Khuyết Danh

Quyển 4 - Chương 5: Số phận.

Nhật Nguyệt

16/04/2013



- Ở đây có vẻ là nơi thanh vắng, thích hợp cho chúng ta trò truyện.

Hắc trùy nhân khẽ lên tiếng khi cả 4 người vừa đặt chân vào ngôi miếu hoang trong thương thành, ngôi miếu thờ 1 vị tướng ngày xưa có công giữ vững bình yên cho thành, đã lâu lắm rồi không còn ai nhớ tới, hương quả cũng như trùng tu lại, tường đá đổ nát, tượng trấn giữa miếu cũng đã nứt nẻ đi nhiều đến nỗi không còn nhận ra khuôn mặt của vị đó nữa rồi.

Hắc trùy nhân ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi hắn nhìn lão nhân gia, đột ngột nói.

- Ta chỉ có 1 vấn đề muốn hỏi lão, rốt cuộc nguyên lai cũng là về “ Vô Thượng Vô Đẳng Mật Thư”.

Chỉ những lời này đã làm lão chấn động thất kinh bát đảo, vốn đã dự liệu trước nhưng không hiểu sao nghe đến tên quyển mật thư kia lão không kềm được xúc động, lão hơi khẽ run nhưng sau giây lát đã lấy lại thần trí, lão thở 1 hơi rồi ra điều dứt khoát.

- Ta bao nhiêu năm hành tẩu gian hồ, tuyệt nhiên chưa nghe nhắc đến.

Nghe thế, hắc trùy nhân chỉ nhẹ nhếch mép, hắn đã quan sát dung diện của lão, đoán biết được 10 phần là lão nắm rõ ràng về kinh thư này, nhanh như cắt, hắn chỉ nhẹ nhún người, 1 phát phi thẳng vào người lão, năm ngón tay khép lại đặt nơi đan điền rồi tập trung khí lực, sau 1 đạo quang ánh lên lập tức hắn tung chưởng khí ấy vào giữa ngực lão nhân gia. Kình phong trở nhẹ tốc lên những hàng bụi mờ trong không khí, lão nhân gia tựa như miếng bông, lơ lửng bị kình lực hất mạnh bay về phía tượng trấn miếu, miệng lập tức phun ra 1 bụm máu.

Tiểu Nguyệt hốt kinh, liền chạy lại đỡ lão, nó không kềm được xúc động, chưa bao giờ thấy lão gia gia của nó trong tình trạng sức khỏe như này, nó bật khóc.

- Bách gia gia, người bị sao vậy? Sao 2 người họ lại đánh người, Bách gia gia?

Chưa để lão nhân gia mở miệng, Tiểu Nguyệt vội quay về phía tên vừa đả thương gia gia mình, nó đứng dậy, hiên ngang dang đôi tay như che chắn, nó muốn bảo vệ gia gia nó, không ai tưởng nỗi 1 đứa bé 9 tuổi lại có hành động phi thường như vậy.

- Các người không được đả thương gia gia của ta.

Tiểu Nguyệt hét lớn nhìn thẳng vào tên hắc trùy nhân, nó chưa bao giờ cảm thấy người mình nóng bừng như vậy, chưa bao giờ nó giận dữ như vậy, có lẽ nó đã quen với thân nhiệt lúc nào cũng lạnh của mình, nay lại đột ngột nóng bức đến khó chịu. Khó không chú ý nữa, việc duy nhất nó quan tâm lúc này là gia gia của nó, làm thế nào để bảo vệ gia gia nó.

Nó đâu hề biết lúc này 1 luồng nộ khí pha lẫn mị khí từ nó đang xung tõa, 2 tên gian hồ kia tuy không phải nói võ lâm cao thủ gì nhưng tu vi cũng không phải hạng tầm thường, ngay lập tức cảm nhận được có luồng dị khí từ hướng hài tử, nhưng không sao giải thích được, nguyên lai không thể nào 1 đứa bé 9 tuổi lại có luồng dị khí nhường này.

Nhưng không quan trọng, quan trọng là bí mật mà 2 tên ấy muốn biết, không suy nghĩ nữa, tên cầm hắc trùy lập tức phát động kình lực dồn nén vào tay cầm hắc trùy, bao nhiêu kình lực hỏa khí 1 hơi dồn hết vào vũ khí, 1 bước nhảy thẳng đến chỗ hài tử, 1 trùy từ thiên không đập thẳng xuống người thằng bé không chút nương từ.

Tiểu Nguyệt thấy tên dữ dợn kia đang lao về phía mình, nhưng tuyệt nhiên nó không tránh vì tâm tư nó chỉ muốn hết sức bảo vệ gia gia nó, còn chuyện khác nó không quản, chỉ là với 1 đứa trẻ như nó, sự sợ hãi đến không kiểm soát được, trong vô thức nó rụt tay lại bắt chéo trước đầu, mắt đã nhắm nghiền lại, cố sống cố chết với gã kia, bao nhiêu nó cũng cam chịu nhận lãnh, bỗng.

Choanggggggggg



1 âm thanh trong trẻo vang lên, cây hắc trùy chưa kịp bổ xuống đã bị chặn lại bởi 1 thanh kiếm lạ, người thần bí vừa đến dồn lực vào kiếm, 1 chiêu hất thẳng hắc trùy nhân bay ngược trở lại.

Tiểu Nguyệt hốt hoảng, tự thấy mình không hề hấn chi, liền mở mắt ra xem, trước mắt nó 1 đạo nhân trẻ tuổi tầm đâu 15 hay 16, vận bộ thanh bào, như huyễn như hoặc trước mặt nó, toàn thân người ấy toát lên vẻ siêu phàm không sao tả được, trên tay người ấy cầm 1 thanh trường kiếm màu lam, chuôi và lưỡi kiếm không hề tách biệt, hết thảy đều được nối với nhau 1 cách hoàn hảo, ngay phía lưỡi kiếm nơi gần sát chuôi kiếm, chính giữa đính 1 viên ngọc màu xanh biếc, từ viên ngọc chạy 1 đường dài thẳng đến phía gốc kiếm.

Tiểu Nguyệt mê mẫn ngắm nhìn thân ảnh đó, đến khi nó sực tỉnh ra và biết rằng người đó đã cứu mình, người thần bí ấy đang đứng trước mặt nó, 1 đạo kiếm tạt ngang qua bên hông, tay bắt thủ kiếm ấn, lăm le nhìn 2 tên kì nhân dị sĩ gian hồ.

- Thất kính, các hạ là môn hộ của Thiên Đạo Môn, thân thủ phi phàm, nhưng cớ chi lại quản việc của chúng tôi.

Tên cầm trủy thủ đột ngột lên tiếng, ngay lập tức hắn quay sang sư huynh mình chỉ thấy sư huynh hắn đang trong cơn chấn động, thần vía đảo kinh, hắn lay nhẹ tay sư huynh.

- Các hạ…..các hạ có phải là Hạ…Hạ Tiểu Vũ không?

Tên cầm hắc trùy lên tiếng nhưng thập phần kinh hãi, nguyên lai thì hắn rõ ràng biết đây là Hạ Tiểu Vũ môn nhân Thiên Đạo Môn, tuổi tuy mới 15 nhưng tu vi thì không phải tầm thường, với tư chất thiên bẩm, hắn được trưởng môn nhân tín nhiệm, truyền thụ nhiều phần yếu lĩnh mà không phải môn hạ nào cũng có được, lại được trưởng môn yêu quí tặng cho một thanh Thủy Tâm Kiếm, pháp bảo lừng danh 1 thời, ai ai mà chưa từng được nghe danh.

