Kí Ức Tuổi Thanh Xuân

Chương 1

Mây

26/11/2018

Thoang thoảng mùi hương hoa tím buồn ...

Bâng khuâng một chút chiều lay động

Trầm lắng tâm tư mọi nỗi niềm

Cho ta gởi hết niềm tâm sự

Hoa khởi cùng ta khúc nhạc sầu...

Một khu vườn hoa oải hương tỏa đầy hương thơm. Ở đâu đó trong không gian này, một cô gái đang nằm trên vườn hoa oải hương trong giấc mơ, ánh mắt nâu buồn nhìn về nơi nào đó xa xăm vô tận trên bầu trời cao, nét mặt cô lạnh buồn không một chút cảm xúc, trên tay cầm một cành hoa oải hương đang nghĩ một điều gì đó chưa thực hiện được.

Cuộc sống của cô như một sự ràng buộc ngay cả chính bản thân cô còn không thoát được và cô luôn ảo tưởng về một giấc mơ khó thực hiện. Cô luôn chờ đợi một điều gì đó, chờ đợi một bàn tay kéo mình ra khỏi cuộc sống đầy tẻ nhạt.

Tan biến dần trong màn sương, cô phải tìm lại chính bản thân mình dù hy vọng chỉ nhỏ nhoi như một tia sáng. Chỉ cần nghĩ về nó thôi, cô sẽ tìm thấy bản thân mình. Khi siết chặt đôi tay lại để bay lên trời cao kia, cô cảm giác rằng cô sẽ chạm tới nó. Những ngày mà cô chờ đợi, liệu đã gần nhau chưa? Cô có thể vẽ nó lên bầu trời kia. Hãy dang rộng đôi cánh cho đến tận giây phút cuối cùng. Hãy lắng nghe tiếng gọi của con tim, khép đôi mi lại để có thể vươn tới những giấc mơ. Một thế giới mà cô chưa từng đặt chân đến sẽ hiện hữu ngay trước mắt cô. Vào một ngày nào đó, bằng chính đôi chân của mình cũng như những ánh nhìn thu hút bị đánh cắp.

Cô hằng mong mỏi bỗng nhiên được đặt chân lên mảnh đất xa lạ kia và tại điểm kết thúc, với một tiếng thở thật nhẹ nhõm. Nếu cô rời đi bây giờ liệu có phải rất tốt? Mọi thứ cô trông thấy đều quá đỗi tuyệt vời, trái tim trong sáng nơi cô lại loạn nhịp và ánh sáng nơi ấy yếu ớt dần trước mắt cô đó là lí do cô lại trở nên do dự như vậy. Cô cần một bàn tay kéo cô ra khỏi đây cuộc sống đầy tăm tối.

Cô đang chìm dần trong một giấc mộng đẹp chợt một cảnh tàn khốc xuất hiện, những dòng máu tươi tuôn chảy, một người phụ nữ với nét mặt đau đớn đến tột cùng trong bộ dạng thê thảm khi bị một thanh niên đâm những nhát dao liên tục vào người và cùng chung số phận với bà là chồng của bà cũng có một cái chết thê thảm.

Cảnh tượng đó đã đâm vào ngay mắt cô và cô định chạy trốn khỏi bàn tay sát nhân đó không ai khác chính là người anh trai cùng cha khác mẹ. Anh ta đã nhốt cô vào một căn phòng tối tăm, giam hãm cô không cho cô tiếp xúc với bất kì ai. Cô không thể nào thoát ra khỏi giấc mơ này, cô sợ kẻ sát nhân đó nên cô cứ chạy và chạy...

Không chỉ sợ kẻ sát nhân đó cô còn phải trốn chạy khỏi tên gia sư trẻ kia mang đầy toan tính nhưng lại yêu thương cô thực sự. Cô bị đắm chìm trong cõi mơ này đã quá lâu, cô không thể mở mắt, giờ cô chỉ biết chờ đợi ai đó đánh thức cô dậy để trả thù người anh trai độc ác kia.

Trong giấc mơ này, cô cố tìm ra lối thoát nhưng xung quanh chỉ là những tấm kính. Hôm nay là ngày thứ 1095, cô bị nhốt trong phòng kính này. Năm đầu tiên... cô đã tự hứa sẽ hậu thưởng cho bất kỳ ai có gọi cô tỉnh dậy dù là chuyện gì đi chăng nữa. Năm tiếp theo cô hứa rằng cô sẽ cầu nguyện cho bất kỳ ai để cô chết đi dù làm chuyện gì chỉ cần kết thúc sự đau đớn này. Sau năm thứ ba nếu có tỉnh lại cô sẽ đi giết bất cứ người nào nhốt cô ở đây và bắt ai ở phe của họ.Và người đầu tiên cô thấy trong ba năm... là cô tự hỏi không biết là ai? Chẳng qua chỉ là trong giấc mơ cô nhìn thấy một chàng trai đang cố cứu lấy cô không muốn cô tự tử nhưng chẳng thể nào nhìn thấy mặt. Chính vì điều này đã ý thức cô cố gắng vực dậy.

Tút... tút... tút...

Thân thể cô run lên, những tiếng kêu từ chiếc máy kiểm tra toàn bộ cơ thể của cô. Nó liên tục hiện lên chữ cảnh báo trên màn hình. Và rồi cô chợt mở mắt, ánh mắt nâu không một tia cảm xúc hoàn toàn lạnh lẽo.

Nghe thấy tiếng cảnh báo, Hoàng An guồng chân chạy vào phòng chăm sóc bí mật.

Dương Hoàng An, 26 tuổi, tốt nghiệp trường Đại học công nghệ thông tin chuyên về lập trình, nổi tiếng với sự thông minh và học giỏi nhưng mang vẻ toan tính và bí hiểm. Anh là con trai của chủ tịch tập đoàn Hoàng Dương có thế lực mạnh về lĩnh vực kinh tế. Anh yêu thầm cô đã lâu vì cô có một vẻ đẹp riêng biệt khiến anh bị thu hút. Nhưng đổi lại tình yêu của anh là một sự thờ ơ, lạnh nhạt. Anh vốn là gia sư của cô ba năm trước.



Vừa chạy vào trong, Hoàng An bất ngờ khi không thấy cô nằm trên giường bệnh, nét mặt vô cùng lo lắng. Anh nhìn ngó xung quanh rồi chạy tới giường bệnh thì vô tình nhìn thấy dưới nền có vết máu tươi cùng với những mảnh vỡ, những cành hoa oải hương dập nát.

Bộp

Hoàng An giật mình và ngạc nhiên khi nhìn thấy bàn tay đầy máu nắm chặt mảnh vỡ trong tay. Cô bám vào thành giường cố gắng đứng dậy, bộ váy trắng bê bết máu, nét mặt tái nhợt và bơ phờ đưa mắt nhìn Hoàng An.

Tiểu thư Khả Hân...

Hoàng An thốt ra từng chữ một, anh không ngờ rằng lại có ngày cô tĩnh lại.

Khả Hân 21 tuổi, là một tiểu thư của tập đoàn Kim Thịnh cũng có thế mạnh về kinh tế nhưng chủ yếu nghiêng về lĩnh vực kinh doanh bất động sản và làm chủ các khu resort. Người thừa kế tập đoàn Kim Thịnh trong tương lai.

Hoàng An nhìn mảnh vỡ trong tay Khả Hân định đi tới ngăn cô lại nhưng cô đưa lên mảnh vỡ kề lên cổ rồi gầm giọng nói:

Đừng lại gần đây.

Từng giọt máu trên tay Hân nhỏ xuống nền, nét mặt cô không có gì gọi là sự đau đớn rồi cô ngã phịch xuống nền. Hoàng An vội bế cô lên rồi nhanh chóng đưa cô tới bệnh viện.

Tại bệnh viện.

Khả Hân nằm trên giường bệnh, tay ghim ống truyền dịch. Nét mặt cô có vẻ đã khá hơn nhiều nhưng có vẻ gì đó lạnh lùng, ánh mắt vô cảm nhìn thẳng lên trần nhà. Cô nghĩ nếu như người anh trai độc ác của cô biết cô tỉnh lại thì sẽ tìm mọi cách để cô rơi vào trạng thái hôn mê một lần nữa, tên gia sư kia sẽ bắt cô lấy hắn bằng được. Cô không muốn cuộc đời mình kết thúc tại đây, cô phải thoát khỏi nơi này một cách nhanh nhất có thể.

Hoàng An đứng bên cạnh giường bệnh Khả Hân đang nằm, đưa tay vuốt lấy tóc cô rồi nhìn cô mỉm cười nói:

Tôi đã chờ đợi em suốt ba năm qua, thật vui khi em đã tỉnh lại.

Bỏ bàn tay dơ bẩn của anh ra.

Một giọng nói lạnh lùng khiến người ta phải nổi cáu nhưng đối với Hoàng An là chuyện bình thường vì sự lạnh nhạt của Khả Hân. Anh luôn tìm mọi cách để lấy được tình yêu của cô nhưng quá khó khăn. Anh không bao giờ hiểu được tính cách và con người của cô. Chỉ biết cô là một con người quá đỗi băng giá. Anh thụt tay lại khi nghe lời nói đó. Chợt tiếng chuông điện thoại reo lên, Hoàng An đi ra khỏi phòng nghe máy:

Alo..

Con hãy mau giết chết thằng Dương Anh cho mẹ, ba con sắp về rồi.

Giọng nói của một người đàn bà bên đầu dây.



Con biết rồi thưa mẹ.

Hoàng An tắt máy rồi nhanh chóng rời khỏi bệnh viện sau khi nghe điện thoại. Khả Ngân chớp lấy cơ hội và bỏ trốn. Cô rút ống tiêm truyền dịch ra khỏi tay cố gượng người ngồi dậy. Cô cảm thấy cơ thể mệt nhừ, tay chân tê cứng không thể đi nổi nhưng cô cố gắng rời khỏi giường để đi khỏi đây. Cô không muốn bị nhốt trong lồng kính lần nào nữa, một lần quá đủ rồi.

...

Tại cánh đồng hoa oải hương.

Mùa hè đến là lúc những cánh hoa oải hương cùng nhau nở rộ tạo nên một mê cung màu tím huyền bí và thơm ngát. Bên cạnh cánh đồng hoa còn có một con sông rộng lớn, một nơi ánh mặt trời tỏa sáng tuyệt đẹp.

Đâu đó trong chốn mê cung tím này, một chàng trai hai tay đút vào túi quần đang sải bước chân trên con đường mòn đi về căn nhà gỗ của riêng mình. Anh chỉ đơn giản mặc trên mình chiếc áo sơ mi trắng cùng với quần kaki đen không bỏ thùng đi đôi giày thể thao trắng mà vẫn toát lên một vẻ nam tính. Mái tóc layer màu đen bay lòa xòa trong gió, ánh mắt đen huyền không một tia cảm xúc gì, nét mặt lạnh lùng hiện lên một vẻ đẹp của một vị thần phương đông.

Anh là Dương Anh, 23 tuổi, là người thừa kế tập đoàn Hoàng Dương tương lai. Cuộc sống của anh vốn là một cuộc sống trong giới thượng lưu nhưng cậu đã không được hưởng cuộc sống đó. Anh đã phải sống tự lập một mình từ chính đôi bàn tay của mình gây dựng lên và được sự nâng đỡ của người cha nuôi trong nhà thờ với quản gia.

Anh là con trai thứ hai của chủ tịch Dương Hoàng Dương được nhiều người quý trọng và đặt quyền thừa kế lên cậu. Nhưng khi điếc được điều đó, người mẹ kế của anh đã tàn nhẫn đuổi cậu ra khỏi biệt thự lúc 12 tuổi, nhẫn tâm giết chết người mẹ yêu quý của anh. Anh định nói sự thật cho ba mình biết nhưng hi vọng cuối cùng dập tắt khi bà mẹ kế nói chính ba của anh ruồng bỏ anh vì sinh ra từ một người đàn bà thấp hèn.

Dương Anh hận tất cả những người trong gia đình của ông ta, hận người sinh ra mình để rồi bỏ mình anh trong cuộc sống đầy cô đơn và đau khổ. Anh mang mối hận thù này trong lòng và tự hứa với bản thân của mình rằng sẽ khiến các người đó phải trả giá để rửa mối oan cho mẹ của mình. Nơi anh đang sống chính là một thiên đường màu đen, cậu không thể tìm kiếm cho mình một con đường để đi.

Trong đầu anh suy nghĩ đơn giản chỉ là đến một nơi không chút ánh sáng, âm thanh vang lại là tiếng súng. Tiếng gào thét vang vọng dưới bầu trời mù tịt. Toàn thân và tâm trí lạnh như băng, cậu vẫn tiếp tục chạy cho đến khi sức cùng lực kiệt.

Dù đưa tay ra mà không ai nắm lấy cũng không sao. Dù cho không thể dừng lại, dù có bị thương thêm nữa, cậu sẽ không bao giờ gục ngã cho đến khi chết. Một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi cứ chạy miết không ngừng nghỉ dường như chỉ thấy đường lầy trước mắt.

Anh vẫn cứ tin như thế, tỉnh táo lại, hãy tỉnh táo lại đi. Mọi thứ đang trở nên mơ hồ dù có đánh mất mục tiêu anh vẫn nghe thấy tiếng ai đó đang gọi anh. Dù như thế, lý do anh vẫn sống giữa hiểm nguy cấp bách niềm thảnh thơi duy nhất anh đã kiếm tìm. Dù chỉ một tia hi vọng nhỏ nhoi chính là ai đó. Nơi đây là thiên đường đen, đỏ và đen, quạ ơi mau kêu lên như thể không có ngày mai. Hôm nay hãy sống một ngày cuối, đừng thử thách anh nữa đã đủ rồi, như vậy vẫn chưa thể dừng lại được sao? Nước mắt anh không thể rơi hơn nữa, cầu xin Người đừng thử thách anh thêm nữa. Nói rằng cuộc sống được chia đều công bằng cho tất cả, cớ sao chỉ dành cho anh những gì tàn nhẫn như thế này, dù không thể nở nụ cười hạnh phúc như bao người khác, chỉ cần cho anh một lí do.

Dương Anh cứ thế chậm rãi bước đi, sẽ không có ai biết được sự bất lực trong con người anh. Bao năm qua, anh sống với cái vỏ bọc lạnh lùng không nở một nụ cười trên môi, trái tim đã hóa đá. Anh biết con người vô cảm chỉ biết bản thân mình là bị xã hội loại bỏ nhưng biết làm sao đây khi không một ai giúp được anh. Anh đứng lại gần bờ sông, cầm lấy hòn đá nhỏ ném xuống hồ.

Ở phía sau lưng anh cách một khoảng khá gần, có một chiếc xe ô tô màu đen đang bắt đầu lăn bánh và tăng tốc độ. Và...

Rầm.

Dương Anh bị chiếc xe ô tô tông mạnh ngã xuống sông, chiếc xe đó nhanh chóng phóng đi nhanh khỏi đây.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Kí Ức Tuổi Thanh Xuân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook