Chương 129
Bình Quả Trùng Tử
13/10/2016
Nghi quý phi nhìn ba
nữ nhân trên mặt đất, một người bạch y toàn thân, một người thanh y lại
rất hợp mắt của Tấn nhi, cuối cùng là người toàn thân hồng y, cách ăn
vận lại rất phú quý.
"Đứng lên đi." Nghi quý phi ngửi hoa nói.
"Tạ nương nương!" Ba người đứng lên bên người Nghi quý phi.
Bàng Lạc Tuyết chỉ thấy trên khuôn mặt vốn trắng noãn nà của Nghi quý phi xuất hiện vài nếp nhăn, không thể trách được mỹ nhân như Nghi quý phi lại ở trong này thu thập hoa dưới cái nắng mùa hè.
"Nương nương,... Mấy đoá hoa này phối với mật hoa thêm một chút sương muộn, lấy nước hoa dùng làm đồ rửa mặt ban, hoa làm mặt nạ bảo dưỡng vào buổi tối, không tới ba ngày da mặt sẽ trở nên tươi tắn." Bàng Lạc Tuyết nói.
Nghi quý phi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trơn bóng của Bàng Lạc Tuyết hỏi: "A...? Không nghĩ tới đường đường la tiểu thư của Bàng quốc công mà lại hiểu được những thứ đạo lý dưỡng sinh này."
Bàng Lạc Tuyết cười nói: "Nương nương khách khí, chỉ là mẫu thân thích chăm sóc chút hoa cỏ, ta cùng Băng nhi cũng tìm đọc mấy phương thuốc cổ truyền, mới cho ra loại này, quả nhiên dùng không tệ."
Bàng Lạc Băng vốn đang khẩn trương, nghe Bàng Lạc Tuyết chỉ đích danh nàng, giật mình một cái, khẩn trương bước ra khỏi hàng nói: "Thần nữ Bàng Lạc Băng, yết kiến quý phi nương nương."
Nghi quý phi nhìn tiểu nha đầu ngây ngô thản nhiên nói: "Thuần khiết như sen, trang điểm tự nhiên. Đúng là một mỹ nhân thanh lệ."
"Nương nương khen lầm rồi." Bàng Lạc Băng khiêm tốn nói, lúc này trong lòng nàng mới bắt đầu cảm kích Bàng Lạc Tuyết, thì ra đây mới là cách trang diện mà nương nương thích, nhớ tới cách trang diện hôm nay của Bàng Lạc Vũ, Bàng Lạc Băng cười lạnh lẽo.
"Tiểu nha đầu này, miệng lại ngọt như vậy, ngày hè nắng nóng như thế, cách trang diện tươi mát lại khiến trước mắt người ta sáng lên, lại có hiếu như vậy, chắc là cách điều chế kia ngươi cũng biết, vậy thì viết xuống đây giúp ta đi."
"Vâng. Quý phi nương nương." Bàng Lạc Băng ngây ngất nói.
Bàng Lạc Vũ đứng một bên trong lòng không có cảm xúc nào, rõ ràng nàng mới đúng là nữ nhân của Tấn vương, nhưng Nghi quý phi căn bản lại không chú ý đến nàng.
"Nương nương, trong xe ngựa có đồ ta đã làm sẵn vốn là định đưa cho hoàng hậu nương nương, hiện tại không bằng để cho Băng nhi đưa tới kính dâng cho nương nương?" Bàng Lạc Tuyết hỏi
Nghi quý phi gật gật đầu: "Vậy thì làm phiền tam tiểu thư rồi."
Bàng Lạc Băng nhìn thoáng qua Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Tuyết gật gật đầu. Bàng Lạc Băng hành lễ nói: "Vậy thần nữ xin được cáo lui trước rồi."
Bàng Lạc Băng đi rồi mới có thể không còn vướng bận gì nữa, Bàng Lạc Tuyết nhìn Nghi quý phi. Lúc này Nghi quý phi nhìn đóa hoa trên tay mình nói với Bàng Lạc Tuyết: "Tuyết quận chúa. Bản cung vẫn rất thích ngươi, nếu ngươi có thể làm con dâu của bản cung thì tốt rồi." Nói xong lại thở dài một hơi
Bàng Lạc Tuyết ngại ngùng cười nói: "Sao nương nương lại nói như vậy, tỷ tỷ đã sắp gả cho Tấn vương làm chính phi, sợ là Tuyết Nhi không có phúc khí này."
