Khuyết Danh

Quyển 4 - Chương 54: Một đoạn nhân tình

Nhật Nguyệt

16/04/2013



Tiểu Nguyệt nhìn theo bóng dáng thân quen đã bao năm kia dần biến mất trong rừng cây dày đặt, cậu bần thần buông rơi đầu gối xuống mặt đất đánh một tiếng “bịch” vô thức.

Cậu không ngừng lập đi lập lại câu nói của Tiểu Vũ trước khi đi còn lưu lại trong đầu

- Mẹ đệ là người đã giết cha ta…..

Trí não không ngừng vận chuyển, sâu chuỗi lại hết những sự kiện, rồi đến cùng cậu nhớ đến tình tiết mẹ từng kể về người đàn ông lạ mặt cùng với thanh đoản kiếm bí ẩn cùng cậu nhóc vô danh. Không còn nghi ngờ gì nữa, đúng là, đúng là….

Nghĩ đến đây, một trận bạo phát khí lực xung thiên, làm Tiểu Nguyệt nhanh chóng rơi vào trạng thái ngất xỉu.

Khi người cậu vô lực ngã xuống, chưa kịp chạm lưng xuống đất thì một bóng đen thì đâu nhanh chóng phóng ra đỡ lấy người cậu rồi một dậm chân đã mang theo thân thể cậu phi thân đi mất.

(…)

Mệt mỏi tỉnh dậy sau một cơn ác mộng tồi tệ, như thói quen, cậu với tay ra ngoài giường gọi nhẹ

- Tiểu Vũ

Tiếng thứ hai vừa phát ra thì bao đau đớn lại bủa vây, Tiểu Nguyệt nhớ lại nỗi đau quặn thắt trước lúc ngất xỉu, vội thu lại bàn tay, dòng lệ vô tình lăn dài trên gò má.

Đột ngột có giọng thánh thót vang lên.

- Mi đã tỉnh lại rồi à.

Tiểu Nguyệt giật mình nhìn về phía giọng nói vang lên, thì thấy nhân ảnh một thiếu nữ, có chút quen thuộc, vội vàng đánh giá lại nơi mình nằm, có chút bất ngờ, đây hoàn toàn là một tư phòng của một ái nữ nhà quyền quý, khắp phòng vương theo một mùi hương hoa nhàn nhạt.



Cậu vốn đã đau đớn về sự ra đi của mẹ, nay lại chịu thêm đả kích chuyện của Tiểu Vũ, không tài nào kềm nén được nỗi đau đang dâng lên từng phút từng giây, Tiểu Nguyệt mệt mỏi, cậu không thèm đếm xỉa đến cô gái đang nhìn mình kia mà quay mặt vào tường, cơ hồ nhắm mắt tỏ ý không muốn bị làm phiền.

Lúc này, Tiểu My vô cùng khó chịu, cô là người như thế nào cơ chứ, từ nhỏ đến lớn luôn phải khiến người khác khuất phục, không một ai dám khi dễ cô đến độ này, vốn tính nóng nảy, Tiểu My hung hăng đi đến giường, giật tung mềnh gối lên, hất Tiểu Nguyệt xuống đất rồi lanh lảnh.

- Bổn cô nương nói cho ngươi biết, đừng ỷ thấy ta để ngươi trong mắt mà làm tới, khôn hồn thì nghe lời ta chút, không thì đừng trách ta nhẫn tâm vô tình, hừ hừ.

Cậu bất ngờ bị hất xuống đất, tay đang xoa xoa phần mông, rồi cũng chẳng có tâm trạng đối đáp với cô gái hung hăng kia, liền một mạch hướng cửa đi thẳng.

Tiểu My thấy mình bị phớt lờ như vậy, dù gì, cô cũng là quốc sắc thiên hương ở nơi đây, thường ngày ai gặp cô đều phải ba phần trợn mắt bảy phần há mồm, vậy mà tên này lại ngang nhiên dám không để cô trong mắt như thế này thì làm sao chịu được.

Càng nghĩ càng tức giận, không nhịn được, Tiểu My vừa chỉ vừa mắng.

- Tên nhu nhược kia, ngươi không để ta trong mắt thì chí ít cũng coi lại bản thân mình đi, nam nhi đại trượng phu gì mà mới chịu một tí đã kích đã như người mất hồn, ngươi có còn là đàn ông hay không hả?

Tiểu Nguyệt nghe đả động đến sự tự ti của mình, đang trong tâm trạng liền bộc phát ra hết.

- Cô thì biết gì mà lên án người khác, kẻ nhìn người không được nửa con mắt như cô thì lấy gì mà lên án dạy đời ta, cô có biết…cô có biết…

Nói đến đoạn, cậu đau đớn ngồi phệt xuống đất, nước mắt đã chảy dài, giọng run run.

- Cô có biết, ta 19 năm cô nhi, gia gia thân yêu người nuôi nấng ta trưởng thành cũng vì sai lầm của ta mà chết đi, đến nay tìm được mẹ những tưởng sẽ hạnh phúc như bao người nhưng lại nhận được gì chứ, thế gian, thiện ác, đúng sai, ta có làm gì sai, mà cướp mất mẹ ta, cướp mất niềm vui gia đình hạnh phúc ngắn ngủi của ta, đến cả huynh Tiểu Vũ, người cứ tưởng thân thiết như huynh đệ ruột thịt với ta cũng bỏ ta mà đi, rốt cuộc ta đã làm gì sai mà đối xử với ta như vậy chứ…

Cậu thẫn thờ, hoàn toàn như tự nói với chính mình.

Tiểu My cũng không ngờ mình đã chạm đến nỗi đau giấu kín trong lòng cậu ta, có chút áy náy, lúc này đôi mắt cô cũng đỏ ửng, cô nhớ đến người mẹ đã mất từ khi mình vừa chào đời, nghĩ đến người cha vẫn luôn một mình chăm sóc cô bao năm, nghĩ đến một đoạn chém giết từ thưở nhỏ, như có sự đồng cảm, Tiểu My ngồi xuống ôm chầm lấy cậu mà vỗ về.

Cả hai dù gì cũng mới 18 – 19 tuổi, dù có trãi qua phong ba đến đâu thì vẫn là hai đứa nhóc, bao nhiêu uất hận, đau đớn, giằng xé, nay được dịp bộc phát ra cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Khuyết Danh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook