Kỉ Xám

Chương 4: Cô bạn học kỳ lạ

forgiuse

07/01/2014

Thư tình là cái gì ? Có ăn được không ?

Đùa thôi. Dawn từ nhỏ tới lớn không có được một lá thư tình, nhưng cậu thừa biết nó không phải là một thứ có thể ăn được.

Cậu và Aster vào trong khu nhà ăn của Ký túc xá để đọc nó dưới ánh đèn. Bao bọc bức thư là một lớp vỏ hồng hồng, chứa đầy hoa văn nữ tính. Bên ngoài thì nồng nặc mùi nước hoa trầm, nhẹ, dễ ngửi nhưng lại không gây ngứa mũi. Vâng, đây đích thị là một lá thư tình, không còn gì nhầm lẫn nữa. Quan trọng là nội dung…

“Cậu còn chờ gì nữa ?”

Aster nói. Theo sau là một đám đực rựa cùng kí túc xà đang tò mò vì có một thằng sống chung một mái nhà vừa nhận được thư tình vào ngày đầu tiên đi học. Dawn đoán rằng giờ đầu cả lũ đang tưởng tượng xem “em ấy” như thế nào. Dù thế, chàng trai trẻ có thể mường tượng ra được một người, đành rằng nàng ấy không kém cạnh về mặt điện nước, nhưng theo cậu, cái gì tốt quá cũng không tốt, ông trời ít khi thương người hiền lành lắm.

“Hầy…xem nào.” – Dawn mở bức thư ra, bên trong cũng sạch sẽ đẹp đẽ và tràn đầy màu hồng không kém gì bên ngoài. Chẳng biết là do ngốc hay thực sự không quan tâm, cậu đọc rõ nội dung bên trong cho đám đực rựa đang dần tập trung lại nghe.

“Chào anh Dawn. Em…em đã để ý đến anh ngày từ lần đầu chúng ta gặp mặt. Em có một điều thầm kín muốn nói mà không thể nào nói ra được bằng lời, nên em đành phải dùng ngôn từ thay cho lời nói để cho anh biết rằng…

Em thích anh !

Nếu như anh chấp nhận tình cảm của em, xin hãy cho em biết câu trả lời vào rạng sáng ngày mai tại hồ Shekhinah, trong rừng Parousia bên ngoài thành phố. Em sẽ đợi vào lúc 6:30.

Yêu…”

Kết thúc lá thư, cậu không biết nên nhận xét như thế nào…Chuyện này quả thật tốt đẹp, vấn đề là nó quá tốt đẹp trong khi Dawn biết số mình xui như thế nào. Nhưng trước hết, cậu phải cố gắng giữ cái mạng của mình an toàn khỏi đám ghen ăn tức ở đang lăm le sát khí bên cạnh sau khi cậu đọc xong bức thư tình.

Buổi tối hôm đó chấm dứt bằng một trận cải vả giữa “đàn ông và đàn ông”, kết thúc bằng một lũ đực rựa bụng rỗng và tạm thời đình chiến để ăn cà ri do Aster nấu.

------

Sang ngày hôm sau, khoảng 6 giờ sáng, Dawn đã thức dậy và chuẩn bị cả thể xác lẫn tâm hồn để dâng hiến cho cô gái kia. Nói thế có lẽ hơi quá…cậu chỉ chải chuốt tóc tai cho gọn hơn mọi ngày.

Lúc đầu Dawn tưởng rằng đọc to thời điểm và nơi chốn gặp mặt sẽ khiến đám con trai loi choi trong kí túc xá này bí mật lẻn theo cậu, nhưng nhìn tên Aster vẫn đang ngáy khò khò ở trong phòng, suy nghĩ này ngay lập tức biến mất. Thường thì giờ học chính thức của trường là 8 giờ sáng nhằm tạo điều kiện cho học sinh có sức khoẻ tốt nhất để tiếp thu kiến thức, nên không mấy người dậy sớm trừ khi có việc riêng.

Dawn còn khoảng 30 phút nữa. Đi bộ từ đây ra rừng Parousia chỉ tốn khoảng 15 phút. Là đàn ông thì phải luôn đến sớm hơn 10 phút – cậu tự nhủ. Đó là phép lịch sự tối thiểu mà mẹ cậu luôn luôn nhồi nhét vào đầu từ khi còn bé.

Vì lí do gì đó, Dawn mặc chiếc áo khoác đỏ của cha mình và cầm theo thanh trường kiếm đeo ngang eo.

------

Rừng Parousia – Ngoại ô thành phố Daat.

Dawn nghe nói có nhiều loài quái vật sinh sống tại đây, nhưng chúng là một đám tép riu so với học sinh của trường vốn có thứ hạng cơ bản là hạng D. Thế nên nơi này chỉ cấm những người không có vũ khí hoặc khả năng tự vệ vào trong, còn học sinh vẫn được vào thoải mái. Rừng Parousia chủ yếu dành cho những ai muốn rèn luyện kỹ năng chiến đấu hoặc tìm kiếm nguyên vật liệu…

Và những ai muốn có một chút sự riêng tư…Nếu như họ không cảm thấy phiền nhiễu bởi đám quái vật nhan nhản bên trong.

Trước mặt Dawn bây giờ là hồ Shekhinah, cậu đang ngồi đợi bên dưới một mái che gỗ gần đó. Shekhinah theo cổ ngữ nghĩa là “yên ổn”, thế nên đã có nhiều lời đồn đại rằng: nếu tỏ tình ở gần hồ này thì cặp đôi đó sẽ mãi mãi hạnh phúc, không bao giờ lìa xa nhau…hoặc tựa tựa thế. Điều đó lại càng khiến Dawn lo hơn. Đó là lí do mà cậu mặc chiếc áo khoác xui xẻo của cha mình, trong thâm tâm thầm cầu mong mình gặp xui xẻo thật…

Đợi khoảng vài phút, Dawn lấy điện thoại của mình ra và xem giờ.

“Tới giờ rồi…”

Dawn rời khỏi ghế ngồi, tiến ra gần thành hồ và đứng đợi giây phút quyết định này. Con tim của cậu đã sẵn sàng !

Roẹt

Xung quanh thành hồ và mặt đất giờ đây được bao quanh bởi một bức tường xanh bí ẩn, bức tường ấy như một ngọn suối đổ đầy ma thuật xuống mặt đất. Dawn đã bị kẹt trong một kết giới ma thuật, bán kính khoảng 300 mét, tạo hình thành một vòng tròn và ụp xuống như một cái lồng chim. Từ giờ sẽ không còn ai để ý sự hiện diện của hắn tại đây nữa. Nơi này cứ như…

…một đấu trường sinh tử.

Keng !

Dawn vung kiếm, đỡ lấy đòn đánh bất ngờ từ bóng đen xuất phát từ một cành cây gần đó. Tốc độ ra đòn của kẻ thù nhanh vô cùng, mắt thường khó thấy được, nhưng phản xạ đã được tôi luyện lâu ngày của chàng trai trẻ tóc trắng cũng lợi hại không kém, chặn được cả một đòn tấn công từ góc chết. Không dây dưa lâu, bóng đen kia tra kiếm vào vỏ, nhảy lộn về phía sau như một vận động viên thể dục thể thao siêu hạng. Sau khi mọi chuyện dần lắng xuống, Dawn mới tập trung lại ánh mắt của mình và nhận diện người đối diện.

“Ara…Đi gặp người tỏ tình với mình sao lại cầm đao kiếm theo thế. Bộ ngươi không biết tính lịch sự à ?

“Thế có ai đi gặp người mình thích mà lại cầm quyền trượng và kiếm theo không ? Luna Crescent !”

Luna Crescent…người mà Dawn hôm qua đã lăng mạ trước toàn thể đám đông bằng một cú đấm ngay mặt, giờ đang đứng trước mặt Dawn với cặp vũ khí đặc trưng trong hai tay. Cô ta vẫn như hôm qua, vận trong bộ đồng phục nữ tính, cũng là mái tóc đó, đôi mắt đó, nhưng gương mặt cô ta biểu cảm hơn hôm qua nhiều. Nếu ngày hôm trước gương mặt ấy là của một thiếu nữ kiêu sa, giờ đây nó được thay thế bằng nụ cười máu lạnh và có phần quái dị, như một kẻ tâm thần vậy. Chẳng nhẽ đây mới là “Luna” thật ? Còn hình ảnh mà mọi người thường thấy chỉ là một ảo ảnh đến từ chiếc mặt nạ nhân cách vô hình mà cô ta đeo lên ?

Trong lúc Dawn suy nghĩ quẩn quơ, cô ta lại lao tới, dùng liên hồi cả gậy và kiếm. Dawn giơ kiếm ra đỡ, cố gắng ép cô ta vào một cuộc đọ sức thông thường. Nếu so về lực tay và cơ bắp, Dawn có lợi thế hơn do là một đấng nam nhi, lại còn là kiếm sĩ đã được tôi luyện cơ bắp trong lò rèn kiếm.