"A...? Nếu là ta muốn, vị trí Tấn vương phi này... "
"Nương nương người quá đề cao Tuyết Nhi rồi, sợ là Tuyết Nhi không có phúc khí lớn như vậy, tỷ tỷ và Tấn vương điện hạ lưỡng tình tương duyệt. Thực là một đôi trời đất tạo nên nha." Bàng Lạc Tuyết ngắt lời nói.
Nghi quý phi nhìn về phía Bàng Lạc Vũ ở một bên, trong lòng lại bắt đầu cảm thấy phiền toái, lại bắt đầu đau đầu rồi.
Bàng Lạc Vũ nhìn thoáng qua Nghi quý phi: "Thần nữ Bàng Lạc yết kiến quý phi nương nương."
Nghi quý phi ho khan hai tiếng, nha hoàn bên cạnh nói: "Nương nương nhà ta rất nhạy cảm với các loại mùi, không biết mùi trên người đại tiểu thư Bàng gia là loại nào?"
Bàng Lạc Vũ vươn cánh tay ngửi kĩ một lúc cũng không thấy có mùi gì lạ, so với mùi trên người Bàng Lạc Tuyết cũng không hề kém. Làm sao có thể xông ngạt nương nương. Nhanh chóng quỳ xuống thỉnh tội nói: "Quý phi nương nương thứ tội, thần nữ chỉ dùng một chút nước hoa hồng, nương nương thứ tội. Nương nương thứ tội!"
"Được rồi, lấy bạc hà cao ra đây xoa cho ta."
"Vâng, nương nương "
Thanh Ảnh lấy một hộp bạc hà cao mát rượi ra từ trong ngực, mở ra, quả nhiên một cảm giác xông lên mặt, Thanh Ảnh dùng ngón trỏ lấy một chút rồi từ từ xoa lên huyệt thiên linh của Nghi quý phi, Nghi quý phi nhắm mắt lại hưởng thụ.
Bàng Lạc Vũ quỳ trên mặt đất, chẳng dám thở mạnh một tiếng.
Nghi quý phi nhìn thoáng qua Bàng Lạc Vũ trên mặt đất, thản nhiên nói: "Thanh Ảnh, ngươi cũng thật là, đại tiểu thư Bàng gia đã quỳ ở nơi đó lâu như vậy, còn không biết nhắc nhở bản cung để nàng đứng lên, nếu là quỳ đến mắc bệnh, sợ là Bàng quốc công cũng sẽ oán trách bản cung rồi."
"Đại tiểu thư tới đây hôm nay, nói vậy cũng là vì tấm lòng hiếu thuận, chính nàng ta khiến nương nương khó chịu, nương nương rộng lượng không trách phạt nàng, là đại tiểu thư Bàng gia áy náy trong lòng nên mới quỳ xuống." Thanh Ảnh đưa mắt nhìn Bàng Lạc Vũ.
Bàng Lạc Vũ ngầm hiểu khẩn trương thỉnh tội nói: "Nương nương, là Vũ nhi bất tốt, đều là Vũ nhi không tốt tốt, nương nương rộng lượng không trách phạt, Vũ nhi vô cùng cảm kích." Quỳ rạp trên mặt đất bắt đầu dập đầu.
Bàng Lạc Tuyết cảm thấy thật buồn cười, nhìn vẻ mặt chật vật và dáng vẻ thật lòng thật dạ của Bàng Lạc Vũ cảm thấy quả là báo ứng, kiếp trước nàng cũng từng bị Nghi quý phi chỉnh qua như vậy, ngay lúc đó đúng là cũng không thiếu Bàng Lạc Vũ bỏ đá xuống giếng.
Trán Bàng Lạc Vũ đã bắt đầu đỏ lên, khoé môi Nghi quý phi nhếch lên nói: "Tốt, đứng lên đi, có vẻ như bản cung đang bắt nạt ngươi vậy."
"Tạ nương nương." Bàng Lạc Vũ kinh sợ đứng lên.
Nghi quý phi nhìn cách trang diện toàn thân của Bàng Lạc Vũ, trong lòng không vui, quả thật bà ta thích phục trang tráng lệ, nhưng có hoàng hậu ở phía trước bản thân mình cũng phải thật cẩn thận, nhưng nha đầu này lại to gan như vậy. Nhìn y phục của Bàng Lạc Vũ, lại còn đẹp đẽ quý giá hơn bản thân mình, nhất là vải thất thải.
"Bộ y phục này của đại tiểu thư lại hoa lệ như vậy, nhìn bảo thạch phía trên cũng thấy giá trị xa xỉ rồi." Thanh Ảnh hỏi
"Hồi cô cô, đây là nhị phu nhân vì hôm nay yết kiến nương nương cố ý làm, xuất từ ngoài cung Lâm Lang hiên, thật sự đúng là khó có dịp lọt vào mắt của Thanh Ảnh." Bàng Lạc Vũ cung kính đáp.
Thanh Ảnh khinh thường cười cười, đại tiểu thư này thật đúng là dại dột, tiểu bối mà Nghi quý phi thích đều có cách trang diện và nhan sắc thanh lệ như Bàng Lạc Băng, đó là nguyên nhân lại hợp mắt nương nương.
"Lớn mật, vẫn còn không quỳ xuống." Nghi quý phi quát lớn
Bàng Lạc Vũ nhảy dựng, nhanh chóng quỳ xuống, Bàng Lạc Tuyết lạnh lùng cười, thầm nghĩ, rốt cuộc cũng đến rồi sao.
Ngón tay chỉ vào Bàng Lạc Vũ của Nghi quý phi chỉ đều đã run run, Bàng Lạc Vũ cùng Thanh Ảnh giật nảy mình, không biết vì sao Nghi quý phi lại tức giận như vậy.
Thanh Ảnh theo ngón tay Nghi quý phi nhìn đến Bàng Lạc Vũ cây trâm phượng bát vĩ trên đầu Bàng Lạc Vũ, Thanh Ảnh cũng hoảng sợ, chẳng lẽ Bàng Lạc Vũ này u mê thật sao.
Nghi quý phi không để ý đến dáng vẻ của quý phi mà tiến lên rút cây trâm cài tóc trên đầu Bàng Lạc Vũ xuống, tát nàng ta một cái, quát to: "Kẻ tiện nhân như ngươi, cũng dám đeo trâm phượng làm ra cho quý phi, ngươi không biết thứ ngươi mang trên đầu là trâm phượng bát vĩ sao?"
Búi tóc của Bàng Lạc Vũ tán loạn, Nghi quý phi quát to: "Thanh Ảnh, vả miệng cho ta."
"A? Nương nương tha mạng! Nương nương tha mạng! Thần nữ không dám. A" Bàng Lạc Vũ hô lớn.
"Bốp! Bốp! Bốp... ." Tiếng bạt tai vang lên từ trên mặt Bàng Lạc Vũ.
Nghi quý phi nhìn dáng vẻ của Bàng Lạc Vũ trong lòng mới tốt hơn một chút, sờ sờ tóc nói: "Không nên trách lòng bản cung ác độc, bản cung cũng là vì dạy bảo ngươi, ngươi cũng không nên ghi hận bản cung."
Bàng Lạc Tuyết ở một bên nhìn sắc mặt của Bàng Lạc Vũ từ từ đỏ lên: "Nương nương, nói vậy nhất định trong này có hiểu lầm."
Nghi quý phi kéo tay Bàng Lạc Tuyết nói: "Ngươi không cần phải sợ, cũng đừng thắc mắc tại sao bản cung lại đối xử với tỷ tỷ của ngươi như vậy, nàng đã sắp thành con dâu của bản cung, vậy mà lại không hiểu quy củ như vậy, nếu tương lai liên lụy đến Tấn vương vậy thì thật không tốt rồi."
"Nương nương, cho ta nhìn cây trâm được không." Bàng Lạc Tuyết cung kính nói.
