Chương 2
Mây
26/11/2018
Tại dinh thự Hoàng Dương.
Một dinh thự rộng lớn nằm ngoài vùng ngoại ô thành phố, được thiết kế dạng hình hộp chia làm nhiều khu khác nhau. Vệ sĩ đứng canh gác nghiêm ngặt ở trước cổng, có cả camera giám sát, thiết lập an ninh bảo mật vô cùng tối tân.
Chiếc xe ô tô đen dừng lại trước cổng, Hoàng An từ trên xe bước xuống đi vào trong sự cúi đầu chào của vệ sĩ. Anh ta đi vào phòng khách ngồi phịch xuống ghế sô pha thở phào một tiếng. Một người phụ nữ trung niên với vẻ mặt quý phái, khoác trên mình bộ váy lông thú đắt tiền ngồi đối diện với đứa con trai của mình, trên tay cầm tách trà thưởng thức từng ngụm một rồi nhếch môi cười nhạt nói:
- Thằng Dương Anh chết chưa?
- Con đã làm theo như lờ của mẹ rồi đó, nó đã chết chìm dưới sông rồi. Bây giờ mẹ có chấp nhận để con lấy tiểu thư Khả Hân không?
Hoàng An nói giọng nghiêm túc.
- Nhưng nó có chịu lấy con không thôi?
Bà nhẹ giọng trả lời rồi đặt tách trà xuống bàn, nét mặt hiện rõ sự độc ác bị che giấu. Đương nhiên, bà sẽ không bao giờ chấp nhận cho con trai bà lấy cô tiểu thư tự cao kia, cư xử với người lớn thô lỗ như thế, coi người khác không ra gì.
- Bằng giá nào con cũng lấy cô ấy, mẹ tự lo liệu mọi chuyện đi.
Dứt lời, Hoàng An đứng phắt dậy đi thẳng về phòng, nét mặt có chút khó chịu và bực tức.Còn bà thì ngồi đó, bà sẽ không bao giờ cho con trai mình lấy Khả hân. Bây giờ bà đang cảm thấy vui sướng khi loại bỏ được cái gai trong mắt khi không còn một kẻ nào dám cướp lấy tài sản của gia tộc nhà họ Dương này. Người thừa kế duy nhất chỉ có đứa con trai yêu của bà là Dương Hoàng An.
...
Chiều.
Khả Hân bước đi một cách nặng nề, cô không biết mình đang đi đâu chỉ thấy xung quanh nguyên một cánh đồng hoa oải hương, bên cạnh là một con sông lớn, không có một căn nhà cũng không thấy một bóng dáng người.
Cô đã hôn mê suốt ba năm không hoạt động tay chân nên đi đứng cảm thấy khó khăn, nét mặt cô hiện rõ vẻ mệt nhừ, bờ môi khô lại tím tái. Tóc đen dài hơn lưng bay lòa xòa trong gió, trên người mặc bộ váy trắng dài mỏng tang, gió lạnh se buốt. Cô cứ thế mà đi không may vấp chân ngã phịch xuống bãi cỏ và cô có cảm giác hình như mình đè lên một thứ gì đó mềm mềm.
Cô cố gắng chống tay ngồi dậy, nét mặt nhăn lại vì đau. Cô thấy có gì đó nhớt nhớt ở tay mình, cô giơ tay lên xem có máu. Chợt cô giật mình lùi ra sau khi thấy có một xác người đang nằm đó, bộ dạng máu me bê bết, chiếc áo sơ mi ướt sũng thắm nguyên một màu đỏ. Cô vô cùng hoảng sợ nhưng cố lấy lại bình tĩnh nhướn người lại gần để xem người đó còn sống hay không.
Cô cố gắng đẩy người đó lên và ngạc nhiên khi nhìn thấy đó là một người thanh niên. Cô đưa tay sờ vào mạch cổ xem còn đập hay không, thật may anh ta vẫn còn sống. Trông nét mặt của người thanh niên này trắng bệch, có vài vết tích trên người giống như bị xe tông trúng.
Cô đơ người nhìn chàng thanh niên này, tự nhiên cô có cảm giác gì đó bị thu hút bởi khuôn mặt đó. Cô lấy tay lau nhẹ đi vết máu đang chảy dài trên gò má của anh.
- Dương Anh?
Khả Hân trầm giọng nói vô tình nhìn thấy có dòng chữ được thêu ở một phía trên áo, cô nghĩ đây là loại áo thiết kế độc quyền.
Bất chợt Dương Anh mở mắt khiến Khả Hân có chút giật mình vội thụt tay lại, giãn căn đồng tử nhìn anh. Anh chống tay ngồi dậy cảm thấy đau khắp cơ thể, mái tóc ướt nước nhỏ vài giọt xuống mặt.
Anh lấy tay ôm đầu lắc mạnh không để ý gì đến người bên cạnh. Khả Hân định chạm vào mặt Dương Anh để lau đi vệt máu cứ chảy ròng xuống thì chợt dừng lại khi nghe anh nói một câu lạnh lùng:
- Đừng chạm vào tôi.
- Chạm rồi thì sao?
Khả Hân bình thản nói, đưa ánh mắt vô cảm nhìn anh.
Dương Anh im lặng không nói gì, gượng người đứng dậy lảo đảo bước đi.
Anh không quan tâm cô gái kia là ai? Tại sao lại có mặt ở nơi hoang vắng này? Giờ anh chỉ nghĩ đơn giản một điều là về nhà, anh biết được người muốn giết anh là ai nhưng đâu có ngờ mạng sống của anh lại lớn như thế. Khả Hân cố gắng nhấc chân đi từng bước một theo sau Dương Anh vì bây giờ cô không biết đi đâu, trời cũng sắp tối rồi nên cô cứ đi theo rồi tính tiếp.
...
Tại biệt thự Lavender.
Minh Khải – con trai của tập đoàn Kim Thịnh, anh trai cùng cha khác mẹ của Khả Hân, hiện đang làm chủ tịch trên danh nghĩa khi chiếm đoạt toàn bộ tài sản của ba mình, trong khi ông không để lại bất cứ thứ gì cho anh ta. Bằng mọi cách anh phải tìm được tài liệu mật của tập đoàn này để làm chủ nó.
Anh ta đang ngồi ở phòng làm việc với sắp giấy tờ chất chồng đang chờ xử lý. Đang mải mê với công việc thì tên quản lý chạy vào với vẻ mặt hớt hãi nói:
- Thưa thiếu gia, tiểu thư Khả Hân trốn mất rồi.
- Sao? Không thể nào. Mau cho người tìm nó ngay lập tức.
Khải bất ngờ khi nghe quản lý nói. Anh ta không ngờ rằng, lại có ngày em gái của mình tỉnh lại sau ba năm hôn mê nằm trên giường. Coi như mọi thứ anh ta bày ra đều đổ vỡ, nếu nó đã tỉnh lại thì sẽ tìm mọi cách lật đổ anh ta ra khỏi đây. Vì anh ta biết toàn bộ tài sản của ba để lại đều cho Khả Hân thừa kế. Anh ta sẽ bất chấp mọi thủ đoạn, kể cả giết chết em gái của mình.
...
Một dinh thự rộng lớn nằm ngoài vùng ngoại ô thành phố, được thiết kế dạng hình hộp chia làm nhiều khu khác nhau. Vệ sĩ đứng canh gác nghiêm ngặt ở trước cổng, có cả camera giám sát, thiết lập an ninh bảo mật vô cùng tối tân.
Chiếc xe ô tô đen dừng lại trước cổng, Hoàng An từ trên xe bước xuống đi vào trong sự cúi đầu chào của vệ sĩ. Anh ta đi vào phòng khách ngồi phịch xuống ghế sô pha thở phào một tiếng. Một người phụ nữ trung niên với vẻ mặt quý phái, khoác trên mình bộ váy lông thú đắt tiền ngồi đối diện với đứa con trai của mình, trên tay cầm tách trà thưởng thức từng ngụm một rồi nhếch môi cười nhạt nói:
- Thằng Dương Anh chết chưa?
- Con đã làm theo như lờ của mẹ rồi đó, nó đã chết chìm dưới sông rồi. Bây giờ mẹ có chấp nhận để con lấy tiểu thư Khả Hân không?
Hoàng An nói giọng nghiêm túc.
- Nhưng nó có chịu lấy con không thôi?
Bà nhẹ giọng trả lời rồi đặt tách trà xuống bàn, nét mặt hiện rõ sự độc ác bị che giấu. Đương nhiên, bà sẽ không bao giờ chấp nhận cho con trai bà lấy cô tiểu thư tự cao kia, cư xử với người lớn thô lỗ như thế, coi người khác không ra gì.
- Bằng giá nào con cũng lấy cô ấy, mẹ tự lo liệu mọi chuyện đi.
Dứt lời, Hoàng An đứng phắt dậy đi thẳng về phòng, nét mặt có chút khó chịu và bực tức.Còn bà thì ngồi đó, bà sẽ không bao giờ cho con trai mình lấy Khả hân. Bây giờ bà đang cảm thấy vui sướng khi loại bỏ được cái gai trong mắt khi không còn một kẻ nào dám cướp lấy tài sản của gia tộc nhà họ Dương này. Người thừa kế duy nhất chỉ có đứa con trai yêu của bà là Dương Hoàng An.
...
Chiều.
Khả Hân bước đi một cách nặng nề, cô không biết mình đang đi đâu chỉ thấy xung quanh nguyên một cánh đồng hoa oải hương, bên cạnh là một con sông lớn, không có một căn nhà cũng không thấy một bóng dáng người.
Cô đã hôn mê suốt ba năm không hoạt động tay chân nên đi đứng cảm thấy khó khăn, nét mặt cô hiện rõ vẻ mệt nhừ, bờ môi khô lại tím tái. Tóc đen dài hơn lưng bay lòa xòa trong gió, trên người mặc bộ váy trắng dài mỏng tang, gió lạnh se buốt. Cô cứ thế mà đi không may vấp chân ngã phịch xuống bãi cỏ và cô có cảm giác hình như mình đè lên một thứ gì đó mềm mềm.
Cô cố gắng chống tay ngồi dậy, nét mặt nhăn lại vì đau. Cô thấy có gì đó nhớt nhớt ở tay mình, cô giơ tay lên xem có máu. Chợt cô giật mình lùi ra sau khi thấy có một xác người đang nằm đó, bộ dạng máu me bê bết, chiếc áo sơ mi ướt sũng thắm nguyên một màu đỏ. Cô vô cùng hoảng sợ nhưng cố lấy lại bình tĩnh nhướn người lại gần để xem người đó còn sống hay không.
Cô cố gắng đẩy người đó lên và ngạc nhiên khi nhìn thấy đó là một người thanh niên. Cô đưa tay sờ vào mạch cổ xem còn đập hay không, thật may anh ta vẫn còn sống. Trông nét mặt của người thanh niên này trắng bệch, có vài vết tích trên người giống như bị xe tông trúng.
Cô đơ người nhìn chàng thanh niên này, tự nhiên cô có cảm giác gì đó bị thu hút bởi khuôn mặt đó. Cô lấy tay lau nhẹ đi vết máu đang chảy dài trên gò má của anh.
- Dương Anh?
Khả Hân trầm giọng nói vô tình nhìn thấy có dòng chữ được thêu ở một phía trên áo, cô nghĩ đây là loại áo thiết kế độc quyền.
Bất chợt Dương Anh mở mắt khiến Khả Hân có chút giật mình vội thụt tay lại, giãn căn đồng tử nhìn anh. Anh chống tay ngồi dậy cảm thấy đau khắp cơ thể, mái tóc ướt nước nhỏ vài giọt xuống mặt.
Anh lấy tay ôm đầu lắc mạnh không để ý gì đến người bên cạnh. Khả Hân định chạm vào mặt Dương Anh để lau đi vệt máu cứ chảy ròng xuống thì chợt dừng lại khi nghe anh nói một câu lạnh lùng:
- Đừng chạm vào tôi.
- Chạm rồi thì sao?
Khả Hân bình thản nói, đưa ánh mắt vô cảm nhìn anh.
Dương Anh im lặng không nói gì, gượng người đứng dậy lảo đảo bước đi.
Anh không quan tâm cô gái kia là ai? Tại sao lại có mặt ở nơi hoang vắng này? Giờ anh chỉ nghĩ đơn giản một điều là về nhà, anh biết được người muốn giết anh là ai nhưng đâu có ngờ mạng sống của anh lại lớn như thế. Khả Hân cố gắng nhấc chân đi từng bước một theo sau Dương Anh vì bây giờ cô không biết đi đâu, trời cũng sắp tối rồi nên cô cứ đi theo rồi tính tiếp.
...
Tại biệt thự Lavender.
Minh Khải – con trai của tập đoàn Kim Thịnh, anh trai cùng cha khác mẹ của Khả Hân, hiện đang làm chủ tịch trên danh nghĩa khi chiếm đoạt toàn bộ tài sản của ba mình, trong khi ông không để lại bất cứ thứ gì cho anh ta. Bằng mọi cách anh phải tìm được tài liệu mật của tập đoàn này để làm chủ nó.
Anh ta đang ngồi ở phòng làm việc với sắp giấy tờ chất chồng đang chờ xử lý. Đang mải mê với công việc thì tên quản lý chạy vào với vẻ mặt hớt hãi nói:
- Thưa thiếu gia, tiểu thư Khả Hân trốn mất rồi.
- Sao? Không thể nào. Mau cho người tìm nó ngay lập tức.
Khải bất ngờ khi nghe quản lý nói. Anh ta không ngờ rằng, lại có ngày em gái của mình tỉnh lại sau ba năm hôn mê nằm trên giường. Coi như mọi thứ anh ta bày ra đều đổ vỡ, nếu nó đã tỉnh lại thì sẽ tìm mọi cách lật đổ anh ta ra khỏi đây. Vì anh ta biết toàn bộ tài sản của ba để lại đều cho Khả Hân thừa kế. Anh ta sẽ bất chấp mọi thủ đoạn, kể cả giết chết em gái của mình.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.