Chương 23: Mũi né – Truy tìm kho báu
Xương Rồng Tím
18/01/2023
Nam Phong phổ biến nội dung chương trình. Mọi người di chuyển ra giữa sân khởi động theo tiếng nhạc. Ban đầu ai cũng gượng gạo nhưng một lúc sau thì bắt đầu đùa giỡn. Nam Phong với Quân thổi sáo và đánh đàn cho các bạn hò hát, một nhóm khác múa phụ họa làm không khí náo nhiệt hẳn lên, cứ thế đến khi mọi người hoàn toàn thả lỏng. Vài anh chị tò mò đề nghị Kỳ Thư hát vì đã nghe nhiều về cô. Cô hồi hộp nhìn quanh nhưng không dám từ chối. Giọng buồn da diết của cô khiến không khí trầm lắng nhưng mọi người dường như dịu lại. Khách du lịch nghe tiếng hát của cô liền ngỏ ý mời cô hát tặng. Mọi người hào hứng cổ vũ nồng nhiệt.
Dương tiếp tục phổ biến thể lệ trò chơi lớn. Kỳ Thư đang chăm chú lắng nghe thì Nam Phong ân cần mặc chồng thêm áo của anh vào cho cô đỡ lạnh làm mọi người nhìn lom lom khiến cô không dám ngẩng lên nhìn ai. Mưa dai dẳng không ngớt. Hiệu lệnh vang lên, các đội nhận mật mã rồi nhanh chóng di chuyển. Đội Nam Phong vẫn là đội sau cùng. Đội chơi phải chạy đến chân đồi, trèo qua bức tường chắn cát cao hơn hai mét rồi vượt qua đồi cát leo lên đỉnh đồi và men theo đường mòn đi đến trạm tiếp theo.
Trời mưa rả rích cộng thêm cát và bụi đất theo nước mưa từ trên đồi chảy xuống lòng đường nhếch nhác, trơn trượt. Ánh đèn đường loe loét mờ đục trong màn mưa. Một bên biển mênh mông dậy sóng, một bên núi đồi dốc đứng um tùm chỉ cách nhau bởi con đường lộ quanh co, nhô lên lõm xuống. Thỉnh thoảng xe chạy qua làm cả đội dừng lại. Ban đầu ai nấy cúm rúm vì lạnh, chạy được một lúc mồ hôi vã ra nóng ran mà mặt mũi tái mét. Lúc thì đồng đội có người bị sốc bụng, có người trượt ngã, lúc phải đứng lại thở lấy sức. Bảng đồi hiện ra trước mặt, cả đội thở hổn hển, xốc xếch nhìn nhau. Các bạn nam chia ra, một nửa làm thang cho các bạn nữ, một nửa trèo lên trước rồi kéo các bạn nữ lên. Trầy trật một lúc lâu cả đội mới trèo qua được bức tường chắn cát.
Đứng trên mép tường chênh vênh, nhìn lên đồi dốc thẳng đứng, cát đổ xuống phủ lên bàn chân không ngừng trồi sụt. Mọi người bàn nhau dàn thành hàng ngang xen kẻ nam nữ dắt dìu nhau bước từng bước cẩn trọng. Nếu lỡ trượt xuống bị đập vào tường cũng đủ làm bị thương còn không may văng ra ngoài vách tường rớt xuống đường thì nguy hiểm cả tính mạng vì bên dưới là tuyến đường xe lưu thông. Cả đội tập trung cao độ, chân bước lên thì cát trôi sụt xuống. Một thành viên lảo đảo sắp bật ngả liền được nắm giữ lại. Trèo lên cao hơn nữa thì người khác bị trượt xuống, hai bạn nam lần theo đỡ dậy.
- Các bạn nam chia ra hai nhóm, một nhóm đi trước kéo các bạn nữ, một nhóm đi sau nếu có ai bị trượt còn chụp lại kịp. – Nam Phong nói trong hơi gió thốc.
Một số bạn hoang mang nản lòng đòi bỏ cuộc. Mưa vẫn rơi đều khiến cát trôi xuống mạnh hơn. Các bạn nam cẩn thận mò mẫm từng bước rồi chật vật dìu đỡ các bạn nữ. Vài bụi cỏ dại mọc rải rác bị bật phăng cả rễ. Leo lên được một đoạn thì cả đội dừng lại thở, cảm giác như đứng giữa mặt phẳng nghiêng chông chênh chuyển động quay cuồng. Hai chân Kỳ Thư co cứng sụp xuống, Nam Phong ở ngay sau lưng dìu đỡ cô dậy. Cô dặn lòng không thể để anh tiếp tục khó xử vì cô. Càng lên cao dốc càng thẳng đứng khiến ai nấy xây xẩm rụng rời. Các bạn nam vất vả liên tục nâng đỡ các bạn nữ. Lên đến đỉnh đồi, mọi người nằm vật ra la liệt, thở hộc hà hộc hệch. Bên trên là con đường mòn hẹp, tối mịt dẫn vào bìa rừng rậm rạp. Từ trên đỉnh đồi có thể thấy cả thành phố và biển bao la mờ ảo lung linh. Tiếng bạn nào đó cảm thán khiến đồng đội sực nức phấn chấn. Kỳ Thư cũng lồm cồm đứng dậy, một màu đen kịt giăng kín trước mắt cô. Cô cảm nhận như thể đang giải phóng tất cả năng lượng còn lại trong người. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cô tận dụng hết sinh lực và nhận thức còn sót lại vịn vào cánh tay Nam Phong nhưng nó chỉ kịp phớt hờ qua tay áo anh. Khẽ chạm như làn gió nhưng nó vẫn khiến anh quay lại. Đúng lúc đó, toàn thân Kỳ Thư đang rơi tự do. Nam Phong bất thần chụp lấy cô, cát dưới chân dạt ra sụt xuống. Anh ôm chặt cô lăn cuộn mấy vòng rồi cố bám níu vào những bụi cỏ dại khiến cả đội bàng hoàng. Các bạn nam liền tủa ra trượt bám xuống cố giữ lấy hai người, cát sụt xuống từng mảng. Nam Phong nâng mặt Kỳ Thư lên, vỗ nhè nhẹ hai bên má, thống thiết gọi tên cô. Kỳ Thư im lịm bất động, toàn thân lạnh ngắt khiến đầu óc anh như nổ tung.
- Bây giờ phải tìm chỗ bằng phẳng để Thư nằm ra mới được. – Quân hét lớn.
- Nhưng đưa lên hay đưa xuống? Phía dưới xa quá cũng không có chỗ bằng phẳng, phía trên thì khó đi. – Bạn nam hoang mang nói.
- Dù sao cũng phải để Thư tỉnh lại mới đưa xuống được. – Nam Phong gào lên.
Nam Phong lập tức bế Kỳ Thư lên tay, các bạn nam đỡ quanh hai người. Họ căng thẳng dò dẫm từng bước trong khi cát theo mưa sụt lở xuống càng mạnh. Các bạn nữ dõi theo mếu máo. Mỗi bước di chuyển loạng choạng lảo đảo, khi lên cao càng khiến mọi người không dám thở. Nam Phong đặt Kỳ Thư xuống khoảng đất bằng nhỏ hẹp, tựa đầu và lưng cô vào người anh. Bạn nam cởi áo khoác ngoài che bớt mưa rơi xuống người cô. Nam Phong vẫn gọi cô thê thiết. Các bạn nữ sụt sùi khóc càng khiến mọi người rối ruột. Họ cố xoa tay chân và hai bên vai sưởi ấm cho cô. Cảm giác bất lực xé tan Nam Phong. Vừa mới đây thôi anh đã kinh sợ hãi hùng vì không tìm thấy cô, giờ cô nằm trong vòng tay anh bất tỉnh khiến anh quẩn trí muốn phát điên. Cô vốn đã yếu ớt, lẽ ra anh không nên để cô tham gia trò chơi này. Anh biết cô áy náy với mọi người nên đã cố gắng hết sức. Anh tự trách bản thân, anh không muốn quan tâm đến việc người khác nghĩ gì, cũng chẳng muốn làm một bí thư mẫu mực nghiêm nghị trong mắt mọi người nữa. Có lẽ ngay thời khắc anh bỏ tất cả để chạy đi tìm cô ngoài bãi biển đã thể hiện rất rõ điều đó rồi. Vài phút trôi qua, đôi mắt cô hấp háy yếu ớt, chỉ thoáng nhìn Nam Phong một cách mơ hồ rồi khép lại. Nam Phong vỡ òa sung sướng, đồng đội cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Cố gắng chút nữa nghe em. Bây giờ anh sẽ đưa em về! - Nam Phong thì thầm vào tai cô.
- Bây giờ các bạn nam sẽ đưa Thư xuống trước. Các bạn nữ ở đây đợi. Mọi người sẽ quay lại liền được chưa? - Quân sốt sắng nói.
Chợt tiếng Dương từ phía sau hét lớn giục cả đội năng nổ lên vì hai đội kia đã đua sắp tới đích. Nam Phong nhất quyết dừng cuộc chơi mặc cho Dương gay gắt trách cứ.
Dương tiếp tục phổ biến thể lệ trò chơi lớn. Kỳ Thư đang chăm chú lắng nghe thì Nam Phong ân cần mặc chồng thêm áo của anh vào cho cô đỡ lạnh làm mọi người nhìn lom lom khiến cô không dám ngẩng lên nhìn ai. Mưa dai dẳng không ngớt. Hiệu lệnh vang lên, các đội nhận mật mã rồi nhanh chóng di chuyển. Đội Nam Phong vẫn là đội sau cùng. Đội chơi phải chạy đến chân đồi, trèo qua bức tường chắn cát cao hơn hai mét rồi vượt qua đồi cát leo lên đỉnh đồi và men theo đường mòn đi đến trạm tiếp theo.
Trời mưa rả rích cộng thêm cát và bụi đất theo nước mưa từ trên đồi chảy xuống lòng đường nhếch nhác, trơn trượt. Ánh đèn đường loe loét mờ đục trong màn mưa. Một bên biển mênh mông dậy sóng, một bên núi đồi dốc đứng um tùm chỉ cách nhau bởi con đường lộ quanh co, nhô lên lõm xuống. Thỉnh thoảng xe chạy qua làm cả đội dừng lại. Ban đầu ai nấy cúm rúm vì lạnh, chạy được một lúc mồ hôi vã ra nóng ran mà mặt mũi tái mét. Lúc thì đồng đội có người bị sốc bụng, có người trượt ngã, lúc phải đứng lại thở lấy sức. Bảng đồi hiện ra trước mặt, cả đội thở hổn hển, xốc xếch nhìn nhau. Các bạn nam chia ra, một nửa làm thang cho các bạn nữ, một nửa trèo lên trước rồi kéo các bạn nữ lên. Trầy trật một lúc lâu cả đội mới trèo qua được bức tường chắn cát.
Đứng trên mép tường chênh vênh, nhìn lên đồi dốc thẳng đứng, cát đổ xuống phủ lên bàn chân không ngừng trồi sụt. Mọi người bàn nhau dàn thành hàng ngang xen kẻ nam nữ dắt dìu nhau bước từng bước cẩn trọng. Nếu lỡ trượt xuống bị đập vào tường cũng đủ làm bị thương còn không may văng ra ngoài vách tường rớt xuống đường thì nguy hiểm cả tính mạng vì bên dưới là tuyến đường xe lưu thông. Cả đội tập trung cao độ, chân bước lên thì cát trôi sụt xuống. Một thành viên lảo đảo sắp bật ngả liền được nắm giữ lại. Trèo lên cao hơn nữa thì người khác bị trượt xuống, hai bạn nam lần theo đỡ dậy.
- Các bạn nam chia ra hai nhóm, một nhóm đi trước kéo các bạn nữ, một nhóm đi sau nếu có ai bị trượt còn chụp lại kịp. – Nam Phong nói trong hơi gió thốc.
Một số bạn hoang mang nản lòng đòi bỏ cuộc. Mưa vẫn rơi đều khiến cát trôi xuống mạnh hơn. Các bạn nam cẩn thận mò mẫm từng bước rồi chật vật dìu đỡ các bạn nữ. Vài bụi cỏ dại mọc rải rác bị bật phăng cả rễ. Leo lên được một đoạn thì cả đội dừng lại thở, cảm giác như đứng giữa mặt phẳng nghiêng chông chênh chuyển động quay cuồng. Hai chân Kỳ Thư co cứng sụp xuống, Nam Phong ở ngay sau lưng dìu đỡ cô dậy. Cô dặn lòng không thể để anh tiếp tục khó xử vì cô. Càng lên cao dốc càng thẳng đứng khiến ai nấy xây xẩm rụng rời. Các bạn nam vất vả liên tục nâng đỡ các bạn nữ. Lên đến đỉnh đồi, mọi người nằm vật ra la liệt, thở hộc hà hộc hệch. Bên trên là con đường mòn hẹp, tối mịt dẫn vào bìa rừng rậm rạp. Từ trên đỉnh đồi có thể thấy cả thành phố và biển bao la mờ ảo lung linh. Tiếng bạn nào đó cảm thán khiến đồng đội sực nức phấn chấn. Kỳ Thư cũng lồm cồm đứng dậy, một màu đen kịt giăng kín trước mắt cô. Cô cảm nhận như thể đang giải phóng tất cả năng lượng còn lại trong người. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cô tận dụng hết sinh lực và nhận thức còn sót lại vịn vào cánh tay Nam Phong nhưng nó chỉ kịp phớt hờ qua tay áo anh. Khẽ chạm như làn gió nhưng nó vẫn khiến anh quay lại. Đúng lúc đó, toàn thân Kỳ Thư đang rơi tự do. Nam Phong bất thần chụp lấy cô, cát dưới chân dạt ra sụt xuống. Anh ôm chặt cô lăn cuộn mấy vòng rồi cố bám níu vào những bụi cỏ dại khiến cả đội bàng hoàng. Các bạn nam liền tủa ra trượt bám xuống cố giữ lấy hai người, cát sụt xuống từng mảng. Nam Phong nâng mặt Kỳ Thư lên, vỗ nhè nhẹ hai bên má, thống thiết gọi tên cô. Kỳ Thư im lịm bất động, toàn thân lạnh ngắt khiến đầu óc anh như nổ tung.
- Bây giờ phải tìm chỗ bằng phẳng để Thư nằm ra mới được. – Quân hét lớn.
- Nhưng đưa lên hay đưa xuống? Phía dưới xa quá cũng không có chỗ bằng phẳng, phía trên thì khó đi. – Bạn nam hoang mang nói.
- Dù sao cũng phải để Thư tỉnh lại mới đưa xuống được. – Nam Phong gào lên.
Nam Phong lập tức bế Kỳ Thư lên tay, các bạn nam đỡ quanh hai người. Họ căng thẳng dò dẫm từng bước trong khi cát theo mưa sụt lở xuống càng mạnh. Các bạn nữ dõi theo mếu máo. Mỗi bước di chuyển loạng choạng lảo đảo, khi lên cao càng khiến mọi người không dám thở. Nam Phong đặt Kỳ Thư xuống khoảng đất bằng nhỏ hẹp, tựa đầu và lưng cô vào người anh. Bạn nam cởi áo khoác ngoài che bớt mưa rơi xuống người cô. Nam Phong vẫn gọi cô thê thiết. Các bạn nữ sụt sùi khóc càng khiến mọi người rối ruột. Họ cố xoa tay chân và hai bên vai sưởi ấm cho cô. Cảm giác bất lực xé tan Nam Phong. Vừa mới đây thôi anh đã kinh sợ hãi hùng vì không tìm thấy cô, giờ cô nằm trong vòng tay anh bất tỉnh khiến anh quẩn trí muốn phát điên. Cô vốn đã yếu ớt, lẽ ra anh không nên để cô tham gia trò chơi này. Anh biết cô áy náy với mọi người nên đã cố gắng hết sức. Anh tự trách bản thân, anh không muốn quan tâm đến việc người khác nghĩ gì, cũng chẳng muốn làm một bí thư mẫu mực nghiêm nghị trong mắt mọi người nữa. Có lẽ ngay thời khắc anh bỏ tất cả để chạy đi tìm cô ngoài bãi biển đã thể hiện rất rõ điều đó rồi. Vài phút trôi qua, đôi mắt cô hấp háy yếu ớt, chỉ thoáng nhìn Nam Phong một cách mơ hồ rồi khép lại. Nam Phong vỡ òa sung sướng, đồng đội cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Cố gắng chút nữa nghe em. Bây giờ anh sẽ đưa em về! - Nam Phong thì thầm vào tai cô.
- Bây giờ các bạn nam sẽ đưa Thư xuống trước. Các bạn nữ ở đây đợi. Mọi người sẽ quay lại liền được chưa? - Quân sốt sắng nói.
Chợt tiếng Dương từ phía sau hét lớn giục cả đội năng nổ lên vì hai đội kia đã đua sắp tới đích. Nam Phong nhất quyết dừng cuộc chơi mặc cho Dương gay gắt trách cứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.