Chương 234: Làm tốt lắm!
KK Cố Hương
27/01/2024
“Lý Thành Long!" Tả Tiểu Đa hét lớn một tiếng.
“Có"
“Thay cho Vạn Lý Tú!”
“Vâng!”
Lý Thành Long không do dự, một cái xoay người liến thay thế cho Vạn Lý Tú, Vạn Lý Tú và Long Vũ Sinh đứng về phía sau, thở hổn hển từng hơi dài.
Tả Tiểu Đa có chút nóng lòng, nếu tiếp tục đánh như thế này, cho dù bản thân có thể đứng vững, nhưng năm người kia cũng không thể chống đỡ được nữa, nhất định sẽ bị đánh gục!
Nếu như vậy, dù cho có đứng vững một mình thì cũng là vô nghĩa!
Tả Tiểu Đa gầm lên một tiếng, nhiệt độ xung quanh cơ thể đột nhiên tăng lên, dường như có một mặt trời lớn đang mọc lên giữa đám đông.
'Tỏa sáng khắp mọi nơi!
“Đại Nhật Viêm Dương!”
Tả Tiểu Đa vỗ hai tay, đầu lưỡi phun ra xuân lôi.
“Đại Nhật Viêm Dương!”
Tả Tiểu Đa hét lên một tiếng.
Một làn khí cực nóng đột ngột xuất hiện, sóng nhiệt cuộn trào, mênh mông xao động, cuồn cuộn ra ngoài.
Trong lúc này, hư không bị hơi bốc lên của sóng nhiệt làm cho vặn vẹo!
Mấy học sinh bị ngăn lại gần đó, trong nháy mắt tóc tai đều xoăn tít lại...
Chiến đấu đến tận giờ phút này, khí lực của Tả Tiểu Đa cũng không còn bao nhiêu, nếu không phát động Viêm Dương Chân Kinh, e rằng trận chiến này vẫn không tránh khỏi thất bại. Mặc dù Viêm Dương Chân Kinh cực kỳ nguy hiểm, chắc chắn không thích hợp để sử dụng trong các trận đối đầu giữa các học sinh với nhau, nhưng Tả Tiểu Đa càng không muốn thua.
Rốt cuộc, tuyệt chiêu át chủ bài thực sự của hắn đã không được thể hiện.
Chiêu thức ám khí đã tu luyện nhiều ngày, vậy mà vẫn chưa thể ra tay được!
Nói về ám khí, không phải Tả Tiểu Đa không muốn sử dụng thứ này để đánh bại kẻ thù, mà là... thay vì sử dụng ám khí, tốt hơn nên sử dụng Viêm Dương Chân Kinh, mặc dù mấy hôm nay Tả Tiểu Đa đã nỗ lực luyện ám khí, nhưng tu vi hiện tại vẫn còn quá nông cạn, phối hợp với ám khí bằng ngọc bình thường, sát thương đánh vào trên người là có hạn, chỉ cần đánh được vào chỗ yếu điểm thì sẽ có thể gây sát thương hiệu quả.
Mà những người bây giờ đang phải đối mặt... nhưng họ đều là bạn cùng lớp, làm sao có thể hạ thủ với họ được chứ?
Nếu mà hắn dùng chiêu đó thật thì cũng chẳng cần ai khác, Tân Phương Dương đã tự mình kéo đi luôn rồi!
Chỉ bằng sử dụng Viêm Dương Chân Kinh, mặc dù kỹ thuật này của bản thân không thể khống chế thành thạo, hơn nữa sức mạnh còn nông, nhưng vẫn là quá đủ để đối phó với tình huống hiện tại!
Khi làn sóng khí nóng dâng lên, tinh thần của Lý Thừa Long đột nhiên chấn động, chỉ cảm thấy Tỉnh Hồn lực vốn đã kiệt quệ lại thực sự bắt đầu tăng lên từng chút một...
Rống to một tiếng, mạnh mẽ tái chiến: “Ta sẽ đánh các ngươi sưng vù lên!!”
“Dừng lại!”
Tần Phương Dương cuối cùng cũng lên tiếng dừng lại.
Vốn dĩ hắn muốn đợi ván đấu đến phút cuối cùng, dù bên Tả Tiểu Đa thắng trận hay học sinh lớp 19 thắng, đều có ý nghĩa sâu xa khác nhau.
Chiến thắng thì sẽ giúp Tả Tiểu Đa và những người khác thiết lập một trái tim mạnh mẽ, mang lại lợi ích vô hạn. Nếu kẻ khác thắng, thì có thể thôi thúc nỗ lực, sẽ hiểu được đạo lý sông Trường Giang sóng sau đè lên soóng trước, núi cao có núi cao hơn.
Nhưng vào lúc này, Tả Tiểu Đa đã sử dụng Viêm Dương Chân Kinh, làn sóng khí nóng rực mà hắn đã từng quen thuộc khiến hắn cảm thấy nguy hiểm từ tận đáy lòng, nếu thật sự được đánh ra, không biết các học sinh lớp 19 sẽ có bao nhiêu đứa bị bỏng, nếu không tốt còn bị thương nặng.
Đây cuối cùng cũng chỉ là một cuộc đối đầu giữa các học sinh, đột nhiên tăng cao mức độ chiến đấu, thậm chí có cả thương vong, sẽ không đúng với ý định ban đầu của bản thân.
Lệnh vừa được hạ xuống, mọi người ở hai bên cùng lúc dừng lại.
Trong số những người của lớp 19 vẫn còn ở trên sân, mười bốn người trong số họ ở hai bên đều dừng tay lại, trước hết là đặt mông mình ngồi trên mặt đất, mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, trong đó có ba người thậm chí còn hôn mê bất tỉnh.
Cùng lúc khi kêu gọi dừng lại, hai chân Long Vũ Sinh và Dư Mạc Ngôn đều mềm nhữn, đang muốn ngồi xuống. Tuy nhiên lại bị Tả Tiểu Đa dùng tay giữ hại, kiên quyết chống đỡ cho hai người họ.
Vạn Lý Tú đã kiệt sức, bất giác ngã gục vào vòng tay của Long Vũ Sinh, Long Vũ Sinh cũng tự nhiên ngã xuống theo. Long Vũ Sinh bị Tả Tiểu Đa giữ lại, cũng chẳng khác gì nàng cũng được đỡ lại.
Tả Tiểu Đa thở hổn hển, mặt mũi bầm tím, hai mắt đen láy, trên đầu đội bảy tám cái túi lớn, quần áo trên người bị xé nát tung toé, gần như rách cả dải vải, nhưng tay trái lại đỡ lấy Long Vũ Sinh và Vạn Lý Tú, còn tay phải giữ lấy Dư Mạc Ngôn, Lý Thành Long và Lý Trường Minh hỗ trợ nhau, nỗ lực đứng phía sau hắn ta.
Hiên ngang nói với Tân Phương Dương: “Thầy Tân, trận này chúng ta thắng rồi!”
Bốn mươi tám người ở phía đối diện, trong mắt lóe lên sự ê chề.
Nhưng không ai mở miệng phản bác.
Đúng vậy, bốn mươi tám người đánh sáu người, hơn nữa bọn mình đều là học sinh cũ, thực lực đều là Võ Sư, ra tay bắt nạt sáu học sinh mới, cuối cùng bị ngã hơn một nửa.
Nhìn lại bên kia, sáu người vẫn đang đứng, không thiếu một ai.
Thắng hay bại của trận chiến này cũng không cần nói nhiều, không ai có thể bàn cãi.
Ba người dẫn đầu hỗ trợ lẫn nhau, nhìn thoáng qua rồi cùng thở dài.
Đồng thời nói: “Bái phục, bái phục. Không hổ là thiên tài được tuyên dương, so với ta còn hơn xal”
Bị người ta đá vào chỗ hiểm đương nhiên sẽ không tránh khỏi việc có chút oán hận, dù sao cũng quá đau. Sắc mặt xấu xí, ánh mắt Tả Tiểu Đa cũng đầy tức giận không thể giải thích được.
'Tân Phương Dương chậm rãi đi tới, trên mặt mang theo nét vui cười nói: “Ngồi đi, các ngươi ngồi xuống nghỉ ngơi đi, sau đó chỉ cần nghe ta nói là được.”
Tả Tiểu Đa buông tay ra, Long Vũ Sinh và Vạn Lý Tú lập tức ngồi rạp xuống đất, Dư Mạc Ngôn bủn rủn ngồi xuống mà không nói được lời nào.
Mọi người lần lượt ngồi xuống đất.
Trong sáu người bên Tả Tiểu Đa, ngoài Tả Tiểu Đa ra thì có Lý Thành Long vẫn đang ở trạng thái tốt nhất, có lẽ chính là do Viêm Dương Chân Khí mà Tả Tiểu Đa vừa phát động đã có tác dụng hồi phục tức thời.
Một bên có sáu người, một bên là bốn mươi tám người, tuy rằng cách nhau khá xa, nhưng ai nấy đều bị mặt mũi bầm dậm, bất kể là nam hay nữ.
“Có"
“Thay cho Vạn Lý Tú!”
“Vâng!”
Lý Thành Long không do dự, một cái xoay người liến thay thế cho Vạn Lý Tú, Vạn Lý Tú và Long Vũ Sinh đứng về phía sau, thở hổn hển từng hơi dài.
Tả Tiểu Đa có chút nóng lòng, nếu tiếp tục đánh như thế này, cho dù bản thân có thể đứng vững, nhưng năm người kia cũng không thể chống đỡ được nữa, nhất định sẽ bị đánh gục!
Nếu như vậy, dù cho có đứng vững một mình thì cũng là vô nghĩa!
Tả Tiểu Đa gầm lên một tiếng, nhiệt độ xung quanh cơ thể đột nhiên tăng lên, dường như có một mặt trời lớn đang mọc lên giữa đám đông.
'Tỏa sáng khắp mọi nơi!
“Đại Nhật Viêm Dương!”
Tả Tiểu Đa vỗ hai tay, đầu lưỡi phun ra xuân lôi.
“Đại Nhật Viêm Dương!”
Tả Tiểu Đa hét lên một tiếng.
Một làn khí cực nóng đột ngột xuất hiện, sóng nhiệt cuộn trào, mênh mông xao động, cuồn cuộn ra ngoài.
Trong lúc này, hư không bị hơi bốc lên của sóng nhiệt làm cho vặn vẹo!
Mấy học sinh bị ngăn lại gần đó, trong nháy mắt tóc tai đều xoăn tít lại...
Chiến đấu đến tận giờ phút này, khí lực của Tả Tiểu Đa cũng không còn bao nhiêu, nếu không phát động Viêm Dương Chân Kinh, e rằng trận chiến này vẫn không tránh khỏi thất bại. Mặc dù Viêm Dương Chân Kinh cực kỳ nguy hiểm, chắc chắn không thích hợp để sử dụng trong các trận đối đầu giữa các học sinh với nhau, nhưng Tả Tiểu Đa càng không muốn thua.
Rốt cuộc, tuyệt chiêu át chủ bài thực sự của hắn đã không được thể hiện.
Chiêu thức ám khí đã tu luyện nhiều ngày, vậy mà vẫn chưa thể ra tay được!
Nói về ám khí, không phải Tả Tiểu Đa không muốn sử dụng thứ này để đánh bại kẻ thù, mà là... thay vì sử dụng ám khí, tốt hơn nên sử dụng Viêm Dương Chân Kinh, mặc dù mấy hôm nay Tả Tiểu Đa đã nỗ lực luyện ám khí, nhưng tu vi hiện tại vẫn còn quá nông cạn, phối hợp với ám khí bằng ngọc bình thường, sát thương đánh vào trên người là có hạn, chỉ cần đánh được vào chỗ yếu điểm thì sẽ có thể gây sát thương hiệu quả.
Mà những người bây giờ đang phải đối mặt... nhưng họ đều là bạn cùng lớp, làm sao có thể hạ thủ với họ được chứ?
Nếu mà hắn dùng chiêu đó thật thì cũng chẳng cần ai khác, Tân Phương Dương đã tự mình kéo đi luôn rồi!
Chỉ bằng sử dụng Viêm Dương Chân Kinh, mặc dù kỹ thuật này của bản thân không thể khống chế thành thạo, hơn nữa sức mạnh còn nông, nhưng vẫn là quá đủ để đối phó với tình huống hiện tại!
Khi làn sóng khí nóng dâng lên, tinh thần của Lý Thừa Long đột nhiên chấn động, chỉ cảm thấy Tỉnh Hồn lực vốn đã kiệt quệ lại thực sự bắt đầu tăng lên từng chút một...
Rống to một tiếng, mạnh mẽ tái chiến: “Ta sẽ đánh các ngươi sưng vù lên!!”
“Dừng lại!”
Tần Phương Dương cuối cùng cũng lên tiếng dừng lại.
Vốn dĩ hắn muốn đợi ván đấu đến phút cuối cùng, dù bên Tả Tiểu Đa thắng trận hay học sinh lớp 19 thắng, đều có ý nghĩa sâu xa khác nhau.
Chiến thắng thì sẽ giúp Tả Tiểu Đa và những người khác thiết lập một trái tim mạnh mẽ, mang lại lợi ích vô hạn. Nếu kẻ khác thắng, thì có thể thôi thúc nỗ lực, sẽ hiểu được đạo lý sông Trường Giang sóng sau đè lên soóng trước, núi cao có núi cao hơn.
Nhưng vào lúc này, Tả Tiểu Đa đã sử dụng Viêm Dương Chân Kinh, làn sóng khí nóng rực mà hắn đã từng quen thuộc khiến hắn cảm thấy nguy hiểm từ tận đáy lòng, nếu thật sự được đánh ra, không biết các học sinh lớp 19 sẽ có bao nhiêu đứa bị bỏng, nếu không tốt còn bị thương nặng.
Đây cuối cùng cũng chỉ là một cuộc đối đầu giữa các học sinh, đột nhiên tăng cao mức độ chiến đấu, thậm chí có cả thương vong, sẽ không đúng với ý định ban đầu của bản thân.
Lệnh vừa được hạ xuống, mọi người ở hai bên cùng lúc dừng lại.
Trong số những người của lớp 19 vẫn còn ở trên sân, mười bốn người trong số họ ở hai bên đều dừng tay lại, trước hết là đặt mông mình ngồi trên mặt đất, mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển, sắc mặt tái nhợt, trong đó có ba người thậm chí còn hôn mê bất tỉnh.
Cùng lúc khi kêu gọi dừng lại, hai chân Long Vũ Sinh và Dư Mạc Ngôn đều mềm nhữn, đang muốn ngồi xuống. Tuy nhiên lại bị Tả Tiểu Đa dùng tay giữ hại, kiên quyết chống đỡ cho hai người họ.
Vạn Lý Tú đã kiệt sức, bất giác ngã gục vào vòng tay của Long Vũ Sinh, Long Vũ Sinh cũng tự nhiên ngã xuống theo. Long Vũ Sinh bị Tả Tiểu Đa giữ lại, cũng chẳng khác gì nàng cũng được đỡ lại.
Tả Tiểu Đa thở hổn hển, mặt mũi bầm tím, hai mắt đen láy, trên đầu đội bảy tám cái túi lớn, quần áo trên người bị xé nát tung toé, gần như rách cả dải vải, nhưng tay trái lại đỡ lấy Long Vũ Sinh và Vạn Lý Tú, còn tay phải giữ lấy Dư Mạc Ngôn, Lý Thành Long và Lý Trường Minh hỗ trợ nhau, nỗ lực đứng phía sau hắn ta.
Hiên ngang nói với Tân Phương Dương: “Thầy Tân, trận này chúng ta thắng rồi!”
Bốn mươi tám người ở phía đối diện, trong mắt lóe lên sự ê chề.
Nhưng không ai mở miệng phản bác.
Đúng vậy, bốn mươi tám người đánh sáu người, hơn nữa bọn mình đều là học sinh cũ, thực lực đều là Võ Sư, ra tay bắt nạt sáu học sinh mới, cuối cùng bị ngã hơn một nửa.
Nhìn lại bên kia, sáu người vẫn đang đứng, không thiếu một ai.
Thắng hay bại của trận chiến này cũng không cần nói nhiều, không ai có thể bàn cãi.
Ba người dẫn đầu hỗ trợ lẫn nhau, nhìn thoáng qua rồi cùng thở dài.
Đồng thời nói: “Bái phục, bái phục. Không hổ là thiên tài được tuyên dương, so với ta còn hơn xal”
Bị người ta đá vào chỗ hiểm đương nhiên sẽ không tránh khỏi việc có chút oán hận, dù sao cũng quá đau. Sắc mặt xấu xí, ánh mắt Tả Tiểu Đa cũng đầy tức giận không thể giải thích được.
'Tân Phương Dương chậm rãi đi tới, trên mặt mang theo nét vui cười nói: “Ngồi đi, các ngươi ngồi xuống nghỉ ngơi đi, sau đó chỉ cần nghe ta nói là được.”
Tả Tiểu Đa buông tay ra, Long Vũ Sinh và Vạn Lý Tú lập tức ngồi rạp xuống đất, Dư Mạc Ngôn bủn rủn ngồi xuống mà không nói được lời nào.
Mọi người lần lượt ngồi xuống đất.
Trong sáu người bên Tả Tiểu Đa, ngoài Tả Tiểu Đa ra thì có Lý Thành Long vẫn đang ở trạng thái tốt nhất, có lẽ chính là do Viêm Dương Chân Khí mà Tả Tiểu Đa vừa phát động đã có tác dụng hồi phục tức thời.
Một bên có sáu người, một bên là bốn mươi tám người, tuy rằng cách nhau khá xa, nhưng ai nấy đều bị mặt mũi bầm dậm, bất kể là nam hay nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.