Chương 5: Cậu lớp trưởng kỳ lạ
forgiuse
07/01/2014
Một tuần đã trôi qua kể từ trận đánh đẫm máu ở rừng
Parousia. Kể từ ngày đó, Dawn đã phải xin nghỉ phép những một tuần để mà dưỡng
thương. Thầy phụ trách phòng y tế đã làm hết sức nhằm xoá tan đi những vết
thương có khả năng để lại sẹo, phần còn lại thuộc về khả năng tự hồi phục của
cơ thể con người Dawn. Thật trái ngược lại so với Luna, cô ta đã thuê hẳn một
bác sĩ chữa trị chuyên nghiệp từ Kinh thành tới và không quá 2 ngày đã trở lại
thành cô nàng Luna được mọi người yêu mến. Sự cách biệt đẳng cấp giữa giàu và
nghèo thật đáng sợ.
Cũng có thể hiểu lí do tại sao mà cô ta lại phải chịu chơi như thế. Trong khoảng thời gian một tuần nêu trên, trường có tổ chức một cuộc bầu chọn để tuyển các thành viên cho Hội Đồng Học Sinh khoá mới. Mỗi lớp đều đề cử một cá nhân ra tham gia. Luna không hiểu vì lí do nào được tập thể lớp 1-A chọn và trở thành đại diện, nhưng cô vẫn làm tròn trách nhiệm của mình và chịu chơi gọi bác sĩ cao cấp tới chữa trị để mà bắt đầu vận động bầu cử. Sau một tuần chạy đua gay gắt cùng vô vàn những chiêu bài PR đáng sợ, Luna trở thành Chủ tịch của Hội đồng học sinh với số phiếu gần như áp đảo. Xinh đẹp có, học giỏi có, gia đình danh tiếng, giàu sang có. Chỉ ba yếu tố đó thôi đã đánh bật hết mọi đối thủ của cô nàng. Nghe nói rằng nhiều người còn bầu cử cho cô ta vì sự kiện ở trước cổng đấu trường khi bị một nam sinh hung tợn tấn công. Chắc không cần đoán cũng biết tên vũ phu đó là ai…
Dawn chỉ tức bản thân do đã vô ý PR cho cô nàng lên ngai vàng.
------
Ngày hôm nay diễn ra khá bình dị. Chủ yếu do hôm nay Dawn không có hứng học lắm, nên cậu toàn ngủ gật trong giờ. Bài vở của cậu vẫn chưa được chép đầy đủ, nên chàng trai trẻ quyết định sẽ mượn tập của thằng bạn cùng phòng để quay cóp sau. Khoảng vài tiếng trôi qua, giờ ra chơi đến. Trong lớp 1-D hiện giờ khá sôi nỗi, quảng thời gian 1 tuần là quá nhiều để cho các học sinh làm quen lẫn nhau và lựa bạn mà chơi. Dường như đã có nhiều phân nhóm tụ tập lại tụm ba tụm bảy, bàn gì làm gì thì không rõ, chỉ biết rằng họ khá là vui vẻ. So với Dawn thì khác biệt quá nhiều.
Cũng chẳng phải là thứ nghiêm trọng gì cho lắm – Dawn nhận xét.
Dawn quyết định kiếm chút gì lót dạ. Nhưng chưa kịp ra khỏi ghế ngồi, có một người bước đến gần cậu, vẻ mặt đưa đám khá là nghiêm trọng. Người đó là một chàng trai chung lớp, khá cao, dáng thì thư sinh, tóc vàng cắt gọn dài đến cuối cổ, có đôi mắt xanh lục kèm theo hai cái đít chai to tướng nhưng vô cùng hợp thời trang. Theo Dawn được biết thì người này là lớp trưởng của lớp, một học sinh chính thức của trường. Cậu ta cũng là con cờ được lớp đưa ra ứng cử chức vụ chủ tịch, nhưng lại về nhì và phải chịu kiếp làm trâu làm ngựa cho nhỏ Luna với vai trò Phó chủ tịch Hội Đồng.
Tên cậu ta là…gì nhỉ ? Dawn chẳng mấy khi để ý tên người khác lắm, nhất là người cùng giới.
“Cậu tên là Dawn phải không ?” – Vị phó chủ tịch nói, vẻ mặt cứ như một chàng trai có bạn gái bị quấy rối và đang đang tìm kiếm hung thủ để tính sổ vậy, hoặc một người anh có em gái bị người khác đánh…Dù là ai đi chăng nữa ngồi trong cái ghế nóng này đều phải có cảm giác không yên lành.
“Ờ…thì sao ? Cậu…có công chuyện cần giải quyết với tôi à ?”
“Tôi nghe nói cậu là người đã đánh Luna Crescent ở trước đấu trường. Có thật là thế chứ ?” – Gương mặt của cậu ta càng ngày càng làm cho chàng trai trẻ tóc trắng sợ. Cậu tự hỏi bản thân tại sao lúc nào mình cũng là kẻ phải dính vào những rắc rối như thế này.
“Ờ thì là thật…” – Dawn gãi đầu, miệng không dám nói thêm câu: Và còn nhiều trò bạo lực khác nữa ở rừng Parousia. Nhưng chỉ có lũ ngu mới dám thành thật trong trường hợp nghìn cân treo sợi tóc này !
“Cậu…cậu…” – Cậu lớp trưởng rung rung rẩy rẩy, răng thì nghiến tới nghiến lui, cứ như một quả bom nổ chậm đang chuẩn bị phát hoả vậy…Dawn cũng hơi hơi muốn dùng tay che mặt che thân để chịu đựng trận đòn mà cậu sắp lãnh, mặc dù trong óc của cậu vẫn còn ngu ngơ vài thứ dạng như: Trời ạ, có đánh thì chọn chỗ nào yên tĩnh vắng vẻ tí, cậu đánh tại đây thì còn gì danh dự đàn ông của hai chúng ta ?
“Cậu có thể dạy cho tôi cách làm như thế được không !”
“Err ?”
------
Cả hai người quyết định chọn một bãi cỏ trống đối diện với sân thể thao của trường để trò chuyện. Từ đây ngắm ra có thể thấy một số tên rảnh rỗi đi mượn một quả banh của CLB Bóng Đá ra nghịch. Cảnh tượng trên trở nên vui nhộn vô cùng khi có vài Thú nhân nhập nhóm và cho hội nhân tộc hít khói. Trở lại vấn đề trước, cậu lớp trưởng cũng tốt bụng tới mức mua nước giải khát cho đối phương để dễ trò chuyện. Phong thái này hoàn toàn khác hẳn so với sự đáng sợ như muốn bùng nổ khi nãy của cậu lớp trưởng trong lúc đầu gặp mặt. Âu cũng rõ thế gian này chẳng ai đơn giản – Chàng trai trẻ Dawn nhận xét.
“Có lẽ cậu đã biết tên tôi rồi, nhưng theo phép tắc gia đình thì tôi vẫn phải lịch sự giới thiệu bản thân.” – Cậu ta nói, rất ra dáng con nhà gia giáo và có đạo đức. Dù vậy, Dawn cảm nhận cậu ta vẫn có thể lên cơn máu nóng trong người nếu như cần thiết. - “Tôi tên là Sol. Sol Solntse. Con trai của một thương gia có danh tiếng trên Kinh thành. Mà tôi nghĩ chuyện đó không quan trọng so với chuyện mà tôi cần nói lắm.”
“Ừ. Tôi nghĩ rằng chuyện quan trọng thật sự là tại sao một tên đực rựa lại muốn biết cách đánh một cô gái. Hay chính xác hơn là làm thế nào để có dũng khí mà đánh một cô gái.” – Dawn trả lời, mặt hơi đơ đơ ra một tí.
“…Dù tôi không thích cách cậu nói, nhưng cậu nói đúng. Tôi muốn có dũng khí để đánh cô ta một phát vào mặt thật đau như cậu đã làm. Mỗi ngày vào phòng họp Hội đồng học sinh là mỗi lần máu nóng của tôi muốn trào ra khỏi cuốn họng…” – Chàng trai tên Sol cười nhẹ và trả lời.
Nói thật tôi cũng lỡ tay chứ đâu có muốn đánh vào mặt cô ta thật đâu… - Dawn tiếp tục giữ suy nghĩ này vào trong lòng. Mà nghĩ lại, ở rừng Parousia, chàng trai trẻ tóc trắng đâu chỉ dừng ở một cú đấm…
“Thế…cậu có thù có oán gì với cô ta mà lại liều lĩnh phá bỏ cả luật lệ lễ nghi của giới thượng lưu vậy ?”
Có một tục lệ để phân biệt giới thượng lưu và dân thường ở trong Đế Quốc này: lễ nghi. Một người đàn ông phải luôn lịch sự, ga lăng, lúc nào cũng phải toát ra một vẻ quý phái, lịch lãm. Còn người phụ nữ thì phải nữ tính, thông minh và biết trân trọng người khác giới, cũng như lịch sự và đôi khi còn phải kiêu sa. Gì chứ nếu cô nàng Luna tham gia một cuộc thi đánh giá lễ nghi của giới phong lưu mà Dawn làm ban giám khảo, chắc chắn Dawn sẽ cho cô ta toàn bộ điểm F mà cậu có thể cho trong mọi lĩnh vực cần thi thố.
“Tôi nào có muốn gì. Nhưng con nhỏ đó…nó thúc ép tôi vào đường cùng nhiều quá rồi.” – Sol nói, tay nắm chặt lại để kiềm chế cơn giận – “Tôi và nhỏ…thật ra là bạn thời thơ ấu.”
Vẻ mặt của Dawn lúc này có thể nói bằng ba chữ: Ồ ra thế. Thiệt đấy, người mới gặp cô ả trong hai ngày đã còn phát sợ, chẳng biết một người quen lâu năm như Sol đã phải trải qua những cái gì. Gì chứ Dawn ủng hộ chàng trai này hết mình !
“Có lẽ tôi cũng hiểu được cậu một phần nào rồi. Chỉ mới gặp nhau có hai ngày mà tôi đã phát ơn cô ta, còn cậu…chắc cuộc đời quá khứ của cậu ắt hẳn phải là một địa ngục sống đúng nghĩa.”
“Dawn…cảm ơn cậu !” – Sol như muốn phát khóc khi tìm được đồng minh. – “Mình hồi bé đã gần nhà của nhỏ. Nhỏ lại hay sang nhà mình chơi cùng cha mẹ, mỗi lần đó cha mẹ của nhỏ nói chuyện với bố mẹ mình, và cả hai nhà để mình cùng nhỏ chung trong một căn phòng mà nghịch ngợm. Mỗi lần như thế mình không phải trâu thì cũng là bò cho nhỏ. Chẳng biết số mạng nó như thế nào mà nhỏ lại vào học được tại đây, lại còn phải làm việc chung với nhỏ trong Hội đồng nữa…Mình cố gắng chiến đấu lại, nhưng không bao giờ bì được con nhỏ đanh đá đó !”
“Nghe khó khăn nhỉ…” – Dù thế, Dawn nghĩ vấn đề không thật sự đến từ tính cách của cô ta. Chàng trai trẻ hồi tưởng lại về những gì Luna nói tại ngày hôm đó, về cách mà mọi người đối nhân xử thế với cô… - “Mình nghĩ rằng chuyện này không liên quan tới việc ai mạnh hơn ai…”
“Vậy cậu có cách nào không ?” – Sol hỏi.
“Cậu thử…thẳng thắn với cô ta xem nào.” – Dawn không biết đó có phải là cách hay nhất không, nhưng đó là cách duy nhất hiện giờ mà cậu nghĩ là có hiệu quả. Có một điều gì đó trong Luna mà cậu cảm nhận được khi so kiếm. Nhưng nó rất là khó tả.– “Hãy thử nói chuyện với cô ta một lần xem, nói hết mọi căm ghét, thù hằn mà cậu có đối với cô ấy. Mình không chắc chắn rằng chuyện sẽ tốt đẹp hơn, nhưng nếu có phải xảy ra xung đột thật, thì đừng giữ nó ở trong bóng tối. Hãy thử trung thực một lần xem nào.”
“Dawn…” – Sol nói…băng khoăng tự hỏi bản thân liệu có nên nghe lời người đối diện hay không.
Giờ ra chơi kết thúc trước khi Sol có thể kịp tìm kiếm câu trả lời cho vấn đề của chính mình.
------
Hai tiết cuối trôi qua bình dị và phẳng lặng như một tờ giấy trắng, chủ yếu do Dawn ngủ ngây ngất đất trời chứ cậu có chữ nào vô đầu đâu mà diễn tả lại !
Dù gì đi nữa thì giờ học buổi sáng đã kết thúc. Bây giờ là 12 giờ, là giờ để thoả mãn cái bụng và chuẩn bị cho buổi học chiều nữa. Nhóm chính thức và nhóm học bổng có các cách dùng bữa trưa khác nhau, nên dĩ nhiên những gương mặt quen thuộc của các học sinh chính khoá làm thân với Dawn đều không hề có mặt. Cậu chỉ mong rằng Sol đã có thể giải quyết được sự phiền muộn trong lòng. Hiện giờ, chàng trai trẻ tóc trắng đang dùng bữa chung với người bạn chung phòng, cùng nhau thưởng thức các món ăn do một nữ đầu bếp trong kí túc xá được phân công phụ trách.
Dawn và Aster hôm nay cũng không nói chuyện gì quan trọng lắm, chủ yếu ôn lại những gì đã học hôm nay và Aster hỏi Dawn rằng cậu làm cái quái gì mờ ám vào đêm khuya mà vào lớp ngủ gật hoài vậy. Tóm lại cũng chẳng có gì đặc biệt, mọi thứ vẫn khá nhàm chán, có lẽ do Dawn không biết cách làm vui vẻ chính bản thân và người khác. Thế nên bây giờ Dawn cực rảnh, và đang suy nghĩ việc tiếp theo để mà làm sau khi dùng bữa xong.
Chắc mình nên đi thăm cô Hiệu trưởng một tí – Dawn tự nhủ. Cậu đã tính đi cảm ơn cô ta vào ngày đầu năm, nhưng lúc đó nhiều chuyện xảy ra quá, nên tới bây giờ mới làm được…
------
Văn phòng hiệu trưởng.
Dawn tự dưng có cảm giác sợ sệt một cách kì lạ. Nó khác lạ hơn rất nhiều so với cảm giác về Luna. Nó là một sự chèn ép rất là mạnh và đáng sợ, không phải cảm giác ghen ghét nhè nhẹ như cách mà Dawn nghĩ về Luna.
Tóm lại, Dawn đang sợ khi phải đối đầu với Ayin. Đã lâu lắm rồi cậu không gặp lại cô ta từ khi cậu còn 6 tuổi. Giờ cậu chẳng biết phải chào như thế nào và nói gì với Ayin nữa.
Thôi kệ, tuỳ cơ ứng biến vậy – cậu tự nhủ bản thân như thế.
Nghĩ là làm, Dawn mở cánh cửa đôi màu nâu nhẹ nhẹ rồi tiến dần vào trong. Đón chào cậu trước hết là…hàng đống sách vở, giấy tờ bừa bộn khắp nơi. Ít ra nó vẫn còn được đặt thành chồng chứ không phải là bạ đâu để đấy, chưa thể dùng từ “nhếch nhác” để diễn tả nơi này được, có lẽ “lộn xộn” sẽ hợp hơn. Trong căn phòng, hiện rõ nhất hiện giờ chính là bốn tấm cửa sổ kính tràn ngập ánh sáng mặt trời, được chế tác như những cửa sổ của một căn chòi phù thuỷ người Elf, sống dưới một cây đại cổ thụ nào đó và có ánh nắng chiếu qua các lớp rễ cây mọc trên cả mặt đất. Cách bài trí này khiến Dawn ngỡ ngàng rằng mình đang ở trong xưởng làm việc ở một ngôi làng Elf xa lạ thay cho văn phòng hiệu trưởng bình thường.
Toạ lạc giữa căn phòng bí ẩn chứa đầy sách vở ấy là Ayin Ein Sof. Trái ngược với phong thái tôn nghiêm của người Elf mà căn phòng tạo ra, cô ta lại đang ngồi gác chân lên bàn làm việc, tay ăn khoai tây chiên, mắt thì chăm chú quan sát bộ phim tình cảm xã hội mới nổi gần đây tên gọi Vườn sao xẹt qua một chiếc TV được gắn chặt trên một tủ sách rỗng.
Đó là cảnh tượng không phải ai cũng thấy được ở một người Elf… - Dawn nghĩ.
“…Em chào cô ạ.”
Tiếng chào lễ phép tới phát sợ của Dawn đã kéo ánh mắt của Ayin ra khỏi bộ phim. Trong một giây, bàn tay trái đang tuông khoai tây vào mồm của cô dừng lại. Đón chào Dawn trước tiên là cặp mắt hơi trừng ra một tí do bất ngờ. Người phụ nữ Elf bắt đầu lên tiếng hỏi:
“Em là…?”
“Em là Dawn. Dawn Ohrot. Em vào đây nhờ vào sự giúp đỡ của cô, cho nên hôm nay em tới để nói lời cảm ơn.” – Dawn gật đầu lịch sự sau khi tự giới thiệu về bản thân.
“Ohrot…em là con của Medeia à !” – Có vẻ nhận ra người quen cũ, Ayin bỏ đi bịch bánh và bộ phim để tập trung vào vấn đề mới. Bỏ qua cả khâu đứng dậy, chỉ trong một cái chớp mắt, Dawn đã thấy Ayin đứng trước mặt mình ! Gần như mọi ấn tượng khác lạ về căn phòng này trong đầu Dawn đã bị thay thế bằng sự bí ẩn về năng lực của Ayin trong đầu cậu. Đầu tiên là tàng hình xuất hiện trước đám đông, tiếp theo là dịch chuyển tức thời chỉ trong nháy mắt. Liệu một pháp sư hạng S huyền thoại còn mánh khoé gì lợi hại hơn không khi những thứ tầm thường mà cô ta hay làm lại có khối pháp sư dùng hết tuổi đời cũng không thực thi được ?
Đó là suy nghĩ, còn thân thể cậu đang bị dày vò vì Ayin liên tục dùng tay nhéo má cậu chẳng biết để làm gì. Và cô ta nhéo hơi mạnh, khà là đau. Đau tới mức biết bao nhiêu lời khen tặng mà cậu nghĩ ra về Ayin cũng bị bay theo nhịp điệu trùng khớp với từng cơn đau mà cậu chịu. Dawn nhớ lại tuổi thơ của bản thân, hình như cậu đã từng bị cô ta nhéo như thế này lúc còn nhỏ vào cái ngày mà cô đến thăm mẹ mình…
“Lớn tướng quá rồi nhỉ ?” – Ayin kéo hai bờ má của Dawn ra để làm gì không rõ. Kiểm tra độ dày chăng ? – Dawn nghĩ. Dù nói gì đi nữa, cô ta kéo đau quá…
“Mới có 10 năm thôi mà đã lớn tướng thế này rồi. Chú em càng lớn càng giống bố của chú.”
“Bố à…” – Dawn nói – “Cô biết gì về bố em sao ?”
“Ờ thì…” – Nhận thấy chủ đề mình vừa chạm vào khá nhạy cảm, Ayin không hỏi sâu thêm nữa. – “Ngồi xuống, ngồi xuống đây mà trò chuyện đi, đứng đó làm gì.”
Lại thoát ẩn thoát hiện như khi nãy, chẳng mấy chốc một chiếc ghế gỗ xuất hiện đối diện với bàn làm việc của Ayin. Còn Ayin lúc này thì đang đứng cạnh bàn làm việc, tay cầm một ấm trà và hai chiếc tách vừa xuất hiện không kém gì bí ẩn so với chiếc ghế gỗ. Cô ta thật là một người kỳ lạ. Chẳng nhẽ những ai đạt đến đỉnh điểm tột cùng của giới hạn sức mạnh đều có phần kỳ lạ như thế này ? Dawn nghĩ mẹ cậu và Ayin đều là bằng chứng sống cho giả thuyết đó. Cả hai là hai trong số những người mạnh nhất thế gian này, nhưng không ai sẽ nghĩ như thế nếu gặp cả hai lần đầu mà không biết mặt mũi lẫn danh tiếng của họ.
“Em uống trà được không ? Hay là thích cà phê hơn ?” – Giọng nói của Ayin chặn đứng suy nghĩ của cậu lại. Dawn ngay tức khắc trả lời.
“Em thì sao cũng được cô ạ.”
“Dạo này mẹ em sao rồi, vẫn còn bẻ gãy sừng trâu ở tuổi này được không ?” – Ayin nói, miệng cười nhẹ để giữ lại sự tự nhiên khi nãy. – “Ngày trước mẹ em có thể dùng tay bẻ gãy sừng rồng lận cơ.”
“Sừng trâu thì em không biết, chứ em không bao giờ nghĩ câu chuyện bẻ sừng rồng của mẹ em là thật cả…Ha ha.” – Dawn cười theo, cậu cũng bắt đầu ngồi lên ghế. - “Mẹ em vẫn khoẻ mạnh, cảm ơn cô đã hỏi thăm.”
“Thế à…thật là tốt quá. Nuôi con đơn thân khổ lắm chứ không giỡn…” – Ayin trở nên trầm ngâm một tí, cô dùng một tách trà để có thêm sức nói chuyện tiếp – “Sau khi chiến tranh kết thúc, Đế Quốc ban cho Ngũ Đại Anh Hùng bọn cô khá nhiều tiền tài và chức vụ. Chỉ duy nhất có cô và một người nữa là chấp nhận lời đề nghị, còn ba người còn lại, trong số đó có mẹ em đã từ chối và trở về cuộc sống bình thường. Cô thật không hiểu nổi khi đã có con mà mẹ em lại từ chối một lời đề nghị có lợi như thế để làm gì.”
“Dù mẹ em vất vả, nhưng em thấy mẹ hạnh phúc lắm. Kể cả khi gia đình không còn giàu có như những ngày vinh quang của tổ tiên, mẹ em vẫn sống và làm việc an nhàn bằng nghề dạy học. Em cũng hay nhận rèn nông cụ để đỡ đần cho mẹ nhiều hơn. Thế nên cô không cần phải lo lắng quá đâu.”
“Được vậy thì cô cũng mừng. Nhìn thấy đồng đội và bạn cũ phải khổ sở như thế không dễ chịu mấy đâu, Dawn ạ…” – Ayin trả lời – “Khi em có bạn thân và đồng đội, lúc các em xa nhau rồi, bẵng đi một thời gian rồi nhìn lại cuộc sống mới của bè bạn mà thấy họ cơ cực, em cũng sẽ có cảm giác đó thôi.”
“Có lẽ ngày đó với em cũng còn xa lắm.” – Dawn cười nói nhằm cố cải thiện bầu không khí xung quanh cho nó bớt ảm đạm. – “Tất cả chỉ do bố em…tại sao ổng lại chết chứ…”
“Bố em không có lỗi đâu, Dawn.”
“…”
Dawn im lặng, không trả lời. Cậu uống tách trà của mình lặng lẽ trong tầm một phút tiếp theo, không biết cần phải nói lời gì. Cậu biết đỗ tội cho một người đã mất thì chẳng hay ho gì, nhưng cậu biết nguyền rủa ai trừ ông ta đây ? Có nhiều đêm cậu thấy mẹ cậu nhìn vào bầu trời đầy sao mà lặng lẽ khóc. Trước khung cảnh đó, thì ai mới là người có lỗi thật sự ?
“Cô Ayin…Cô có thể kể cho em nghe về bố em được không ?” - Không hiểu bản thân nghĩ thế nào, Dawn lại buộc ra câu hỏi ấy.
“Điều đó, cô không biết có nên kể hay không…Cô chỉ biết những gì mẹ em biết thôi.” – Ayin trả lời.
“Không sao đâu ạ, đằng nào mẹ em cũng ít nói cho em biết về bố lắm. Trong mắt em, ông ta vẫn là một người xa lạ…Mặt mũi thậm chí còn không rõ…Ổng chỉ biết đánh đấm để rồi bỏ xác tại cái xó nào đó mà mục rữa…”
“…” – Lần này, tới lượt Ayin mới là người im lặng, không biết kiếm lời nào mà nói. Chủ đề này rất nhạy cảm, Ayin biết, vì mẹ của Dawn đã dặn cô rất nhiều lần là không nên cho thằng bé biết quá nhiều về cha nó. Nhưng khi Ayin nghĩ lại, thì Dawn nó có quyền được biết.
Dawn đã 16 tuổi rồi, không còn là con nít nữa.
“Cha của em…”
ẦM
Ngắt lời của Ayin là tiếng va chạm lớn từ cánh cửa gỗ, dường như có một ai đó không rảnh tay để mà mở cửa, và có lẽ chân của người đó cũng không rảnh kiệm lực nên đã đá thẳng một nhát. May rằng cánh cửa gỗ không bị gãy, nếu thế thì đền tiền có nước chết !
Dù khi người đó xuất hiện, Dawn không nghĩ rằng tiền bạc là vấn đề gì với người này.
“Em chào Sư phụ. Có một số văn kiện này mà các thấy cô khác muốn cô xem qua một tí.” – Người vừa xuất hiện nói – “Làm chủ tịch hội đồng học sinh có khác gì nô lệ cho thầy cô đâu…Thật là mệt mỏi.”
“Luna ! Tôi đã nói với em bao nhiêu lần là mở cửa bằng tay chứ không phải bằng chân rồi !” – Ayin nói lớn.
Vâng…người đó là Luna Crescent, hung thần trong lốt mỹ nữ. Tại sao đi đâu cũng phải có bà này xen vào mới được vậy – Dawn nghĩ. Chẳng phải cả ngày hôm nay mọi chuyện xảy ra với cậu đều dính dáng tới bà ta rồi ư ?
“Sư phụ không thấy tay em đang bận à ?” – Luna bước vào, hai tay ôm một sấp giấy to tướng và đặt lên bàn của Ayin. – “Ồ. Cục rác này cũng ở đây à ?”
Luna nhìn vào Dawn và nói câu nói đó. Dù nói là nhìn, nhưng chàng trai trẻ thấy cô ta chỉ liếc quá, không thèm dùng nửa con mắt chứ nói gì tới “nhìn”.
“Cô bảo ai là cục rác thế mụ chằn ?” – Dawn phản bác. – “Mà cô nói hiệu trưởng là Sư phụ…chẳng nhẽ…?”
“Đúng. Tôi là đệ tử của cô Ayin. Có vấn đề gì không ?”
Dường như trong một giây, toàn bộ thế giới xung quanh Dawn bị kéo vào trong một lỗ đen xám xịt. Tuyệt vọng ! Tuyệt vọng a !
“Cô Ayin ơi…có bao nhiều người để chọn làm đệ tử, tại sao cô lại chọn CON NHỎ NÀY ??” – Dawn nói lớn, cậu thậm chí còn đứng dậy để lộ rõ sự bức xúc của bản thân.
“Cha của em ấy và tôi là người quen nên tôi tiện tay thu nhận thôi.” – Ayin nói, bình thản như không có gì xảy ra. Mèn ơi, chẳng phải đây là giao trứng cho ác á ? Một kẻ như Luna…được rèn luyện bởi pháp sư vĩ đại nhất. Dawn nghĩ một tương lai tối tăm đang chờ đón nhân loại.
Con ông cháu cha ! Con ông cháu cha mà ! – Dawn thét lên trong đầu về quyền lực của con ông cháu cha, quên mất sự thật rằng cậu ta cũng vào được trường này cũng do cậu là con ông cháu cha.
“Xin lỗi cô, nhưng có lẽ buổi trò chuyện của chúng ta nên để khi khác ạ.” – Dawn đứng dậy, quay về phía cửa. Sự giận dữ lẫn căm ghét lộ rõ trong thái độ của Dawn. Những cơn đau nhức đến từ vết thương mà Luna gây ra cho cậu có lẽ đã giúp ích được phần nào. – “Em chào cô.”
“Sao thế cục rác ? Có chuyện gì mà phải vội vã thế ?” – Luna tiếp tục dùng miệng lưỡi cay độc của mình để công kích Dawn. Dawn lờ cô ta hoàn toàn và bỏ đi, không thèm đếm xỉa gì mà nhìn lại. Thứ đó không đáng cho mình tốn nhãn lực – Dawn hung hăn tự nhủ bản thân như thế.
------
“Thiệt tình mà…đàn ông con trai gì mà mất nết.” – Luna tự nhận xét tình hình vừa trải qua, cô hiện giờ đang ngồi trên chiếc ghế mà khi nãy gã tên Dawn vừa ngồi lên, và cô cũng dùng lại tách trà mà gã ta vừa uống. Không phải cô là loại tình cảm tốt bụng gì, chỉ là cô hiệu trưởng Ayin – Sư phụ của cô ta cũng phẫn nộ trước hậu quả đến từ thái độ của đệ tử, nên không thèm lấy thêm một chiếc tách khác.
“Tất cả cũng do em thôi. Tôi nhớ tôi đâu dạy em cách cư xử như thế.” – Ayin trả lời khi tay tiếp tục múa bút lên chỗ giấy tờ. Không ai biết rõ liệu cô ta có thật sự dùng phép thuật đọc nhanh hiểu nhanh hay không hoặc chỉ kí cho có lệ… - “Có một sự khác biệt mong manh giữa mạnh mẽ và hỗn xược đấy, Luna.”
“Vâng vâng…em hiểu, em hiểu.” – Luna tay cầm tách trà uống, đầu thì gật lia lịa tỏ vẻ ta đây thấm lắm. Luna thật sự không thích bị dạy dỗ về cách đối nhân xử thế. Cô học Pháp thuật chứ có phải Giáo dục công dân đâu.
Mọi chuyện vẫn bình bình khoảng 5 phút sau, Luna đang chờ cho cô hiệu trưởng Ayin giải quyết bớt chỗ giấy tờ. Ngoại trừ dùng trà ra, Luna cũng chán nản chẳng biết phải làm điều gì khác. Chỗ sách pháp thuật xung quanh trong phòng hầu như Luna đã nhuần nhuyễn hết từng chữ. Đó cũng là thử thách đầu tiên được đặt ra khi Ayin quyết định xem liệu cô có trở thành đệ tử của nữ pháp sư vĩ đại nhất thế giới hay không. Thời hạn là một tuần, và phải có kết quả rõ rệt. Sự hiện diện thân mật của Luna trong đây có lẽ đã nói lên được phần nào kết quả.
“Này…Sư phụ.”
“Gì thế ?” – Tay vẫn lia lia bút, Ayin buộc miệng.
“Có chuyện gì xảy ra với cha của cục rác kia vậy ?”
“…” – Ayin im lặng trong một giây, đang cố suy nghĩ xem con bé đã nghe lỏm mọi chuyện trong phòng từ lúc nào. Có lẽ sự vui mừng khi gặp lại con của đồng đội cũ đã khiến cô mất cảnh giác đôi chút. Nếu chuyện này tiếp tục kéo dài thì tệ hại thật – Ayin tự mắng bản thân nhằm cố gắng rút kinh nghiệm.
“Bộ hôm nay trời tính mưa hay sao mà em lại quan tâm tới chuyện đời người khác thế ? Đệ tử ngốc ?” – Ayin nói - “Bộ có chuyện gì đó xảy ra giữa em và cậu ta hay sao mà lại quan tâm thế ?”
“Em ? A ha ha ha. Có khi nếu thế giới này tận diệt may ra em mới là loại con gái mê trai.” – Luna cười nhẹ - “Em và cục rác đó chỉ đánh nhau một lần ờ ngoài rừng Parousia. Dù trận ấy có thể cho là em thua, nhưng em không để bụng vụ đó. Có điều, trong trận đấu xảy ra một chuyện bất ngờ mà em không biết phải tính với nó ra sao...”
“Có chuyện gì xảy ra vậy ?” – Giờ đến cả Ayin cũng tò mò. Cô thả bút trong vài giây nhằm lắng nghe câu chuyện của nữ đệ tử.
“Cục rác đó…hắn đã sử dụng một Hắc thuật…” – Luna trả lời – “Hắn đẩy em vào đường cùng, nên em định dùng Diêm Hoả để sống chết với hắn, nhưng có người can thiệp nên không làm được. Chứ nếu không thì em thắng rồi.”
“Cô đã nói với em bao lần là không được tự tiện dùng Hắc thuật cơ mà !!!” – Ayin cốc đầu Luna một phát, miệng thì quát tháo mạnh bạo.
“Em xin lỗi. Em xin lỗi. Em chỉ tính hù hắn ta thôi mà, chứ chưa đến mức đó đâu.” – Xoa đầu trước cú cốc của Ayin, Luna trả lời.
“Hừ…thiệt tình.”
“Thế…chuyện gì xảy ra với cha của hắn vậy cô ?” – Dù biết không liên quan, nhưng nghe thấy giọng của Dawn khá là nghiêm trọng khi hỏi về cha của hắn, nên Luna cũng phần nào có chút tò mò. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Nếu cha của hắn là một kẻ tệ hại nào đó, thì mình càng có nhiều cách để chửi xéo hắn ta hơn – Tâm địa xấu xa của cô nàng đang hiện rõ hết qua nụ cười có phần tăm tối, độc địa.
“Kể chuyện của người khác quả thật không hay tí nào…” – Miệng của Ayin nói vậy, nhưng cô không có ý định dấu diếm. Dawn và Luna có một mối quan hệ đối thủ với nhau, nếu cả hai hiểu nhau hơn, chắc sẽ tạo được sự cạnh tranh và trợ giúp tốt. Nghĩ như vậy, Ayin bắt đầu kể – “Cha của Dawn Ohrot…ông ta là nạn nhân cuối cùng của Kỉ Bóng Tối. Ông ta vốn là một chiến binh mạnh tham gia vào cuộc chiến cuối cùng chống lại Ma Tộc, và đã hợp lực với Lục Đại Anh Hùng tham gia chống lại Chúa tể hắc ám Asmodeus. Ông ta cũng là người duy nhất không phải Lục Đại Anh Hùng sống sót trong trận chiến đó.
Nhưng số mệnh không tha cho ông ta, ông ta bị giết hại bởi Phản bội Anh Hùng…trở thành người cuối cùng chết khi chiến tranh kết thúc.”
Phản bội Anh Hùng…Cái tên đó cứ vang vảng trong đầu Luna.
“Em tưởng cái gã Phản bội Anh Hùng hoặc Chúa tể Hắc Ám đó chỉ là sản phẩm thêu dệt mà người đời dùng để doạ trẻ con thôi mà. Cái tên mà mấy đứa trẻ ngày nay gọi là Kẻ-không-ai-nên-biết đó.”
Đáp lại câu nói ngu ngơ của Luna là một cái cốc vào đầu lần hai của Ayin.
“Nếu hắn ta không tồn tại thì ta đứng đây trước mặt em làm gì !” – Ayin giận dữ nói – “Thiệt tình…”
Luna vốn không có tố chất của một pháp sư, Ayin đã nhận thấy điều đó kể từ khi gặp con bé lần đầu tiên, cũng như khi con bé hoàn toàn thất bại trong cuộc thử thách mà Ayin đặt ra cho nó. Vào ngày ấy, khi tới hạn chót của kì kiểm tra, Luna không thể thi triển những pháp thuật trong kho sách của Ayin. Đó cũng là suy tính của Ayin, những quyển sách ấy toàn chứa những phép thuật thượng thừa, do lúc đầu Ayin không tính đến việc thu nạp đệ tử nên nghĩ ra cách kiểm tra để mà chối khéo. Đến lúc chuẩn bị từ chối con bé,thì đột nhiên, Luna nói rằng mình đã thuộc làu toàn bộ nội dung có trong kho sách của Ayin. Sau khi kiểm chứng sự thật, Ayin vô cùng bất ngờ trước những gì con bé thu nạp được trong đầu, đủ đến mức dùng được những phép thuật ấy một cách thượng thừa. Có điều, con bé lại không dùng được dù đã cố. Câu hỏi được đặt ra là: Tại sao con bé lại không dùng được pháp thuật ?
Đó là do cơ chế “Hiểu” của Nghệ thuật dùng phép. Đành rằng Luna có thể thu thập thông tin dạng thô vào não của cô ta với số lượng và độ chính xác khó tin, nhưng Luna không có thiên phú trong việc biến kiến thức thành kết quả - nói cách khác, biết nhiều về điện nhưng lại không thể nào sửa được ống nước. Có lẽ tài năng mỗi người mỗi khác nhau – Ayin nhận xét. Nữ phù thuỷ ví Luna như một viên kim cương thô, chỉ cần đánh bóng tỉa tót tốt thì nó sẽ toả sáng rất rực rỡ, đó cũng là lí do mà nữ phù thuỷ quyết định thu nạp Luna thành Đệ tử. Kết quả trong vài năm luyện tập quả thật đáng kinh ngạc, Luna gần như vận dụng hết được toàn bộ các nguyên tố cơ bản, vấn đề còn lại đến từ việc biến mớ tri thức của Ayin mà Luna thu nạp được thành phép thuật có thể dùng được nhuần nhuyễn. Nếu như cuộc huấn luyện này thành công, thì Luna hoàn toàn có thể trở thành một Ein Sof – Danh hiệu dành cho những Pháp sư vĩ đại nhất thế giới !
Nếu được vậy thì tốt biết bao... – Ayin nghĩ. Những gì cô làm và thúc ép Luna vượt qua hiện giờ đều nhằm chuẩn bị cho tương lai đen tối phía trước. Dù yêu thương đệ tử của mình như chính con ruột, mục đích của Ayin khi dạy Luna là để cho con bé trở thành một thứ “vũ khí” dự phòng, chuẩn bị cho cái ngày mà Ma tộc trỗi dậy thêm một lần nữa, và cũng đề phòng cho trường hợp Ayin không còn trên cõi đời này vào lúc đó...
Ayin chỉ sợ rằng như thế vẫn không đủ. Có chuẩn bị bao nhiêu vẫn sẽ là không đủ…Cô cùng những vị anh hùng khác biết rõ Phản bội Anh Hùng nguy hiểm như thế nào.
Một kỉ bóng tối mới đang gần kề, đó là điều hiển nhiên, câu hỏi ngàn vàng chính là: khi nào ?
Cũng có thể hiểu lí do tại sao mà cô ta lại phải chịu chơi như thế. Trong khoảng thời gian một tuần nêu trên, trường có tổ chức một cuộc bầu chọn để tuyển các thành viên cho Hội Đồng Học Sinh khoá mới. Mỗi lớp đều đề cử một cá nhân ra tham gia. Luna không hiểu vì lí do nào được tập thể lớp 1-A chọn và trở thành đại diện, nhưng cô vẫn làm tròn trách nhiệm của mình và chịu chơi gọi bác sĩ cao cấp tới chữa trị để mà bắt đầu vận động bầu cử. Sau một tuần chạy đua gay gắt cùng vô vàn những chiêu bài PR đáng sợ, Luna trở thành Chủ tịch của Hội đồng học sinh với số phiếu gần như áp đảo. Xinh đẹp có, học giỏi có, gia đình danh tiếng, giàu sang có. Chỉ ba yếu tố đó thôi đã đánh bật hết mọi đối thủ của cô nàng. Nghe nói rằng nhiều người còn bầu cử cho cô ta vì sự kiện ở trước cổng đấu trường khi bị một nam sinh hung tợn tấn công. Chắc không cần đoán cũng biết tên vũ phu đó là ai…
Dawn chỉ tức bản thân do đã vô ý PR cho cô nàng lên ngai vàng.
------
Ngày hôm nay diễn ra khá bình dị. Chủ yếu do hôm nay Dawn không có hứng học lắm, nên cậu toàn ngủ gật trong giờ. Bài vở của cậu vẫn chưa được chép đầy đủ, nên chàng trai trẻ quyết định sẽ mượn tập của thằng bạn cùng phòng để quay cóp sau. Khoảng vài tiếng trôi qua, giờ ra chơi đến. Trong lớp 1-D hiện giờ khá sôi nỗi, quảng thời gian 1 tuần là quá nhiều để cho các học sinh làm quen lẫn nhau và lựa bạn mà chơi. Dường như đã có nhiều phân nhóm tụ tập lại tụm ba tụm bảy, bàn gì làm gì thì không rõ, chỉ biết rằng họ khá là vui vẻ. So với Dawn thì khác biệt quá nhiều.
Cũng chẳng phải là thứ nghiêm trọng gì cho lắm – Dawn nhận xét.
Dawn quyết định kiếm chút gì lót dạ. Nhưng chưa kịp ra khỏi ghế ngồi, có một người bước đến gần cậu, vẻ mặt đưa đám khá là nghiêm trọng. Người đó là một chàng trai chung lớp, khá cao, dáng thì thư sinh, tóc vàng cắt gọn dài đến cuối cổ, có đôi mắt xanh lục kèm theo hai cái đít chai to tướng nhưng vô cùng hợp thời trang. Theo Dawn được biết thì người này là lớp trưởng của lớp, một học sinh chính thức của trường. Cậu ta cũng là con cờ được lớp đưa ra ứng cử chức vụ chủ tịch, nhưng lại về nhì và phải chịu kiếp làm trâu làm ngựa cho nhỏ Luna với vai trò Phó chủ tịch Hội Đồng.
Tên cậu ta là…gì nhỉ ? Dawn chẳng mấy khi để ý tên người khác lắm, nhất là người cùng giới.
“Cậu tên là Dawn phải không ?” – Vị phó chủ tịch nói, vẻ mặt cứ như một chàng trai có bạn gái bị quấy rối và đang đang tìm kiếm hung thủ để tính sổ vậy, hoặc một người anh có em gái bị người khác đánh…Dù là ai đi chăng nữa ngồi trong cái ghế nóng này đều phải có cảm giác không yên lành.
“Ờ…thì sao ? Cậu…có công chuyện cần giải quyết với tôi à ?”
“Tôi nghe nói cậu là người đã đánh Luna Crescent ở trước đấu trường. Có thật là thế chứ ?” – Gương mặt của cậu ta càng ngày càng làm cho chàng trai trẻ tóc trắng sợ. Cậu tự hỏi bản thân tại sao lúc nào mình cũng là kẻ phải dính vào những rắc rối như thế này.
“Ờ thì là thật…” – Dawn gãi đầu, miệng không dám nói thêm câu: Và còn nhiều trò bạo lực khác nữa ở rừng Parousia. Nhưng chỉ có lũ ngu mới dám thành thật trong trường hợp nghìn cân treo sợi tóc này !
“Cậu…cậu…” – Cậu lớp trưởng rung rung rẩy rẩy, răng thì nghiến tới nghiến lui, cứ như một quả bom nổ chậm đang chuẩn bị phát hoả vậy…Dawn cũng hơi hơi muốn dùng tay che mặt che thân để chịu đựng trận đòn mà cậu sắp lãnh, mặc dù trong óc của cậu vẫn còn ngu ngơ vài thứ dạng như: Trời ạ, có đánh thì chọn chỗ nào yên tĩnh vắng vẻ tí, cậu đánh tại đây thì còn gì danh dự đàn ông của hai chúng ta ?
“Cậu có thể dạy cho tôi cách làm như thế được không !”
“Err ?”
------
Cả hai người quyết định chọn một bãi cỏ trống đối diện với sân thể thao của trường để trò chuyện. Từ đây ngắm ra có thể thấy một số tên rảnh rỗi đi mượn một quả banh của CLB Bóng Đá ra nghịch. Cảnh tượng trên trở nên vui nhộn vô cùng khi có vài Thú nhân nhập nhóm và cho hội nhân tộc hít khói. Trở lại vấn đề trước, cậu lớp trưởng cũng tốt bụng tới mức mua nước giải khát cho đối phương để dễ trò chuyện. Phong thái này hoàn toàn khác hẳn so với sự đáng sợ như muốn bùng nổ khi nãy của cậu lớp trưởng trong lúc đầu gặp mặt. Âu cũng rõ thế gian này chẳng ai đơn giản – Chàng trai trẻ Dawn nhận xét.
“Có lẽ cậu đã biết tên tôi rồi, nhưng theo phép tắc gia đình thì tôi vẫn phải lịch sự giới thiệu bản thân.” – Cậu ta nói, rất ra dáng con nhà gia giáo và có đạo đức. Dù vậy, Dawn cảm nhận cậu ta vẫn có thể lên cơn máu nóng trong người nếu như cần thiết. - “Tôi tên là Sol. Sol Solntse. Con trai của một thương gia có danh tiếng trên Kinh thành. Mà tôi nghĩ chuyện đó không quan trọng so với chuyện mà tôi cần nói lắm.”
“Ừ. Tôi nghĩ rằng chuyện quan trọng thật sự là tại sao một tên đực rựa lại muốn biết cách đánh một cô gái. Hay chính xác hơn là làm thế nào để có dũng khí mà đánh một cô gái.” – Dawn trả lời, mặt hơi đơ đơ ra một tí.
“…Dù tôi không thích cách cậu nói, nhưng cậu nói đúng. Tôi muốn có dũng khí để đánh cô ta một phát vào mặt thật đau như cậu đã làm. Mỗi ngày vào phòng họp Hội đồng học sinh là mỗi lần máu nóng của tôi muốn trào ra khỏi cuốn họng…” – Chàng trai tên Sol cười nhẹ và trả lời.
Nói thật tôi cũng lỡ tay chứ đâu có muốn đánh vào mặt cô ta thật đâu… - Dawn tiếp tục giữ suy nghĩ này vào trong lòng. Mà nghĩ lại, ở rừng Parousia, chàng trai trẻ tóc trắng đâu chỉ dừng ở một cú đấm…
“Thế…cậu có thù có oán gì với cô ta mà lại liều lĩnh phá bỏ cả luật lệ lễ nghi của giới thượng lưu vậy ?”
Có một tục lệ để phân biệt giới thượng lưu và dân thường ở trong Đế Quốc này: lễ nghi. Một người đàn ông phải luôn lịch sự, ga lăng, lúc nào cũng phải toát ra một vẻ quý phái, lịch lãm. Còn người phụ nữ thì phải nữ tính, thông minh và biết trân trọng người khác giới, cũng như lịch sự và đôi khi còn phải kiêu sa. Gì chứ nếu cô nàng Luna tham gia một cuộc thi đánh giá lễ nghi của giới phong lưu mà Dawn làm ban giám khảo, chắc chắn Dawn sẽ cho cô ta toàn bộ điểm F mà cậu có thể cho trong mọi lĩnh vực cần thi thố.
“Tôi nào có muốn gì. Nhưng con nhỏ đó…nó thúc ép tôi vào đường cùng nhiều quá rồi.” – Sol nói, tay nắm chặt lại để kiềm chế cơn giận – “Tôi và nhỏ…thật ra là bạn thời thơ ấu.”
Vẻ mặt của Dawn lúc này có thể nói bằng ba chữ: Ồ ra thế. Thiệt đấy, người mới gặp cô ả trong hai ngày đã còn phát sợ, chẳng biết một người quen lâu năm như Sol đã phải trải qua những cái gì. Gì chứ Dawn ủng hộ chàng trai này hết mình !
“Có lẽ tôi cũng hiểu được cậu một phần nào rồi. Chỉ mới gặp nhau có hai ngày mà tôi đã phát ơn cô ta, còn cậu…chắc cuộc đời quá khứ của cậu ắt hẳn phải là một địa ngục sống đúng nghĩa.”
“Dawn…cảm ơn cậu !” – Sol như muốn phát khóc khi tìm được đồng minh. – “Mình hồi bé đã gần nhà của nhỏ. Nhỏ lại hay sang nhà mình chơi cùng cha mẹ, mỗi lần đó cha mẹ của nhỏ nói chuyện với bố mẹ mình, và cả hai nhà để mình cùng nhỏ chung trong một căn phòng mà nghịch ngợm. Mỗi lần như thế mình không phải trâu thì cũng là bò cho nhỏ. Chẳng biết số mạng nó như thế nào mà nhỏ lại vào học được tại đây, lại còn phải làm việc chung với nhỏ trong Hội đồng nữa…Mình cố gắng chiến đấu lại, nhưng không bao giờ bì được con nhỏ đanh đá đó !”
“Nghe khó khăn nhỉ…” – Dù thế, Dawn nghĩ vấn đề không thật sự đến từ tính cách của cô ta. Chàng trai trẻ hồi tưởng lại về những gì Luna nói tại ngày hôm đó, về cách mà mọi người đối nhân xử thế với cô… - “Mình nghĩ rằng chuyện này không liên quan tới việc ai mạnh hơn ai…”
“Vậy cậu có cách nào không ?” – Sol hỏi.
“Cậu thử…thẳng thắn với cô ta xem nào.” – Dawn không biết đó có phải là cách hay nhất không, nhưng đó là cách duy nhất hiện giờ mà cậu nghĩ là có hiệu quả. Có một điều gì đó trong Luna mà cậu cảm nhận được khi so kiếm. Nhưng nó rất là khó tả.– “Hãy thử nói chuyện với cô ta một lần xem, nói hết mọi căm ghét, thù hằn mà cậu có đối với cô ấy. Mình không chắc chắn rằng chuyện sẽ tốt đẹp hơn, nhưng nếu có phải xảy ra xung đột thật, thì đừng giữ nó ở trong bóng tối. Hãy thử trung thực một lần xem nào.”
“Dawn…” – Sol nói…băng khoăng tự hỏi bản thân liệu có nên nghe lời người đối diện hay không.
Giờ ra chơi kết thúc trước khi Sol có thể kịp tìm kiếm câu trả lời cho vấn đề của chính mình.
------
Hai tiết cuối trôi qua bình dị và phẳng lặng như một tờ giấy trắng, chủ yếu do Dawn ngủ ngây ngất đất trời chứ cậu có chữ nào vô đầu đâu mà diễn tả lại !
Dù gì đi nữa thì giờ học buổi sáng đã kết thúc. Bây giờ là 12 giờ, là giờ để thoả mãn cái bụng và chuẩn bị cho buổi học chiều nữa. Nhóm chính thức và nhóm học bổng có các cách dùng bữa trưa khác nhau, nên dĩ nhiên những gương mặt quen thuộc của các học sinh chính khoá làm thân với Dawn đều không hề có mặt. Cậu chỉ mong rằng Sol đã có thể giải quyết được sự phiền muộn trong lòng. Hiện giờ, chàng trai trẻ tóc trắng đang dùng bữa chung với người bạn chung phòng, cùng nhau thưởng thức các món ăn do một nữ đầu bếp trong kí túc xá được phân công phụ trách.
Dawn và Aster hôm nay cũng không nói chuyện gì quan trọng lắm, chủ yếu ôn lại những gì đã học hôm nay và Aster hỏi Dawn rằng cậu làm cái quái gì mờ ám vào đêm khuya mà vào lớp ngủ gật hoài vậy. Tóm lại cũng chẳng có gì đặc biệt, mọi thứ vẫn khá nhàm chán, có lẽ do Dawn không biết cách làm vui vẻ chính bản thân và người khác. Thế nên bây giờ Dawn cực rảnh, và đang suy nghĩ việc tiếp theo để mà làm sau khi dùng bữa xong.
Chắc mình nên đi thăm cô Hiệu trưởng một tí – Dawn tự nhủ. Cậu đã tính đi cảm ơn cô ta vào ngày đầu năm, nhưng lúc đó nhiều chuyện xảy ra quá, nên tới bây giờ mới làm được…
------
Văn phòng hiệu trưởng.
Dawn tự dưng có cảm giác sợ sệt một cách kì lạ. Nó khác lạ hơn rất nhiều so với cảm giác về Luna. Nó là một sự chèn ép rất là mạnh và đáng sợ, không phải cảm giác ghen ghét nhè nhẹ như cách mà Dawn nghĩ về Luna.
Tóm lại, Dawn đang sợ khi phải đối đầu với Ayin. Đã lâu lắm rồi cậu không gặp lại cô ta từ khi cậu còn 6 tuổi. Giờ cậu chẳng biết phải chào như thế nào và nói gì với Ayin nữa.
Thôi kệ, tuỳ cơ ứng biến vậy – cậu tự nhủ bản thân như thế.
Nghĩ là làm, Dawn mở cánh cửa đôi màu nâu nhẹ nhẹ rồi tiến dần vào trong. Đón chào cậu trước hết là…hàng đống sách vở, giấy tờ bừa bộn khắp nơi. Ít ra nó vẫn còn được đặt thành chồng chứ không phải là bạ đâu để đấy, chưa thể dùng từ “nhếch nhác” để diễn tả nơi này được, có lẽ “lộn xộn” sẽ hợp hơn. Trong căn phòng, hiện rõ nhất hiện giờ chính là bốn tấm cửa sổ kính tràn ngập ánh sáng mặt trời, được chế tác như những cửa sổ của một căn chòi phù thuỷ người Elf, sống dưới một cây đại cổ thụ nào đó và có ánh nắng chiếu qua các lớp rễ cây mọc trên cả mặt đất. Cách bài trí này khiến Dawn ngỡ ngàng rằng mình đang ở trong xưởng làm việc ở một ngôi làng Elf xa lạ thay cho văn phòng hiệu trưởng bình thường.
Toạ lạc giữa căn phòng bí ẩn chứa đầy sách vở ấy là Ayin Ein Sof. Trái ngược với phong thái tôn nghiêm của người Elf mà căn phòng tạo ra, cô ta lại đang ngồi gác chân lên bàn làm việc, tay ăn khoai tây chiên, mắt thì chăm chú quan sát bộ phim tình cảm xã hội mới nổi gần đây tên gọi Vườn sao xẹt qua một chiếc TV được gắn chặt trên một tủ sách rỗng.
Đó là cảnh tượng không phải ai cũng thấy được ở một người Elf… - Dawn nghĩ.
“…Em chào cô ạ.”
Tiếng chào lễ phép tới phát sợ của Dawn đã kéo ánh mắt của Ayin ra khỏi bộ phim. Trong một giây, bàn tay trái đang tuông khoai tây vào mồm của cô dừng lại. Đón chào Dawn trước tiên là cặp mắt hơi trừng ra một tí do bất ngờ. Người phụ nữ Elf bắt đầu lên tiếng hỏi:
“Em là…?”
“Em là Dawn. Dawn Ohrot. Em vào đây nhờ vào sự giúp đỡ của cô, cho nên hôm nay em tới để nói lời cảm ơn.” – Dawn gật đầu lịch sự sau khi tự giới thiệu về bản thân.
“Ohrot…em là con của Medeia à !” – Có vẻ nhận ra người quen cũ, Ayin bỏ đi bịch bánh và bộ phim để tập trung vào vấn đề mới. Bỏ qua cả khâu đứng dậy, chỉ trong một cái chớp mắt, Dawn đã thấy Ayin đứng trước mặt mình ! Gần như mọi ấn tượng khác lạ về căn phòng này trong đầu Dawn đã bị thay thế bằng sự bí ẩn về năng lực của Ayin trong đầu cậu. Đầu tiên là tàng hình xuất hiện trước đám đông, tiếp theo là dịch chuyển tức thời chỉ trong nháy mắt. Liệu một pháp sư hạng S huyền thoại còn mánh khoé gì lợi hại hơn không khi những thứ tầm thường mà cô ta hay làm lại có khối pháp sư dùng hết tuổi đời cũng không thực thi được ?
Đó là suy nghĩ, còn thân thể cậu đang bị dày vò vì Ayin liên tục dùng tay nhéo má cậu chẳng biết để làm gì. Và cô ta nhéo hơi mạnh, khà là đau. Đau tới mức biết bao nhiêu lời khen tặng mà cậu nghĩ ra về Ayin cũng bị bay theo nhịp điệu trùng khớp với từng cơn đau mà cậu chịu. Dawn nhớ lại tuổi thơ của bản thân, hình như cậu đã từng bị cô ta nhéo như thế này lúc còn nhỏ vào cái ngày mà cô đến thăm mẹ mình…
“Lớn tướng quá rồi nhỉ ?” – Ayin kéo hai bờ má của Dawn ra để làm gì không rõ. Kiểm tra độ dày chăng ? – Dawn nghĩ. Dù nói gì đi nữa, cô ta kéo đau quá…
“Mới có 10 năm thôi mà đã lớn tướng thế này rồi. Chú em càng lớn càng giống bố của chú.”
“Bố à…” – Dawn nói – “Cô biết gì về bố em sao ?”
“Ờ thì…” – Nhận thấy chủ đề mình vừa chạm vào khá nhạy cảm, Ayin không hỏi sâu thêm nữa. – “Ngồi xuống, ngồi xuống đây mà trò chuyện đi, đứng đó làm gì.”
Lại thoát ẩn thoát hiện như khi nãy, chẳng mấy chốc một chiếc ghế gỗ xuất hiện đối diện với bàn làm việc của Ayin. Còn Ayin lúc này thì đang đứng cạnh bàn làm việc, tay cầm một ấm trà và hai chiếc tách vừa xuất hiện không kém gì bí ẩn so với chiếc ghế gỗ. Cô ta thật là một người kỳ lạ. Chẳng nhẽ những ai đạt đến đỉnh điểm tột cùng của giới hạn sức mạnh đều có phần kỳ lạ như thế này ? Dawn nghĩ mẹ cậu và Ayin đều là bằng chứng sống cho giả thuyết đó. Cả hai là hai trong số những người mạnh nhất thế gian này, nhưng không ai sẽ nghĩ như thế nếu gặp cả hai lần đầu mà không biết mặt mũi lẫn danh tiếng của họ.
“Em uống trà được không ? Hay là thích cà phê hơn ?” – Giọng nói của Ayin chặn đứng suy nghĩ của cậu lại. Dawn ngay tức khắc trả lời.
“Em thì sao cũng được cô ạ.”
“Dạo này mẹ em sao rồi, vẫn còn bẻ gãy sừng trâu ở tuổi này được không ?” – Ayin nói, miệng cười nhẹ để giữ lại sự tự nhiên khi nãy. – “Ngày trước mẹ em có thể dùng tay bẻ gãy sừng rồng lận cơ.”
“Sừng trâu thì em không biết, chứ em không bao giờ nghĩ câu chuyện bẻ sừng rồng của mẹ em là thật cả…Ha ha.” – Dawn cười theo, cậu cũng bắt đầu ngồi lên ghế. - “Mẹ em vẫn khoẻ mạnh, cảm ơn cô đã hỏi thăm.”
“Thế à…thật là tốt quá. Nuôi con đơn thân khổ lắm chứ không giỡn…” – Ayin trở nên trầm ngâm một tí, cô dùng một tách trà để có thêm sức nói chuyện tiếp – “Sau khi chiến tranh kết thúc, Đế Quốc ban cho Ngũ Đại Anh Hùng bọn cô khá nhiều tiền tài và chức vụ. Chỉ duy nhất có cô và một người nữa là chấp nhận lời đề nghị, còn ba người còn lại, trong số đó có mẹ em đã từ chối và trở về cuộc sống bình thường. Cô thật không hiểu nổi khi đã có con mà mẹ em lại từ chối một lời đề nghị có lợi như thế để làm gì.”
“Dù mẹ em vất vả, nhưng em thấy mẹ hạnh phúc lắm. Kể cả khi gia đình không còn giàu có như những ngày vinh quang của tổ tiên, mẹ em vẫn sống và làm việc an nhàn bằng nghề dạy học. Em cũng hay nhận rèn nông cụ để đỡ đần cho mẹ nhiều hơn. Thế nên cô không cần phải lo lắng quá đâu.”
“Được vậy thì cô cũng mừng. Nhìn thấy đồng đội và bạn cũ phải khổ sở như thế không dễ chịu mấy đâu, Dawn ạ…” – Ayin trả lời – “Khi em có bạn thân và đồng đội, lúc các em xa nhau rồi, bẵng đi một thời gian rồi nhìn lại cuộc sống mới của bè bạn mà thấy họ cơ cực, em cũng sẽ có cảm giác đó thôi.”
“Có lẽ ngày đó với em cũng còn xa lắm.” – Dawn cười nói nhằm cố cải thiện bầu không khí xung quanh cho nó bớt ảm đạm. – “Tất cả chỉ do bố em…tại sao ổng lại chết chứ…”
“Bố em không có lỗi đâu, Dawn.”
“…”
Dawn im lặng, không trả lời. Cậu uống tách trà của mình lặng lẽ trong tầm một phút tiếp theo, không biết cần phải nói lời gì. Cậu biết đỗ tội cho một người đã mất thì chẳng hay ho gì, nhưng cậu biết nguyền rủa ai trừ ông ta đây ? Có nhiều đêm cậu thấy mẹ cậu nhìn vào bầu trời đầy sao mà lặng lẽ khóc. Trước khung cảnh đó, thì ai mới là người có lỗi thật sự ?
“Cô Ayin…Cô có thể kể cho em nghe về bố em được không ?” - Không hiểu bản thân nghĩ thế nào, Dawn lại buộc ra câu hỏi ấy.
“Điều đó, cô không biết có nên kể hay không…Cô chỉ biết những gì mẹ em biết thôi.” – Ayin trả lời.
“Không sao đâu ạ, đằng nào mẹ em cũng ít nói cho em biết về bố lắm. Trong mắt em, ông ta vẫn là một người xa lạ…Mặt mũi thậm chí còn không rõ…Ổng chỉ biết đánh đấm để rồi bỏ xác tại cái xó nào đó mà mục rữa…”
“…” – Lần này, tới lượt Ayin mới là người im lặng, không biết kiếm lời nào mà nói. Chủ đề này rất nhạy cảm, Ayin biết, vì mẹ của Dawn đã dặn cô rất nhiều lần là không nên cho thằng bé biết quá nhiều về cha nó. Nhưng khi Ayin nghĩ lại, thì Dawn nó có quyền được biết.
Dawn đã 16 tuổi rồi, không còn là con nít nữa.
“Cha của em…”
ẦM
Ngắt lời của Ayin là tiếng va chạm lớn từ cánh cửa gỗ, dường như có một ai đó không rảnh tay để mà mở cửa, và có lẽ chân của người đó cũng không rảnh kiệm lực nên đã đá thẳng một nhát. May rằng cánh cửa gỗ không bị gãy, nếu thế thì đền tiền có nước chết !
Dù khi người đó xuất hiện, Dawn không nghĩ rằng tiền bạc là vấn đề gì với người này.
“Em chào Sư phụ. Có một số văn kiện này mà các thấy cô khác muốn cô xem qua một tí.” – Người vừa xuất hiện nói – “Làm chủ tịch hội đồng học sinh có khác gì nô lệ cho thầy cô đâu…Thật là mệt mỏi.”
“Luna ! Tôi đã nói với em bao nhiêu lần là mở cửa bằng tay chứ không phải bằng chân rồi !” – Ayin nói lớn.
Vâng…người đó là Luna Crescent, hung thần trong lốt mỹ nữ. Tại sao đi đâu cũng phải có bà này xen vào mới được vậy – Dawn nghĩ. Chẳng phải cả ngày hôm nay mọi chuyện xảy ra với cậu đều dính dáng tới bà ta rồi ư ?
“Sư phụ không thấy tay em đang bận à ?” – Luna bước vào, hai tay ôm một sấp giấy to tướng và đặt lên bàn của Ayin. – “Ồ. Cục rác này cũng ở đây à ?”
Luna nhìn vào Dawn và nói câu nói đó. Dù nói là nhìn, nhưng chàng trai trẻ thấy cô ta chỉ liếc quá, không thèm dùng nửa con mắt chứ nói gì tới “nhìn”.
“Cô bảo ai là cục rác thế mụ chằn ?” – Dawn phản bác. – “Mà cô nói hiệu trưởng là Sư phụ…chẳng nhẽ…?”
“Đúng. Tôi là đệ tử của cô Ayin. Có vấn đề gì không ?”
Dường như trong một giây, toàn bộ thế giới xung quanh Dawn bị kéo vào trong một lỗ đen xám xịt. Tuyệt vọng ! Tuyệt vọng a !
“Cô Ayin ơi…có bao nhiều người để chọn làm đệ tử, tại sao cô lại chọn CON NHỎ NÀY ??” – Dawn nói lớn, cậu thậm chí còn đứng dậy để lộ rõ sự bức xúc của bản thân.
“Cha của em ấy và tôi là người quen nên tôi tiện tay thu nhận thôi.” – Ayin nói, bình thản như không có gì xảy ra. Mèn ơi, chẳng phải đây là giao trứng cho ác á ? Một kẻ như Luna…được rèn luyện bởi pháp sư vĩ đại nhất. Dawn nghĩ một tương lai tối tăm đang chờ đón nhân loại.
Con ông cháu cha ! Con ông cháu cha mà ! – Dawn thét lên trong đầu về quyền lực của con ông cháu cha, quên mất sự thật rằng cậu ta cũng vào được trường này cũng do cậu là con ông cháu cha.
“Xin lỗi cô, nhưng có lẽ buổi trò chuyện của chúng ta nên để khi khác ạ.” – Dawn đứng dậy, quay về phía cửa. Sự giận dữ lẫn căm ghét lộ rõ trong thái độ của Dawn. Những cơn đau nhức đến từ vết thương mà Luna gây ra cho cậu có lẽ đã giúp ích được phần nào. – “Em chào cô.”
“Sao thế cục rác ? Có chuyện gì mà phải vội vã thế ?” – Luna tiếp tục dùng miệng lưỡi cay độc của mình để công kích Dawn. Dawn lờ cô ta hoàn toàn và bỏ đi, không thèm đếm xỉa gì mà nhìn lại. Thứ đó không đáng cho mình tốn nhãn lực – Dawn hung hăn tự nhủ bản thân như thế.
------
“Thiệt tình mà…đàn ông con trai gì mà mất nết.” – Luna tự nhận xét tình hình vừa trải qua, cô hiện giờ đang ngồi trên chiếc ghế mà khi nãy gã tên Dawn vừa ngồi lên, và cô cũng dùng lại tách trà mà gã ta vừa uống. Không phải cô là loại tình cảm tốt bụng gì, chỉ là cô hiệu trưởng Ayin – Sư phụ của cô ta cũng phẫn nộ trước hậu quả đến từ thái độ của đệ tử, nên không thèm lấy thêm một chiếc tách khác.
“Tất cả cũng do em thôi. Tôi nhớ tôi đâu dạy em cách cư xử như thế.” – Ayin trả lời khi tay tiếp tục múa bút lên chỗ giấy tờ. Không ai biết rõ liệu cô ta có thật sự dùng phép thuật đọc nhanh hiểu nhanh hay không hoặc chỉ kí cho có lệ… - “Có một sự khác biệt mong manh giữa mạnh mẽ và hỗn xược đấy, Luna.”
“Vâng vâng…em hiểu, em hiểu.” – Luna tay cầm tách trà uống, đầu thì gật lia lịa tỏ vẻ ta đây thấm lắm. Luna thật sự không thích bị dạy dỗ về cách đối nhân xử thế. Cô học Pháp thuật chứ có phải Giáo dục công dân đâu.
Mọi chuyện vẫn bình bình khoảng 5 phút sau, Luna đang chờ cho cô hiệu trưởng Ayin giải quyết bớt chỗ giấy tờ. Ngoại trừ dùng trà ra, Luna cũng chán nản chẳng biết phải làm điều gì khác. Chỗ sách pháp thuật xung quanh trong phòng hầu như Luna đã nhuần nhuyễn hết từng chữ. Đó cũng là thử thách đầu tiên được đặt ra khi Ayin quyết định xem liệu cô có trở thành đệ tử của nữ pháp sư vĩ đại nhất thế giới hay không. Thời hạn là một tuần, và phải có kết quả rõ rệt. Sự hiện diện thân mật của Luna trong đây có lẽ đã nói lên được phần nào kết quả.
“Này…Sư phụ.”
“Gì thế ?” – Tay vẫn lia lia bút, Ayin buộc miệng.
“Có chuyện gì xảy ra với cha của cục rác kia vậy ?”
“…” – Ayin im lặng trong một giây, đang cố suy nghĩ xem con bé đã nghe lỏm mọi chuyện trong phòng từ lúc nào. Có lẽ sự vui mừng khi gặp lại con của đồng đội cũ đã khiến cô mất cảnh giác đôi chút. Nếu chuyện này tiếp tục kéo dài thì tệ hại thật – Ayin tự mắng bản thân nhằm cố gắng rút kinh nghiệm.
“Bộ hôm nay trời tính mưa hay sao mà em lại quan tâm tới chuyện đời người khác thế ? Đệ tử ngốc ?” – Ayin nói - “Bộ có chuyện gì đó xảy ra giữa em và cậu ta hay sao mà lại quan tâm thế ?”
“Em ? A ha ha ha. Có khi nếu thế giới này tận diệt may ra em mới là loại con gái mê trai.” – Luna cười nhẹ - “Em và cục rác đó chỉ đánh nhau một lần ờ ngoài rừng Parousia. Dù trận ấy có thể cho là em thua, nhưng em không để bụng vụ đó. Có điều, trong trận đấu xảy ra một chuyện bất ngờ mà em không biết phải tính với nó ra sao...”
“Có chuyện gì xảy ra vậy ?” – Giờ đến cả Ayin cũng tò mò. Cô thả bút trong vài giây nhằm lắng nghe câu chuyện của nữ đệ tử.
“Cục rác đó…hắn đã sử dụng một Hắc thuật…” – Luna trả lời – “Hắn đẩy em vào đường cùng, nên em định dùng Diêm Hoả để sống chết với hắn, nhưng có người can thiệp nên không làm được. Chứ nếu không thì em thắng rồi.”
“Cô đã nói với em bao lần là không được tự tiện dùng Hắc thuật cơ mà !!!” – Ayin cốc đầu Luna một phát, miệng thì quát tháo mạnh bạo.
“Em xin lỗi. Em xin lỗi. Em chỉ tính hù hắn ta thôi mà, chứ chưa đến mức đó đâu.” – Xoa đầu trước cú cốc của Ayin, Luna trả lời.
“Hừ…thiệt tình.”
“Thế…chuyện gì xảy ra với cha của hắn vậy cô ?” – Dù biết không liên quan, nhưng nghe thấy giọng của Dawn khá là nghiêm trọng khi hỏi về cha của hắn, nên Luna cũng phần nào có chút tò mò. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Nếu cha của hắn là một kẻ tệ hại nào đó, thì mình càng có nhiều cách để chửi xéo hắn ta hơn – Tâm địa xấu xa của cô nàng đang hiện rõ hết qua nụ cười có phần tăm tối, độc địa.
“Kể chuyện của người khác quả thật không hay tí nào…” – Miệng của Ayin nói vậy, nhưng cô không có ý định dấu diếm. Dawn và Luna có một mối quan hệ đối thủ với nhau, nếu cả hai hiểu nhau hơn, chắc sẽ tạo được sự cạnh tranh và trợ giúp tốt. Nghĩ như vậy, Ayin bắt đầu kể – “Cha của Dawn Ohrot…ông ta là nạn nhân cuối cùng của Kỉ Bóng Tối. Ông ta vốn là một chiến binh mạnh tham gia vào cuộc chiến cuối cùng chống lại Ma Tộc, và đã hợp lực với Lục Đại Anh Hùng tham gia chống lại Chúa tể hắc ám Asmodeus. Ông ta cũng là người duy nhất không phải Lục Đại Anh Hùng sống sót trong trận chiến đó.
Nhưng số mệnh không tha cho ông ta, ông ta bị giết hại bởi Phản bội Anh Hùng…trở thành người cuối cùng chết khi chiến tranh kết thúc.”
Phản bội Anh Hùng…Cái tên đó cứ vang vảng trong đầu Luna.
“Em tưởng cái gã Phản bội Anh Hùng hoặc Chúa tể Hắc Ám đó chỉ là sản phẩm thêu dệt mà người đời dùng để doạ trẻ con thôi mà. Cái tên mà mấy đứa trẻ ngày nay gọi là Kẻ-không-ai-nên-biết đó.”
Đáp lại câu nói ngu ngơ của Luna là một cái cốc vào đầu lần hai của Ayin.
“Nếu hắn ta không tồn tại thì ta đứng đây trước mặt em làm gì !” – Ayin giận dữ nói – “Thiệt tình…”
Luna vốn không có tố chất của một pháp sư, Ayin đã nhận thấy điều đó kể từ khi gặp con bé lần đầu tiên, cũng như khi con bé hoàn toàn thất bại trong cuộc thử thách mà Ayin đặt ra cho nó. Vào ngày ấy, khi tới hạn chót của kì kiểm tra, Luna không thể thi triển những pháp thuật trong kho sách của Ayin. Đó cũng là suy tính của Ayin, những quyển sách ấy toàn chứa những phép thuật thượng thừa, do lúc đầu Ayin không tính đến việc thu nạp đệ tử nên nghĩ ra cách kiểm tra để mà chối khéo. Đến lúc chuẩn bị từ chối con bé,thì đột nhiên, Luna nói rằng mình đã thuộc làu toàn bộ nội dung có trong kho sách của Ayin. Sau khi kiểm chứng sự thật, Ayin vô cùng bất ngờ trước những gì con bé thu nạp được trong đầu, đủ đến mức dùng được những phép thuật ấy một cách thượng thừa. Có điều, con bé lại không dùng được dù đã cố. Câu hỏi được đặt ra là: Tại sao con bé lại không dùng được pháp thuật ?
Đó là do cơ chế “Hiểu” của Nghệ thuật dùng phép. Đành rằng Luna có thể thu thập thông tin dạng thô vào não của cô ta với số lượng và độ chính xác khó tin, nhưng Luna không có thiên phú trong việc biến kiến thức thành kết quả - nói cách khác, biết nhiều về điện nhưng lại không thể nào sửa được ống nước. Có lẽ tài năng mỗi người mỗi khác nhau – Ayin nhận xét. Nữ phù thuỷ ví Luna như một viên kim cương thô, chỉ cần đánh bóng tỉa tót tốt thì nó sẽ toả sáng rất rực rỡ, đó cũng là lí do mà nữ phù thuỷ quyết định thu nạp Luna thành Đệ tử. Kết quả trong vài năm luyện tập quả thật đáng kinh ngạc, Luna gần như vận dụng hết được toàn bộ các nguyên tố cơ bản, vấn đề còn lại đến từ việc biến mớ tri thức của Ayin mà Luna thu nạp được thành phép thuật có thể dùng được nhuần nhuyễn. Nếu như cuộc huấn luyện này thành công, thì Luna hoàn toàn có thể trở thành một Ein Sof – Danh hiệu dành cho những Pháp sư vĩ đại nhất thế giới !
Nếu được vậy thì tốt biết bao... – Ayin nghĩ. Những gì cô làm và thúc ép Luna vượt qua hiện giờ đều nhằm chuẩn bị cho tương lai đen tối phía trước. Dù yêu thương đệ tử của mình như chính con ruột, mục đích của Ayin khi dạy Luna là để cho con bé trở thành một thứ “vũ khí” dự phòng, chuẩn bị cho cái ngày mà Ma tộc trỗi dậy thêm một lần nữa, và cũng đề phòng cho trường hợp Ayin không còn trên cõi đời này vào lúc đó...
Ayin chỉ sợ rằng như thế vẫn không đủ. Có chuẩn bị bao nhiêu vẫn sẽ là không đủ…Cô cùng những vị anh hùng khác biết rõ Phản bội Anh Hùng nguy hiểm như thế nào.
Một kỉ bóng tối mới đang gần kề, đó là điều hiển nhiên, câu hỏi ngàn vàng chính là: khi nào ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.