Quyển 4 - Chương 25: Vọng Nguyệt Lâu
Nhật Nguyệt
16/04/2013
Đằng sau chánh điện ở Âm Dương Đài có 1 khe vực sâu thăm thẳm, nơi ấy có 1 tòa nhà gỗ, đơn sơ, giản dị và mộc mạc, điểm đặc trưng của nó là có 1 khoảng sân với mái hiên rất to nằm cheo leo dựng trên vách đá, từ đây có thể nhìn thấy ngọn Thổ Hành Sơn sừng sững trước mặt, nhưng đó chưa phải là điều tuyệt vời nhất, ở đây vào những đêm trăng tròn có thể thấy mặt trăng rất rõ, nơi ấy gọi là Vọng Nguyệt Lâu.
Đêm nay trăng tròn vặc, chiếu tỏa ánh vàng xuống hàng hiên, nơi đấy có 1 thiếu niên trầm tư, miên man suy nghĩ, có vẻ nhiều tâm sự.
Tiểu Vũ là người chất chứa đầy tâm sự, hắn thường xuyên lui tới Vọng Nguyệt Lâu, vẻ thinh lặng, trầm mặc nơi đây có thể khiến hắn chìm vào hư không, quên đi tất cả. Nhưng lần này thì không như vậy, trong lòng hắn có 1 điều gì đó nặng nề, cứ như khao khát muốn bùng cháy, đối với hắn chưa bao giờ có cảm nhận như vậy.
Đêm trăng thao thức nhớ đến ai
Đứng nơi Vọng Nguyệt Lâu thở dài
Bao nhiêu nỗi niềm làm sao giải
Tự mình biết rõ đấy rằng sai…
Tiểu Vũ tuy không thơ ca thi phú giỏi như Tiểu Nguyệt, nhưng từ bé đã được sư phụ dạy dỗ, ông lại đam mê thi họa, tất nhiên hắn cũng nắm được vài phần. Không hiểu hôm nay, trong lòng có tâm sự gì mà lại ngâm nga như thế, chợt.
- Thì ra huynh ở đây, đệ đi tìm mãi, sao lại thẫn thờ 1 mình làm thơ ở đây vậy?
Tiểu Nguyệt ở đâu xuất hiện đã đứng sau lưng hắn, bao nhiêu lời tất nhiên là không thể nói ra, những điều hắn nghĩ, những điều hắn cảm nhận tất nhiên tất cả chỉ giấu cho riêng hắn, không thể nào thốt lên thành tiếng. Tiểu Vũ chỉ nhìn nó thật lâu, thật lâu mà không nói gì cả, đột ngột.
- Đêm nay trăng sáng quá đệ nhỉ?
- Vâng, đệ không ngờ Âm Dương Đài lại có 1 nơi đẹp thế này, nếu tam huynh không chỉ chắc có lẽ đệ không bao giờ biết. Đệ trước giờ chỉ ngắm trăng ở Tụ Khí Đài mà thôi, à mà huynh có thích trăng không?
1 lời Tiểu Nguyệt thốt ra, hắn chấn động, ngập ngừng?
- Ta …. Ta có thích trăng không à?
- Vâng, đệ hỏi huynh có thích ngắm trăng không?
Tiểu Nguyệt năm nay cũng mới là đứa trẻ 13 tuổi, tất nhiên cái gì cũng nghĩ đơn giản và chỉ cần vui là đủ, nó nào có biết…
- Ừ…ta thích trăng lắm. (trăng hán âm là nguyệt).
Tiểu Vũ giọng điệu thập phần dứt khoát nhưng lại nhẹ nhàng.
- Đệ cũng thích nữa.
- Nếu đệ thích thì cứ đêm trăng, ta cùng đệ ở đây ngắm trăng nhé.
- Đệ… đệ… rất muốn…nhưng mà…mà.
- Nhưng mà sao?
- Huynh và đệ ngắm trăng trễ 1 chút được không?
Tiểu Nguyệt làm sao dám nói chuyện nó cùng sư phụ đối ẩm vào đêm trăng, lại còn từ đó mà được sư phụ truyền kiếm trận. Nhưng không hiểu Tiểu Vũ nghĩ gì mà nghe thế thì liền vội gật đầu ưng thuận.
- Được, ta sẽ gặp đệ ở đây giữa canh khuya mỗi khi trăng tròn nhé.
- Được, nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy.
Tiểu Nguyệt vui vẻ thốt lên, không gì làm cho nó vui hơn bằng được ngắm trăng, không hiểu sao từ nhỏ nó đã có niềm yêu thích đối với mặt trăng đến thế.
Nó thì suy nghĩ giản đơn, nhưng có 1 người lại không như thế.
Một trận cuồng phong nổi lên, bánh xe số phận đã bắt đầu quay…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.