Khuyết Danh

Quyển 4 - Chương 12: Nửa đêm

Nhật Nguyệt

16/04/2013



Đã nửa năm trôi qua từ dạo ấy, Tiểu Nguyệt vẫn chăm chỉ nội ngoại song tu, chỉ là ngoại tu thì tăng tiến thấy rõ, còn nội tu thì vẫn dậm chân tại chỗ.

Mỗi lần nó cố chiếu theo khẩu quyết tâm pháp mà luyện thì duy chỉ lúc khởi đầu lúc nào cũng có 1 luồng hỏa khí tốc lên, nhưng ngay lập tức lại bị chặn bởi 1 luồng hàn khí mạnh mẽ không biết từ đâu ra, luồng hàn khí đó như nuốt lấy hỏa khí mà nó mới vận hành, rốt cuộc thì đã trãi qua 1 quãng thời gian khá lâu làm tân thủ môn hạ ở Thiên Đạo Môn mà nó thấy chẳng khác gì trước, nội tu chẳng tiến được chút nào.

Nó có lần cũng mạnh miệng hỏi chưởng quản sư huynh Hách Đại Thông, nhưng tu vi của huynh ấy thật sự bao năm rồi cũng chưa thấy trường hợp nào kì lạ như vậy. Tuy có thất vọng, nhưng Tiểu Nguyệt vốn hạ cố quyết tâm, chỉ cần siêng năng, cần cù, sẽ có ngày thành tựu.

Đêm nay cũng như mọi lần, nó ngồi bắt chéo chân, lưng giữ thẳng, lưỡi cuốn lại áp lên vòm họng, trong đầu nhẩm theo pháp quyết, rồi từ từ khu động nguồn hỏa khí trong thân và cũng như mọi lần, hỏa khí phát ra giữ được 1 khắc thì lại bị hàn khí nuốt mất, nó không bỏ cuộc, cứ tập đi tập lại, khi hỏa hầu mất thì nó lại quay trở lại bước đầu tiếp tục khu động, liên tiếp liên tiếp không ngưng nghĩ, bên ngoài giờ đã là nửa đêm rồi mà nó vẫn không hay.

Đang tập trung chợt nó nghe có tiếng ai đó cười lanh lảnh phía nơi cửa sổ, lập tức thâu khí rồi nhìn về hướng đó xem nguyên lai là ai đang trêu ghẹo nó.

- Cổ sư đệ, đệ tu luyện vất vả quá, đã khuya rồi, đệ không nghĩ ngơi sao.

Thì ra, đó chính là Tiểu Vũ sư huynh, từ ngày Tiểu Nguyệt làm môn hạ của Tân Thủ Đường, Tiểu Vũ rất thường ghé thăm nó, hỏi thăm chuyện tu học của nó, hôm thì mang cho nó vài cái màn thầu, hôm thì tới trò chuyện với nó tới tận khuya.

- Tiểu Vũ huynh, đã nói huynh cứ gọi đệ là Tiểu Nguyệt được rồi, sao cứ một hai Cổ sư đệ, Cổ sư đệ?

- À..ừ, ta quên mất. Đệ sao rồi, vẫn chưa thể xông phá được tầng 1 nội tu hỏa khí châu thân à?



Tiểu Nguyệt mặt nó buồn đi hẳn, chuyện này nó chẳng bao giờ dám nói cho hắn nghe, chỉ sợ bị hắn chê cười, không hiểu sao hắn lại biết rõ như vậy?

- Đệ đừng lo, vì ta có nghe Hách sư huynh nói lại, ta cũng hiếu kì không hiểu tại sao lại có chuyện quái lạ như vậy. Để ta giúp đệ 1 tay.

Nói đoạn, Tiểu Vũ từ bên ngoài phi thân qua cửa sổ phóng thẳng vào trong phòng, 1 dậm chân lại tiếp tục phóng tót lên giường nơi Tiểu Nguyệt đang ngồi.

- Được rồi, bây giờ đệ tập trung vận công, ta sẽ truyền chân khí vào tăng thêm gia lực cho đệ, để xem có tác dụng không?

Tiểu Nguyệt hiểu ngay hắn muốn làm gì, nó lập tức nghiêm trang tư thế, lúc này thế ngồi hơi có khác biệt so với ban đầu 1 chút, nó quay mặt vào tường, còn Tiểu Vũ thì ngồi sau lưng nó, lưng hướng ra phía cửa sổ.

Tiểu Nguyệt tập trung chiếu theo yếu quyết vận chuyển hỏa hầu, ở phía sau, Tiểu Vũ vận 1 đạo chân khí hùng hậu từ từ đặt tay nơi đai lưng của nó mà phát khí truyền sang. Lúc này lập tức Tiểu Nguyệt cảm có 1 luồng dị khí rất nóng đang đi thẳng vào huyệt Đan Điền, hòa với hỏa khí của nó thành 1 khối cầu lửa, tỏa nhiệt dữ dội. Ngay lập tức, nó dùng ý niệm cùng hơi thở dẫn nhập luồng khí ấy đi dần dần lên cột sống, khác với mọi lần vừa xuất hiện đã biến mất, nay luồng hỏa khí vẫn còn rất mạnh mẽ đang dịch chuyển từ từ ngược lên.

Tiểu Nguyệt đang mừng thầm thì khi đến giữa lưng, luồng hàn khí quen thuộc lại ập đến, lần này còn khủng khiếp hơn những lần trước, hơi lạnh tỏa ra mạnh đến nỗi Tiểu Vũ ngồi sau lưng nó mà cũng cảm thấy buốt. Bao nhiêu hỏa khí của hắn đưa qua cho nó đang dần bị luồng dị khí kia hấp thụ, thấy khí lực của mình đang dần tiêu tán đi, Tiểu Vũ huy động chú thuật phát động năng lượng tu chân cao hơn đẩy mạnh vào nơi phát ra luồng hàn khí.

Khí vừa đưa vào thì 1 cơn phản chấn xảy ra, nơi lưu trữ hàn khí ấy không hiểu có bao nhiêu lực lượng mà ngay lập tức đã tống Tiểu Vũ bay ngược về đằng sau 1 bộ, lưng hắn đập vào bức tường nơi cửa sổ. Hốt hoảng với những gì vừa xảy ra, Tiểu Nguyệt ngay lập tức chạy tới bên hắn, chỉ thấy hắn trầm tư 1 chốc rồi nói nhanh 1 câu xong phi mình ra ngoài cửa sổ, 1 lam sắc lóe lên giữa màn đêm, ngự kiếm phi hành bay đi mất, nguyên lai câu đó là.

- Tình hình của đệ thực sự ta cũng không rõ, ta sẽ hỏi các vị sư thúc, đệ yên tâm, ta sẽ sớm tìm ra cách chữa trị cho đệ.

Tiểu Nguyệt nào có ngờ đâu rằng, khi vừa vụt lên khỏi mặt đất vài trượng thì Tiểu Vũ phun ra 1 bụm máu tươi, rõ ràng phản lực này không tầm thường chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Khuyết Danh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook