem quẻ cho mình, lão thấy mình họa hung sát, sẽ không thể sống mãn đời mà bị cường nhân hại chết, từ lâu lão đã tự chuẩn bị hết cả. Lão đột ngột rời Bách Hiểu Đường do một tay dựng lên, đi ngao du thiên hạ, bế lại pháp môn thần bí, sống đời chỉ như thường nhân. Tiếc rằng lão khi xưa chỉ mê các môn đoán số, tử vi, bóc dịch…mà không chịu học lấy 1 lộ quyền cước, nay gặp chuyện cũng không thể làm gì hơn ngoài bất lực đứng nhìn.
Lão phân vân cùng cực, nhìn Tiểu Nguyệt bao năm chăm bẵm thương nó như cháu mình, không lẽ đứng nhìn nó rơi vào nguy hiểm, nhưng quả thực cái bí mật lão nắm giữ thốt chăng quá lớn, có thể khiến võ lâm dậy sóng, 1 trận hỗn chiến như trận tứ châu đại chiến 500 trước sẽ lại xảy ra. Lão thầm than mệnh trời khó cãi, chỉ còn nước hết sức thuận theo ý trời, lão thốt.
- Ta là Bách Hiểu Sinh đây, các người muốn gì ?
2 tên nhân sĩ tuy có hơi lộ vẻ bất ngờ, nhưng dường như đã dự liệu từ trước, ngay lập tức lấy lại giọng điệu bình thường, gã cầm hắc trùy lên tiếng.
-Ta chỉ muốn hỏi lão một chuyện, đi theo ta.
Nói xong, hắn liếc nhìn tên sư đệ, gã kia lập tức đẩy Tiểu Nguyệt về phía lão rồi thúc cả 2 ông cháu đi theo tên sư huynh, đi về hướng miếu hoang gần phía đông thương thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.