Khuyết Danh

Quyển 4 - Chương 11: Thử Thách.

Nhật Nguyệt

16/04/2013



Cuối cùng thì kì mãn nguyệt đã qua, hôm nay đúng như hẹn, tất cả mọi người từ sớm đã tựu về đông đủ nơi Huấn Luyện Đường.

Tân thủ môn hạ, ai nấy đều tràn đầy khí lực, nắm chắt binh khí trong tay, xếp hàng chữ nhị trước mặt Hách Đại Thông, theo lệnh của chưởng quản sư huynh, từng môn hạ tách hàng ra đứng trước mọi người thể hiện những gì tu tập được sau kì mãn nguyệt.

Đứng đầu hàng là 1 thằng bé to khỏe, nhìn đoán tầm 14 – 15, không hiểu do ăn nhiều hay do cơ tạng mà bụng nó phình ra như cái trống, người u vệ, nó là người đã chọn binh khí nặng nhất ở đây - đại trùy. Tiểu Nguyệt liếc sơ ước lượng đại trùy ấy cũng gần 20 cân (1 cân = 500g, 20 cân = 10kg) chứ không ít gì, vậy mà tên to béo ấy cầm nhẹ hẫng như không. Tên to béo tách hàng đi về phía Hách Đại Thông, sau 1 màn nghi lễ sơ đẳng, nó lập tức cầm đại trùy, tung trái tung phải, loạn xạ, không ra chiêu ra thức nào cả chỉ duy có kình lực thì ghê tợn, mặt đất cũng bị nó đập cho vài phần lõm xuống. Đánh xong 1 đoạn nó ra điều mãn nguyện lắm rồi lê thân ì ạch về lại hàng. Cứ thế mà đến người tiếp.

Hầu hết những môn hạ tiếp sau gã đầu tiên đều múa may loạn xạ y như hắn, nhưng duy chỉ có 1 người làm Tiểu Vũ chú ý, hắn tên là Tật Nghi, thường ngày rất hay thể hiện ra oai, vốn nghĩ mình xuất thân danh giá nên coi khinh kẻ khác, vốn Tật Nghi là con út của Tật Đĩnh Phong vốn là tiêu chủ của Hà Lâm Tiêu Cục ở Huyền Vũ Trấn, hắn cậy từ nhỏ từng được dạy 1 ít công phu phòng vệ, thường ngày đã không để ai trong mắt, nay lại được dịp vương oai.

Tật Nghi trong tay cầm 1 đại đao không to lắm, hắn múa 1 lộ đao pháp chính là đao pháp gia truyền nhà họ Tật, từng đường từng đường tuy lực còn chưa đủ nhưng dứt khoát bài bản. Chưởng quản sư huynh đột nhiên cũng buông lời khen hắn, chính vì vậy mà hắn càng lộ vẻ khoa trương.

Sau Tật Nghi là đến lượt Tiểu Nguyệt, đang định tách ra khỏi hàng thì từ phía Ngũ Hành Sơn 1 đạo lam quang xé toạt không khí lao vút về phía Huấn Luyện Đường.

- Ầmmmmmmmmmmmmmmmmm.

Một tiếng nổ vang lên đinh tai nhức óc, bụi tung mờ mịt, mọi người vừa kịp định thần lại thì thấy 1 thiếu niên, người vận lam bào, tay cầm 1 thanh kiếm trong như nước, ánh sắc lam chói lòa, không ai khác chính là Hạ Tiểu Vũ.

- Thất lễ thất lễ, Hách sư huynh, đệ hôm nay biết Huấn Luyện Đường có cuộc khảo, đệ hiếu kì mà tự tiện đến, mong huynh thứ lỗi.

- Hạ sư đệ chớ khách sáo, có đệ ở đây thì càng tốt, cùng ta xem các tân thủ môn hạ năm nay tiến bộ thế nào.

Vừa nói Hách sư huynh vừa ngoắc tay ám chỉ kêu Tiểu Vũ lên phía trên đứng cạnh huynh ấy, vừa bước lên, Tiểu Vũ vừa bí mật nháy mắt ra ám hiệu với Tiểu Nguyệt, lí do Tiểu Vũ hắn có mặt chính là để động viên Tiểu Nguyệt. Nó thấy hắn đến thì càng thêm phần yên tâm, tách hàng ra đứng trước mặt 2 vị sư huynh, nhưng không hiểu sao, tay cầm kiếm mà cứ run run, mặt đâm chiêu, ra điều suy nghĩ lắm, thấy vậy Hách sư huynh nhẹ nhàng.

- Cổ sư đệ, bình tĩnh nào, đệ thời gian qua tiến bộ thế nào, mau biểu diễn cho mọi người xem, đừng ngại ngùng chi cả.

Tiểu Nguyệt nghe vậy, lấy hết dũng khí, trần tình nhắm mắt nhớ lại những gì xảy ra từ lần trước đến giờ. Ngay sau hôm nó đột nhiên thoát ngộ về cái gọi là Kiếm Thi đó, nó tận dụng gần như toàn bộ thời gian để suy nghĩ về phương cách làm thế nào để khi cầm kiếm vẫn đạt được sự thống khoái như khi cầm bút. Nó nhận thấy rằng nếu áp dụng nguyên mẫu, dùng kiếm vạch lên những chữ viết thì thật gò bó và gượng ép, Tiểu Nguyệt đã từng thử cách đó nhiều lần nhưng vẫn không thể nào đem lại sự uyển chuyển miên miên không dứt được.



Thế là nó lại đi vào 1 hướng khác, lấy tâm làm yết quyết, dùng tâm cảm nhận những câu chữ, trong đầu óc tự vẽ lên những hình ảnh từ những từ ngữ đơn thuần trong bài thơ, rồi xem kiếm như 1 phần cơ thể, tự để nó chuyển động, nương theo cảm xúc, nương theo tâm mà phát khởi, không gượng ép, thúc giục, khuôn mẫu.

15 nhật qua, nó chỉ thực hiện 1 việc duy nhất là thiền tịnh, tối thì thiền tu khẩu quyết, sáng thì thiền quán bài thơ mà nó trong đêm ấy đã phóng tác ra, nó viết thêm được 4 câu nữa là đủ 1 khổ. Đem hết tình cảm gởi vào đó, cũng như từ đó mà những thi lực thoát ra ngoài qua đường kiếm và hôm nay là lần đầu nó biểu diễn trước mặt mọi người.

Tiểu Nguyệt chậm chậm mở đôi mắt, tinh quang sáng ngời, miệng khẽ ngân nga bài thơ nọ, những âm thanh như chuông như khánh, như tiếng gió tạt qua mặt nước, êm diệu, nhẹ nhàng, 1 tay cầm kiếm nó quét từ hông thâu về dựng đứng trước mặt, ngay lập tức 1 vòng kiếm được tạo nên quét theo những hạt bụi cát li ti, 1 cơn gió chợt thổi qua mang theo những chiếc lá từ xa cuốn lại. Tiểu Nguyệt búng mình chém 1 kiếm, từ giữa đám lá kia mà tung hoành tả hữu, kiếm chiêu như dòng nước chảy từ đầu nguồn, liền mạch không dứt.

Kiếm tựa như bút, vũ tựa thư

Một đạo kiếm quang lộ bao từ

Tung mình vũ loạn muôn vạn chữ

Khắc họa vần thi tựa như như

Thân ảnh nghênh phong hư huyễn hư

Thiên địa nhiếp thâu đã bao chừ

Thiết kiếm trong tay người quân tử

Tạc dạ ghi lòng bộ kiếm thư…

Dứt bài thi, Tiểu Nguyệt như hoàn hồn, phong thái phiêu dật ma mị lúc nãy như biến đi đâu hết, nó lúng túng thu kiếm về, ngại ngùng nhìn 2 vị sư huynh, vừa ngay lúc đó toàn bộ đám tân thủ môn hạ đã cười rầm cả lên.

Nguyên lai là do bọn chúng bất quá đứa lớn nhất còn chưa đủ 16 niên kỉ, lại đa số là con nhà nghèo, số còn lại cũng là hạng đao kiếm võ nhân, thì làm sao mà hiểu cho được những gì Tiểu Nguyệt thốt ra. Lại chúng chỉ thấy nó hoa tay múa chân, miệng thì lẫm ba lẫm bẩm, phong ái nhiều phần cứ như phường múa hát diễn trò, không khỏi sao mà chúng không phá lên cười cho được.

Nhưng chúng nào đâu có biết, dưới nhãn quang tinh tường của Hách Đại Thông và Hạ Tiểu Vũ, thì những gì Tiểu Nguyệt vừa thi triển là 1 lộ kiếm pháp kì dị, ẩn tàng nhiều ma mị, mà không thể 1 lúc lí giải được. Với đứa trẻ 9 tuổi như nó mà đạt được thành tựu này thì quả là chuyện thập phần sửng sốt, kinh ngạc mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Khuyết Danh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook