Chương 394: Sự nghỉ ngờ của Tiểu Niệm (2)
KK Cố Hương
24/03/2024
Tưởng Trường Bân muốn đội quần, vô cùng xấu hổ nói: “Ta đã tính toán hết mọi chuyện, bất kể là chuyện lớn hay nhỏ ta đều đã xem xét tới, chỉ có chuyện này... Ta lại quên mất..."
“Ngươi...” Hà Viên Nguyệt suýt nữa tức chết.
Quên mất!
Hiện tại ngươi lại quên mất chuyện quan trọng nhất!
Nếu đã như vậy thì dẫu ngươi có nhớ rõ những chuyện khác, dẫu ngươi có xem xét tất cả mọi chuyện đi chăng nữa thì cũng có ích gì!
Chỉ cần tìm Tả Tiểu Đa xem vọng khí, có thể sẽ thể tránh được tình trạng bi thảm của trận chiến này, hoặc là chờ đợi một cơ hội hoàn hảo hơn, chắc chắn chẳng có ai ở đây muốn nhìn thấy tình hình hiện tại.
Nếu không phải có một vị cao thủ thần bí, không rõ lai lịch ra tay, vậy thì... Tân Phương Dương Mục Yên Yên và Hàn Tùng những người này... E là không một ai may mắn thoát khỏi, toàn quân đều bị diệt ngay trong trận chiến này!
Nếu tất cả những người này chết, vậy thì toàn bộ thành Phượng Hoàng sẽ rơi vào cảnh thành trống!
Đến lúc đó Phượng Mạch Xung Hồn...
Hà Viên Nguyệt nghĩ tới đây, sợ hãi một hồi, sởn cả tóc gáy không nhịn được mà chỉ vào Tưởng Trường Bân rồi lớn tiếng mắng.
“Đồ khốn khiếp! Ngươi nói ngươi làm được cái trò trống gì? Từ nhỏ đã như vậy, càng là chuyện quan trọng lại càng quên, bây giờ đầu đã trọ mà bệnh cũ vẫn không đổi...”
Tưởng Trường Bân biết mình đuối lý, ngoan ngoãn nhận sai không dám cãi lại.
Tưởng Văn Châu tặc lưỡi lấy làm lạ.
Ôi trời, cái đồ nghịch ngợm có thế đập bàn văng tục chửi bậy đối với mình này, vậy mà hiền như vậy khi đối mặt với một bà già tay trói gà không chặt...
Chỉ là ngươi mảng thì cứ mắng, nhưng có thể đừng nhắc tới chuyện trọc đầu hay không?
“Chuyện này về sau, cần phải xử lý cho tốt”
Tưởng Văn Châu ho khan mấy tiếng rồi đưa ra quyết định cuối cùng.
“Vạn Tổng đốc, có khả năng rất lớn, không chỉ có mình Thượng Thanh Vân là gián điệp trong Phủ Tổng đốc của ngươi... Hy vọng ngươi có thể dốc sức phối hợp điều tra” Tưởng Văn Châu nói
“Chuyện đó là đương nhiên rồi”
Vạn Bình Nguyên thở dài, vẻ mặt cô đơn nói: “Ta cũng có trách nhiệm lớn trong chuyện này, bản thân ta cũng sẽ viết thư xin lỗi”
“Về phần điều tra tiếp theo đây, đương nhiên ta sẽ. dốc sức phối hợp, không có nửa lời oán hận!”
Nếu Tưởng Văn Châu đã tới đây, đương nhiên hắn có toàn quyền tiếp quản chuyện này, sau khi sắp xếp một lượt chuyện lớn nhỏ, hẳn mới bắt đầu suy nghĩ tới chuyện: “Cây chùy đột nhiên xuất hiện kia, rốt cuộc là. của ai?
"Một cái chùy đã đánh chết Thượng Thanh Vân, sau đó kiếp nhãn xuất hiện? Điều này lại có ý nghĩa gì? 'Sấm chớp trực tiếp khiến cao thủ Hóa Vân bị ngất. Động tĩnh lớn như vậy, lại là tại sao?”
Nghĩ tới nghĩ lui, nhưng mà nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được.
...
Bên kia.
Tả Tiểu Niệm đã về đến nhà rồi
Sau khi bận rộn cả đêm, nàng cũng đã quá mệt rồi.
Nhất là Ngô Thiết Giang nghiêm túc nhắc nhở nàng: ngàn vạn lần đừng để lộ sự tồn tại của bản thân.
Bản thân Tả Tiểu Niệm tự biết chừng mực, nên đương nhiên đồng ý ngay lập tức.
