Chương 22: Mũi né – Hờn giận chữ tình
Xương Rồng Tím
18/01/2023
Biển đêm hung hiểm vỗ đập ầm ầm văng bọt sóng vào người cô lạnh căm căm. Cô xo ro khóc dưới mưa đêm mịt mùng. Bỗng một luồng hơi nóng choàng qua bờ vai cô. Cô giật bắn, hoảng loạn vùng chạy.
- Là anh.
Nam Phong siết tay cô vội vã trấn an. Kỳ Thư ngẩng đầu lên, nét mặt sợ hãi cùng cực lem luốc cát và nước mắt, toàn thân run rẩy buốt lạnh khiến Nam Phong xót xa như thể ai đó đang quất roi vào tim mình. Anh lập tức ôm chầm lấy cô:
- Đừng sợ! Là anh đây mà.
Kỳ Thư òa khóc tức tưởi, xô đẩy anh ra rồi vùng chạy. Anh chạy theo nắm tay cô lại, cô giật mạnh gàn bướng. Anh liền bước tới chắn trước mặt cô.
- Anh tránh ra. - Kỳ Thư nạt nộ hét trong làn nước mắt.
- Em không được đi về phía trước đó nữa, vừa tối vừa vắng thế này rất nguy hiểm.
- Nguy hiểm hay không là chuyện của em, không liên quan gì tới anh.
- Sao em lại giận dỗi như trẻ con vậy? Anh đã nói em ngồi đợi anh, sao em lại bỏ đi một mình? Công việc đó là trách nhiệm của anh, có phải em nên thông cảm cho anh không? Anh đang hối hả làm cho xong thì nghe các bạn nói gặp em lang thang một mình. Anh hốt hoảng không kịp nói lời nào vội chạy đi tìm em, bỏ ngang công việc dang dở cho mọi người. Dù có giận anh, em cũng không thể không phân biệt nguy hiểm như thế. Lỡ em có gì thì làm sao anh sống nỗi. - Nam Phong lớn giọng nói.
Kỳ Thư vẫn không nghe thấu, gào khóc uất ức:
- Anh bảo em chờ, em đã chờ anh bao lâu rồi anh biết không? Chờ mãi từ lúc đầu hôm cho đến khi tối hẳn, sắp đến giờ tập trung cũng không thấy anh đâu. Em hiểu đó là trách nhiệm của anh nên nhẫn nại chờ đợi. Nhưng thời gian cứ trôi lòng em như lửa thiêu đốt. Em không suy nghĩ được gì cứ bước đi trong bức bối rồi đi xa mãi lúc nào không hay. Đến khi gặp một người đàn ông giữa không gian tối mịt không một bóng người, em đã kinh sợ đến mức nào anh biết không? Em thậm chí đã nghĩ đến cái chết nếu không thể thoát thân. Bây giờ anh còn ở đây lớn tiếng với em.
- Anh xin lỗi! Anh cũng vì quá hoảng sợ nên mất bình tĩnh.
Nam Phong ân hận ôm lấy cô. Kỳ Thư giằng mạnh, cuồng chạy không nghe lời phân trần của anh. Nam Phong không thể kiềm chế được, bước thẳng đến bế gọn cô lên tay. Đôi chân cô vẫy đạp giãy giụa, hai tay xô đánh túi bụi vào mặt và người anh. Gương mặt anh thấm những cơn mưa đòn và cả những hạt mưa của trời đất. Anh không màng đoái hoài đến điều đó, càng bế chặt cô đi nhanh về phía trước bỏ lại sau lưng khoảng xa xăm không rõ. Mỗi bước chân anh càng nhanh hơn thì cô càng vùng vẫy và quơ đánh anh mạnh hơn. Nam Phong không do dự, cúi xuống hôn lên môi cô bất chấp bị cô quơ đánh tới tấp. Cô càng đánh càng đẩy ra anh lại càng cuốn lấy môi cô mãnh liệt vừa bước nhanh hơn, xa hơn, dứt khoát hơn. Sự chống cự yếu ớt dần! Cô dịu đi bé bỏng trên tay anh, quàng hai tay qua cổ anh rồi dần đáp lại môi hôn anh ngây ngất thật sâu, thật lâu. Mưa vẫn lây rây, gió vẫn thun thút lạnh buốt, sóng vẫn vỗ bờ rì rầm như họ vẫn đắm say quyện hòa trong nhau..
Anh đặt cô xuống, ánh mắt trao nhau nồng đượm không cần nói điều gì. Hai bàn tay đan từng ngón vào nhau siết chặt chạy về phía xa nơi chỉ có hai người, bước chân như bay trong rập rờn hạnh phúc. Họ ôm siết nhau, nụ hôn đắm đuối cuộn trào hơn cả những đợt sóng dập ngoài khơi trùng điệp rồi dần hạ gối quỳ xuống trước biển. Kỳ Thư khẽ nghiêng đầu về bên trái, Nam Phong khẽ nghiêng đầu về ngược lại để lấp đầy mọi khoảng trống rồi dần tựa lưng cô lên bờ cát dài ươn ướt, bờ môi vẫn trong nhau không rời. Hơi nóng tỏa ra từ người anh làm mồ hôi rịn ướt vầng trán bướng bỉnh của cô. Bàn tay cô nắm chặt vào lớp cát. Những hạt cát rơi qua khe ngón tay rồi cô lại bấu víu vào nó. Nam Phong vuốt ve bờ vai, mơn man xuống cánh tay, mở từng ngón tay đang nắm chặt của cô và đan những ngón tay anh vào tay cô thổn thức si mê. Anh đặt tay cô vòng lên lưng anh rồi hôn cuồng si lên khắp gương mặt, lên tai cô. Trong vô thức, cô nâng cằm lên. Anh nâng niu hôn lên chiếc cổ thon thả trắng ngà của cô, tay cô cấu nhẹ vào lưng anh. Anh rậm rật cởi cút áo trên cùng của cô, hơi thở dập dồn hôn lên bờ vai trắng ngần mềm mại. Vòm ngực cô nhấp nhô dưới lớp áo ươn ướt, thấp thoáng khe suối khiến anh điên dại. Anh chợt nhớ đến lời cô, siết chặt lòng bàn tay kìm nén khát khao rạo rực, cài lại cút áo rồi nâng người cô ngồi vỏn vẹn trong lòng anh tình tự:
- Anh yêu em nhất trên đời này. Cuộc đời anh không thể yêu điên đảo một người con gái nào khác ngoài em được! Em biết không, chạy tìm em không thấy, lồng ngực anh căng siết không thở nổi? Chưa bao giờ anh biết cảm giác đó. Anh vừa chạy vừa gọi em liên tục. Em không nhấc máy, anh như sắp chết vậy.
Kỳ Thư chu môi phụng phịu rồi giật mình sờ tay vào túi quần, không biết đã đánh rơi điện thoại ở đâu. Cô nhỏm dậy đi tìm thì anh níu lại:
- Mặc kệ nó đi em. Hôm nay vắng lắm, một lát vào mình tìm luôn nhé. Ngồi ngoan ở đây cho anh!
Anh hôn lên vầng trán ngang bướng của cô. Anh đã chờ đợi khoảnh khắc này suốt thời gian qua với bao ý định nhưng lúc nãy hoảng quá anh chỉ kịp vớ lấy cây sáo. Kỳ Thư cuộn tròn trong lòng anh nũng nịu, hướng mắt ra biển khơi mịt mù, sóng trập trùng dâng cao, mưa lắc rắc hòa cùng tiếng sáo dìu dặt của Nam Phong. Thi thoảng anh nhìn sâu vào đáy mắt cô đượm đà, những phút giây đẹp đẽ này thắp sáng ước mơ của cuộc đời anh. Những nụ cười, giọt nước mắt, một cái cau mày hay cúi mặt, một làn hơi thở thoảng nhẹ hay cái chạm tay rất khẽ của cô.. đều làm nên một Nam Phong rất mới mẻ mà vô cùng chân thực. Điện thoại rung lên, họ nhìn nhau mỉm cười. Vì không muốn lãng phí thời gian bên cô nên anh đã cố tình không nghe máy dù rất nhiều cuộc gọi. Cô giục anh chạy vào vừa gọi tìm điện thoại của cô. Anh nhặt nó lên, lau sạch cát bẩn và nước mưa rồi rù rì:
- Nếu lát nữa có ai tỏ ra khó chịu hoặc nói điều gì không hay thì em đừng buồn nhé!
Anh cõng cô chạy thật nhanh. Gần đến nơi, anh đặt cô xuống và dặn dò trấn an cô lần nữa. Kỳ Thư không dám nhìn quanh nhưng có thể cảm nhận bao ánh nhìn khó chịu và trách móc đang hướng về hai người. Mắt Thương đỏ hoe như vừa mới khóc còn mọi người ngồi bên chia sẻ. Nam Phong bước vào khu vực chuẩn bị, Quân đùng đùng quát tháo rồi bước ra với vẻ mặt hầm hừ. Tất cả đã sẵn sàng chỉ còn đợi Nam Phong để bắt đầu. Trời mưa dày hơn, mọi người tập trung ngồi khắp trước mái hiên.
- Con bé này đi vào trong kia mà đứng, mưa tạt ướt hết bệnh nữa bây giờ. - Quân húc hắc nói.
- Xin lỗi anh! - Kỳ Thư thành khẩn nói.
- Không có gì, chỉ khổ thân anh thôi. Tại hai đứa bây mà anh bị giận.
Quân khổ não nói rồi bước qua chỗ Thương nài nỉ.
- Là anh.
Nam Phong siết tay cô vội vã trấn an. Kỳ Thư ngẩng đầu lên, nét mặt sợ hãi cùng cực lem luốc cát và nước mắt, toàn thân run rẩy buốt lạnh khiến Nam Phong xót xa như thể ai đó đang quất roi vào tim mình. Anh lập tức ôm chầm lấy cô:
- Đừng sợ! Là anh đây mà.
Kỳ Thư òa khóc tức tưởi, xô đẩy anh ra rồi vùng chạy. Anh chạy theo nắm tay cô lại, cô giật mạnh gàn bướng. Anh liền bước tới chắn trước mặt cô.
- Anh tránh ra. - Kỳ Thư nạt nộ hét trong làn nước mắt.
- Em không được đi về phía trước đó nữa, vừa tối vừa vắng thế này rất nguy hiểm.
- Nguy hiểm hay không là chuyện của em, không liên quan gì tới anh.
- Sao em lại giận dỗi như trẻ con vậy? Anh đã nói em ngồi đợi anh, sao em lại bỏ đi một mình? Công việc đó là trách nhiệm của anh, có phải em nên thông cảm cho anh không? Anh đang hối hả làm cho xong thì nghe các bạn nói gặp em lang thang một mình. Anh hốt hoảng không kịp nói lời nào vội chạy đi tìm em, bỏ ngang công việc dang dở cho mọi người. Dù có giận anh, em cũng không thể không phân biệt nguy hiểm như thế. Lỡ em có gì thì làm sao anh sống nỗi. - Nam Phong lớn giọng nói.
Kỳ Thư vẫn không nghe thấu, gào khóc uất ức:
- Anh bảo em chờ, em đã chờ anh bao lâu rồi anh biết không? Chờ mãi từ lúc đầu hôm cho đến khi tối hẳn, sắp đến giờ tập trung cũng không thấy anh đâu. Em hiểu đó là trách nhiệm của anh nên nhẫn nại chờ đợi. Nhưng thời gian cứ trôi lòng em như lửa thiêu đốt. Em không suy nghĩ được gì cứ bước đi trong bức bối rồi đi xa mãi lúc nào không hay. Đến khi gặp một người đàn ông giữa không gian tối mịt không một bóng người, em đã kinh sợ đến mức nào anh biết không? Em thậm chí đã nghĩ đến cái chết nếu không thể thoát thân. Bây giờ anh còn ở đây lớn tiếng với em.
- Anh xin lỗi! Anh cũng vì quá hoảng sợ nên mất bình tĩnh.
Nam Phong ân hận ôm lấy cô. Kỳ Thư giằng mạnh, cuồng chạy không nghe lời phân trần của anh. Nam Phong không thể kiềm chế được, bước thẳng đến bế gọn cô lên tay. Đôi chân cô vẫy đạp giãy giụa, hai tay xô đánh túi bụi vào mặt và người anh. Gương mặt anh thấm những cơn mưa đòn và cả những hạt mưa của trời đất. Anh không màng đoái hoài đến điều đó, càng bế chặt cô đi nhanh về phía trước bỏ lại sau lưng khoảng xa xăm không rõ. Mỗi bước chân anh càng nhanh hơn thì cô càng vùng vẫy và quơ đánh anh mạnh hơn. Nam Phong không do dự, cúi xuống hôn lên môi cô bất chấp bị cô quơ đánh tới tấp. Cô càng đánh càng đẩy ra anh lại càng cuốn lấy môi cô mãnh liệt vừa bước nhanh hơn, xa hơn, dứt khoát hơn. Sự chống cự yếu ớt dần! Cô dịu đi bé bỏng trên tay anh, quàng hai tay qua cổ anh rồi dần đáp lại môi hôn anh ngây ngất thật sâu, thật lâu. Mưa vẫn lây rây, gió vẫn thun thút lạnh buốt, sóng vẫn vỗ bờ rì rầm như họ vẫn đắm say quyện hòa trong nhau..
Anh đặt cô xuống, ánh mắt trao nhau nồng đượm không cần nói điều gì. Hai bàn tay đan từng ngón vào nhau siết chặt chạy về phía xa nơi chỉ có hai người, bước chân như bay trong rập rờn hạnh phúc. Họ ôm siết nhau, nụ hôn đắm đuối cuộn trào hơn cả những đợt sóng dập ngoài khơi trùng điệp rồi dần hạ gối quỳ xuống trước biển. Kỳ Thư khẽ nghiêng đầu về bên trái, Nam Phong khẽ nghiêng đầu về ngược lại để lấp đầy mọi khoảng trống rồi dần tựa lưng cô lên bờ cát dài ươn ướt, bờ môi vẫn trong nhau không rời. Hơi nóng tỏa ra từ người anh làm mồ hôi rịn ướt vầng trán bướng bỉnh của cô. Bàn tay cô nắm chặt vào lớp cát. Những hạt cát rơi qua khe ngón tay rồi cô lại bấu víu vào nó. Nam Phong vuốt ve bờ vai, mơn man xuống cánh tay, mở từng ngón tay đang nắm chặt của cô và đan những ngón tay anh vào tay cô thổn thức si mê. Anh đặt tay cô vòng lên lưng anh rồi hôn cuồng si lên khắp gương mặt, lên tai cô. Trong vô thức, cô nâng cằm lên. Anh nâng niu hôn lên chiếc cổ thon thả trắng ngà của cô, tay cô cấu nhẹ vào lưng anh. Anh rậm rật cởi cút áo trên cùng của cô, hơi thở dập dồn hôn lên bờ vai trắng ngần mềm mại. Vòm ngực cô nhấp nhô dưới lớp áo ươn ướt, thấp thoáng khe suối khiến anh điên dại. Anh chợt nhớ đến lời cô, siết chặt lòng bàn tay kìm nén khát khao rạo rực, cài lại cút áo rồi nâng người cô ngồi vỏn vẹn trong lòng anh tình tự:
- Anh yêu em nhất trên đời này. Cuộc đời anh không thể yêu điên đảo một người con gái nào khác ngoài em được! Em biết không, chạy tìm em không thấy, lồng ngực anh căng siết không thở nổi? Chưa bao giờ anh biết cảm giác đó. Anh vừa chạy vừa gọi em liên tục. Em không nhấc máy, anh như sắp chết vậy.
Kỳ Thư chu môi phụng phịu rồi giật mình sờ tay vào túi quần, không biết đã đánh rơi điện thoại ở đâu. Cô nhỏm dậy đi tìm thì anh níu lại:
- Mặc kệ nó đi em. Hôm nay vắng lắm, một lát vào mình tìm luôn nhé. Ngồi ngoan ở đây cho anh!
Anh hôn lên vầng trán ngang bướng của cô. Anh đã chờ đợi khoảnh khắc này suốt thời gian qua với bao ý định nhưng lúc nãy hoảng quá anh chỉ kịp vớ lấy cây sáo. Kỳ Thư cuộn tròn trong lòng anh nũng nịu, hướng mắt ra biển khơi mịt mù, sóng trập trùng dâng cao, mưa lắc rắc hòa cùng tiếng sáo dìu dặt của Nam Phong. Thi thoảng anh nhìn sâu vào đáy mắt cô đượm đà, những phút giây đẹp đẽ này thắp sáng ước mơ của cuộc đời anh. Những nụ cười, giọt nước mắt, một cái cau mày hay cúi mặt, một làn hơi thở thoảng nhẹ hay cái chạm tay rất khẽ của cô.. đều làm nên một Nam Phong rất mới mẻ mà vô cùng chân thực. Điện thoại rung lên, họ nhìn nhau mỉm cười. Vì không muốn lãng phí thời gian bên cô nên anh đã cố tình không nghe máy dù rất nhiều cuộc gọi. Cô giục anh chạy vào vừa gọi tìm điện thoại của cô. Anh nhặt nó lên, lau sạch cát bẩn và nước mưa rồi rù rì:
- Nếu lát nữa có ai tỏ ra khó chịu hoặc nói điều gì không hay thì em đừng buồn nhé!
Anh cõng cô chạy thật nhanh. Gần đến nơi, anh đặt cô xuống và dặn dò trấn an cô lần nữa. Kỳ Thư không dám nhìn quanh nhưng có thể cảm nhận bao ánh nhìn khó chịu và trách móc đang hướng về hai người. Mắt Thương đỏ hoe như vừa mới khóc còn mọi người ngồi bên chia sẻ. Nam Phong bước vào khu vực chuẩn bị, Quân đùng đùng quát tháo rồi bước ra với vẻ mặt hầm hừ. Tất cả đã sẵn sàng chỉ còn đợi Nam Phong để bắt đầu. Trời mưa dày hơn, mọi người tập trung ngồi khắp trước mái hiên.
- Con bé này đi vào trong kia mà đứng, mưa tạt ướt hết bệnh nữa bây giờ. - Quân húc hắc nói.
- Xin lỗi anh! - Kỳ Thư thành khẩn nói.
- Không có gì, chỉ khổ thân anh thôi. Tại hai đứa bây mà anh bị giận.
Quân khổ não nói rồi bước qua chỗ Thương nài nỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.