Kị Sĩ Thứ Chín

Chương 91: Khô Hồn

Từng là người trong giang hồ

30/07/2014

"Nghe nói các ngươi tìm ta?"

Giọng nói truyền ra từ sau cánh cửa không gian âm trầm mà khàn khàn, dường như trực tiếp vang lên từ trong linh hồn Geriferry. Ánh sảng của cánh cửa truyền tống biến mất rất nhanh, một lão già mặc áo bào xám lẳng lặng xuất hiện lơ lửng trên không trung cách mặt đất ba mét.

Hắn mặc một chiếc áo bào anh ta màu xám có viền bạc, cổ tay áo, ngực, thậm chí cả cổ áo đều được vẽ đầy ma pháp trận phức tạp bằng bí ngân. Dưới bóng tối của chiếc mũ trùm chỉ lộ ra một phần của cái cằm khô vàng khiến Geriferry cảm thấy quỷ dị và trong lòng không thể không nảy sinh cảm giác sợ hãi.

Một cây pháp trượng cây khô màu đen được cầm chặt trong những ngón tay như cành khô của hắn, toàn thân pháp trượng vẽ đầy những ký hiệu màu tím chi chít, còn đỉnh pháp trượng thì được điêu khắc thành một cái đầu rắn há miệng cuốn quanh. Một hạt châu màu vàng tối được đặt trong miệng rắn, hạt châu tỏa ra vầng sáng mơ hồ trong không gian u ám này.

Lão già đưa tay gạt vạt trường bào phía trước rồi bước từ không trung xuống như đang đi trên một cầu thang vô hình. Đến nơi cách Geriferry năm mét, cái cằm khô vàng lần nữa cử động: "Ta gọi là Khô Hồn!"

Nghênh đón hắn là một vệt kiếm nhanh như ánh chớp. Cùng lúc đó, Nại Hà đang nuốt linh hồn người thẩm phán vẫn tranh thủ hỗ trợ phép thuật sức mạnh của rồng cho Geriferry tấn công bất ngờ.

Khô Hồn đứng yên ở chỗ cũ, tựa như lẳng lặng chờ đợi kiếm quang của Geriferry. Cái cằm khô vàng của hắn lúc này thậm chí còn mang theo một nụ cười châm chọc.

Một kiếm cực mạnh của Geriferry hầu như đi sát qua bên người Khô Hồn. Không phải hắn chém lệch, mà là bị một quả cầu ánh sáng màu trắng trên người Khô Hồn đẩy văng ra.

Kết giới tấn công không có hiệu quả! Còn là mặt hàng cao cấp! Đương nhiên, điều này không hề có nghĩa Geriferry sẽ sợ hắn. Mặc dù hắn chưa bao giờ có kinh nghiệm giao thủ với pháp sư thánh vực, nhưng hắn vẫn biết cần phải áp sát khi tác chiến với pháp sư. Cho nên sau khi một kiếm thất bại, hắn lập tức vận đủ sức mạnh bản nguyên, thậm chí lớp chất sừng màu xám đó còn bao trùm cả thân kiếm. Hắn tự tin một kiếm này có thể phá vỡ cả đấu khí hộ thân của kỵ sĩ vịnh quang Eugene.

Sự thật cũng như hắn dự liệu, một kiếm xuay người của hắn quả thật đã phá vỡ kết giới trên người Khô Hồn, thậm chí phá vỡ cả người Khô Hồn.

Không có máu tươi, không có tiếng kêu, thậm chí Geriferry cũng không cảm thấy thanh kiếm trong tay có chút trở ngại nào. Phía trước mặt hắn, bóng dáng Khô Hồn từ từ tan ra như một quang ảnh.

Ảnh gương!

Khô Hồn thuấn di thẳng đến hai mươi mét phía sau Geriferry rồi hiện ra, pháp trượng vung lên, một xạ tuyến nguyền rủa bay về phía Geriferry.

Nhưng có cảm ứng ba chiều, bây giờ Geriferry cũng giống như có mắt sau lưng. Hầu như trong nháy mắt Khô Hồn hiện thân, anh đã xoay người, lấy tốc độ khó tin đánh về phía Khô Hồn. Đối mặt với xạ tuyến nguyền rủa mang đủ các thuộc tính suy yếu, chậm chạp, già yếu, độc tố, Geriferry vẫn hoàn toàn coi thường, một kiếm chém thẳng vào cổ Khô Hồn.



Đúng như dự liệu của Geriferry, đối mặt với tử linh pháp sư, có sức mạnh bản nguyên, hắn có thể hoàn toàn coi thường các phép thuật mặt trái của đối phương. Ngay cả xạ tuyến nguyền rủa mạnh mẽ của Khô Hồn cũng bị dấu vết màu xám trong cơ thể hắn hấp thu trong nháy mắt.

"Ơ!" Cảm thấy khó tin, tử linh pháp sư Khô Hồn hơi kinh ngạc một chút. Trong một giây lát đó, một kiếm toàn lực của Geriferry đã phá vỡ kết giới trên người Khô Hồn. Trong lúc hắn đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh đầu Khô Hồn bị chém bay thì chín chiếc lá chắn hài cốt đen bóng lộng lẫy lập tức hiện ra trên người Khô Hồn.

Kiếm và lá chắn xương giao kích, tia lửa tung tóe, mảnh xương bay ra. Mặc dù Khô Hồn không bị tổn thương, nhưng cả người vẫn bay về phía sau dưới một kích toàn lực của Geriferry. Đúng vậy, hắn đang bay, một vầng sáng màu vàng nhạt hóa thành đôi cánh sau lưng hắn, cả người hắn bay đi theo một góc chéo với vị trí của Geriferry.

Trong thời gian rất ngắn, hai đòn tấn công của Geriferry đều bị hóa giải, còn Nại Hà thì vừa mới cắn nuốt xong linh hồn của người thẩm phán.

Geriferry tuyệt đối sẽ không cho tử linh pháp sư cơ hội thở dốc, hắn đuổi kịp Khô Hồn rất nhanh, trong lúc anh chuẩn bị nhảy lên tấn công, một cánh tay bằng xương trắng đột nhiên thò từ dưới đất lên nắm chặt lấy bắp chân Geriferry. Thân thể hắn lập tức mất thăng bằng ngã thẳng xuống đất, từng cánh tay xương không ngừng thò lên giữ chặt Geriferry dưới đất.

Geriferry vận đủ sức mạnh rồi giật mạnh, tất cả những bàn tay tiếp xúc đến thân thể hắn đều bị chấn gãy. Trong lúc hắn vừa đứng dậy, còn chưa kịp bước chân đi thì lại có một đôi tay xương từ dưới đất mọc ra bắt được bắp chân hắn. Những bàn tay này có sức mạnh không lớn, sức tấn công có thể hoàn toàn bỏ qua, nhưng lại có thể khiến Geriferry không có đấu khí cao cấp hộ thể nửa bước khó đi.

Cùng lúc đó, Nại Hà giơ tay lên, mười loại phép thuật mặt trái bao gồm suy yếu, già yếu, chậm chạp, u ám, mệt mỏi, trúng độc, huyễn âm, ngụy tượng, hỗn loạn, cuồng bạo đã rơi xuống trên người Khô Hồn đang chuẩn bị phép thuật trên không trung. Nhưng Nại Hà nhanh chóng buồn bực chớp mắt, không phải những phép thuật mặt trái nàng thi triển này đều vô hiệu với Khô Hồn, hoàn toàn trái ngược, chúng đã bị hắn hấp thu toàn bộ.

Đối với tử linh pháp sư cả ngày tu luyện trong tử khí mà trưởng thành, bất cứ phép thuật mặt trái nào cũng chính là dinh dưỡng đối với hắn, hiển nhiên Nại Hà không nghĩ tới điểm này.

"Ơ!" Lần thứ hai Khô Hồn kinh ngạc lên tiếng, hiển nhiên hắn cảm thấy hoang đường vì cô bé vừa ra tay đã có thể thi triển đồng thời mười loại phép thuật mặt trái này. Đương nhiên, điều này không hề đồng nghĩa hắn sẽ hạ thủ lưu tình với cô bé Nại Hà có tướng mạo động lòng người, Khô Hồn biến đổi thủ thế, một mũi lao xương mang theo lửa địa ngục bay về phía Nại Hà.

Hầu như đồng thời, Nại Hà chợt lóe mắt bạc: "Linh hồn cắt xé!"

Hai sợi tơ lấp lánh ngọn lửa màu lục thăm thẳm tạo thành hình chữ X trực tiếp xuyên qua những tấm lá chắn hài cốt bao quanh thân thể Khô Hồn, ẩn vào thân thể hắn.

Ngọn lao xương mang theo ngọn lửa địa ngục xuyên qua thân thể được tạo thành từ hư ảnh của Nại Hà không hề vướng mắc rồi hóa thành hư vô sau lưng nàng. Nại Hà đau đớn nhíu mày, ngọn lửa địa ngục đã làm bản thể linh hồn nàng bị thương tổn.

Còn Khô Hồn bị trúng linh hồn cắt xé thì thảm hại hơn Nại Hà nhiều, sau một tiếng kêu đau đớn, suýt nữa hắn không giữ được thăng bằng, từ không trung rơi xuống.

Song phương đồng thời kinh ngạc nhìn đối phương, Khô Hồn không nghĩ tới Nại Hà lại là một linh hồn thể với thân hình được ảo hóa giống như thật, Nại Hà kinh ngạc vì linh hồn đối phương kiên cường dẻo dai đến mức có thể chống cự phép thuật linh hồn cắt xé của nàng.

Đến lúc này, Khô Hồn mới nhìn thẳng vào hai đối thủ trước mặt hắn kéo giãn khoảng cách rất nhanh, sau khi tự thi triển phép thuật "nhận biết linh hồn" cho chính mình, lại một lần nữa dịch chuyển tức thời thay đổi phương vị tránh thoát phép thuật "kinh sợ" của Nại Hà, sau đó liên tiếp thi triển ba thuật ảnh gương và thuật tối tăm sâu thẳm. Giống như lần trước, Nại Hà không thể cảm giác, càng không thể nhìn thấy hắn đang ở phương nào.



Dưới sự che chở của tối tăm, từng đoạn chú ngữ dài dòng và tối nghĩa phun ra từ trong miệng Khô Hồn. Khi âm điệu cuối cùng kết thúc, cùng với thủ thế của hắn, một sợi dây xích do vầng sáng màu vàng tạo thành đã khóa chặt trên cổ Nại Hà.

"Xiềng xích linh hồn!"

Sắc mặt Nại Hà lập tức trở nên trắng bệch, thân thể nàng biến ảo sáng tối không ngừng, gương mặt nàng co giật vì đau đớn. Nàng cảm thấy bản thể linh hồn của mình đã bị giam cầm, ý thức của nàng không thể nào thoát khỏi xiềng xích do vầng sáng tạo thành này.

Nại Hà tồn tại dưới dạng linh hồn thể đơn thuần, có thể coi thường tất cả tấn công vật lý và ma pháp. Nhưng điểm yếu của nàng cũng rất rõ ràng, gặp phải cao thủ am hiểu sử dụng tấn công linh hồn, hiện nay còn rất yếu đuối, nàng hầu như không chịu được một đòn.

Còn Khô Hồn, sau khi tiến vào thánh vực đã từ bỏ tu luyện phép thuật triệu tập vong linh mà các tử linh pháp sư vẫn dựa vào để sinh tồn, ngược lại quay sang nghiên cứu sự ảo diệu của linh hồn, chuyên tu khống chế và tấn công linh hồn. Có thể nói, hắn chính là đối thủ có thể khắc chế được Nại Hà.

Lúc này, Geriferry rốt cục mới vùng vẫy ra khỏi đám bàn tay xương. Cảm ứng ba chiều của hắn phát hiện bốn Khô Hồn tồn tại trong bóng tối sâu thẳm. Không có gì phải nghi ngờ, có ba Khô Hồn là ảnh gương, trong lúc hắn tập trung tinh thần phân tích xem bản thể của Khô Hồn ở đâu, đột nhiên trước mặt hắn xuất hiện một quả cầu ánh sáng màu vàng tối.

Trong khi Geriferry còn không kịp phản ứng, quả cầu ánh sáng có những tia điện màu lam quấn quanh đột nhiên trở nên to lớn. Lúc này, bất kể Geriferry né tránh thế nào cũng không thể né tránh được. Bởi vì hắn đã tiến vào một thế giới mới, một thế giới thuộc về lĩnh vực.

Chiến sĩ bước vào thánh vực đều sẽ hình thành lực trường đặc biệt của chính mình, như Hoa Hồng Máu Gosa mượn thần khí Tầm ma đỏ thi triển ra lực trường sợ hãi, kỵ sĩ vịnh quang Eugene có lực trường lửa nóng, vân vân. Có thể nói, sự lĩnh ngộ nông sâu của ngươi đối với lực trường liên quan trực tiếp đến độ mạnh yếu của sức mạnh của ngươi so với các cường giả thánh vực khác.

Còn pháp sư bước vào thánh vực thì đều sẽ hình thành lĩnh vực đặc biệt của chính mình. Nói đơn giản một chút, họ dùng tinh thần lực khổng lồ chế tạo một kết giới, chế định những quy tắc có lợi cho mình để tác chiến với địch. Nếu như ngươi không thể nào phá vỡ lĩnh vực, ngươi sẽ bị nhốt ở trong đó vĩnh viễn, cho đến lúc chết.

Lĩnh vực của Khô Hồn gọi là "Thiên tai lao ngục". Hãm sâu trong đó, Geriferry chỉ nhìn thấy giữa những tia điện màu lam nhấp nháy, hiện ra trước mắt hắn là từng chiếc đầu lâu há to miệng. Vẻ mặt chúng có điên cuồng, có lạnh lùng, có giận dữ, hoặc có thể tuyệt vọng. Từng tiếng kêu gào vang lên trong linh hồn Geriferry, bọn chúng điên cuồng lao vào cắn xé Geriferry. Khi tia điện lóe lên lần tiếp theo, bọn chúng sẽ lập tức biến mất, một đám đầu lâu khác lại lao tới.

Đương nhiên, thiên tai lao ngục của Khô Hồn không hề chỉ có thể mang đến sợ hãi cho tinh thần con người, Geriferry cảm thấy dấu vết màu xám trong cơ thể mình đang xoay tròn rất nhanh, từng sợi tơ rậm rạp từ dấu vết màu xám kéo dài đến toàn thân hắn, cũng là nói, lúc này Geriferry đang thừa nhận tổn thương nguyền rủa vô cùng vô tận. Tinh thần lực và linh hồn lực đều đã phát triển vượt bậc, đương nhiên Geriferry sẽ không sợ những tấn công tinh thần ở trình độ này. Có bản nguyên sức mạnh, hắn cũng có thể chống cự nguyền rủa, ít nhất hiện nay là như vậy.

Thứ duy nhất tạo thành tổn thương cho hắn chính là những ngọn lao xương từ bốn phương tám hướng bay tới và những chiếc gai xương từ trên mặt đất đâm lên, điều này khiến hắn không thể không vung đại kiếm ngăn cản những đòn tấn công xuất hiện khắp nơi này.

Sức người rồi cũng có lúc cạn, khi thuật tối tăm sâu thẳm bên ngoài thiên tai lao ngục biến mất, cả người Geriferry đã bị gai xương và lao xương đâm thành một con nhím. Nhưng hắn còn chưa chết, mặc dù hắn cảm thấy tính mạng đang trôi đi từng chút một, hắn cũng có thể cảm thấy cái chết đang càng ngày càng đến gần mình, nhưng hắn còn sống, mặc dù hắn không thể di động một bước.

Hắn nhìn thấy thế giới bên ngoài lĩnh vực, trời vẫn u ám như vậy, đất vẫn xác xơ như vậy, Nại Hà mang xiềng xích màu vàng nhắm mắt nằm trên mặt đất sống chết không biết. Tấn công bên trong lĩnh vực đã chấm dứt, Geriferry muốn đi ra khỏi cái thế giới này, đi tới bên cạnh Nại Hà. Tinh thần lực suy kiệt, hắn không thể di động một bước, nhưng hắn vẫn đang đứng, trên người đầy những lao xương và gai xương, ánh mắt lạnh lùng nhìn Khô Hồn giữa hắn và Nại Hà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kị Sĩ Thứ Chín

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook