Quyển 3 - Chương 2: Những cuộc gặp gỡ tại Nha Trang.
Nhật Nguyệt
16/04/2013
Chuyến xe Phương Trang từ Q1 đi thẳng lên Nha Trang đã khởi hành từ tờ mờ sáng, hiện tại đa phần mọi người trên xe đều trong tâm trạng ngái ngủ, chỉ riêng có băng ghế gần cuối, nơi có 4 người thanh niên có khuôn mặt cuốn hút ánh nhìn ngay từ khoẳnh khắc đầu tiên khi tiếp xúc là vẫn còn xôm tụ.
Tùng, Quang và Minh đang chăm chú nghe Quân thao thao bất tuyệt kể về những địa điểm hấp dẫn và những hàng quán ăn cực kì ngon, cũng như cảnh đẹp tuyệt vời ở Nha Trang.
Tất nhiên, 4 người ngồi chia làm 2 băng trước và sau, Quân và Tùng ngồi ở băng trước, còn Minh và Quang ở phía sau. Thật tế ra thì không phải là chỉ có 4 người, nếu có 1 bậc thầy tâm linh nào ở đây, chắc chắn sẽ phát hiện ra 1 linh hồn cực mạnh đang đứng cạnh 4 người – đó không ai khác chính là Tiểu Liên – Liên Hoa Tiên Tử.
Do không khí hồ hởi và tâm trạng thoải mái nên chặng đường 450 km qua nhanh 1 cách chónh vánh, tầm 9h sáng, xe đã về đến trạm, cả 4 người đi bằng xe dịch vụ của hãng trực tiếp ra thẳng con đường Trần Phú – con đường rất đẹp chạy dọc dài bãi biển Nha Trang.
Như đã dự tính từ trước, để tiết kiệm chi phí cho chuyến hành trình sắp tới, 4 người chỉ thuê 2 phòng standard ở khách sạn 3 sao “Nha Trang Lodge” nằm ngay trên đường Trần Phú và vẫn như trước, Tùng với Quân 1 phòng, Quang và Minh 1 phòng, đặc biệt do mùa này lượng khách du lịch tăng biến động nên đã hết phòng có giường đơn, nên cả bọn đành chọn 2 phòng giường đôi.
(…)
Quang đang sắp xong đồ lên giá treo, trong khi Minh lượn qua lượn lại đánh giá căn phòng mà theo cậu là không đến nỗi tệ thì có tiếng gõ cửa và kèm theo là giọng Quân sang sảng.
- Nhanh lên mấy cậu, tớ với anh Tùng chờ sẵn dưới sảnh nhé, tụi mình đi dạo biển 1 vòng cho đổi không khí, tranh thủ kiếm gì ăn luôn.
(…)
Nha Trang đẹp, thật sự đẹp với bãi cát trãi dài, với từng ngọn sóng nhấp nhô trên nền nước biển màu xanh ngọc trong vắt có thể nhìn thấy tận xuống đáy.
4 chàng trai đang thư thả bước những bước chân trần trên bãi cát mìn mịn, vừa tranh thủ tám chuyện bâng quơ.
- Ở trước không biết có chuyện gì mà người ta xúm lại coi? – Quang có vẻ thắc mắc chỉ tay về phía xa xa - phía gần cuối bãi biển nơi có 1 đám người đang đứng chật nít.
Quân đứng lên cái bậc thềm cao, nhón người lên để xem cho kĩ, rồi cậu nói.
- Hình như người ta quay phim hay chụp hình gì đấy, thấy có mấy thiết bị phản quang, camera rồi tùm lum đạo cụ.
Minh có vẻ hơi mệt, cậu bắt đầu than.
- Kệ người ta đi, mình đói rồi, kiếm gì ăn trước đã.
Thế là cả bọn kéo nhau đi ăn, mặc dù trên xe, Quân ra rả về những món ăn đậm bản chất địa phương tại Nha Trang nhưng trực tiếp đến nơi thì chính cậu nhìn thôi cũng chả nuốt nổi, với cả 1 phần do Tùng và Minh ăn chay, thế là cả nhóm lại xuôi theo con đường, đi sang phố tây rồi chui tọt vào 1 quán bán đồ ý cũng khá là nổi tiếng.
(…)
Ẩm thực xong, cả bọn lại chiều theo sở thích của Minh đó là đi bơi, cũng khá là bất bình thường là vừa ăn no lại đi bơi, nhưng có lẽ ở cạnh Minh riết nên mọi người cũng dần quen với tính tình có phần tùy hứng của cậu – không những thế, càng lúc càng thấy như vậy cũng không đến nỗi tệ, thậm chí là cũng thú vị và khiến không lúc nào nhàm chán cả.
Vậy là 4 người vọt về phòng khách sạn, thay nhanh đồ bơi rồi chạy thẳng ra bãi biển. Nói là đồ bơi chứ thật ra là quần short ngắn cộng với áo thun, tuy chỉ như thế nhưng phải nói cả 4 người lúc này đang là tâm điểm chú ý của tất cả mọi người gần đó.
Trời trong, biển xanh, cát trắng phau, 4 chàng trai khôi ngô như tranh vẽ hay như những tượng điêu khắc phục hưng xa xưa đứng sừng sững giữa đất trời, 4 người với 4 nét chẳng ai giống ai nhưng lại hòa nhịp cùng nhau thật dễ dàng. Tùng nhẹ nhàng, diệu dàng và thâm trầm. Quân khó gần, lạnh lùng và lạnh lẽo. Quang thanh tao, thánh khiết và xa cách. Minh thu hút, bí ẩn và lạ lùng.
Dưới tiếp xúc giữa nước và ánh nắng ban trưa, da thịt trắng trẻo của các cậu lại càng được tôn lên thêm 1 phần, nước làm những thớ vải như in vào lớp da, nổi trội lên cơ bắp và những đường nét cơ thể, cộng thêm hiệu ứng ánh sáng lấp lánh, trông 4 người như 4 vị thần đang đùa giỡn trong làn nước trong xanh, hấp dẫn đến lạ kì.
Đang chọc phá nhau bằng cách vo từng đống cát nhỏ thành cục rồi chọi nhau, xong lại đuổi bắt, lúc lại tạt nước, hay chồm leo lên người nhau, bốn người thích thú cười giỡn sau những chuỗi ngày căng thẳng, thì đột ngột có tiếng la thất thanh phá hỏng bầu không khí.
Nhanh như cắt hiểu ngay có chuyện bất ổn, Tùng, Quân, Quang và Minh liền bơi vội lên bờ rồi chạy nhanh về phía tiếng la – cũng là nơi có 1 đám đông đang bu nghẹt kín.
4 cậu vừa chạy tới, thì có tiếng quát cất lên, kèm theo đó là 1 người đàn ông ngoài 30, khuôn mặt rắn rỏi, đầu hớt sát gần như là trọc đang dạt hàng chen vào.
- Các người tránh ra hết coi, đứng bu vậy cũng không giải quyết được gì, càng làm mất thêm dưỡng khí của người bệnh.
Tiếng nói mạnh mẽ dường như rất có uy lực, nó khiến cho không ít người bắt đầu thối lui về đằng sau, tản ra thành 1 cung tròn rộng, để tránh chỗ ở giữa ra. Lúc này 4 cậu mới quan sát rõ thì ra ở trung tâm là 1 cô gái chắc độ tuổi tầm 19, 20 dung mạo bình thường đang co giật liên tục, không những vậy mồm liên tục phát ra những âm thanh chói tai và giọng điệu vô cùng kì cục, có phần pha nét đàn ông rõ rệt.
Tất nhiên, với khả năng tâm linh của mình, các cậu nhận ra ngay đây là chịu chứng của 1 người bị vong nhập, Quang đang định lao ra thì Tùng cản lại, anh nói nhỏ.
- Từ từ đã, coi bộ người đàn ông kia cũng không phải tầm thường.
Vừa nói, anh vừa ra hiệu cho Quang nhìn về hướng người đàn ông, Minh và Quân lúc này cũng vậy, rõ ràng 3 cậu thấy rõ mồn một, người đàn ông kia sau khi quan sát cô gái 1 lượt, liền châm điếu thuốc, phì phèo vài hơi thì ngồi xuống bên cạnh cô gái, đoạn đưa tay cầm lấy cánh tay cô ta giơ lên rồi phà 1 hơi thuốc vào cổ tay. 1 điều vô cùng lạ xảy ra, trên nước da trắng trẻo ấy tự dưng xuất hiện 1 vệt giống như gân tay nhưng lại màu tím bầm dường như đang gần chạy về hướng lòng bàn tay, càng đi gần lòng bàn tay nó càng trở nên đen hơn.
Người đàn ông kia, nhanh như cắt, dùng tay bấm lấy ngọn đang di chuyển của cái lằn gân lạ đó, bàn tay còn lại thì bắt 1 loại ấn lạ, xoay chuyển 1 hồi rồi vỗ vào vệt gân đó, sau lại rít 1 hơi dài rồi phà khói vào cổ tay cô ta. Trong lúc phà khói, miệng anh ta không ngừng lẩm bẩm gì đó vô cùng nhanh, rõ ràng 4 người đều cảm nhận có 1 điển lực khá kì lạ giáng xuống người anh ta rồi lan rộng ra, liền tiếp sau dường như điển lực đó tiếp thêm năng lượng cho người đàn ông đó, anh ta lại vẽ thêm 1 đạo phù trong không khí rồi thổi vào cổ tay cô bé thêm 1 lần nữa, đến lần này, lạ thay, vết bầm đó từ từ chuyển về hướng ngược lại, co dần co dần cho đến lúc biến mất. Đến lúc này, người đàn ông đó mới thở phào 1 hơi, rồi lại lầm bầm thêm 1 câu ngắn gì đó, xong quay lưng bỏ đi ngay.
Lạ thay, cô gái lúc này cũng đã hết co giật thậm chí cũng không mớ, sắc diện hồng hào trở lại, tầm 1 lát sau, cô ta tỉnh dậy với ánh mắt khá hoang mang, dường như chính bản thân mình cũng chẳng nhớ điều gì.
Đến đây, Tùng nhanh chóng ra hiệu cho 3 cậu theo sau anh cùng đi về hướng mà người đàn ông lúc nãy bỏ đi.
Đang định đi thì 1 tiếng nói thánh thót, ngọt ngào vang lên, làm tim Quân chấn động.
- Quân, là anh phải không ?
Người cất tiếng không ai khác đó chính là Vy Anh – mối tình đau khổ và dằn vặt của Quân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.