Nghi quý phi đặt cây trâm vào trong tay Bàng Lạc Tuyết: "Thật sự là đứa trẻ lương thiện." Lại quay đầu nói với Thanh Ảnh: "Đánh mạnh vào."
"Nương nương" Bàng Lạc Tuyết nghe tiếng bốp bốp, từ từ nói: "Ừ, Tuyết Nhi có chuyện gì sao?" Nghi quý phi dịu dàng hỏi.
"Nương nương, kỳ thật cây trâm phượng này chỉ có một đuôi thôi, chỉ là làm đuôi phượng khá lớn cho nên nhìn hơi giống trâm phượng bát vĩ."
"A...? Phải không?" Nghi quý phi cầm lấy cây trâm xem, nhưng không có ý để cho Thanh Ảnh dừng lại.
Nghi quý phi nhìn kỹ cây trâm, phát hiện chỉ có một đuôi, chỉ là làm đuôi phượng hơi lớn nên cài trên đầu lại giống bát vĩ.
"Dừng lại." Nghi quý phi bảo Thanh Ảnh ngừng lại, quay đầu thấy mặt Bàng Lạc Vũ đã sưng đỏ, máu chảy ra từ khóe miệng, quỳ rạp trên mặt đất từng thở từng ngụm.
"Xem ra quả thật là bản cung đã khiến đại tiểu thư bị oan, thật sự cây trâm này chỉ có một đuôi. Tới đây để bản cung xem, Thanh Ảnh, ngươi ra tay mạnh quá, ngươi nhìn khuôn mặt của đại tiểu thư đã bị đánh thành dáng vẻ gì rồi, đúng là làm người ta thương tiếc." Nghi quý phi xoa mặt Bàng Lạc Vũ mang vẻ mặt lo lắng nói.
Bàng Lạc Vũ ngửa mặt lên, nước mắt ròng ròng xuống uất ức nói: "Nương nương, thần nữ không có, thần nữ thật không có."
"Được rồi, ta biết rồi, việc này là lỗi của bản cung." Nghi quý phi có vẻ đăm chiêu nói.
Bàng Lạc Vũ hoảng sợ khẩn trương nói: "Không, không, không, là lỗi của thần nữ, là lỗi của thần nữ, là thần nữ không xem xét kỹ, là thần nữ không tốt."
"Tốt, yến hội sắp bắt đầu rồi, dáng vẻ này của đại tiểu thư không tốt lắm, Thanh Ảnh mang đại tiểu thư đi trang điểm, này cây trâm này mang điềm xấu như vậy, không cần đeo."
"Vậy đại tiểu thư dùng cái gì để búi tóc ạ?" Thanh Ảnh hỏi
"Trên bàn của ta có cây trâm ngọc, dùng thứ kia đi." Nghi quý phi nói qua loa, đây cũng xem như bồi thường cho việc đánh nàng ta khi này, đồ ngu xuẩn.
"Đại tiểu thư, cây trâm ngọc kia là vật yêu thích của nương nương, như vậy là đã thưởng cho ngươi rồi." Thanh Ảnh đỡ Bàng Lạc Vũ đứng lên.
Bàng Lạc Vũ hành lễ nói: "Đa tạ quý phi nương nương." Bàng Lạc Vũ kêu rên trong lòng, nàng đúng là đã bị ngã tám đời, lại bị bà bà đánh thành cái dạng này.
"Nương nương, tam tiểu thư đến đây rồi." Cung nữ mang theo Bàng Lạc Băng lại đây.
Bàng Lạc Băng khôn khéo hành lễ: "Nương nương, đồ đã được đem tới, nương nương có thể dùng thử một chút."
Nghi quý phi ngoắc tay: "Bé ngoan, mau lại đây, đúng là nha đầu làm người yêu thích."
Bàng Lạc Băng vui vẻ trong lòng, tiến đặt hai lọ cao vào trong tay Nghi quý phi.
Nghi quý phi mở ra, hương thơm hoa hồng thơm ngát phả vào mặt, Bàng Lạc Tuyết cười lạnh, Nghi quý phi này từ trước đến nay thích mùi hoa hồng, vừa rồi chỉ là vì muốn dạy dỗ Bàng Lạc Vũ một chút thôi.
Quả nhiên Nghi quý phi mở ra rồi bôi thử lên tay, ngửi kĩ, thể xác và tinh thần đều thoải mái.
"Đứng lên đi." Nghi quý phi ngửi hoa nói.
"Tạ nương nương!" Ba người đứng lên bên người Nghi quý phi.
Bàng Lạc Tuyết chỉ thấy trên khuôn mặt vốn trắng noãn nà của Nghi quý phi xuất hiện vài nếp nhăn, không thể trách được mỹ nhân như Nghi quý phi lại ở trong này thu thập hoa dưới cái nắng mùa hè.
"Nương nương,... Mấy đoá hoa này phối với mật hoa thêm một chút sương muộn, lấy nước hoa dùng làm đồ rửa mặt ban, hoa làm mặt nạ bảo dưỡng vào buổi tối, không tới ba ngày da mặt sẽ trở nên tươi tắn." Bàng Lạc Tuyết nói.
Nghi quý phi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trơn bóng của Bàng Lạc Tuyết hỏi: "A...? Không nghĩ tới đường đường la tiểu thư của Bàng quốc công mà lại hiểu được những thứ đạo lý dưỡng sinh này."
Bàng Lạc Tuyết cười nói: "Nương nương khách khí, chỉ là mẫu thân thích chăm sóc chút hoa cỏ, ta cùng Băng nhi cũng tìm đọc mấy phương thuốc cổ truyền, mới cho ra loại này, quả nhiên dùng không tệ."
Bàng Lạc Băng vốn đang khẩn trương, nghe Bàng Lạc Tuyết chỉ đích danh nàng, giật mình một cái, khẩn trương bước ra khỏi hàng nói: "Thần nữ Bàng Lạc Băng, yết kiến quý phi nương nương."
Nghi quý phi nhìn tiểu nha đầu ngây ngô thản nhiên nói: "Thuần khiết như sen, trang điểm tự nhiên. Đúng là một mỹ nhân thanh lệ."
"Nương nương khen lầm rồi." Bàng Lạc Băng khiêm tốn nói, lúc này trong lòng nàng mới bắt đầu cảm kích Bàng Lạc Tuyết, thì ra đây mới là cách trang diện mà nương nương thích, nhớ tới cách trang diện hôm nay của Bàng Lạc Vũ, Bàng Lạc Băng cười lạnh lẽo.
"Tiểu nha đầu này, miệng lại ngọt như vậy, ngày hè nắng nóng như thế, cách trang diện tươi mát lại khiến trước mắt người ta sáng lên, lại có hiếu như vậy, chắc là cách điều chế kia ngươi cũng biết, vậy thì viết xuống đây giúp ta đi."
"Vâng. Quý phi nương nương." Bàng Lạc Băng ngây ngất nói.
Bàng Lạc Vũ đứng một bên trong lòng không có cảm xúc nào, rõ ràng nàng mới đúng là nữ nhân của Tấn vương, nhưng Nghi quý phi căn bản lại không chú ý đến nàng.
"Nương nương, trong xe ngựa có đồ ta đã làm sẵn vốn là định đưa cho hoàng hậu nương nương, hiện tại không bằng để cho Băng nhi đưa tới kính dâng cho nương nương?" Bàng Lạc Tuyết hỏi
Nghi quý phi gật gật đầu: "Vậy thì làm phiền tam tiểu thư rồi."
Bàng Lạc Băng nhìn thoáng qua Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Tuyết gật gật đầu. Bàng Lạc Băng hành lễ nói: "Vậy thần nữ xin được cáo lui trước rồi."
Bàng Lạc Băng đi rồi mới có thể không còn vướng bận gì nữa, Bàng Lạc Tuyết nhìn Nghi quý phi. Lúc này Nghi quý phi nhìn đóa hoa trên tay mình nói với Bàng Lạc Tuyết: "Tuyết quận chúa. Bản cung vẫn rất thích ngươi, nếu ngươi có thể làm con dâu của bản cung thì tốt rồi." Nói xong lại thở dài một hơi
Bàng Lạc Tuyết ngại ngùng cười nói: "Sao nương nương lại nói như vậy, tỷ tỷ đã sắp gả cho Tấn vương làm chính phi, sợ là Tuyết Nhi không có phúc khí này."
"A...? Nếu là ta muốn, vị trí Tấn vương phi này... "
"Nương nương người quá đề cao Tuyết Nhi rồi, sợ là Tuyết Nhi không có phúc khí lớn như vậy, tỷ tỷ và Tấn vương điện hạ lưỡng tình tương duyệt. Thực là một đôi trời đất tạo nên nha." Bàng Lạc Tuyết ngắt lời nói.
Nghi quý phi nhìn về phía Bàng Lạc Vũ ở một bên, trong lòng lại bắt đầu cảm thấy phiền toái, lại bắt đầu đau đầu rồi.
Bàng Lạc Vũ nhìn thoáng qua Nghi quý phi: "Thần nữ Bàng Lạc yết kiến quý phi nương nương."
Nghi quý phi ho khan hai tiếng, nha hoàn bên cạnh nói: "Nương nương nhà ta rất nhạy cảm với các loại mùi, không biết mùi trên người đại tiểu thư Bàng gia là loại nào?"
Bàng Lạc Vũ vươn cánh tay ngửi kĩ một lúc cũng không thấy có mùi gì lạ, so với mùi trên người Bàng Lạc Tuyết cũng không hề kém. Làm sao có thể xông ngạt nương nương. Nhanh chóng quỳ xuống thỉnh tội nói: "Quý phi nương nương thứ tội, thần nữ chỉ dùng một chút nước hoa hồng, nương nương thứ tội. Nương nương thứ tội!"
"Được rồi, lấy bạc hà cao ra đây xoa cho ta."
"Vâng, nương nương "
Thanh Ảnh lấy một hộp bạc hà cao mát rượi ra từ trong ngực, mở ra, quả nhiên một cảm giác xông lên mặt, Thanh Ảnh dùng ngón trỏ lấy một chút rồi từ từ xoa lên huyệt thiên linh của Nghi quý phi, Nghi quý phi nhắm mắt lại hưởng thụ.
Bàng Lạc Vũ quỳ trên mặt đất, chẳng dám thở mạnh một tiếng.
Nghi quý phi nhìn thoáng qua Bàng Lạc Vũ trên mặt đất, thản nhiên nói: "Thanh Ảnh, ngươi cũng thật là, đại tiểu thư Bàng gia đã quỳ ở nơi đó lâu như vậy, còn không biết nhắc nhở bản cung để nàng đứng lên, nếu là quỳ đến mắc bệnh, sợ là Bàng quốc công cũng sẽ oán trách bản cung rồi."
"Đại tiểu thư tới đây hôm nay, nói vậy cũng là vì tấm lòng hiếu thuận, chính nàng ta khiến nương nương khó chịu, nương nương rộng lượng không trách phạt nàng, là đại tiểu thư Bàng gia áy náy trong lòng nên mới quỳ xuống." Thanh Ảnh đưa mắt nhìn Bàng Lạc Vũ.
Bàng Lạc Vũ ngầm hiểu khẩn trương thỉnh tội nói: "Nương nương, là Vũ nhi bất tốt, đều là Vũ nhi không tốt tốt, nương nương rộng lượng không trách phạt, Vũ nhi vô cùng cảm kích." Quỳ rạp trên mặt đất bắt đầu dập đầu.
Bàng Lạc Tuyết cảm thấy thật buồn cười, nhìn vẻ mặt chật vật và dáng vẻ thật lòng thật dạ của Bàng Lạc Vũ cảm thấy quả là báo ứng, kiếp trước nàng cũng từng bị Nghi quý phi chỉnh qua như vậy, ngay lúc đó đúng là cũng không thiếu Bàng Lạc Vũ bỏ đá xuống giếng.
Trán Bàng Lạc Vũ đã bắt đầu đỏ lên, khoé môi Nghi quý phi nhếch lên nói: "Tốt, đứng lên đi, có vẻ như bản cung đang bắt nạt ngươi vậy."
"Tạ nương nương." Bàng Lạc Vũ kinh sợ đứng lên.
Nghi quý phi nhìn cách trang diện toàn thân của Bàng Lạc Vũ, trong lòng không vui, quả thật bà ta thích phục trang tráng lệ, nhưng có hoàng hậu ở phía trước bản thân mình cũng phải thật cẩn thận, nhưng nha đầu này lại to gan như vậy. Nhìn y phục của Bàng Lạc Vũ, lại còn đẹp đẽ quý giá hơn bản thân mình, nhất là vải thất thải.
"Bộ y phục này của đại tiểu thư lại hoa lệ như vậy, nhìn bảo thạch phía trên cũng thấy giá trị xa xỉ rồi." Thanh Ảnh hỏi
"Hồi cô cô, đây là nhị phu nhân vì hôm nay yết kiến nương nương cố ý làm, xuất từ ngoài cung Lâm Lang hiên, thật sự đúng là khó có dịp lọt vào mắt của Thanh Ảnh." Bàng Lạc Vũ cung kính đáp.
Thanh Ảnh khinh thường cười cười, đại tiểu thư này thật đúng là dại dột, tiểu bối mà Nghi quý phi thích đều có cách trang diện và nhan sắc thanh lệ như Bàng Lạc Băng, đó là nguyên nhân lại hợp mắt nương nương.
"Lớn mật, vẫn còn không quỳ xuống." Nghi quý phi quát lớn
Bàng Lạc Vũ nhảy dựng, nhanh chóng quỳ xuống, Bàng Lạc Tuyết lạnh lùng cười, thầm nghĩ, rốt cuộc cũng đến rồi sao.
Ngón tay chỉ vào Bàng Lạc Vũ của Nghi quý phi chỉ đều đã run run, Bàng Lạc Vũ cùng Thanh Ảnh giật nảy mình, không biết vì sao Nghi quý phi lại tức giận như vậy.
Thanh Ảnh theo ngón tay Nghi quý phi nhìn đến Bàng Lạc Vũ cây trâm phượng bát vĩ trên đầu Bàng Lạc Vũ, Thanh Ảnh cũng hoảng sợ, chẳng lẽ Bàng Lạc Vũ này u mê thật sao.
Nghi quý phi không để ý đến dáng vẻ của quý phi mà tiến lên rút cây trâm cài tóc trên đầu Bàng Lạc Vũ xuống, tát nàng ta một cái, quát to: "Kẻ tiện nhân như ngươi, cũng dám đeo trâm phượng làm ra cho quý phi, ngươi không biết thứ ngươi mang trên đầu là trâm phượng bát vĩ sao?"
Búi tóc của Bàng Lạc Vũ tán loạn, Nghi quý phi quát to: "Thanh Ảnh, vả miệng cho ta."
"A? Nương nương tha mạng! Nương nương tha mạng! Thần nữ không dám. A" Bàng Lạc Vũ hô lớn.
"Bốp! Bốp! Bốp... ." Tiếng bạt tai vang lên từ trên mặt Bàng Lạc Vũ.
Nghi quý phi nhìn dáng vẻ của Bàng Lạc Vũ trong lòng mới tốt hơn một chút, sờ sờ tóc nói: "Không nên trách lòng bản cung ác độc, bản cung cũng là vì dạy bảo ngươi, ngươi cũng không nên ghi hận bản cung."
Bàng Lạc Tuyết ở một bên nhìn sắc mặt của Bàng Lạc Vũ từ từ đỏ lên: "Nương nương, nói vậy nhất định trong này có hiểu lầm."
Nghi quý phi kéo tay Bàng Lạc Tuyết nói: "Ngươi không cần phải sợ, cũng đừng thắc mắc tại sao bản cung lại đối xử với tỷ tỷ của ngươi như vậy, nàng đã sắp thành con dâu của bản cung, vậy mà lại không hiểu quy củ như vậy, nếu tương lai liên lụy đến Tấn vương vậy thì thật không tốt rồi."
"Nương nương, cho ta nhìn cây trâm được không." Bàng Lạc Tuyết cung kính nói.
Nghi quý phi đặt cây trâm vào trong tay Bàng Lạc Tuyết: "Thật sự là đứa trẻ lương thiện." Lại quay đầu nói với Thanh Ảnh: "Đánh mạnh vào."
"Nương nương" Bàng Lạc Tuyết nghe tiếng bốp bốp, từ từ nói: "Ừ, Tuyết Nhi có chuyện gì sao?" Nghi quý phi dịu dàng hỏi.
"Nương nương, kỳ thật cây trâm phượng này chỉ có một đuôi thôi, chỉ là làm đuôi phượng khá lớn cho nên nhìn hơi giống trâm phượng bát vĩ."
"A...? Phải không?" Nghi quý phi cầm lấy cây trâm xem, nhưng không có ý để cho Thanh Ảnh dừng lại.
Nghi quý phi nhìn kỹ cây trâm, phát hiện chỉ có một đuôi, chỉ là làm đuôi phượng hơi lớn nên cài trên đầu lại giống bát vĩ.
"Dừng lại." Nghi quý phi bảo Thanh Ảnh ngừng lại, quay đầu thấy mặt Bàng Lạc Vũ đã sưng đỏ, máu chảy ra từ khóe miệng, quỳ rạp trên mặt đất từng thở từng ngụm.
"Xem ra quả thật là bản cung đã khiến đại tiểu thư bị oan, thật sự cây trâm này chỉ có một đuôi. Tới đây để bản cung xem, Thanh Ảnh, ngươi ra tay mạnh quá, ngươi nhìn khuôn mặt của đại tiểu thư đã bị đánh thành dáng vẻ gì rồi, đúng là làm người ta thương tiếc." Nghi quý phi xoa mặt Bàng Lạc Vũ mang vẻ mặt lo lắng nói.
Bàng Lạc Vũ ngửa mặt lên, nước mắt ròng ròng xuống uất ức nói: "Nương nương, thần nữ không có, thần nữ thật không có."
"Được rồi, ta biết rồi, việc này là lỗi của bản cung." Nghi quý phi có vẻ đăm chiêu nói.
Bàng Lạc Vũ hoảng sợ khẩn trương nói: "Không, không, không, là lỗi của thần nữ, là lỗi của thần nữ, là thần nữ không xem xét kỹ, là thần nữ không tốt."
"Tốt, yến hội sắp bắt đầu rồi, dáng vẻ này của đại tiểu thư không tốt lắm, Thanh Ảnh mang đại tiểu thư đi trang điểm, này cây trâm này mang điềm xấu như vậy, không cần đeo."
"Vậy đại tiểu thư dùng cái gì để búi tóc ạ?" Thanh Ảnh hỏi
"Trên bàn của ta có cây trâm ngọc, dùng thứ kia đi." Nghi quý phi nói qua loa, đây cũng xem như bồi thường cho việc đánh nàng ta khi này, đồ ngu xuẩn.
"Đại tiểu thư, cây trâm ngọc kia là vật yêu thích của nương nương, như vậy là đã thưởng cho ngươi rồi." Thanh Ảnh đỡ Bàng Lạc Vũ đứng lên.
Bàng Lạc Vũ hành lễ nói: "Đa tạ quý phi nương nương." Bàng Lạc Vũ kêu rên trong lòng, nàng đúng là đã bị ngã tám đời, lại bị bà bà đánh thành cái dạng này.
"Nương nương, tam tiểu thư đến đây rồi." Cung nữ mang theo Bàng Lạc Băng lại đây.
Bàng Lạc Băng khôn khéo hành lễ: "Nương nương, đồ đã được đem tới, nương nương có thể dùng thử một chút."
Nghi quý phi ngoắc tay: "Bé ngoan, mau lại đây, đúng là nha đầu làm người yêu thích."
Bàng Lạc Băng vui vẻ trong lòng, tiến đặt hai lọ cao vào trong tay Nghi quý phi.
Nghi quý phi mở ra, hương thơm hoa hồng thơm ngát phả vào mặt, Bàng Lạc Tuyết cười lạnh, Nghi quý phi này từ trước đến nay thích mùi hoa hồng, vừa rồi chỉ là vì muốn dạy dỗ Bàng Lạc Vũ một chút thôi.
Quả nhiên Nghi quý phi mở ra rồi bôi thử lên tay, ngửi kĩ, thể xác và tinh thần đều thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.