Chương 89: Chúa rất nghiêm khắc, chúa rất nhân từ
Từng là người trong giang hồ
30/07/2014
Trong sương sớm mỏng manh, Esra đứng sừng sững trên sườn núi trước cửa tiểu viện. Sau khi Geriferry rời khỏi nơi này một thời gian, vị trí của ông ta hầu như không hề thay đổi. Dưới sườn núi nơi Esra đứng, hơn một trăm người trong đám liệp thực giả thuộc sảnh phán xét dị đoan xếp thành hình quạt đang chậm rãi áp sát tới gần Esra.
Đám liệp thực giả chạy suốt đêm tới đây này bao gồm một người thẩm phán với sức mạnh lên tới cấp mười một và một thánh võ sĩ liệp thực giả có sức mạnh cấp mười. Ngoài ra còn có một công tước huyết tộc chưa hóa cánh, còn lại đều là các thánh võ sĩ với sức mạnh từ cấp tám đến cấp chín và tế tự cao cấp. Có thể nói đây là một đội ngũ có sức mạnh cực kì mạnh mẽ, cho dù phải đối mặt với một thánh vực, bọn chúng cũng có thể dễ dàng hợp lực đánh chết hắn.
Nhưng, đối mặt với vị đại nhân Esra tay cầm kiếm gỉ, vẻ mặt bi thương này, bọn chúng lại không nắm chắc. Bởi vì bọn chúng sớm đã biết Esra là một kẻ thế nào. Mấy ngày qua, bọn chúng vẫn đang đợi, đợi người có thể đối phó Esra đến đây.
Lúc đám liệp thực giả tới cách mình hai mươi mét, Esra thu hồi vẻ bi thương trên gương mặt. Đối mặt với đám người nhỏ bé này, ông ta nhớ lại sự ngạo mạn đã bị lãng quên nhiều năm, và thể hiện vẻ ngạo mạn từ trong xương tủy này ra ngoài mặt.
Hắn rút thanh kiếm gỉ lên khỏi mặt đất, đặt kiếm lên trán. Có lẽ đã nhiều năm ông ta không làm động tác này nên bây giờ thoạt nhìn có vẻ trúc trắc, nhưng không có người nào cười nhạo ông ta, bởi vì đã có ánh sáng...
Từng tia sáng xuyên qua lớp gỉ loang lổ bên ngoài thanh kiếm gỉ, giống như những tia điện nhỏ xíu, những nơi chúng đi qua, lớp gỉ lũ lượt rơi xuống. Trong chốc lát, thánh quang chói mắt phóng lên cao. Trong lúc này, Esra cực kì uy nghi, rất có khí thế một người giữ ải vạn người không qua.
Đám liệp thực giả tới tấp dừng lại
Mà cùng lúc đó, Geriferry và Eugene hầu như đồng thời về đến trấn nhỏ. Eugene phải ôm một bà già nên tốc độ bay của cô ta đã giảm xuống một chút.
Nhìn người vợ mình trong tay Eugene, Esra chậm rãi đặt thánh kiếm trên tay xuống, mặc dù thần thái trên gương mặt chưa thay đổi, nhưng trong mắt lại có một thoáng xót xa nặng nề.
"Việc này không trách ngươi, không ai có thể ngăn cản cô ta, đây là vận mệnh". Không đợi Geriferry vừa chạy tới bên cạnh mình giải thích, Esra đã nói trước: "Ngươi lui lại trước, đây là cuộc chiến đấu giữa hạt giống và hạt giống, ngươi không xen vào được".
Geriferry làm sao không biết mình đứng ở đây cùng chịu chết không có gì khác nhau, nhưng hắn lại không thể không đứng ở đây, bởi vì hắn là một người đàn ông, đàn ông không hoàn thành lời hứa thì phải chịu trách nhiệm. Bây giờ không cần hắn nhắc nhở, Esra đã biết Eugene cũng là một hạt giống giống như ông ta. Geriferry cho Esra một ánh mắt xin lỗi, sau đó lập tức lùi ra rừng thông cách đó hai mươi mét. Trong thời khắc nên chạy trốn nhất này, ngược lại, hắn không hề chạy trốn. Đã không có tư cách nhúng tay, vậy thì đứng ở sau lưng lặng lẽ ủng hộ.
Trong nháy mắt Eugene hiện thân, đám liệp thực giả xung quanh dốc núi lập tức quỳ một gối xuống nói: "Vinh quang của chúa ở bên chúng ta, đại nhân!"
Eugene không để ý đến đám liệp thực giả xung quanh, cô ta ném bà lão trên tay xuống đất, ấn mũi thánh kiếm trên tay vào ngực bà lão. Sau khi thoáng nhìn Esra với vẻ ngạo mạn, Eugene nói với giọng lạnh lùng: "Chúa, là nghiêm khắc!"
Bà lão không cầu khẩn, thậm chí ngay cả ho cũng nén lại trong bụng. Bà nằm trên mặt đất nghiêng đầu lạnh nhạt thoáng nhìn Esra. Có ai biết, trong ánh mắt lạnh nhạt này lại ẩn chứa thâm tình không thể *** đứt dù có phải trải qua muôn vàn khó khăn.
"Nếu như ngươi dự định giết bà ấy, ta bảo đảm ngươi cũng không sống nổi!" Cho dù người vợ yêu của mình bị kẻ thù đặt ở dưới kiếm, Esra vẫn duy trì tỉnh táo và uy nghi như cũ.
Eugene cười nhạt, nụ cười cứng đờ như mấy nếp nhăn trên một khối băng: "Ta đến để phán xét ngươi. Bây giờ, hãy hiện đôi cánh dơ bẩn của ngươi ra!"
Sau phút chốc, một vầng sáng đại biểu cho thần thánh đồng thời lưu chuyển trên người Eugene và Esra. Một đôi cánh trắng tinh dang rộng sau lưng Eugene, xung quanh đôi cánh khẽ vỗ nhẹ có một ngọn lửa màu trắng lấp lánh, cả thân thể cô ta bay lên khỏi mặt đất.
Geriferry nhìn rất rõ ràng, lần này tuyệt đối không phải đôi cánh ánh sáng do đấu khí hóa thành mà là cánh chim thật sự. Hắn khẽ vỗ trán, thầm mắng mình ngu ngốc. Hạt giống do chủ thần dùng thần lực chế tạo, đó không phải là thiên sứ trong truyền thuyết sao?
Còn trên lưng Esra, một đôi cánh chim tối đen xé rách áo ông ta và dang rộng. Không giống những đôi cánh dơi lên đến mấy mét của huyết tộc, đôi cánh màu đen của ông ta và đôi cánh màu trắng của Eugene đều chỉ có kích cỡ bình thường. Điểm khác biệt rõ nhất là một tối đen như mực, một trắng tinh như tuyết.
Đại khái đây chính là sự trừng phạt đối với Esra sau khi biến chất.
"Chúa, là nghiêm khắc". Eugene nói, tay phải cầm kiếm bốc lên một ngọn thánh viêm, thánh viêm theo chuôi kiếm chậm rãi chạy đến mũi kiếm: "Bây giờ, lấy danh nghĩa của chúa, ta ra lệnh cho ngươi, hạt giống sa đọa này, bẻ gãy đôi cánh dơ bẩn sau lưng ngươi xuống".
Đúng như những gì Esra nói, sau những năm tháng lâu dài, hạt giống không ngừng tiến hóa và tự mình hoàn thiện. Bọn họ học được phán đoán và xảo quyệt, bọn họ hiểu được cách làm thế nào đe dọa một kẻ thù cũng mạnh mẽ giống như chính mình.
Bà lão dưới kiếm Eugene vùng vẫy muốn lao vào mũi kiếm trước ngực. Eugene chỉ cần đã nhẹ đã làm bà lão không thể động đậy. Thánh viêm trên thân kiếm vẫn đang từ từ chạy lên mũi kiếm, có lẽ chỉ sau phút chốc, bà lão sẽ hóa thành tro bụi trong thống khổ cực độ.
Đây là điều Esra tuyệt đối không muốn nhìn thấy. Ông ta nhìn người vợ đang ra sức lắc đầu với mình, nói: "Cuộc đời này, đã yêu em! Cho nên, không hối hận!" Tay ông ta đột nhiên tóm lấy đôi cánh sau lưng. Giờ khắc này, không trung sấm rền không dứt. Giờ khắc này, gương mặt ông ta vặn vẹo vì đau khổ cực độ, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ra.
"A a a..." Trong tiếng kêu thê lương, Esra bẻ gãy đôi cánh chim sau lưng đến tận gốc. Sau khi ném đôi cánh chim màu đen đến trước mặt Eugene, ông ta quỳ rạp xuống đất. Thân thể ông ta không ngừng run rẩy, sau lưng ông ta, máu chảy ra từ hai lỗ máu thấm ướt toàn thân. Trong dòng máu đỏ tươi đó còn xen lẫn ánh sáng màu vàng mờ nhạt.
"Rất tốt. Vậy thì bây giờ, các ngươi cùng đến địa ngục sám hối với chúa của ta đi!" Khóe miệng Eugene lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, thánh viêm trên thân kiếm lập tức trán tới ngực bà lão.
Trái tim đã đau đớn đến mức tê liệt, Esra không lên tiếng. Sắc mặt tái nhợt, ánh mắt ông ta bất lực nhìn người vợ lập tức hóa thành tro bụi trong thánh viêm. Ông ta sớm đã biết được kết quả này, ông ta đã chuẩn bị tốt để chịu đựng nỗi đau này.
Ông ta nhìn đến khi đốm lửa thành cuối cùng tắt lịm, thân thể người vợ hóa thành tro bụi bị gió sớm thổi đi. Ông ta gượng đứng lên, lảo đảo đứng lên, ông ta cầm thánh kiếm dán lên trán.
Đám liệp thực giả nhìn đến lúc này và lũ lượt tiến lên. Không còn đôi cánh, kỵ sĩ vịnh quang cũng giống như sư tử không còn răng và móng vuốt. Bọn chúng còn có gì phải sợ?
Esra rút kiếm dán lên trên trán, ông ta định dùng cơ hội cuối cùng này để sám hối với chúa sao?
Ông ta chỉ nói một câu.
"Chúa, là nhân từ!"
Đây là niềm tin của ông ta.
Một luồng thánh quang từ trên thân kiếm của ông ta bắn thẳng lên trời cao, to hơn, uy mãnh hơn luồng thánh quang lúc trước.
Trong luồng thánh quang có thể nói là thần tích này, rất nhiều tiểu thiên sứ to bằng nắm đấm lần lượt ẩn hiện trong hư không, xoay quanh ông ta, hát ca cầu nguyện. Sau lưng ông ta, phía trên lỗ máu vừa rồi, lại xuất hiện một đôi cánh. Đó là một đôi cánh trắng tinh đại biểu cho thánh khiết và thành kính.
Geriferry không dám tin nhìn màn này. Chẳng lẽ Esra đã tiến hóa thành một thiên sứ bốn cánh? Nhưng một đôi cánh đen một đôi cánh trắng thì có ý nghĩa gì? Những tri thức có hạn của Geriferry chỉ có thể khiến hắn càng nghĩ càng hỗn loạn.
Không chỉ là Geriferry, ngay cả Eugene cũng khó tin nhìn đôi cánh chim trắng tuyết sau lưng Esra. Chẳng lẽ chúa đã tha thứ cho sự sa đọa của Esra?
Nhưng Esra không hề cho bọn họ quá nhiều thời gian để kinh ngạc. Thánh quang trên người ông ta càng ngày càng đậm đặc, càng ngày càng sáng, lúc này hầu như đã chiếu sáng cả bầu trời. Ông ta hóa thành một quầng sáng trắng tinh bay thẳng về phía Eugene.
"Chạy mau!" Nại Hà đột nhiên chui vào trong mắt Geriferry. Cho dù Nại Hà không nói, Geriferry cũng phát hiện chuyện không đúng. Esra đã đốt cháy linh hồn do thần lực hóa thành của ông ta.
Trong nháy mắt, Geriferry đã bay về phía sau giống như một mũi tên.
Trong nháy mắt, trên gương mặt lạnh lùng của Eugene rốt cục lộ ra một chút sợ hãi. Cô ta không nghĩ tới, đã bẻ gãy đôi cánh đen tối, Esra còn có linh hồn lực mạnh mẽ như vậy.
Quả cầu ánh sáng đã tan.
Dường như cả trời đất đều rung động một lát.
Ánh sáng đã biến mất.
Không trung bên trên thị trấn mọc lên một cây nấm mây cực lớn do tro bụi hóa thành.
Geriferry bị luồng năng lượng khổng lồ này đẩy bay về phía trước mười mấy mét, đập vào một gốc cây mới ngừng lại được. Hầu như đồng thời, hắn lập tức co chận chạy theo Nại Hà vừa hiện thân về phía trấn nhỏ.
Sườn núi lúc trước Esra đứng đã biến mất, một chiếc hố to phạm vi trăm mét xuất hiện tại vị trí đó. Eugene vùng vẫy bò ra từ bùn đất, những chiếc lông chim trên đôi cánh sau lưng cô ta đã rơi từng mảng, máu thịt lẫn lộn. Chiếc áo giáp trên người càng rách nát không chịu nổi, lộ ra làn da trắng như tuyết bên dưới.
Esra tự bạo linh hồn, Eugene đứng mũi chịu sào bị thương rất nặng. Trong lúc cô ta vui mừng vì mình vẫn sống sót và định bò lên khỏi hố thì...
"Phập!"
Một cây thiết thương đâm ra từ đám tro bụi bay tán loạn, xuyên thấu bụng dưới cô ta, ghim cả người cô ta xuống đất.
Cô ta biết cây thiết thương này, nói chính xác thì đây là hơn nửa cây thiết thương với mũi thương đã bị lực trường lửa nóng của cô ta hòa tan. Sau đó cô ta nhìn thấy người đàn ông đã dám liều mạng với cô ta, nhìn thấy đôi mắt với hai màu xanh tím khác hẳn nhau của hắn, trong đó chỉ toàn vẻ đau thương.
Sau khi ném thiết thương, Geriferry trực tiếp vung đại kiếm sau lưng chém vào cổ Eugene. Ngay trước đây, Eugene cũng từng chém vào cổ Geriferry như vậy.
Eugene chịu đựng đau đớn, rút cây thiết thương đâm xuyên thấu thân thể cô ta ra rồi lăn người sang bên cạnh, lộ ra đôi cánh đầm đìa máu sau lưng. Điều này làm cho Nại Hà không nhịn được liếm môi, hiển nhiên nàng lại nhớ tới món cánh gà ngon tuyệt đó.
Trong thời khắc chỉ mành treo chuông này, Eugene dùng một cánh chém vào bóng kiếm. Ngay lập tức, đại kiếm trong tay Geriferry giống như vừa chém vào khối thép, hắn bị một sức mạnh khổng lồ đánh bay thẳng ra khỏi chiếc hố.
Bắt được cơ hội, Eugene che vết thương dưới bụng lập tức bỏ chạy.
Lần nữa đứng dậy, Geriferry làm sao không biết Eugene đã sa cơ lỡ vận. Nhưng hắn không đuổi, bởi vì Nại Hà không đuổi. Không có sự trợ giúp của Nại Hà, cho dù hắn có đuổi kịp cũng chưa chắc đã là đối thủ của kỵ sĩ vịnh quang đã bị thương nặng.
Trong tay Nại Hà có một vầng sáng màu trắng, Geriferry có thể cảm nhận được vầng sáng này chính là mảnh vỡ linh hồn Esra lưu lại. Hắn muốn Nại Hà buông tha những mảnh vỡ linh hồn của Esra, hắn mấp máy môi nhưng lại nói không nên lời. Hình như Nại Hà đã biết tấm lòng hắn, nàng bóp nát vầng sáng trong tay, làm cho nó biến thành những đốm sáng rồi tiêu tan trong trời đất.
"Để cho linh hồn ông ấy bay theo gió, đi tìm dấu vết vợ yêu trong trời đất này!" Nại Hà nói, giọng nói mang một thoáng thương cảm.
Geriferry lập tức hết sức cảm kích.
Nại Hà khẽ liếc Geriferry, khóe miệng nhẹ nhàng kéo ra thành một độ cong xảo quyệt: "Làm bồi thường, sau này không cho ngươi ồn ào quát tháo ta".
Geriferry lập tức gật đầu, hắn quát tháo một câu đã phải dỗ dành Nại Hà mười câu, chẳng lẽ hắn thích quát tháo lắm sao?
"Còn có ba linh hồn chạy thoát..." Nại Hà nói rồi chỉ dẫn cho Geriferry lao vào đám tro bụi đang bay múa đầy trời.
Bây giờ, Geriferry và Nại Hà mới là những liệp thực giả thật sự.
Đám liệp thực giả chạy suốt đêm tới đây này bao gồm một người thẩm phán với sức mạnh lên tới cấp mười một và một thánh võ sĩ liệp thực giả có sức mạnh cấp mười. Ngoài ra còn có một công tước huyết tộc chưa hóa cánh, còn lại đều là các thánh võ sĩ với sức mạnh từ cấp tám đến cấp chín và tế tự cao cấp. Có thể nói đây là một đội ngũ có sức mạnh cực kì mạnh mẽ, cho dù phải đối mặt với một thánh vực, bọn chúng cũng có thể dễ dàng hợp lực đánh chết hắn.
Nhưng, đối mặt với vị đại nhân Esra tay cầm kiếm gỉ, vẻ mặt bi thương này, bọn chúng lại không nắm chắc. Bởi vì bọn chúng sớm đã biết Esra là một kẻ thế nào. Mấy ngày qua, bọn chúng vẫn đang đợi, đợi người có thể đối phó Esra đến đây.
Lúc đám liệp thực giả tới cách mình hai mươi mét, Esra thu hồi vẻ bi thương trên gương mặt. Đối mặt với đám người nhỏ bé này, ông ta nhớ lại sự ngạo mạn đã bị lãng quên nhiều năm, và thể hiện vẻ ngạo mạn từ trong xương tủy này ra ngoài mặt.
Hắn rút thanh kiếm gỉ lên khỏi mặt đất, đặt kiếm lên trán. Có lẽ đã nhiều năm ông ta không làm động tác này nên bây giờ thoạt nhìn có vẻ trúc trắc, nhưng không có người nào cười nhạo ông ta, bởi vì đã có ánh sáng...
Từng tia sáng xuyên qua lớp gỉ loang lổ bên ngoài thanh kiếm gỉ, giống như những tia điện nhỏ xíu, những nơi chúng đi qua, lớp gỉ lũ lượt rơi xuống. Trong chốc lát, thánh quang chói mắt phóng lên cao. Trong lúc này, Esra cực kì uy nghi, rất có khí thế một người giữ ải vạn người không qua.
Đám liệp thực giả tới tấp dừng lại
Mà cùng lúc đó, Geriferry và Eugene hầu như đồng thời về đến trấn nhỏ. Eugene phải ôm một bà già nên tốc độ bay của cô ta đã giảm xuống một chút.
Nhìn người vợ mình trong tay Eugene, Esra chậm rãi đặt thánh kiếm trên tay xuống, mặc dù thần thái trên gương mặt chưa thay đổi, nhưng trong mắt lại có một thoáng xót xa nặng nề.
"Việc này không trách ngươi, không ai có thể ngăn cản cô ta, đây là vận mệnh". Không đợi Geriferry vừa chạy tới bên cạnh mình giải thích, Esra đã nói trước: "Ngươi lui lại trước, đây là cuộc chiến đấu giữa hạt giống và hạt giống, ngươi không xen vào được".
Geriferry làm sao không biết mình đứng ở đây cùng chịu chết không có gì khác nhau, nhưng hắn lại không thể không đứng ở đây, bởi vì hắn là một người đàn ông, đàn ông không hoàn thành lời hứa thì phải chịu trách nhiệm. Bây giờ không cần hắn nhắc nhở, Esra đã biết Eugene cũng là một hạt giống giống như ông ta. Geriferry cho Esra một ánh mắt xin lỗi, sau đó lập tức lùi ra rừng thông cách đó hai mươi mét. Trong thời khắc nên chạy trốn nhất này, ngược lại, hắn không hề chạy trốn. Đã không có tư cách nhúng tay, vậy thì đứng ở sau lưng lặng lẽ ủng hộ.
Trong nháy mắt Eugene hiện thân, đám liệp thực giả xung quanh dốc núi lập tức quỳ một gối xuống nói: "Vinh quang của chúa ở bên chúng ta, đại nhân!"
Eugene không để ý đến đám liệp thực giả xung quanh, cô ta ném bà lão trên tay xuống đất, ấn mũi thánh kiếm trên tay vào ngực bà lão. Sau khi thoáng nhìn Esra với vẻ ngạo mạn, Eugene nói với giọng lạnh lùng: "Chúa, là nghiêm khắc!"
Bà lão không cầu khẩn, thậm chí ngay cả ho cũng nén lại trong bụng. Bà nằm trên mặt đất nghiêng đầu lạnh nhạt thoáng nhìn Esra. Có ai biết, trong ánh mắt lạnh nhạt này lại ẩn chứa thâm tình không thể *** đứt dù có phải trải qua muôn vàn khó khăn.
"Nếu như ngươi dự định giết bà ấy, ta bảo đảm ngươi cũng không sống nổi!" Cho dù người vợ yêu của mình bị kẻ thù đặt ở dưới kiếm, Esra vẫn duy trì tỉnh táo và uy nghi như cũ.
Eugene cười nhạt, nụ cười cứng đờ như mấy nếp nhăn trên một khối băng: "Ta đến để phán xét ngươi. Bây giờ, hãy hiện đôi cánh dơ bẩn của ngươi ra!"
Sau phút chốc, một vầng sáng đại biểu cho thần thánh đồng thời lưu chuyển trên người Eugene và Esra. Một đôi cánh trắng tinh dang rộng sau lưng Eugene, xung quanh đôi cánh khẽ vỗ nhẹ có một ngọn lửa màu trắng lấp lánh, cả thân thể cô ta bay lên khỏi mặt đất.
Geriferry nhìn rất rõ ràng, lần này tuyệt đối không phải đôi cánh ánh sáng do đấu khí hóa thành mà là cánh chim thật sự. Hắn khẽ vỗ trán, thầm mắng mình ngu ngốc. Hạt giống do chủ thần dùng thần lực chế tạo, đó không phải là thiên sứ trong truyền thuyết sao?
Còn trên lưng Esra, một đôi cánh chim tối đen xé rách áo ông ta và dang rộng. Không giống những đôi cánh dơi lên đến mấy mét của huyết tộc, đôi cánh màu đen của ông ta và đôi cánh màu trắng của Eugene đều chỉ có kích cỡ bình thường. Điểm khác biệt rõ nhất là một tối đen như mực, một trắng tinh như tuyết.
Đại khái đây chính là sự trừng phạt đối với Esra sau khi biến chất.
"Chúa, là nghiêm khắc". Eugene nói, tay phải cầm kiếm bốc lên một ngọn thánh viêm, thánh viêm theo chuôi kiếm chậm rãi chạy đến mũi kiếm: "Bây giờ, lấy danh nghĩa của chúa, ta ra lệnh cho ngươi, hạt giống sa đọa này, bẻ gãy đôi cánh dơ bẩn sau lưng ngươi xuống".
Đúng như những gì Esra nói, sau những năm tháng lâu dài, hạt giống không ngừng tiến hóa và tự mình hoàn thiện. Bọn họ học được phán đoán và xảo quyệt, bọn họ hiểu được cách làm thế nào đe dọa một kẻ thù cũng mạnh mẽ giống như chính mình.
Bà lão dưới kiếm Eugene vùng vẫy muốn lao vào mũi kiếm trước ngực. Eugene chỉ cần đã nhẹ đã làm bà lão không thể động đậy. Thánh viêm trên thân kiếm vẫn đang từ từ chạy lên mũi kiếm, có lẽ chỉ sau phút chốc, bà lão sẽ hóa thành tro bụi trong thống khổ cực độ.
Đây là điều Esra tuyệt đối không muốn nhìn thấy. Ông ta nhìn người vợ đang ra sức lắc đầu với mình, nói: "Cuộc đời này, đã yêu em! Cho nên, không hối hận!" Tay ông ta đột nhiên tóm lấy đôi cánh sau lưng. Giờ khắc này, không trung sấm rền không dứt. Giờ khắc này, gương mặt ông ta vặn vẹo vì đau khổ cực độ, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ra.
"A a a..." Trong tiếng kêu thê lương, Esra bẻ gãy đôi cánh chim sau lưng đến tận gốc. Sau khi ném đôi cánh chim màu đen đến trước mặt Eugene, ông ta quỳ rạp xuống đất. Thân thể ông ta không ngừng run rẩy, sau lưng ông ta, máu chảy ra từ hai lỗ máu thấm ướt toàn thân. Trong dòng máu đỏ tươi đó còn xen lẫn ánh sáng màu vàng mờ nhạt.
"Rất tốt. Vậy thì bây giờ, các ngươi cùng đến địa ngục sám hối với chúa của ta đi!" Khóe miệng Eugene lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, thánh viêm trên thân kiếm lập tức trán tới ngực bà lão.
Trái tim đã đau đớn đến mức tê liệt, Esra không lên tiếng. Sắc mặt tái nhợt, ánh mắt ông ta bất lực nhìn người vợ lập tức hóa thành tro bụi trong thánh viêm. Ông ta sớm đã biết được kết quả này, ông ta đã chuẩn bị tốt để chịu đựng nỗi đau này.
Ông ta nhìn đến khi đốm lửa thành cuối cùng tắt lịm, thân thể người vợ hóa thành tro bụi bị gió sớm thổi đi. Ông ta gượng đứng lên, lảo đảo đứng lên, ông ta cầm thánh kiếm dán lên trán.
Đám liệp thực giả nhìn đến lúc này và lũ lượt tiến lên. Không còn đôi cánh, kỵ sĩ vịnh quang cũng giống như sư tử không còn răng và móng vuốt. Bọn chúng còn có gì phải sợ?
Esra rút kiếm dán lên trên trán, ông ta định dùng cơ hội cuối cùng này để sám hối với chúa sao?
Ông ta chỉ nói một câu.
"Chúa, là nhân từ!"
Đây là niềm tin của ông ta.
Một luồng thánh quang từ trên thân kiếm của ông ta bắn thẳng lên trời cao, to hơn, uy mãnh hơn luồng thánh quang lúc trước.
Trong luồng thánh quang có thể nói là thần tích này, rất nhiều tiểu thiên sứ to bằng nắm đấm lần lượt ẩn hiện trong hư không, xoay quanh ông ta, hát ca cầu nguyện. Sau lưng ông ta, phía trên lỗ máu vừa rồi, lại xuất hiện một đôi cánh. Đó là một đôi cánh trắng tinh đại biểu cho thánh khiết và thành kính.
Geriferry không dám tin nhìn màn này. Chẳng lẽ Esra đã tiến hóa thành một thiên sứ bốn cánh? Nhưng một đôi cánh đen một đôi cánh trắng thì có ý nghĩa gì? Những tri thức có hạn của Geriferry chỉ có thể khiến hắn càng nghĩ càng hỗn loạn.
Không chỉ là Geriferry, ngay cả Eugene cũng khó tin nhìn đôi cánh chim trắng tuyết sau lưng Esra. Chẳng lẽ chúa đã tha thứ cho sự sa đọa của Esra?
Nhưng Esra không hề cho bọn họ quá nhiều thời gian để kinh ngạc. Thánh quang trên người ông ta càng ngày càng đậm đặc, càng ngày càng sáng, lúc này hầu như đã chiếu sáng cả bầu trời. Ông ta hóa thành một quầng sáng trắng tinh bay thẳng về phía Eugene.
"Chạy mau!" Nại Hà đột nhiên chui vào trong mắt Geriferry. Cho dù Nại Hà không nói, Geriferry cũng phát hiện chuyện không đúng. Esra đã đốt cháy linh hồn do thần lực hóa thành của ông ta.
Trong nháy mắt, Geriferry đã bay về phía sau giống như một mũi tên.
Trong nháy mắt, trên gương mặt lạnh lùng của Eugene rốt cục lộ ra một chút sợ hãi. Cô ta không nghĩ tới, đã bẻ gãy đôi cánh đen tối, Esra còn có linh hồn lực mạnh mẽ như vậy.
Quả cầu ánh sáng đã tan.
Dường như cả trời đất đều rung động một lát.
Ánh sáng đã biến mất.
Không trung bên trên thị trấn mọc lên một cây nấm mây cực lớn do tro bụi hóa thành.
Geriferry bị luồng năng lượng khổng lồ này đẩy bay về phía trước mười mấy mét, đập vào một gốc cây mới ngừng lại được. Hầu như đồng thời, hắn lập tức co chận chạy theo Nại Hà vừa hiện thân về phía trấn nhỏ.
Sườn núi lúc trước Esra đứng đã biến mất, một chiếc hố to phạm vi trăm mét xuất hiện tại vị trí đó. Eugene vùng vẫy bò ra từ bùn đất, những chiếc lông chim trên đôi cánh sau lưng cô ta đã rơi từng mảng, máu thịt lẫn lộn. Chiếc áo giáp trên người càng rách nát không chịu nổi, lộ ra làn da trắng như tuyết bên dưới.
Esra tự bạo linh hồn, Eugene đứng mũi chịu sào bị thương rất nặng. Trong lúc cô ta vui mừng vì mình vẫn sống sót và định bò lên khỏi hố thì...
"Phập!"
Một cây thiết thương đâm ra từ đám tro bụi bay tán loạn, xuyên thấu bụng dưới cô ta, ghim cả người cô ta xuống đất.
Cô ta biết cây thiết thương này, nói chính xác thì đây là hơn nửa cây thiết thương với mũi thương đã bị lực trường lửa nóng của cô ta hòa tan. Sau đó cô ta nhìn thấy người đàn ông đã dám liều mạng với cô ta, nhìn thấy đôi mắt với hai màu xanh tím khác hẳn nhau của hắn, trong đó chỉ toàn vẻ đau thương.
Sau khi ném thiết thương, Geriferry trực tiếp vung đại kiếm sau lưng chém vào cổ Eugene. Ngay trước đây, Eugene cũng từng chém vào cổ Geriferry như vậy.
Eugene chịu đựng đau đớn, rút cây thiết thương đâm xuyên thấu thân thể cô ta ra rồi lăn người sang bên cạnh, lộ ra đôi cánh đầm đìa máu sau lưng. Điều này làm cho Nại Hà không nhịn được liếm môi, hiển nhiên nàng lại nhớ tới món cánh gà ngon tuyệt đó.
Trong thời khắc chỉ mành treo chuông này, Eugene dùng một cánh chém vào bóng kiếm. Ngay lập tức, đại kiếm trong tay Geriferry giống như vừa chém vào khối thép, hắn bị một sức mạnh khổng lồ đánh bay thẳng ra khỏi chiếc hố.
Bắt được cơ hội, Eugene che vết thương dưới bụng lập tức bỏ chạy.
Lần nữa đứng dậy, Geriferry làm sao không biết Eugene đã sa cơ lỡ vận. Nhưng hắn không đuổi, bởi vì Nại Hà không đuổi. Không có sự trợ giúp của Nại Hà, cho dù hắn có đuổi kịp cũng chưa chắc đã là đối thủ của kỵ sĩ vịnh quang đã bị thương nặng.
Trong tay Nại Hà có một vầng sáng màu trắng, Geriferry có thể cảm nhận được vầng sáng này chính là mảnh vỡ linh hồn Esra lưu lại. Hắn muốn Nại Hà buông tha những mảnh vỡ linh hồn của Esra, hắn mấp máy môi nhưng lại nói không nên lời. Hình như Nại Hà đã biết tấm lòng hắn, nàng bóp nát vầng sáng trong tay, làm cho nó biến thành những đốm sáng rồi tiêu tan trong trời đất.
"Để cho linh hồn ông ấy bay theo gió, đi tìm dấu vết vợ yêu trong trời đất này!" Nại Hà nói, giọng nói mang một thoáng thương cảm.
Geriferry lập tức hết sức cảm kích.
Nại Hà khẽ liếc Geriferry, khóe miệng nhẹ nhàng kéo ra thành một độ cong xảo quyệt: "Làm bồi thường, sau này không cho ngươi ồn ào quát tháo ta".
Geriferry lập tức gật đầu, hắn quát tháo một câu đã phải dỗ dành Nại Hà mười câu, chẳng lẽ hắn thích quát tháo lắm sao?
"Còn có ba linh hồn chạy thoát..." Nại Hà nói rồi chỉ dẫn cho Geriferry lao vào đám tro bụi đang bay múa đầy trời.
Bây giờ, Geriferry và Nại Hà mới là những liệp thực giả thật sự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.