Về phần nhẫn không gian mà nàng nhặt được, nàng cũng đã giao ngay cho Mục Yên Yên - khi Mục Yên Yên vừa khôi phục thần trí. Và Mục Yên Yên cũng. giao lên trên ngay lập tức.
“Ta lo lắng cho sư phụ, cho nên vội vàng chạy tới xem sau khi không còn một tiếng động gì nữa...”
Lý do này đã giải thích một cách hoàn hảo tại sao nàng lại xuất hiện ở đó.
Dù sao, Tả Tiểu Niệm cũng có lai lịch trong sạch, cũng chẳng thể điều tra được gì.
Tuy nhiên, từ rạng sáng trở đi thành Phượng Hoàng lại trực tiếp rơi vào tình trạng giới nghiêm toàn thành.
Tưởng Văn Châu điều tới rất nhiều cao thủ từ tổng cục bên kia, triển khai điều tra chuyện này.
Thậm chí ngay cả nhà họ Mộng và nhà họ Ninh, cũng bị đưa vào diện điều tra, hai người mất tích của Phủ Tổng đốc, cũng đang được truy nã toàn thành.
Điều đáng nói là, chuyện về thiết chùy kiếp nhãn, Tưởng Văn Châu đã trực tiếp gọi điện thoại hỏi lãnh đạo Bộ Tỉnh Thuẫn, thì nhận được lệnh phải phong tỏa in tức: “Chấm dứt việc điều tra kiếp nhãn! Nuốt tất cả chuyện này vào bụng, bất kỳ ai, cũng không được nhắc lại!”
“Hơn nữa không cho phép truyền ra ngoài!"
Tưởng Văn Châu suýt thắt cổ vì quá chán nản, ta tới tiếp quản chuyện này, cũng quá xui xẻo rồi?
Ít nhất cũng phải có hàng triệu người đã nhìn thấy kiếp nhãn kia rồi, nó lộ rõ y như mặt trời chói chang. trên bầu trời, bảo ta phải phong tỏa tin tức như thế nào. đây?
Bịt miệng hàng triệu người tự do?
Ngươi có ngon thì ngươi tới bịt miệng thử xem?
Nhưng những lời như này, sao hẳn dám nói với cấp trên?
Sáng sớm.
Tả Tiểu Đa vẫn đến trường như thường lệ, Tả Tiểu Niệm cùng ra khỏi nhà với hắn, nàng muốn tới cục Tinh Thuẫn thăm sư phụ của mình.
Hai người sóng vai cùng đi ra ngoài, khi hai người chuẩn bị chia tay trong góc, Tả Tiểu Niệm đột nhiên đứng lại trong góc khuất đó.
“Cầu Đát, có chuyện, ta đã nghỉ ngờ từ lâu” Vẻ mặt của Tả Tiểu Niệm rất nghiêm túc.
“Chuyện gì? Chuyện gì mà nghiêm túc như vậy?” Tả Mặt Tiểu Đa lộ vẻ hoang mang.
“Ngươi nói... cha mẹ của chúng ta có phải là cao nhân ẩn sĩ hay không?”
Tả Tiểu Niệm cau mày, nói: “Thật ra ta đã có cảm giác này từ lâu rồi, từ trước khi chú Nam tới, ta đã có cảm giác này rồi. Nhưng ta lại không thấy có gì bất thường..."
“Nhưng chú Nam đó, rõ ràng chính là một nhân vật nổi tiếng có bản lĩnh thông thiên, ta từng hỏi qua sư phụ một cách vòng vo, người có chút tu vi dạy ta và ngươi dùng quán đỉnh chỉ thuật, còn hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng phụ nào, loại bản lĩnh này, đừng nói là làm mà ngay cả nghe sư phụ cũng chưa từng nghe qua.."
Tả Tiểu Đa im lặng lắng nghe rồi lặng lẽ gật đầu.
“Còn có lần này, chú Ngô người rèn vũ khí cho chúng ta, chẳng biết thế nào lại mở ngay một tiệm rèn bên cạnh cửa hàng nhà chúng ta, không nói điều này vội... Nhưng mà, kẻ giết Thượng Thanh Vân chỉ bằng một chùy, chín mươi chín phần trăm là chú Ngô... Nếu không sẽ không trùng hợp như vậy”
“Ta vừa mới thông báo cho chú Ngộ, thì ngay sau đó Thượng Thanh Vân đã bị một chùy đánh chết...”
Tả Tiểu Niệm nói: “Dễ dàng đánh chết cao thủ Hóa Vân như vậy, tu vi của chú Ngô, đã nắm ngoài tầm hiểu biết của ta, khó có thể hình dung, lại càng không thể miêu tả... Cẩu Đát ngươi nói xem, những chuyện này, có chuyên nào là bình thường không!?”
“Ngươi...” Hà Viên Nguyệt suýt nữa tức chết.
Quên mất!
Hiện tại ngươi lại quên mất chuyện quan trọng nhất!
Nếu đã như vậy thì dẫu ngươi có nhớ rõ những chuyện khác, dẫu ngươi có xem xét tất cả mọi chuyện đi chăng nữa thì cũng có ích gì!
Chỉ cần tìm Tả Tiểu Đa xem vọng khí, có thể sẽ thể tránh được tình trạng bi thảm của trận chiến này, hoặc là chờ đợi một cơ hội hoàn hảo hơn, chắc chắn chẳng có ai ở đây muốn nhìn thấy tình hình hiện tại.
Nếu không phải có một vị cao thủ thần bí, không rõ lai lịch ra tay, vậy thì... Tân Phương Dương Mục Yên Yên và Hàn Tùng những người này... E là không một ai may mắn thoát khỏi, toàn quân đều bị diệt ngay trong trận chiến này!
Nếu tất cả những người này chết, vậy thì toàn bộ thành Phượng Hoàng sẽ rơi vào cảnh thành trống!
Đến lúc đó Phượng Mạch Xung Hồn...
Hà Viên Nguyệt nghĩ tới đây, sợ hãi một hồi, sởn cả tóc gáy không nhịn được mà chỉ vào Tưởng Trường Bân rồi lớn tiếng mắng.
“Đồ khốn khiếp! Ngươi nói ngươi làm được cái trò trống gì? Từ nhỏ đã như vậy, càng là chuyện quan trọng lại càng quên, bây giờ đầu đã trọ mà bệnh cũ vẫn không đổi...”
Tưởng Trường Bân biết mình đuối lý, ngoan ngoãn nhận sai không dám cãi lại.
Tưởng Văn Châu tặc lưỡi lấy làm lạ.
Ôi trời, cái đồ nghịch ngợm có thế đập bàn văng tục chửi bậy đối với mình này, vậy mà hiền như vậy khi đối mặt với một bà già tay trói gà không chặt...
Chỉ là ngươi mảng thì cứ mắng, nhưng có thể đừng nhắc tới chuyện trọc đầu hay không?
“Chuyện này về sau, cần phải xử lý cho tốt”
Tưởng Văn Châu ho khan mấy tiếng rồi đưa ra quyết định cuối cùng.
“Vạn Tổng đốc, có khả năng rất lớn, không chỉ có mình Thượng Thanh Vân là gián điệp trong Phủ Tổng đốc của ngươi... Hy vọng ngươi có thể dốc sức phối hợp điều tra” Tưởng Văn Châu nói
“Chuyện đó là đương nhiên rồi”
Vạn Bình Nguyên thở dài, vẻ mặt cô đơn nói: “Ta cũng có trách nhiệm lớn trong chuyện này, bản thân ta cũng sẽ viết thư xin lỗi”
“Về phần điều tra tiếp theo đây, đương nhiên ta sẽ. dốc sức phối hợp, không có nửa lời oán hận!”
Nếu Tưởng Văn Châu đã tới đây, đương nhiên hắn có toàn quyền tiếp quản chuyện này, sau khi sắp xếp một lượt chuyện lớn nhỏ, hẳn mới bắt đầu suy nghĩ tới chuyện: “Cây chùy đột nhiên xuất hiện kia, rốt cuộc là. của ai?
"Một cái chùy đã đánh chết Thượng Thanh Vân, sau đó kiếp nhãn xuất hiện? Điều này lại có ý nghĩa gì? 'Sấm chớp trực tiếp khiến cao thủ Hóa Vân bị ngất. Động tĩnh lớn như vậy, lại là tại sao?”
Nghĩ tới nghĩ lui, nhưng mà nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được.
...
Bên kia.
Tả Tiểu Niệm đã về đến nhà rồi
Sau khi bận rộn cả đêm, nàng cũng đã quá mệt rồi.
Nhất là Ngô Thiết Giang nghiêm túc nhắc nhở nàng: ngàn vạn lần đừng để lộ sự tồn tại của bản thân.
Bản thân Tả Tiểu Niệm tự biết chừng mực, nên đương nhiên đồng ý ngay lập tức.
Về phần nhẫn không gian mà nàng nhặt được, nàng cũng đã giao ngay cho Mục Yên Yên - khi Mục Yên Yên vừa khôi phục thần trí. Và Mục Yên Yên cũng. giao lên trên ngay lập tức.
“Ta lo lắng cho sư phụ, cho nên vội vàng chạy tới xem sau khi không còn một tiếng động gì nữa...”
Lý do này đã giải thích một cách hoàn hảo tại sao nàng lại xuất hiện ở đó.
Dù sao, Tả Tiểu Niệm cũng có lai lịch trong sạch, cũng chẳng thể điều tra được gì.
Tuy nhiên, từ rạng sáng trở đi thành Phượng Hoàng lại trực tiếp rơi vào tình trạng giới nghiêm toàn thành.
Tưởng Văn Châu điều tới rất nhiều cao thủ từ tổng cục bên kia, triển khai điều tra chuyện này.
Thậm chí ngay cả nhà họ Mộng và nhà họ Ninh, cũng bị đưa vào diện điều tra, hai người mất tích của Phủ Tổng đốc, cũng đang được truy nã toàn thành.
Điều đáng nói là, chuyện về thiết chùy kiếp nhãn, Tưởng Văn Châu đã trực tiếp gọi điện thoại hỏi lãnh đạo Bộ Tỉnh Thuẫn, thì nhận được lệnh phải phong tỏa in tức: “Chấm dứt việc điều tra kiếp nhãn! Nuốt tất cả chuyện này vào bụng, bất kỳ ai, cũng không được nhắc lại!”
“Hơn nữa không cho phép truyền ra ngoài!"
Tưởng Văn Châu suýt thắt cổ vì quá chán nản, ta tới tiếp quản chuyện này, cũng quá xui xẻo rồi?
Ít nhất cũng phải có hàng triệu người đã nhìn thấy kiếp nhãn kia rồi, nó lộ rõ y như mặt trời chói chang. trên bầu trời, bảo ta phải phong tỏa tin tức như thế nào. đây?
Bịt miệng hàng triệu người tự do?
Ngươi có ngon thì ngươi tới bịt miệng thử xem?
Nhưng những lời như này, sao hẳn dám nói với cấp trên?
Sáng sớm.
Tả Tiểu Đa vẫn đến trường như thường lệ, Tả Tiểu Niệm cùng ra khỏi nhà với hắn, nàng muốn tới cục Tinh Thuẫn thăm sư phụ của mình.
Hai người sóng vai cùng đi ra ngoài, khi hai người chuẩn bị chia tay trong góc, Tả Tiểu Niệm đột nhiên đứng lại trong góc khuất đó.
“Cầu Đát, có chuyện, ta đã nghỉ ngờ từ lâu” Vẻ mặt của Tả Tiểu Niệm rất nghiêm túc.
“Chuyện gì? Chuyện gì mà nghiêm túc như vậy?” Tả Mặt Tiểu Đa lộ vẻ hoang mang.
“Ngươi nói... cha mẹ của chúng ta có phải là cao nhân ẩn sĩ hay không?”
Tả Tiểu Niệm cau mày, nói: “Thật ra ta đã có cảm giác này từ lâu rồi, từ trước khi chú Nam tới, ta đã có cảm giác này rồi. Nhưng ta lại không thấy có gì bất thường..."
“Nhưng chú Nam đó, rõ ràng chính là một nhân vật nổi tiếng có bản lĩnh thông thiên, ta từng hỏi qua sư phụ một cách vòng vo, người có chút tu vi dạy ta và ngươi dùng quán đỉnh chỉ thuật, còn hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng phụ nào, loại bản lĩnh này, đừng nói là làm mà ngay cả nghe sư phụ cũng chưa từng nghe qua.."
Tả Tiểu Đa im lặng lắng nghe rồi lặng lẽ gật đầu.
“Còn có lần này, chú Ngô người rèn vũ khí cho chúng ta, chẳng biết thế nào lại mở ngay một tiệm rèn bên cạnh cửa hàng nhà chúng ta, không nói điều này vội... Nhưng mà, kẻ giết Thượng Thanh Vân chỉ bằng một chùy, chín mươi chín phần trăm là chú Ngô... Nếu không sẽ không trùng hợp như vậy”
“Ta vừa mới thông báo cho chú Ngộ, thì ngay sau đó Thượng Thanh Vân đã bị một chùy đánh chết...”
Tả Tiểu Niệm nói: “Dễ dàng đánh chết cao thủ Hóa Vân như vậy, tu vi của chú Ngô, đã nắm ngoài tầm hiểu biết của ta, khó có thể hình dung, lại càng không thể miêu tả... Cẩu Đát ngươi nói xem, những chuyện này, có chuyên nào là bình thường không!?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.