Quyển 4 - Chương 55: Lâm Tiểu My.
Nhật Nguyệt
16/04/2013
Lại một lần nữa tỉnh dậy trong cơn mơ mù mịt, nhưng lần này cậu đã cảm thấy đỡ phần nào, lồng ngực đã bớt nặng nề, tuy vẫn âm ỉ một cảm giác khó tả và miên man của nỗi buồn.
Cậu bật dậy thấy mình vẫn nằm trong căn phòng quen thuộc có mùi hoa thoang thoảng, vừa đứng dậy đã thấy Tiểu My từ ngoài không thèm gõ cửa mà lập tức mở ra xông vào, cô nói.
- Mi đã tỉnh rồi à, ta thấy sắc mặt ngươi đã tốt hơn nhiều.
Tiểu Nguyệt lấy lại bình tĩnh, trở lại sắc thái bình tĩnh có phần trầm lạnh như lúc trước, liền nhắc nhở.
- Cô là nữ nhi, phải có lễ giáo, vào phòng người khác phải gõ cửa chứ, nhỡ như ta đang…
Nói đến đây, cậu có phần ngập ngừng. Tiểu My liền cắt ngang.
- Mi đang gì thì mặc mi, đây là phòng ta mắc gì ta không được vào, còn lễ giáo gì đó, ta khinh, xưa nay ta vốn thích làm gì thì làm, thong dong tự do.
Cậu lắc đầu nhìn cô gái đanh đá trước mặt.
Cô hả hê nhìn cậu rồi lao đến chụp lấy tay cậu rồi phóng nhanh kéo cậu ra cửa.
- Cô làm gì vậy ?
- Ta dẫn mi đi tham quan một vòng.
(…)
Cậu vốn cũng tò mò muốn biết mình rốt cuộc đã đến nơi đâu, 3 ngày nay một mực tịnh dưỡng trong phòng, cơm bưng nước rót do người hầu phù trách, vốn cũng không đặt chân ra ngoài nên không hề nhận thức được nơi đây thật ra lại là một trang viện đẹp đến như vậy.
Lối kiến trúc có phần kì lạ khiến cậu cũng không mấy quan tâm vì chỉ nghĩ do phong tục và văn hóa khác nhau mà thôi, cơ bản có nhận thức như vậy vì cậu thấy người hầu trong viện mặt sắc phục rất lạ, hoàn toàn không phải là người trung thổ, nhưng điều làm cậu ngạc nhiên nhất là ẩn tàng trong hương hoa tràn ngập nơi đây lại có 1 mùi tanh tửi của máu và sát ý nhàn nhạt, mặt dù rất nhẹ nhưng vẫn không thể qua nổi cảm giác vốn rất nhạy của cậu kể từ sau khi tu luyện Thái Âm Quyết.
Nhưng điều bất ngờ nhất chính là người trong viện lại xưng hô với Tiểu My bằng Thánh Cô, cậu có hỏi cô nhưng Tiểu My lúc nào cũng tỏ ra thần bí và bảo, sau khi ta dẫn mi đi gặp cha ta mi sẽ hiểu thôi.
Sau khi đi vòng vèo các ngõ, Tiểu Nguyệt vốn am tường phong thủy địa lý thần toán liền phát hiện ngôi nhà xây theo cấu trúc quẻ dịch theo một trật tự rất cổ quái, có tác dụng mê hoặc, dẫn người ta vào ảo cảnh. Nhưng kì thực đi theo sau lưng Tiểu My thì rất an toàn, lúc nào cũng đi vào cửa sinh và dễ dàng thoát ra được những ảo trận bố trí rất tài tình.
Cuối cùng, cả hai dừng bước trước 1 cái động khá to, âm u, bậc thang dẫn dần xuống lòng đất, Tiểu My cất tiếng.
- Nhanh lên nào, cha ta đợi nãy giờ rồi đó.
(…)
Lâm Tiêu – người đàn ông đứng tuổi, phong thái trác tuyệt, đầy ngạo khí lẫn sát khí, ông đứng lẳng lặng trên phía bậc thờ nơi cuối động, thâm u, mặc trắc, nếu không nhìn mà dùng cảm nhận thì ắt hẳn sẽ chẳng thể biết hiện giờ ông đang đứng ngay đó, điều này nói lên tu vi kinh người của Lâm Tiêu.
Bỗng tiếng cửa động mở ra, bước vào là bóng một cô gái tha thước và 1 chàng trai anh tú đến ma mị, ông vừa quay người lại thì cô gái kia nhào tới ôm chầm lấy ông, nhõng nhẻo.
- Ba ba, ba ba có chờ lâu không ?
Lâm Tiêu vỗ nhẹ đầu con gái, giọng yêu thương.
- Không sao, không sao.
Rồi hướng mắt đến người thanh niên hỏi nhẹ.
- Đây là người con kể với ta sao ?
Tiểu Nguyệt bước lên 1 bước, vốn là người có ăn học, cậu khom lưng, chấp tay, bái phỏng.
- Vãn bối là Cổ Nguyệt, hân hạnh được diện kiến tiền bối.
- Ha ha, còn gọi ta là tiền bối, haha, haha, có chút thú vị.
Cậu ngẩng ngơ liền hỏi.
- Thưa, vãn bối có nói sai gì không?
- Không, không, haha, chỉ là nếu ngươi biết ta là ai chắc sẽ không dám gọi như vậy đâu a.
Liền nói xong, vung tay 1 cái, nến trong động bùng sáng lên, lúc này mới soi rõ bài trí đơn sơ trong động, phía người đàn ông đang đứng là một bậc cao, trên cùng có 1 bàn thờ cổ quái, sau lưng ông là chiếc ghế trạm trỗ cầu kì, bên dưới chia đều là 3 chiếc ghế nhỏ hơn nhưng họa tiết cũng đặc sắc không kém. Đang nhìn quanh, thì phía trên của động có 1 tấm bảng, mà khi đọc nó, cả người cậu không nhịn được 1 trận lạnh kéo đến.
Trên bảng ghi “ Vô Minh Huyệt “
Trong gian hồ có ai mà không hay, Vô Minh Huyệt là tổng đàn của Huyết Luyện Giáo, như vậy người đàn ông này chính là, chính là, còn Tiểu My là con gái ông ta.
Tiểu Nguyệt có phần thất thố, vội lui về sau, ra điều phòng thủ.
- Ha ha..., ngươi không cần lo lắng như vậy, nếu giết ngươi ta đã sớm ra tay, hãy thầm nhủ may mắn rằng ngươi là thứ mà con gái ta ưa thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.