Tâm như thủy thời

Thủy như kiếm

1 đạo kiếm ẩn hiện, biến ảo, xoay chuyển như nước chảy, phá nát kình đạo, đó chính là Thủy Tâm Kiếm, hắn còn chưa hết bàn hoàng đã nghe vị đạo nhân trẻ cất giọng.

- Ta ít ra khỏi môn tự mà các hạ đã biết danh tự, thất lễ thất lễ, xin hỏi cao danh quí tánh 2 vị.

Lúc này thì không những tên cầm hắc trùy kinh hải mà ngay cả tên cầm trủy thủ cũng thất kinh, bỗng nơi này lại gặp tên phá hỏng đại sự, tuy biết tu vi mỗi người không thể bằng hắn, nhưng vì đại sự, 2 người liên thủ há không lại sao. Trước cũng ra tay, sau cũng ra tay, chi bằng lấy bất ngờ mà đánh mong hắn trở tay không kịp, 2 tên nháy mắt ra hiệu với nhau rồi đột ngột xông vào đạo nhân kia.

Tuy Tiểu Vũ chưa kinh qua nhiều kinh nghiệm thực tiễn chiến trận, nhưng qua những lần tập luyện miệt mài ở môn phái, hắn đã trãi qua hết các hư chiêu, cũng như hạ đẳng chiêu như 2 tên này. Hắn không lấy gì làm ngạc nhiên, chỉ thoáng nhìn qua đã thấy tu vi 2 kẻ này không thấp nhưng nói cao thì há là trò cười, chỉ tàm tạm, đủ để hắn vui trong chốc lát.

Nguyên lai vì những trận chiến thực sự để tăng thêm kinh nghiệm cũng như tu vi cho bản thân hắn rất ít, lần này được trưởng môn nhân giao trọng đến Giao Thương Thành xem xét tình hình bất ổn thế nào, vì tin tức liên tiếp có những thần bí dị nhân xuất hiện ngày một đông đã đến tai Thiên Đạo Môn. Tiểu Vũ nhân cơ hội này tham chiếu tu vi đã học được của mình và cũng để lập công với sư phụ cũng là trưởng môn Thiên Đạo Môn.

Tiểu Vũ chợt mỉm cười, 1 kiếm quang lam sắc lóe lên, những kiếm chiêu biến ảo, uốn éo như 1 dòng suối chảy, miên miên tịch tịch , có thể nói không dứt không đoạn. 2 tên thần bí kia tu vi có thể cao hơn thường nhân nhưng đối với Hạ Tiểu Vũ thì còn lâu mới bì kịp, 2 người bọn chúng từ thế tấn công ban đầu nay đã chuyển sang phòng ngự, ra sức tìm cách phá kiếm chiêu của Tiểu Vũ nhưng những kiếm quyết của Thủy Tâm Kiếm, tu vi bình thường làm sao chống chọi lại.

Đang cao hứng, Tiểu Vũ sau khi đã đẩy 2 cường địch thoái lui 7 bước, hắn tự nhiên phóng người về phía sau 3 bước, 1 tay cầm thâu Thủy Tâm Kiếm về dựng thẳng trước mặt, 1 tay còn lại bắt kiếm quyết đặt ngang lưỡi thanh kiếm, miệng lẩm nhẩm.



Tâm như thủy thời

Thủy như kiếm

Tâm kiếm hợp nhất

Thủy kiếm chiêu

Như 1 mệnh lệnh được đưa ra, thanh Thủy Tâm Kiếm ngân lên, sắc lam tỏa rực, toàn thân kiếm rung lên phát ra những tiếng lanh lảnh như tiếng chuông, đột ngột Tiểu Vũ chỉ thẳng ngọn kiếm về phía cường định, hắn thốt lên.

-Thủy Tâm Phá.

Nguyên lai thì ra đây là chiêu hắn vừa đốn ngộ lại đã muốn đem ra ứng dụng, chưa thi triển bao giờ nên không lường trước, luồng chân khí từ kiếm chiêu toát ra xé toạt không gian, cuồng phong đầy khắp, kiếm khí xông thẳng 1 luồng đạo lam quang đến 2 kẻ kia, mạnh như giông bão, luồng chánh khí ấy cuốn theo hết những gì có trên đường đi của nó. Ngôi miếu hoang vốn đã xiêu vẹo nay bị cường lực tác động khiến nó sắp vỡ ra từng mảnh…

Quay lại Tiểu Nguyệt và Bách gia gia, khi cả 3 bọn họ đang quyết chiến, nào hay Tiểu Nguyệt đang ngồi bên cạnh gia gia của nó, lão nhân gia như đã sức cùng lực kiệt, tuổi già sức yếu, lại trúng 1 chưởng, nay sinh mệnh khó bảo toàn, lão cố sức nói với Tiểu Nguyệt.

- Tiểu Nguyệt, ta đã dự liệu trước chuyện này, ta đã chuẩn bị tinh thần rồi, con đừng khóc nữa, quên lời ta dặn rồi sao, đại trượng phu phải dũng dũng mãnh mãnh, thà đổ máu không rơi lệ. Ta xưa đã gây không ít sóng gió cho gian hồ, nguyên lai ta biết quá nhiều bí mật, duy chỉ 1 bí mật trong đó, hệ trọng đến toàn bộ võ lâm, bách tính chúng sinh đó là bí ẩn về “ Vô Thượng Vô Đẳng Mật Thư”. Tiểu nguyệt à, con còn nhớ câu truyện truyền thuyết ta luôn kể cho con để dỗ con ngủ không? Tuyệt đối không bao giờ được quên, đó là câu truyện có liên quan đến mật thư kia, phải coi tạo hóa của con có tốt không? Con nhớ lời ta dặn, ta đã truyền hết những hiểu biết của ta cho con, chỉ duy có vị lai tiên đoán pháp môn ta không truyền, chính pháp môn đó mang lại cho ta bất hạnh, ta không bao giờ quên lời sư phụ ta đã nói “Số phận của con chính do bàn tay con tạo nên”, con nhớ lấy lời ta, sống thật tốt, đừng như ta 1 bước sai lầm vạn bước khổ.

Vừa dứt lời thì thấy đạo nhân lạ kia đã đến chỗ 2 ông cháu, nguyên lai là 2 kẻ kia sau khi trúng phải Thủy Tâm Phá, đã trọng thương nghiêm trọng mà tháo chạy, ngôi miếu hoang cũng bị đạo lực của kiếm chiêu mà lung lay như sắp vỡ ra từng mảnh, Tiểu Vũ cất lời.

- 2 người khoan hãy nói đã, ra khỏi nơi này trước, đến nơi an toàn đã.

Tiểu Vũ nói đoạn, lại định diều lão nhân gia ra nhưng lão khoát tay hắn, quay qua Tiểu Nguyệt.

- Những gì cần nói ta đã nói hết với con, con ráng bảo trọng.

Đột ngột, lão nắm tay Tiểu Vũ mà xúc động.

- Lão chỉ có mình nó, nay lão gần đất xa trời, nó sắp bơ vơ côi cút, chỉ mong các hạ có thể chăm sóc cho nó, lời lão van nài chỉ có thế, mong các hạ đáp ứng.

Lời vừa dứt thì Bách Hiểu Sinh lão nhân gia, khí tuyệt mà trầm trầm đứt đoạn. 2 tay lão buông thỏng, mắt lúc này đã nhắm lại, lão ra đi với khuôn mặt nhẹ nhàng như đã trút được những gì mà lão muốn nói.

Tiểu Nguyệt nhìn thấy thế, cảm thương sâu sắc, đột ngột hỏa khí trong người bốc lên cuồng cuộn, người nó tỏa ra 1 luồng khí kì dị, chân khí tốc thẳng lên bách hội, nó không kềm được mà ngất xỉu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Khuyết Danh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook