Kị Sĩ Thứ Chín

Chương 90: Tâm tư của Nại Hà

Từng là người trong giang hồ

30/07/2014

Sau khi Esra tự bạo linh hồn, cả phương viên vài dặm xung quanh thị trấn Ách Tề Á đều tràn ngập tro bụi dày đặc. Đi ở trong đó, bạn sẽ phát hiện chỉ vài giây xoang mũi đã bám đầy bụi đất. Đối với Geriferry, đây cũng là sự phiền phức duy nhất.

Có cảm ứng ba chiều, cho dù nhắm mắt lại Geriferry cũng có thể nắm rõ môi trường xung quanh người hắn như lòng bàn tay. Rất nhanh chóng, vị liệp thực giả trong khói bụi này đã phát hiện con mồi đầu tiên.

Đây là một người đàn ông kéo lê một chân, chống một cành cây khô chạy trốn. Qua chiếc áo bành tô rách nát trên người hắn có thể thấy được hắn chính là gã công tước huyết tộc lúc trước. Có điều bây giờ rất khó có thể liên tưởng đến sự cao ngạo thanh nhã của huyết tộc qua thần thái sa sút của hắn.

Cho dù vị công tước huyết tộc này đã bị thương như vậy, nhưng hắn vẫn cảnh giác nghiêng người tránh được cú đánh lén của Geriferry, dùng nắm đấm loang lổ vết máu của hắn chặn lại thân kiếm của Geriferry.

Đến lúc này, Geriferry mới nhìn thấy bộ mặt thật của gã huyết tộc này. Đột nhiên trong lòng hắn dâng lên một cảm giác đồng bệnh tương liên. Nói một cách chính xác, hiện nay bộ dáng thê thảm của gã huyết tộc này chỉ hơn chứ không kém dáng vẻ thê thảm của Geriferry trước kia lúc bệnh lạ phát tác. Trên người hắn máu thịt đã lẫn lộn với nhau.

Đương nhiên, điều này không hề có nghĩa Geriferry sẽ bỏ qua cho hắn.

Sau khi xoay người đối mặt với Geriferry, công tước huyết tộc lập tức hiện ra đôi cánh dơi dài đến tám mét đại biểu cho thân phận công tước của hắn. Chỉ có điều, hiển nhiên đây là hành động theo thói quen của hắn khi đối mặt với cường địch, bởi vì sau khi xuất hiện, đôi cánh dơi của hắn lập tức rũ xuống đất, vết thương trên đó không hề ít hơn những vết thương trên người hắn. Vừa rồi, chính là đôi cánh dơi này đã bảo vệ thân thể hắn, nhờ vậy hắn mới thoát được một mạng.

Nhưng bây giờ, đối mặt với thanh kiếm của Geriferry đâm tới, hắn còn cản được sao? Công tước huyết tộc hạ thấp thân hình, trực tiếp vung cánh dơi sau lưng lên đỡ đại kiếm Geriferry đâm tới, rất thoải mái đánh bay đại kiếm trong tay Geriferry.

Trong lúc công tước huyết tộc còn đang ngơ ngác khi thấy sức mạnh của đối thủ đột nhiên yếu đi, Geriferry đã tóm được đôi cánh dơi của công tước huyết tộc vừa đánh tới trước mặt hắn. Sức mạnh trên hai tay hắn đột nhiên tăng vọt, nắm chặt đôi cánh dơi rồi vung cả người công tước huyết tộc lên. Sau khi quay ba vòng trên không trung, công tước huyết tộc phát ra một tiếng kêu thảm thê lương, đôi cánh dơi của hắn đã gãy tận gốc, cả người hắn bị ném bay, vừa vặn rơi vào trước mặt Nại Hà vừa nghe tiếng chạy tới.

Bị gãy cánh, sức chống cự tinh thần lực của công tước huyết tộc giảm xuống mức gần như bằng không, bị Nại Hà hút thẳng lấy linh hồn khi vẫn còn sống. Nại Hà không hề lập tức cắn nuốt linh hồn này mà hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm đôi cánh dơi Geriferry bỏ lại. Không phải lúc này Nại Hà lại nghĩ đến cánh gà, nàng chỉ mượn vẻ mặt này để che giấu, tranh thủ thời gian đọc trí nhớ của công tước huyết tộc.

Nại Hà đã bắt đầu luyện tập cách dùng vẻ mặt lừa gạt người khác, còn Geriferry thì hiển nhiên còn không biết.

Geriferry không chú ý Nại Hà đang suy nghĩ gì, cái chết của Esra đã tạo thành chấn động rất lớn đối với hắn. Sau khi vợ yêu chết, sau khi bẻ gãy đôi cánh đen tối, chỉ cần Esra muốn sống thì ông ta vẫn còn nguyên cơ hội sống. Nhưng ông ta không làm vậy, ông ta lựa chọn tự bạo linh hồn, ông ta để lại cơ hội sống cho những người miền núi, cho những nhà mạo hiểm, cho Geriferry, đây chính là lòng trắc ẩn của Esra.

Cho nên Geriferry rất hổ thẹn, rất cáu kỉnh. Hắn thấy hổ thẹn là bởi vì hắn không còn có cơ hội trả lại ân tình cho Esra. Bất luận là kiếp trước hay kiếp này, Geriferry đều không thích nợ ân tình người khác.

Đối mặt công tước huyết tộc thân bị trọng thương, Geriferry có rất nhiều biện pháp giết chết hắn, nhưng hắn lại lựa chọn phương pháp tàn nhẫn nhất. Nhìn thấy gãy gãy cánh, không phải các ngươi đều cười sao? Bây giờ bố cũng bẻ gãy cánh ngươi.

Không cần Nại Hà nhắc nhở, Geriferry nhanh chóng tìm được con mồi thứ hai. Người bị thương nặng sẽ trốn tới đâu? Đương nhiên là quay về sào huyệt của bọn chúng. Cho nên Geriferry chạy thẳng tới lối vào thành phố ngầm, quả nhiên đã bắt được gã đầu lĩnh liệp thực giả cũng bị thương nặng này, một thánh võ sĩ cấp mười.



Lúc có thể đánh lén, Geriferry không bao giờ gọi kẻ thù quay lại đánh nhau chính diện với hắn, cho dù là lúc suy yếu nhất. Không có gì để nói, sau khi đuổi tới bên cạnh hắn, Geriferry lập tức tăng tốc lên nhanh nhất, một kiếm chém về phía đầu lĩnh liệp thực giả này.

Mặc dù hắn tránh thoát của kiếm của Geriferry nhưng lại không né tránh được nắm đấm của Geriferry. Hoặc nói, trong tình huống không có thiết thương, trước giờ Geriferry vẫn dùng cả hai tay, quyền kiếm cùng tấn công.

Không còn đấu khí hộ thể, đầu lĩnh liệp thực giả bị một quyền của Geriferry đấm sụp lồng ngực, mặc dù chưa tắt thở nhưng đã cách cái chết không xa. Geriferry chưa lấy mạng hắn, bởi vì Nại Hà còn chưa theo kịp. Trong phạm vi Esra tự bạo vẫn còn du đãng những mảnh vỡ linh hồn của hơn một trăm chiến sĩ và tế tự cao cấp, mặc dù không đủ mạnh mẽ nhưng số lượng đủ để đè chất lượng. Đối với Nại Hà đang ngày càng tham lam, nàng tuyệt đối sẽ không lãng phí bất cứ một hạt lương thực nào.

Còn Geriferry, nếu như giết chết đầu lĩnh liệp thực giả cấp mười này, linh hồn hắn sẽ phiêu tán, Nại Hà cũng sẽ không thể rút lấy linh hồn hoàn chỉnh của hắn.

Geriferry không đợi Nại Hà, phía trước hắn còn có một người thẩm phán cấp mười một, có lẽ còn có một tử linh pháp sư thánh vực. Hắn không e dè bọn chúng, trong lòng hắn có một ngọn lửa vô danh đang bùng cháy, hắn vẫn cảm thấy sức mạnh đã tăng vọt, mình có năng lực thay đổi thứu gì đó, kết quả hắn phát hiện mình vẫn bị số đen đuổi chạy khắp nơi, hiện nay hắn chỉ nghĩ đuổi người khác chạy một hồi, hắn chỉ muốn giết giết giết giết.

Lại là khu rừng đêm qua, lại là người thẩm phán, điểm bất đồng là nhân vật đuổi và trốn chạy đã đổi vai cho nhau.

Mặc dù toàn thân người thẩm phán này cũng lẫn lộn máu thịt, nhưng dù sao sức mạnh của hắn cũng lên đến cấp mười một, đã một chân tiến bước vào thánh vực. Hơn nữa Esra tự bạo là nhắm vào Eugene, hắn đứng khá xa, lại tránh né kịp thời, cho nên hắn vẫn bảo tồn được một nửa sức mạnh. Một nửa sức mạnh này đủ để cho hắn phát hiện Geriferry đang theo sát không rời phía sau.

Hắn vừa chạy vừa dùng tinh thần lực dò xét kẻ thù đuổi càng ngày càng gần phía sau. Sau khi phát hiện thực lực của đối phương chỉ ở mức trung giai, hắn lập tức dừng lại. Mặc dù sức mạnh của hắn đã tổn thất một nửa, nhưng dù không có răng, hổ cũng không thể để một con mèo bắt nạt được.

Người thẩm phán vận khởi đấu khí, đấu khí của hắn dù không rừng rực nhưng vẫn rất đậm đặc. Khi tự bạo linh hồn, hắn đã ném kiếm, nhưng dựa vào nắm đấm, hắn vẫn có lòng tin giết chết kẻ thù phía sau. Đúng vậy, không có khoan dung, chỉ có giết chết.

Geriferry nhìn lại một cường giả bị sức mạnh cấp năm của hắn lừa gạt, Geriferry, hắn nhìn thấy dục vọng khát máu trong mắt đối phương, đó là dục vọng muốn hắn chết. Vậy thì Geriferry sẽ thanh toàn cho hắn.

Geriferry vận đủ sức mạnh bản nguyên, hắn vung kiếm chém về phía người thẩm phán. Sức mạnh của hắn không lớn không nhỏ, vừa vặn đủ để phá vỡ đấu khí phòng hộ và cắt thành vết thương nhỏ trên nắm tay người thẩm phán, còn bản thân hắn cũng bị lực đạo mạnh mẽ của đối phương đánh bay.

Hắn lại bò lên, thoáng nhìn người thẩm phán khiêu khích, hình như đang nói, được lắm, chúng ta làm lại!

Thân thể tổn thương nghiêm trọng, người thẩm phán không thể nào thi triển ra kỹ năng mạnh mẽ hắn chỉ có thể vung quyền liều mạng với Geriferry. Hắn nhìn đối phương bị mình đánh bay rồi bò lên, lại bị đánh may, lại bò lên. Còn vết thương trên tay hắn thì càng ngày càng lớn, càng ngày càng nhiều.

Geriferry như một con gián đánh không chết, lại bò lên, giờ khắc này, rốt cục hắn đã nhìn thấy lo lắng từ trong mắt đối phương. Điều này vẫn không đủ, hắn phải làm đối phương sợ hãi. Không phải các ngươi thích đuổi giết ta sao? Ta sẽ tùng xẻo ngươi từng nhát một.



Khi Geriferry đột nhiên né tránh nắm đấm của người thẩm phán, gia tăng một chút sức mạnh, chém aby nguyên một mảng thịt trên cánh tay người thẩm phán, rốt cục người thẩm phán cũng phát hiện không đúng. Đấu khí hộ thể của mình có vẻ như không có bất cứ tác dụng gì đối với hắn, hơn nữa rõ ràng cảm ứng được sức mạnh của đối phương mỗi lần lại mạnh hơn một chút, rốt cục hắn đã sợ hãi...

Khi Geriferry vung kiếm chém đứt nguyên một cánh tay hắn, rốt cục hắn đã kinh hoàng, còn kinh hoàng hơn khi đối phương giết chết hắn chỉ với một kiếm, bởi vì trong lúc này, hắn đã gặp quá nhiều thất vọng và đau đớn, thất vọng và đau đớn được gom góp lại trở thành sợ hãi. Khi hắn vừa sinh ra ý nghĩ chạy trốn, Geriferry đã vẫy kiếm chém vào trên đùi hắn.

Geriferry chỉ người thẩm phán như dáng vẻ Eugene cầm kiếm chỉ bà lão: "Nói với ta, chìa khóa là thứ gì, ta sẽ tha cho ngươi. Ta thề với danh nghĩa chủ thần!"

Điều này cho thấy Geriferry đã tìm lại được lý trí. Bí mật của chìa khóa có lẽ Nại Hà đã biết từ lâu, nhưng nàng không muốn nói, Geriferry có hỏi cũng vô dụng.

Thể xác liên tiếp bị hành hạ, tinh thần đã đến gần mức sụp đổ, lúc này người thẩm phán đâu còn một chút dáng vẻ nào của một cường giả: "Chìa khóa, chìa khóa..." Hắn thì thào tự nói hai câu, nhìn Geriferry, nhìn mắt phải của Geriferry. Đột nhiên hắn điên cuồng cười lên: "Ta biết ngươi là ai rồi, chìa khóa chính là..."

Người thẩm phán đột nhiên ngẩng đầu nhìn Nại Hà từ phương xa bay tới, linh hồn hắn co giật một trận, hắn cảm thấy ý thức của mình đã tách khỏi thân thể, hắn không còn có đau đớn, lại càng sợ hãi hơn.

Geriferry trơ mắt nhìn linh hồn của người thẩm phán tách khỏi thể xác, bay đến trên tay Nại Hà.

Nại Hà nhìn linh hồn trên tay, lại thoáng nhìn Geriferry với sắc mặt không tốt, hỏi: "Ngươi có điều gì cần hỏi sao?"

"Ngươi xem trong linh hồn hắn có trí nhớ về chìa khóa hay không?"

Nại Hà lập tức dùng hai tay nâng linh hồn người thẩm phán lên, hơi nhắm mặt lại rồi lập tức lại mở ra: "Không có!"

Rất tốt, ngươi lại học được bịa đặt.

Geriferry không rõ vì sao Nại Hà phải che giấu bí mật của chìa khóa, nhưng hắn biết, chỉ cần mang nàng theo bên người, rồi sẽ có một ngày hắn biết được.

"Vậy trong trí nhớ của hắn có thông tin về tử linh thánh ma đạo sư hay không?" Đây mới là điều Geriferry muốn biết nhất hiện nay. Nếu như gã tử linh thánh ma đạo sư kia không ở gần dungeon, thì trong tình hình những cao thủ liệp thực giả đã chết gần hết hiện nay, phải chăng hắn có thể đi vào thám hiểm thành phố ngầm thần bí đó?

Trong lúc Nại Hà vừa mới mở miệng, một luồng ánh sáng lóe lên trên không trung bên cạnh họ. Trong luồng ánh sáng, một cánh cửa xuất hiện. Còn chưa thấy bóng người, một âm thanh đã truyền ra từ sau cánh cửa không gian này.

"Nghe nói các ngươi đang tìm ta?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kị Sĩ Thứ Chín

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook