Chương 128: Chương 128'
Bình Quả Trùng Tử
13/10/2016
"Chỉ là hiểu biết một chút võ nghệ mà thôi, không coi là cái gì. Tay nghề của Cúc Thanh bên
người tỷ tỷ lại không tệ, vẫn là tay nghề tốt nhất trong phủ."
Bàng Lạc Vũ quay đầu nhìn Cúc Thanh, khinh thường nói: "Chỉ là một nha hoàn, có thể có cái gì tốt, chỉ có thể làm kẻ bị sử dụng mà thôi."
Bàng Lạc Băng nhìn cách Bàng Lạc Tuyết cài trâm hoa và cách ăn mặc của nàng so với những thứ hoa cài đầu bằng châu thạch này càng thêm tinh tế đẹp đẽ, dù sao những thứ đá này có thế nào đi nữa cũng không có sự sinh động như hoa. Nụ hoa trên tóc Bàng Lạc Tuyết còn chưa nở rộ, nhưng là đã vô cùng hoàn mỹ, e rằng để thêm không bao lâu nữa đến khi nở lại tạo nên một cảnh sắc vô cùng đẹp đẽ rồi.
"Hoa cài trên đầu tỷ tỷ đẹp quá, nhìn nhị tỷ lại có vài phần khí chất xuất trần." Bàng Lạc Băng lấy lòng nói
Bàng Lạc Tuyết nhìn mấy đóa thu hải đường trên tay rồi cắm mấy đoá lên búi tóc của Bàng Lạc Băng: "Tư sắc của muội muội không thua ta, mấy đóa hoa này có thể làm một chút trang sức muội, vừa lúc, khiến muội muội lộ ra vẻ kiều diễm vô cùng."
"Đa tạ Nhị tỷ tỷ." Bàng Lạc Băng hài lòng nói.
"Ồ kia không phải là Trường Nhạc công chúa sao?" Bàng Lạc Vũ nhìn một chiếc xe ngựa đang chậm rãi chạy về phía này.
Bàng Lạc Vũ liếc mắt nhìn Bàng Sách bên người một cái nói: "Nghe nói đại ca đề thân Trường Nhạc công chúa, Vinh Thân Vương nhận sính lễ nhưng lại không đồng ý, cuối cùng ta vẫn không thể hiểu được."
Bàng sách nhíu mày "Đại muội muội đa tâm, là của ta thì sẽ là của ta, không là của ta thì có ép buộc cũng không có được, ta tin tưởng duyên phận trời định."
"A...? Phải không? Duyên phận trời định? Nghe qua lại không tệ." Bàng Lạc Vũ nghịch đoá hoa giữa tóc mai.
"Ca ca, đi thôi." Bàng Lạc Tuyết nhìn thoáng qua Trường Nhạc công chúa.
Bàng Sách gật gật đầu, đón Trường Nhạc công chúa đi tới.
"Biểu muội" Một mỹ nhân dẫn đầu đi vê phía này, da trắng như tuyết, mỹ nhân cầm theo quạt đi về phía này.
Bàng Lạc Tuyết đón tiếp Ngọc Yến đã lâu không gặp: "Hôm nay biểu tỷ thật sự rất xinh đẹp."
An Ngọc Yến che miệng cười khẽ: "Lại là Tuyết Nhi muội muội nói ngọt."
"Ồ? Sao lại không thấy biểu muội Ngọc Tình?" Bàng Lạc Tuyết nhìn xung quanh.
"Nàng sao? Đang tán gẫu với thiên kim nhà Vương Ngự sử vô cùng hăng say đấy, tuổi hai bên cũng xấp xỉ nhau, càng có thêm chuyện để nói."
Bàng Lạc Tuyết gật đầu, kéo Bàng Lạc Băng qua một bên: "Đây là tam muội của ta Bàng Lạc Băng."
Lại nhìn Bàng Lạc Băng "Đây là đích nữ của An Quốc phu nhân, biểu tỷ An Ngọc Yến của ta."
"Yết kiến biểu tỷ." Bàng Lạc Băng hành lễ
"Biểu muội khách sáo rồi." An Ngọc Yến thi lễ đáp lại.
An Ngọc Yến nhìn cách ăn mặt như hoa mẫu đươn của Bàng Lạc Vũ ở bên cạnh mà lạnh lùng cười: "Ôi, đây không phải là đại tiểu thư sao? Ài! Ta thật đáng đánh đòn, người đã sắp trở thành Tấn vương phi rồi, tất nhiên ta phải tôn kính một chút rồi."
Bàng Lạc Vũ cao ngạo ngẩng đầu. Vẻ mặt kiêu ngạo: "Biểu muội khách khí rồi. Cho dù tương lai ta có gả cho Tấn vương làm chính phi, biểu muội cũng là thân thích của ta, tất nhiên là không cần khách khí."
An Ngọc Yến khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Thân thích? Bản tiểu thư cũng không dám trèo cao. Thủ đoạn của biểu tỷ quá mức cao minh, không thể trách được Tấn vương cũng khó trốn khỏi lòng bàn tay của biểu tỷ, ha ha."
Sao Bàng Lạc Vũ lại không nghe ra sự châm chọc trong lời An Ngọc Yến, vừa định phát tác. Lại thấy tiểu thư khuê các xung quanh đã bắt đầu chỉ trỏ vào nàng,cho dù là tiểu thư khuê các bình thường hay tiếp xúc với nàng cũng tránh không gặp. Sắc mặt của Bàng Lạc Vũ rất khó coi, nàng đoán hẳn mọi người đều đã biết chuyện của bản thân và Tấn vương, đã từng nghĩ rằng thanh danh truyền đi sẽ không tốt, nhưng cũng thật không ngờ chính là như vậy. Dù hiện tại nàng muốn nhịn cũng không nhịn được rồi.
Bàng Lạc Tuyết nhìn sắc mặt Bàng Lạc Vũ sắc mặt chỉ cười nhạt nói: "Biểu tỷ, không nên những chuyện này, tỷ tỷ còn phải đi gặp Nghi quý phi. Chúng ta nên làm lỡ thời giờ của nàng."
Bàng Lạc Vũ hừ lạnh một tiếng: "Muội muội, ta thấy của cung đã mở, chúng ta cũng nhanh chóng đi vào thôi."
Bàng Lạc Tuyết nhìn thoáng qua Bàng Lạc Băng đang muốn mở miệng.
"Tuyết Nhi. Cùng đi đi." Trường Nhạc công chúa ở phía sau được nha hoàn nâng tay đi đến.
"Yết kiến công chúa."
"Tất cả đứng lên đi." Trường Nhạc tự mình tiến lên nâng Bàng Lạc Tuyết dậy.
"Ca ca đâu?" Bàng Lạc Tuyết hỏi.
Trường Nhạc thở dài: "Còn phải nói, nhìn thấy Nam Cung tướng quân thì cũng không muốn đi rồi."
"Đã lâu không gặp Nam Cung tướng quân, từ khi hắn thắng trận trở về bận rộn chuyện gì đó." Bàng Lạc Tuyết lẩm bẩm nói.
"Bọn hắn luôn luôn bận rộn, chúng ta vào đi thôi, đi bái kiến hoàng hậu nương nương trước." Trường Nhạc công chúa nói.
"Vâng. Tỷ tỷ cũng đi cùng đi."
Tất nhiên Bàng Lạc Vũ muốn đi theo, Bàng Lạc Tuyết và nàng ta ở chung một bậc thềm, nàng đành phải đi theo cùng một lúc.
Tất cả mọi tiểu thư dù có ý hay vô ý đều đã cách xa Bàng Lạc Vũ, điều này khiến Bàng Lạc Vũ hận đến mức muốn tiến lên tát mạng cho các nàng mấy cái, chờ Bàng Lạc Vũ nàng trở thành Tấn vương phi nhất định phải các nàng đẹp mặt.
Cung Thần Hi.
Cái thai của hoàng hậu đã rất rõ ràng, mặc phục sức của hoàng hậu, cài trâm phượng cửu vĩ ở giữa. Áo váy bình thường mà không phải là bộ y phục thêu hoa mẫu đơn, phía trên thêu kim phượng trông rất sống động. Ngồi trên ghế phượng, Nhược Phương cầm quạt tròn quạt nhẹ.
Trường Nhạc công chúa mang theo mọi người hành lễ nói: "Yết kiến hoàng hậu nương nương, nguyện phượng thể nương nương khoẻ mạnh, phúc an vạn năm."
Hoàng hậu cười tít mắt nói: "Đứng lên hết đi, Trường Nhạc, Tuyết Nhi đến đây nói chuyện với bản cung."
Trường Nhạc và Bàng Lạc Tuyết liếc nhau, đi tới cạnh hoàng hậu, Trường Nhạc tiếp nhận cây quạt tròn trong tay Nhược Phương nhẹ nhàng quạt, hoàng hậu nhắm mắt lại đạo "Vẫn là Trường Nhạc hiểu chuyện nhất, trừ ngươi ra thì chỉ có Nhược Phương cô cô là tri kỷ của ta rồi."
"Hoàng hậu nương nương không giận Trường Nhạc là được rồi." Trường Nhạc phe phẩy cây quạt nói.
"Các ngươi cũng đứng lên đi, ngồi đi."
"Tạ hoàng hậu nương nương." Trọng nữ khẩn trương hành lễ ngồi xuống.
Bàng Lạc Tuyết nhìn hoa tươi bốn phía nói: "Mẫu hậu, mùi hương của những thứ hoa tươi này thật sự rất dễ ngửi, khác hẳn với những thứ hương tầm thường của hương liệu."
Hoàng hậu nhìn thoáng qua Bàng Lạc Tuyết: "Vẫn là Tuyết Nhi cẩn thận, chỉ là mẫu hậu có thai, vào mùa hè lại không thể đốt hương, ta tiện thể sai người bỏ những loại hoa tươi này vào trong cung, lại cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái."
"Đúng vậy, hoa tươi này là thứ tốt để an thần." Bàng Lạc Vũ nịnh nọt nói.
Hoàng hậu giương mắt nhìn Bàng Lạc Vũ lại nhớ tới chuyện đang được lan truyền của Bàng Lạc Vũ và Tấn vương chuyện tình, trong lòng không vui, Bàng Lạc Vũ này thật đúng là không biết ý tứ, không chỉ có chưa kết hôn mà có con, vậy mà lại vẫn giữa ban ngày ban mặt làm ra chuyện trái với đạo lý ở phủ Bàng quốc công, nếu đổi lại là trong nhà bà đã kéo nàng ta cho cắt tóc tu hành rồi . Bất quá nàng ta cũng là điều duy nhất để bà cao hứng vì hôn sự của cô ta đã khiến Nghi quý phi tức đến bệnh vài ngày.
"Ôi, đây không phải là con dâu tốt của Nghi quý phi sao, thật khó được một lần đến đây nơi này của ta thỉnh an." Hoàng hậu hỏi
Bàng Lạc Vũ mồ hôi rơi như mưa, thầm nghĩ: "Xem ra từ sau mẫu đơn yến đã bắt đầu đối xử lạnh nhạt với nàng, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn nàng một cái."
"Hoàng hậu nương nương chính là chủ nhân của lục cung, tất nhiên thần nữ phải đến bái kiến hoàng hậu nương nương trước."
"Ừ, coi như là biết chút quy củ." Hoàng hậu nương nương nhìn nhìn cách ăn mặc của Bàng Lạc Vũ, nhìn kim trâm trên mái tóc nàng, cười lạnh một tiếng, Bàng Lạc Vũ này không biết là ngốc thật hay là giả ngốc.
"Nhược Phương mang đồ lại đây cho ta."
"Vâng, hoàng hậu nương nương "
"Chư vị tiểu thư không cần khách khí, hôm nay trong cung đã làm không ít đồ ngọt, bưng lên đồng để cùng thưởng thức một chút thôi."
"Đa tạ hoàng hậu nương nương." Chúng nữ đứng dậy hành lễ.
Chỉ chốc lát sau, các cung nữ bưng đến không ít đồ ngọt, Bàng Lạc Băng bưng một chén lên thưởng thức lại phát hiện hương vị rất giống như mẫu thân mình nấu, nhất thời nước mắt rơi xuống.
"Nương nương, đã lấy đồ đến rồi." Nhược Phương bưng một cái rương nói.
Hoàng hậu gật gật đầu: "Đây là một chút thuốc bổ đưa cho Nghi quý phi, trước đó vài ngày thân thể Quý Phi muội muội không khoẻ, hiện giờ ta có thai, không thể đi lại nhiều, đợi đến lúc các ngươi đi bái kiến Nghi quý phi thì mang sang đi."
"Vâng, hoàng hậu nương nương."
"Ài, vừa mới nói xong, bản cung cũng có chút mệt mỏi."
Chúng nữ khẩn trương đứng dậy nói: "Thần nữ cáo lui."
Hoàng hậu khoát tay: "Tuyết Nhi, lát nữa nhớ quay lại, ta để lại cho con một chút đồ."
"Vâng, mẫu hậu."
Nhược Phương đưa đồ đến tay Bàng Lạc Vũ: "Nghi quý phi đang ở Ngự Hoa Viên lấy hoa, các ngươi đến Ngự Hoa Viên đi."
"Vâng, đa tạ cô cô chỉ điểm."
Ngự Hoa Viên
Nghi quý phi nằm trong đình hóng mát, nhìn cung nữ thu mật hoa làm dưỡng phẩm.
Muốn nói đến việc sao Nghi quý phi lại tốt đến mức tự mình tới thu hoa, vẫn phải nói đến việc hôm qua hoàng đế nhìn sắc mặt tiều tuỵ của bà ta mà nói hai câu, Nghi quý phi sớm ngày soi gương phát hiện trên mặt mình đã có nếp nhăn. Cung nữ Thanh Ảnh bên người nói, gần đây hoa trong Ngự Hoa Viên nở không ít, để Nghi quý phi đi dạo giải sầu, nàng cũng biết vì chuyện của Tấn vương, trong lòng Nghi quý phi đã không thoải mái một thời gian dài.
Bàng Lạc Tuyết nhìn sắc mặt Nghi quý phi không tốt thì cười lạnh trong lòng, nhìn Bàng Lạc Vũ nắm chặt khăn ở một bên, Cúc Thanh cầm thuốc bổ, cúi đầu.
Thanh Ảnh đã thấy nhóm tiểu thư khuê các từ đằng xa, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Quý Phi nương nương, các tiểu thư đến đây để thỉnh an người."
Nghi quý phi không cảm thấy khó chịu mà khoát tay áo đứng dậy, nhìn các vị tiểu thư khuê các ăn mặc trang điểm xinh đẹp, nhìn thấy khuôn mặt thanh lệ của Bàng Lạc Tuyết ở bên trong, trong lòng càng không vui, như là có một hơi bị nghẹn trong ngực mình, rõ ràng này nha đầu này mới đúng là con dâu mà mình coi trúng, lại bị đồ đê tiện Bàng Lạc Vũ làm hỏng, vậy mà còn vấy bẩn thanh danh của con trai mình.
"Yết kiến quý phi nương nương "
"Đều đã đến đây rồi sao, đứng dậy đi."
"Tạ ơn quý phi nương nương "
Nghi quý phi ngẩng đầu nhìn thấy Bàng Lạc Vũ cũng ở bên trong, ánh mắt trở nên sắc bén trong nháy mắt, nhưng bà ta cũng không muốn người ta nhận thấy được, dịu dàng cười: "Tâm ý của các vị tiểu thư, bản cung đã nhận được, hôm nay tinh thần của bản cung cũng không tốt lắm, dù sao buổi tối còn có yến hội, vẫn còn gặp được, các vị cứ lui xuống đi thôi."
"Thần nữ cáo lui."
"Tiểu thư Bàng gia ở lại nói chuyện với bản cung một lát đi" Nghi quý phi lười biếng nói
Trường Nhạc công chúa nhíu mày nhìn nhìn Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Tuyết gật gật đầu, Trường Nhạc nhỏ giọng nói: "Ta chờ ngươi trong cung của hoàng hậu."
"Ừ."
Chúng nữ rời đi.
Bàng Lạc Tuyết tiến lên, Bàng Lạc Vũ và Bàng Lạc Băng đứng ở phía sau lại hành lễ nói: "Thần nữ bái kiến nương nương, mong phượng thể của nương nương khoẻ mạnh."
Bàng Lạc Vũ quay đầu nhìn Cúc Thanh, khinh thường nói: "Chỉ là một nha hoàn, có thể có cái gì tốt, chỉ có thể làm kẻ bị sử dụng mà thôi."
Bàng Lạc Băng nhìn cách Bàng Lạc Tuyết cài trâm hoa và cách ăn mặc của nàng so với những thứ hoa cài đầu bằng châu thạch này càng thêm tinh tế đẹp đẽ, dù sao những thứ đá này có thế nào đi nữa cũng không có sự sinh động như hoa. Nụ hoa trên tóc Bàng Lạc Tuyết còn chưa nở rộ, nhưng là đã vô cùng hoàn mỹ, e rằng để thêm không bao lâu nữa đến khi nở lại tạo nên một cảnh sắc vô cùng đẹp đẽ rồi.
"Hoa cài trên đầu tỷ tỷ đẹp quá, nhìn nhị tỷ lại có vài phần khí chất xuất trần." Bàng Lạc Băng lấy lòng nói
Bàng Lạc Tuyết nhìn mấy đóa thu hải đường trên tay rồi cắm mấy đoá lên búi tóc của Bàng Lạc Băng: "Tư sắc của muội muội không thua ta, mấy đóa hoa này có thể làm một chút trang sức muội, vừa lúc, khiến muội muội lộ ra vẻ kiều diễm vô cùng."
"Đa tạ Nhị tỷ tỷ." Bàng Lạc Băng hài lòng nói.
"Ồ kia không phải là Trường Nhạc công chúa sao?" Bàng Lạc Vũ nhìn một chiếc xe ngựa đang chậm rãi chạy về phía này.
Bàng Lạc Vũ liếc mắt nhìn Bàng Sách bên người một cái nói: "Nghe nói đại ca đề thân Trường Nhạc công chúa, Vinh Thân Vương nhận sính lễ nhưng lại không đồng ý, cuối cùng ta vẫn không thể hiểu được."
Bàng sách nhíu mày "Đại muội muội đa tâm, là của ta thì sẽ là của ta, không là của ta thì có ép buộc cũng không có được, ta tin tưởng duyên phận trời định."
"A...? Phải không? Duyên phận trời định? Nghe qua lại không tệ." Bàng Lạc Vũ nghịch đoá hoa giữa tóc mai.
"Ca ca, đi thôi." Bàng Lạc Tuyết nhìn thoáng qua Trường Nhạc công chúa.
Bàng Sách gật gật đầu, đón Trường Nhạc công chúa đi tới.
"Biểu muội" Một mỹ nhân dẫn đầu đi vê phía này, da trắng như tuyết, mỹ nhân cầm theo quạt đi về phía này.
Bàng Lạc Tuyết đón tiếp Ngọc Yến đã lâu không gặp: "Hôm nay biểu tỷ thật sự rất xinh đẹp."
An Ngọc Yến che miệng cười khẽ: "Lại là Tuyết Nhi muội muội nói ngọt."
"Ồ? Sao lại không thấy biểu muội Ngọc Tình?" Bàng Lạc Tuyết nhìn xung quanh.
"Nàng sao? Đang tán gẫu với thiên kim nhà Vương Ngự sử vô cùng hăng say đấy, tuổi hai bên cũng xấp xỉ nhau, càng có thêm chuyện để nói."
Bàng Lạc Tuyết gật đầu, kéo Bàng Lạc Băng qua một bên: "Đây là tam muội của ta Bàng Lạc Băng."
Lại nhìn Bàng Lạc Băng "Đây là đích nữ của An Quốc phu nhân, biểu tỷ An Ngọc Yến của ta."
"Yết kiến biểu tỷ." Bàng Lạc Băng hành lễ
"Biểu muội khách sáo rồi." An Ngọc Yến thi lễ đáp lại.
An Ngọc Yến nhìn cách ăn mặt như hoa mẫu đươn của Bàng Lạc Vũ ở bên cạnh mà lạnh lùng cười: "Ôi, đây không phải là đại tiểu thư sao? Ài! Ta thật đáng đánh đòn, người đã sắp trở thành Tấn vương phi rồi, tất nhiên ta phải tôn kính một chút rồi."
Bàng Lạc Vũ cao ngạo ngẩng đầu. Vẻ mặt kiêu ngạo: "Biểu muội khách khí rồi. Cho dù tương lai ta có gả cho Tấn vương làm chính phi, biểu muội cũng là thân thích của ta, tất nhiên là không cần khách khí."
An Ngọc Yến khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Thân thích? Bản tiểu thư cũng không dám trèo cao. Thủ đoạn của biểu tỷ quá mức cao minh, không thể trách được Tấn vương cũng khó trốn khỏi lòng bàn tay của biểu tỷ, ha ha."
Sao Bàng Lạc Vũ lại không nghe ra sự châm chọc trong lời An Ngọc Yến, vừa định phát tác. Lại thấy tiểu thư khuê các xung quanh đã bắt đầu chỉ trỏ vào nàng,cho dù là tiểu thư khuê các bình thường hay tiếp xúc với nàng cũng tránh không gặp. Sắc mặt của Bàng Lạc Vũ rất khó coi, nàng đoán hẳn mọi người đều đã biết chuyện của bản thân và Tấn vương, đã từng nghĩ rằng thanh danh truyền đi sẽ không tốt, nhưng cũng thật không ngờ chính là như vậy. Dù hiện tại nàng muốn nhịn cũng không nhịn được rồi.
Bàng Lạc Tuyết nhìn sắc mặt Bàng Lạc Vũ sắc mặt chỉ cười nhạt nói: "Biểu tỷ, không nên những chuyện này, tỷ tỷ còn phải đi gặp Nghi quý phi. Chúng ta nên làm lỡ thời giờ của nàng."
Bàng Lạc Vũ hừ lạnh một tiếng: "Muội muội, ta thấy của cung đã mở, chúng ta cũng nhanh chóng đi vào thôi."
Bàng Lạc Tuyết nhìn thoáng qua Bàng Lạc Băng đang muốn mở miệng.
"Tuyết Nhi. Cùng đi đi." Trường Nhạc công chúa ở phía sau được nha hoàn nâng tay đi đến.
"Yết kiến công chúa."
"Tất cả đứng lên đi." Trường Nhạc tự mình tiến lên nâng Bàng Lạc Tuyết dậy.
"Ca ca đâu?" Bàng Lạc Tuyết hỏi.
Trường Nhạc thở dài: "Còn phải nói, nhìn thấy Nam Cung tướng quân thì cũng không muốn đi rồi."
"Đã lâu không gặp Nam Cung tướng quân, từ khi hắn thắng trận trở về bận rộn chuyện gì đó." Bàng Lạc Tuyết lẩm bẩm nói.
"Bọn hắn luôn luôn bận rộn, chúng ta vào đi thôi, đi bái kiến hoàng hậu nương nương trước." Trường Nhạc công chúa nói.
"Vâng. Tỷ tỷ cũng đi cùng đi."
Tất nhiên Bàng Lạc Vũ muốn đi theo, Bàng Lạc Tuyết và nàng ta ở chung một bậc thềm, nàng đành phải đi theo cùng một lúc.
Tất cả mọi tiểu thư dù có ý hay vô ý đều đã cách xa Bàng Lạc Vũ, điều này khiến Bàng Lạc Vũ hận đến mức muốn tiến lên tát mạng cho các nàng mấy cái, chờ Bàng Lạc Vũ nàng trở thành Tấn vương phi nhất định phải các nàng đẹp mặt.
Cung Thần Hi.
Cái thai của hoàng hậu đã rất rõ ràng, mặc phục sức của hoàng hậu, cài trâm phượng cửu vĩ ở giữa. Áo váy bình thường mà không phải là bộ y phục thêu hoa mẫu đơn, phía trên thêu kim phượng trông rất sống động. Ngồi trên ghế phượng, Nhược Phương cầm quạt tròn quạt nhẹ.
Trường Nhạc công chúa mang theo mọi người hành lễ nói: "Yết kiến hoàng hậu nương nương, nguyện phượng thể nương nương khoẻ mạnh, phúc an vạn năm."
Hoàng hậu cười tít mắt nói: "Đứng lên hết đi, Trường Nhạc, Tuyết Nhi đến đây nói chuyện với bản cung."
Trường Nhạc và Bàng Lạc Tuyết liếc nhau, đi tới cạnh hoàng hậu, Trường Nhạc tiếp nhận cây quạt tròn trong tay Nhược Phương nhẹ nhàng quạt, hoàng hậu nhắm mắt lại đạo "Vẫn là Trường Nhạc hiểu chuyện nhất, trừ ngươi ra thì chỉ có Nhược Phương cô cô là tri kỷ của ta rồi."
"Hoàng hậu nương nương không giận Trường Nhạc là được rồi." Trường Nhạc phe phẩy cây quạt nói.
"Các ngươi cũng đứng lên đi, ngồi đi."
"Tạ hoàng hậu nương nương." Trọng nữ khẩn trương hành lễ ngồi xuống.
Bàng Lạc Tuyết nhìn hoa tươi bốn phía nói: "Mẫu hậu, mùi hương của những thứ hoa tươi này thật sự rất dễ ngửi, khác hẳn với những thứ hương tầm thường của hương liệu."
Hoàng hậu nhìn thoáng qua Bàng Lạc Tuyết: "Vẫn là Tuyết Nhi cẩn thận, chỉ là mẫu hậu có thai, vào mùa hè lại không thể đốt hương, ta tiện thể sai người bỏ những loại hoa tươi này vào trong cung, lại cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái."
"Đúng vậy, hoa tươi này là thứ tốt để an thần." Bàng Lạc Vũ nịnh nọt nói.
Hoàng hậu giương mắt nhìn Bàng Lạc Vũ lại nhớ tới chuyện đang được lan truyền của Bàng Lạc Vũ và Tấn vương chuyện tình, trong lòng không vui, Bàng Lạc Vũ này thật đúng là không biết ý tứ, không chỉ có chưa kết hôn mà có con, vậy mà lại vẫn giữa ban ngày ban mặt làm ra chuyện trái với đạo lý ở phủ Bàng quốc công, nếu đổi lại là trong nhà bà đã kéo nàng ta cho cắt tóc tu hành rồi . Bất quá nàng ta cũng là điều duy nhất để bà cao hứng vì hôn sự của cô ta đã khiến Nghi quý phi tức đến bệnh vài ngày.
"Ôi, đây không phải là con dâu tốt của Nghi quý phi sao, thật khó được một lần đến đây nơi này của ta thỉnh an." Hoàng hậu hỏi
Bàng Lạc Vũ mồ hôi rơi như mưa, thầm nghĩ: "Xem ra từ sau mẫu đơn yến đã bắt đầu đối xử lạnh nhạt với nàng, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn nàng một cái."
"Hoàng hậu nương nương chính là chủ nhân của lục cung, tất nhiên thần nữ phải đến bái kiến hoàng hậu nương nương trước."
"Ừ, coi như là biết chút quy củ." Hoàng hậu nương nương nhìn nhìn cách ăn mặc của Bàng Lạc Vũ, nhìn kim trâm trên mái tóc nàng, cười lạnh một tiếng, Bàng Lạc Vũ này không biết là ngốc thật hay là giả ngốc.
"Nhược Phương mang đồ lại đây cho ta."
"Vâng, hoàng hậu nương nương "
"Chư vị tiểu thư không cần khách khí, hôm nay trong cung đã làm không ít đồ ngọt, bưng lên đồng để cùng thưởng thức một chút thôi."
"Đa tạ hoàng hậu nương nương." Chúng nữ đứng dậy hành lễ.
Chỉ chốc lát sau, các cung nữ bưng đến không ít đồ ngọt, Bàng Lạc Băng bưng một chén lên thưởng thức lại phát hiện hương vị rất giống như mẫu thân mình nấu, nhất thời nước mắt rơi xuống.
"Nương nương, đã lấy đồ đến rồi." Nhược Phương bưng một cái rương nói.
Hoàng hậu gật gật đầu: "Đây là một chút thuốc bổ đưa cho Nghi quý phi, trước đó vài ngày thân thể Quý Phi muội muội không khoẻ, hiện giờ ta có thai, không thể đi lại nhiều, đợi đến lúc các ngươi đi bái kiến Nghi quý phi thì mang sang đi."
"Vâng, hoàng hậu nương nương."
"Ài, vừa mới nói xong, bản cung cũng có chút mệt mỏi."
Chúng nữ khẩn trương đứng dậy nói: "Thần nữ cáo lui."
Hoàng hậu khoát tay: "Tuyết Nhi, lát nữa nhớ quay lại, ta để lại cho con một chút đồ."
"Vâng, mẫu hậu."
Nhược Phương đưa đồ đến tay Bàng Lạc Vũ: "Nghi quý phi đang ở Ngự Hoa Viên lấy hoa, các ngươi đến Ngự Hoa Viên đi."
"Vâng, đa tạ cô cô chỉ điểm."
Ngự Hoa Viên
Nghi quý phi nằm trong đình hóng mát, nhìn cung nữ thu mật hoa làm dưỡng phẩm.
Muốn nói đến việc sao Nghi quý phi lại tốt đến mức tự mình tới thu hoa, vẫn phải nói đến việc hôm qua hoàng đế nhìn sắc mặt tiều tuỵ của bà ta mà nói hai câu, Nghi quý phi sớm ngày soi gương phát hiện trên mặt mình đã có nếp nhăn. Cung nữ Thanh Ảnh bên người nói, gần đây hoa trong Ngự Hoa Viên nở không ít, để Nghi quý phi đi dạo giải sầu, nàng cũng biết vì chuyện của Tấn vương, trong lòng Nghi quý phi đã không thoải mái một thời gian dài.
Bàng Lạc Tuyết nhìn sắc mặt Nghi quý phi không tốt thì cười lạnh trong lòng, nhìn Bàng Lạc Vũ nắm chặt khăn ở một bên, Cúc Thanh cầm thuốc bổ, cúi đầu.
Thanh Ảnh đã thấy nhóm tiểu thư khuê các từ đằng xa, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Quý Phi nương nương, các tiểu thư đến đây để thỉnh an người."
Nghi quý phi không cảm thấy khó chịu mà khoát tay áo đứng dậy, nhìn các vị tiểu thư khuê các ăn mặc trang điểm xinh đẹp, nhìn thấy khuôn mặt thanh lệ của Bàng Lạc Tuyết ở bên trong, trong lòng càng không vui, như là có một hơi bị nghẹn trong ngực mình, rõ ràng này nha đầu này mới đúng là con dâu mà mình coi trúng, lại bị đồ đê tiện Bàng Lạc Vũ làm hỏng, vậy mà còn vấy bẩn thanh danh của con trai mình.
"Yết kiến quý phi nương nương "
"Đều đã đến đây rồi sao, đứng dậy đi."
"Tạ ơn quý phi nương nương "
Nghi quý phi ngẩng đầu nhìn thấy Bàng Lạc Vũ cũng ở bên trong, ánh mắt trở nên sắc bén trong nháy mắt, nhưng bà ta cũng không muốn người ta nhận thấy được, dịu dàng cười: "Tâm ý của các vị tiểu thư, bản cung đã nhận được, hôm nay tinh thần của bản cung cũng không tốt lắm, dù sao buổi tối còn có yến hội, vẫn còn gặp được, các vị cứ lui xuống đi thôi."
"Thần nữ cáo lui."
"Tiểu thư Bàng gia ở lại nói chuyện với bản cung một lát đi" Nghi quý phi lười biếng nói
Trường Nhạc công chúa nhíu mày nhìn nhìn Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Tuyết gật gật đầu, Trường Nhạc nhỏ giọng nói: "Ta chờ ngươi trong cung của hoàng hậu."
"Ừ."
Chúng nữ rời đi.
Bàng Lạc Tuyết tiến lên, Bàng Lạc Vũ và Bàng Lạc Băng đứng ở phía sau lại hành lễ nói: "Thần nữ bái kiến nương nương, mong phượng thể của nương nương khoẻ mạnh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.