Hừ…Đã mặc áo xui xẻo rồi mà vẫn… - Dawn nhận xét về vấn đề hiện tại. Cậu đã đoán được phần nào rằng số của mình chẳng tốt đến thế, và mang áo xui xẻo có lẽ sẽ khiến số cậu xui hơn, nhưng hình như nó chẳng thiên đến thế. Cậu vẫn “may mắn” gặp lại cô nàng được yêu thích không nhất cũng nhì của trường.

Hất cô ta sang một phía bằng cách ép thêm lực lên trường kiếm, Dawn lùi về sau để chuẩn bị phản công.

“Tại sao cô lại làm thế này ?” – Dawn nói.

“Tại sao à ?” – Luna lẩm bẩm – “Chẳng biết. Ngươi có vẻ thú vị nên ta lôi ra đây đánh nhau một trận ra trò thôi.”

Không kịp để Dawn làm gì, Luna khai triển đòn tấn công vũ bão của mình bằng “Băng Đạn” đón đầu, theo sau là “Hoả cầu” và “Lôi tiễn”.

Dù bất ngờ trước các phép thuật liên hoàn của Luna, Dawn vẫn không lỏng lẻo việc phòng thủ. “Băng đạn” chỉ là một tảng băng biết bay, nên Dawn dễ dàng bổ dọc nó ra ngay khi nó lao tới như tay kiếm sĩ hôm qua đã làm. “Hoả cầu” rắc rối hơn một chút, nhưng cách khắc ngự là một thứ Dawn có thể nắm được dễ dàng. Còn “Lôi tiễn” là thứ cậu không biết cách chặn lại, chỉ có thể dùng kiếm đỡ lấy rồi cảm nhận luồng điện tê tê chạy ngang chạy dọc quanh người.



“Arghh…” – Dawn thốt lên trong vô thức khi chịu đựng “Lôi tiễn” – “Cô ăn cái gì mà lại có thể dùng nhiều phép thuật khác hệ nhanh như thế vậy ???”

Phép thuật rất là mạnh, Dawn công nhận, nhưng dù phép thuật có khả năng tiêu diệt một đạo quân thiện chiến từ xa hay xẻ núi xẻ trời, nó vẫn không phải là sức mạnh cho các pháp sư thống trị thế giới. Lí do chính: thời gian và hiểu biết.

Với năng lượng Ohr từ ánh sáng mặt trời, khả năng thi triển phép thuật của các pháp sư gần như là vô hạn. Nhưng trở ngại nằm ở vấn đề thời gian. Thi triển pháp thuật cần phải niệm chú ngữ, thứ đơn giản thì vài giây, thứ phức tạp và có uy lực mạnh cần vài phút, có khi lên tới hàng giờ. Cho nên, các pháp sư dễ làm mồi cho súng đạn và đao kiếm nếu như bị tiếp cận trong lúc niệm chú. Kể cả khi bỏ qua được vấn đề đó, một pháp sư không thể thi triển nhiều phép thuật liên hồi mà khác hệ do cơ chế “hiểu biết”.

Pháp thuật không phải là thứ có thể học vẹt là dùng được, nó cần được “hiểu”. Hãy lấy ví dụ là một người sống ở hoang mạc, và một người sống ở nơi lạnh nào đó, đổi vị trí của cả hai cho nhau, chúng ta sẽ thấy sự khác biệt: cơ thể của mỗi người đều không chịu được nơi ở mới. Quy chết “hiểu” của pháp thuật cũng tương tự như thế phần nào do kết cấu Nguyên Tố Khởi Nguyên của mỗi người, vấn đề nằm ở chỗ thời gian thích nghi dài hơn ví dụ trên rất là nhiều. Đa số pháp sư ngày nay đều tập trung chuyên môn vào Nguyên Tố Khởi Nguyên mà họ nắm rõ nhất chứ không “đa hệ” như cô nàng trước mắt của Dawn.

Cô ta một là thiên tài xuất chúng, hai là kẻ ngu ngốc liều lĩnh. Với trình độ của cô nàng, nếu như tập trung vào Nguyên Tố Khởi Nguyên của mình thì có lẽ đã trở thành pháp sư thượng thừa, là đỉnh của đỉnh trong số các pháp sư vận dụng nguyên tố rồi.

Đáp trả lại câu nói của Dawn, Luna đáp.

“Ta ăn cái gì không quan trọng. Đừng nghĩ ngợi gì nữa, cứ đánh thẳng tay đi !”

“Chết tiệt.” – Dawn tặc lưỡi, sau khi bản thân thoát khỏi cơn giật liên hồi của “Lôi tiễn”, cậu cầm kiếm và lao tới, cố gắng kéo Luna vào đánh cận chiến với cậu. Dù cô ta dùng kiếm giỏi, nhưng chắc chắn cận chiến sẽ khá hơn việc phải đứng từ xa đối đầu với một kẻ dùng được phép thuật liên tục. Lần này, Luna mới là người phải dùng kiếm để mà đỡ thanh trường kiếm to tướng của Dawn. Cả hai lại tiếp tục giằng co lẫn nhau. Không biết do tò mò hay thật sự đang lập nên một âm mưu nào đó trong đầu, Dawn lên tiếng hỏi – “Tại sao cô muốn đánh nhau mà lại không vào đấu trường ? Trong học viện có thừa kẻ muốn thách đấu với cô mà !”

“Ngươi nói cái lũ ngày hôm qua đó à ? Bọn chúng chỉ là một đám miệng hùm gan sứa…Chúng cứ nói: “Tôi thích cậu”, “Tôi yêu cậu” mà không hể biết gì về ta. Rồi khi ta nói rằng ta chỉ thích những ai mạnh mẽ để xua đuổi chúng, chúng nghĩ rằng chỉ cần đánh bại được ta thì ta sẽ trở thành của chúng…Một lũ đơn giản, cho đến khi lao ra đánh nhau thật sự, chẳng đứa nào dám đánh một cách nghiêm túc, chỉ tỏ vẻ ra oai cho đẹp cái mã của mình.” – Luna nói – “Nhưng ngươi thì khác, hôm đó ngươi nghĩ gì mà lao ra tấn công ta vậy ? Ta không nghĩ rằng ngươi có chung hướng tư duy với đám kia.”

“Nghĩ gì à…” – Dawn nói ngay khi kiếm của hai bên chạm nhau – “Nói thật, lúc đó tôi cũng chẳng biết mình nghĩ gì nữa... Tôi chỉ cảm thấy hứng thú với một người sử dụng phép thuật song hành với kiếm thuật. Lúc đó, cảm giác muốn cạnh tranh của tôi trỗi dậy, và thế là tôi lao ra ngoài. Chỉ đơn giản thế thôi.”

“Vậy à…ngươi xem ra cũng hiếu chiến nhỉ. Có lẽ đôi ta cũng có một điểm chung nào đó.” – Luna cười nhẹ - “Thế thì đánh đấm sao cho ra trò tí nào !”

Ngay khi dứt câu, Luna dùng…đầu của mình và đâm thẳng vào trán Dawn. Cú Thiết đầu công khiến trán của cô ta tuông ra một dòng máu đỏ, nhưng Luna không hề thấy đau đớn, trái lại, cô còn hứng thú hơn khi luồng máu đỏ đó chảy xuống khoé miệng của mình. Cứ như một chiến binh cuồng loạn và bệnh hoạn. Về phần Dawn, cậu đang choáng váng và lùi lại về sau một tí. Cậu có cảm giác như đầu cậu vừa bị một cây búa chiến đập thẳng vào vậy. Gọi đây là “đánh nhau”, “so tài” đều không đúng một chút nào, hành động của Luna không khác gì một kẻ man di cả. Có lẽ sử dụng từ “chém giết” sẽ hợp với hoàn cảnh này hơn.

“Khiếp. Con gái con lứa gì mà bạo lực thế !”

Mặc kệ cho lời phàn nàn của Dawn, Luna tiếp tục lao tới. Cô không sử dụng phép thuật từ xa nữa mà muốn lao vào đánh cận chiến nhiều hơn. Lượng Adrenalin đang chảy không ngừng trong người cô ra lệnh cô phải mạnh bạo hơn, hoang dại hơn và muốn xé xác người trước mặt để thoả mãn bản thân mình. Từ một trận đấu thông thường, cả hai dường như trở thành các đấu sĩ đánh nhau trong một võ đài sinh tử, dùng mọi thủ đoạn để giành quyền sống. Kiếm và gậy bắt đầu bị dẹp sang một bên thay cho đấm và đá, Dawn cũng ăn theo bằng nắm đấm đã được rèn luyện trong suốt 10 năm làm việc tại lò chế tác vũ khí của mình. Dường như cú đánh đầu ở trên đã xoá tan đi rào cảng cảm nhận giới tính của Dawn, vì cậu hoàn toàn có thể đánh thẳng vào mặt Luna biết bao nhiêu lần mà không bị một chút do dự nào níu kéo, hoặc ngay từ đầu cậu thật sự hoàn toàn không quan tâm gì đến vấn đề giới tính nam nữ rồi. Ngay khi bị đấm, Luna nhận thấy đòn đánh của mình không mạnh bằng tên kia, thế là cô sử dụng những thứ vũ khí khác mà trời ban cho phái nữ. Dùng móng tay, Luna cào một nhát ngay mặt Dawn, sau đó, hàm răng của cô lao tới, cắn thẳng vào bắp tay của cậu ta. Cơn đau khiến cậu phải thét lên mạnh bạo, kèm theo sự vẫy vùng để đẩy con nhỏ bạo lực đang hành hạ cậu ra khỏi người. Cuộc đánh đấm tàn bạo này chấm dứt sau khoảng 5 phút giằng co, khi cả hai nhận ra cơ thể mình không chịu thêm được nữa và trở về với phép thuật và đao kiếm thông thường.

“Băng Đao !” – Luna nói lớn phép thuật mình chuẩn bị thi triển. Nhưng không như những gì mà Dawn sẽ nghĩ, không có lưỡi đao băng nào được phóng ra, mà cái đang lao tới chỗ cậu là một hàng gai băng sắt nhọn lao ra từ mặt đất.

“Khiếp thật, cô dùng được cả phép mà không cần niệm chú à ?” – Dawn nói, thì ra cả trận đấu cậu đã bị cô nàng lừa rằng bản thân cần phải nói rõ tên phép thuật mới sử dụng được.

Bỏ qua những suy nghĩ khen ngợi và chửi rủa đối phương, đầu óc của Dawn ép cậu phải hành động ngay bây giờ. Dawn lao ra một bên để tránh hàng gai băng đang lao tới mình. Đúng như kế hoạch, Luna đón tiếp Dawn bằng một Hoả cầu đã được chuẩn bị sẵn. Mớ thương tích từ những vết cắn, vết cào bắt đầu có hiệu quả. Phản xạ của Dawn không còn tinh anh như lúc đầu trận. Không có đủ thời gian để phản đòn lẫn né tránh, Hoả cầu đâm thẳng vào Dawn, khiến cậu bị bắn văng xuống mép hồ. Sốc vì chấn thương, Dawn làm rớt thanh kiếm của mình trên mặt đất.

“Chết tiệt…” – Vận dụng hết sức lực còn lại, Dawn gượng dậy. Nhưng chưa kịp trở lại bờ, đôi chân ướt của cậu đã bị băng đá giữ chặt lại. Thế cờ này được gọi là…

“Chiếu tướng.” – Luna nói, giọng thở của cô ta ngắt quãng liên hồi. Với vô số vết bầm tím trên mặt, thật không ai nghĩ trước đó Luna lại là một người đẹp nghiên nước nghiên thành. – “Ta thật sự mong đợi nhiều hơn từ ngươi đấy, Dawn. Mặc dù vậy, cũng khá khen cho ngươi khi chuẩn bị kĩ càng đến vậy. Ta không ngờ rằng ngươi mặc áo khoác kháng phép để đề phòng đấy.”

Áo kháng phép ? Dawn đào đâu ra tiền để mua thứ xa xỉ ấy ?

Cậu thay đổi suy nghĩ đó sau khi nhìn lại bản thân mình. Thương tích của cậu chẳng cao như cậu tưởng. Bộ đồng phục bên trong ngoại trừ vài điểm cháy xém nhẹ xem ra vẫn còn khá ổn. Bộ áo này lẽ ra đã cháy rụi sau khi ăn thẳng một Hoả cầu rồi. Chẳng nhẽ bộ áo khoác ngoài của cha cậu đã bảo vệ cho cậu ?

Ông già…kể cả khi chết ông vẫn…

Dawn cười nhẹ khi suy nghĩ ấy chạy qua. Cậu chưa hề nghĩ tốt lắm về cha mình, khi cậu ra đời thì ông ta đã mất sớm do tham gia chiến tranh chống lại Ma Tộc. Một phần ganh ghét của cậu đến từ việc ông ta không hề để lại một kỉ niệm nào với cậu mà ra đi mãi mãi. Nhưng với chuyện ngày hôm nay, có lẽ sự căm ghét trẻ con ấy đã giảm đi một phần nào.

Trở lại cuộc đấu, bên thắng bên thua đã dần hiện rõ. Chân của Dawn bị kẹt dưới hồ, còn cô nàng Luna đang chuẩn bị cho một phép thuật dứt điểm. Dường như cảm thấy dứt điểm từ xa có vẻ tiểu nhân, Luna niệm chú vào thanh kiếm và từ từ đi tới chỗ Dawn.

“Đòn này sẽ đánh từ sống kiếm. Ngươi không chết nổi đâu.” – Luna nói – “Nhưng có lẽ sẽ để lại chút thẹo đấy, coi đây như là món socola tình bạn dành tặng cho chàng trai bị gái từ chối tỏ tình đi.”

Thanh kiếm của Luna giờ đang bị lửa bao quanh. Hoả kiếm…Dawn không hề nghĩ rằng mình sẽ bị đánh bại bởi chiêu thức của mình. Luna bắt đầu lao tới, chuẩn bị tung đòn dứt điểm.

Hãy sửa lại suy nghĩ trên một tí: Dawn sẽ không để bản thân bị đánh bại bởi chiêu thức của mình !

VỤT

Gương mặt của Luna hiện rõ sự ngỡ ngàng ngay sau khi tung kiếm. Dawn – kẻ đang kẹt dưới lớp băng của cô tạo ra, vừa nhảy ra khỏi đôi giày bị đóng băng bên dưới bằng đôi chân trần và né lấy đường kiếm tạt ngang của cô. Đáp trả lại đòn đánh đó là một cú đá tạt ngang trúng ngay mặt của cô nàng, hất văng cô xuống hồ. Bộ đồ của cô đã bị ướt đẫm khi ngã, nhưng Dawn không còn hứng thú để ngắm nhìn nữa. Mạng sống và danh dự của cậu quan trọng hơn nhiều. Tay không tất sắt, Dawn thủ thế như một võ sĩ nghiệp dư và chờ đợi Luna đứng dậy.

“Tại sao ???” – Luna – lúc này đang ướt như chuột lột – nói ra băng khoăng của mình.

“Cái hại của việc đa nhiệm…đó chính là những kẻ đa nhiệm không thuần thục kĩ càng những gì mình học được !” – Dawn trả lời – “Một băng pháp sư chính thống đã có thể hoá băng chân tôi đến tận xác thịt rồi. Cô tập trung quá nhiều chuyên môn nên không nhuần nhuyễn cái nào hết. Kể cả khi không có áo kháng phép, tôi cũng có thể ăn thẳng Hoả cầu của cô mà không sợ bị cháy người !”

Luna nghiếng răng giận dữ sau khi bị Dawn phân tích ra điểm yếu.

“Thế thì sao nào, có thể ngươi thoát ra được khỏi sự kìm hãm từ băng thuật, nhưng liệu ngươi có thể kháng lại được quyền trượng và kiếm của ta mà không có một mảnh sắt trong tay ?”

“Công nhận cô nói đúng thật…” – Dawn quay đầu lại về phía thanh trường kiếm đang nằm ngổn ngang trên mặt đất. Tốc độ chạy của cậu sẽ không nhanh bằng Hoả Cầu của Luna. Và chắc chắn tay chân trần chống lại quyền trượng lẫn kiếm không phải là ý tưởng hay. – “Nhưng ai nói tôi không có một mảnh sắt nào trong người ?”

Luna nhìn Dawn bằng một ánh mắt ngờ hoặc, có một chút hoài nghi trong cái nhìn của cô. Là kế nghi binh chăng ? – Luna nghĩ. Đứng dậy khỏi vũng nước, cô ta thủ sẵn quyền trượng và kiếm, sẵn sàng chờ đợi một sơ hở từ kẻ thù để đánh nhanh thắng nhanh. Trong người cô có cảm giác rằng kẻ trước mặt mình đang chuẩn bị rút con bài quyết định của mình ra để chấm dứt trận đấu.

Và quả thật là đúng như vậy.

Dawn biết mình không nên làm những gì mình sắp làm, mẹ cậu đã dặn bao lần là phải giữ bí mật này chỉ cho bản thân biết. Nhưng Dawn muốn thắng, cậu muốn chấm dứt thứ mình đã khởi đầu. Trong thâm tâm, cậu không muốn để thua cô nàng kiêu ngạo này !

Trong hệ thống phân loại tri thức pháp thuật dựa trên khả năng “hiểu”, các nhà pháp sư đầu tiên tìm hiểu cách dùng của phép thuật. Khi đã thuần thục và được ghi chép lại một cách kĩ càng, bước tiếp theo là sắp xếp phép thuật đang được nghiên cứu dựa trên nguyên tố mà nó mang theo trên mình. Những kĩ năng không biết rõ nguyên tố như tạo kết giới hay hổ trợ, dịch chuyển hoặc chữa trị được sắp xếp vào hệ Quang nếu như chúng giúp ích được cho con người và các sinh vật khác. Gần như những phép thuật có một nguyên tố tượng trưng nhất định đều là thứ mà những người dùng chúng có thể hiểu rõ được và sử dụng mà không hề e ngại.

Thế còn những cái mà các pháp sư không hề hiểu được thì sao ?



Vũ trụ này còn nhiều bí ẩn, các pháp sư của Thế Giới vẫn còn quá nhỏ bé để hiểu hết cách vận hành của vạn vật. Không hiểu biết khiến cho người khác ngu ngốc, sự ngu ngốc hoá thành sợ sệt, và sợ sệt trở thành cấm đoán. Chính sách phân loại của các pháp sư có thể được tóm tắt trong một câu: Cái gì quản không được thì cấm.

Hắc thuật là tên gọi chung cho các phép thuật mà không ai đưa ra lời giải thích được, bao gồm chính nguyên tố Bóng Tối cấu thành nên vũ trụ và các loại phép kì lạ khác, không có ai trên thế giới này giải thích được, hoăc có, nhưng nó không được phổ biến lâu dài. Những phép thuật đó bị cấm, và những ai dùng chúng đều sẽ được một vé du lịch miễn phí dài hạn không khứ hồi sang Ma giới với danh hiệu “dị giáo”.

Thứ mà Dawn sắp sử dụng, là một Hắc thuật.

Để chuẩn bị, Dawn đưa hai tay ra trước mặt, dùng cẳng tay tạo hình thành một chữ X và nhắm mắt. Luna cũng tò mò không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng sẽ cô không để sự tò mò đó trở thành yếu điểm ngăn cản mình và chiến thắng. Niệm phép, Luna tung một Hoả cầu tiến tới chỗ Dawn. Nhưng cậu ta nhanh hơn, và đã hoàn thành xong việc niệm phép.

“Giải ấn…” – Dawn lẩm bẩm, cậu mở mắt ra, sau đó vung hai tay về khoảng không sau lưng mình. – “Tàng Thư Kiếm !”

Từ phía sau của Dawn, một cánh cửa ánh sáng được mở ra, để lộ một không gian sâu thẳm, dài vô hạn không điểm dừng. Nằm dọc trong “Tàng Thư Kiếm” là những thanh kiếm được treo lơ lửng trên tường bởi những chiếc giá ma thuật. Có vô vàn đủ loại vũ khí trong đây chứ không chỉ kiếm, bao gồm súng ống, thương, đại đao, cả búa và dao cùng nhiều thứ quái dị khác. Kho vũ khí này là chính quá khứ của Dawn, là khoảng thời gian 10 năm miệt mài rèn luyện vũ khí của cậu. Mẹ cậu liệt Tàng Thư Kiếm vào hệ Hắc Thuật do bà không hiểu tại sao con trai mình lại có thể mở được một chiều không gian khác để tàng trữ vũ khí trái phép thế này. Kể cả cậu cũng không hiểu tại sao. Khoảng 7 tuổi, cậu đã có thể thi triển được phép thuật này. Nếu mẹ cậu không cấm con trai đi khoe khoang phép thuật này, có lẽ cậu đã bị các Đại Pháp Sư xử tử do sử dụng Cấm thuật.

Và giờ cậu đã dùng nó trước một cô gái ham mê tìm hiểu mọi loại phép thuật trên đời, không khó để phán đoán rằng trên mặt Luna đang tỏ rỏ một vẻ ngạc nhiên.

Trở lại trận đấu…

“Sylph ! Salamander !” – Dawn ra lệnh. Ngay lập tức, hai thanh kiếm khác nhau xuất hiện trên tay cậu. Thanh kiếm xanh ngắn có những tinh linh gió bay quanh bên tay trái của Dawn mang tên Sylph, tay còn lại cầm một thanh kiếm dài đỏ cháy rực lửa được gọi là Salamander. Dawn đã rèn chúng với sự giúp đỡ của các tiểu tinh linh và tinh linh nguyên tố trong rừng. Hoả cầu lao tới, bốc cháy phừng phực. Nhưng ngọn lửa trên thanh kiếm Salamander lại nóng hơn bội phần, các linh hồn Hoả tinh ngự trên trên thanh kiếm có độ nóng ngang ngửa dung nham. Dawn sử dụng ngay một phiên bản mang hệ lửa của Trảm Phong Kiếm, tung ra một kiếm khí lưỡi liềm mang nhân tố Hoả, và chặt đứt được thứ Hoả cầu yếu đuối mà Luna dùng.

Tàng Thư Kiếm đóng lại khi Dawn không cần gì thêm. Dù chức năng sử dụng đơn giản, nhưng nó vẫn làm Luna phải cứng người vì cố lí giải sự kì lạ trước mặt mình.

“Trở lại mặt đất đi Luna ! Ta tới đây !!!” – Dawn nói lớn. Ngay lập tức, cậu chạy tới chỗ Luna với cặp song kiếm kì dị trong tay.

Luna ngay khi nghe lời nói của Dawn liền trở về với thực tại. Hiện giờ cả hai đang đánh nhau ở mép hồ, nghĩa là có kha khá nước xung quanh cho Luna sử dụng Băng pháp và Thuỷ Pháp.

“S…Sóng !” – Vẫn còn ngất ngây trước diễn biến kì lạ, Luna run rẩy niệm phép. Cô vung ngang quyền trượng, ngay lập tức, một cơn sóng cực mạnh lao thẳng và Dawn.

“Sylph ! Phong phá !” – Dawn cầm Sylph và đâm thẳng vào không khí phía trước. Gió bắt đầu tụ hội lại thành một cơn cuồng phong nhỏ quanh thanh kiếm. Dawn rút Sylph về phía sau rồi lại tiếp tục đâm mạnh đằng trước. Mớ gió được tụ hội lại bị phóng ra và lao tới tiếp cận cơn sóng. Luồng gió dữ đã đánh bật ngọn sóng hung tàn. Trong khi Luna không biết mình nên sử dụng gì tiếp theo thì Dawn lại hùng hổ lao tới. Ánh mắt của cậu ta không có một chút sợ sệt nào, đó là sự tự tin của một kẻ đã nắm vững phần thắng trong tay chăng ?

“Hoá thành đá đi !!!”

Mặt nước phía trước Luna dần hoá thành băng, và nó dần lao tới chỗ của Dawn để tiếp tục hoá băng chân cậu ta như lúc nãy. Dawn đáp trả bằng cách đâm Salamander xuống nước, liên tục vận dụng Ohr cho vùng nước trước mặt cậu nóng hơn bình thường, bảo vệ cậu khỏi luồn băng đang chạy thẳng tới. Ngọn băng lao tới chạm ngay thanh kiếm, nhưng nhiệt độ của vũng nước xung quanh quá cao, không đủ cho Băng thuật của Luna lợi dụng. Và đúng như Dawn nói, nếu có một Băng pháp sư chuyên nghiệp tại đây, thì mớ nước nóng này chỉ là trò trẻ con. Luna đã thấy được hạn chế của chính mình…Cô trừng mắt thay cho biểu lộ sự hoảng hốt của mình trước sự chuyển biến bất ngờ của trận đấu. Thế thượng phong không còn thuộc về cô nữa. Dawn nhảy lên trên thềm băng mà Luna vừa tạo, dùng đôi chân trần lướt tới chỗ Luna như lướt một cơn sóng, hai tay thủ sẵn song kiếm để tấn công.

Luna vung kiếm phản công, lần này dồn nén bên trong thanh kiếm được trạm trỗ chi tiết là một Lôi thuật. Câu trả lời của Dawn là Salamander. Ngay khi hai thanh kiếm chạm nhau, được vài giây, ngọn lửa cháy rực của Salamander bắt đầu làm tan chảy phần kiếm bị chém vào. Chẳng mấy chốc thanh bảo kiếm được rèn bởi một người thợ nổi tiếng của Luna bị đứt làm đôi. Kết cục trận chiến đã quá rõ khi Dawn dùng chân trần đạp cô ta ngã xuống và chĩa Sylph ngay cổ.

“Thế nào ? Không tệ chứ hả ?” – Dawn cười nói. – “Chiến thắng này là của tôi. Làm ơn từ giờ cô đối nhân xử thế đàng hoàng một chút đi cho tôi nhờ…”

“Hừ…ngươi nói cái gì thế, ta không hiểu.”

“Ý tôi là cô từ giờ hãy đối xử với người khác thân thiện hơn một chút. Có vẻ như sinh ra trong một gia đình danh tiếng đã khiến cho cô phân biệt đối xử với những kẻ mà cô không hài lòng.” – Dawn nói – “Tôi cũng không có ác ý gì đâu. Tôi có thể hiếu chiến, nhưng tôi không ham đánh nhau đến mức đầu rơi máu chảy như cô. Chúng ta ai cũng cần cạnh tranh lẫn nhau để cùng tiến, nhưng hãy làm điều đó như những người văn minh và có học thức. Nếu như cô muốn, chúng ta có thể thử sức với nhau một lần nữa, mà lần đó làm ơn cô đừng chơi trò bạo lực giùm tôi…”

“…” – Luna không trả lời – “Ngươi thật là ngốc đấy, ngươi có biết không ?”

“Người ta ai cũng nói tôi như thế cả, nên tôi quen rồi.”

“Hê hê…” – Luna cười nhẹ - “Có những người như ngươi quanh học viện cũng không tệ.” - “Nhưng ai nói với ngươi rằng ngươi đã thắng ?”

“Hả ?”

Do mải mê trò chuyện, Dawn không hề nhận thấy rằng Luna đang chuẩn bị một phép thuật phản công khác ở tay trái. Nhưng khác với mọi lần, đây không phải là một phép thuật bình thường nào khác cả. Ngọn lửa đen cháy rực trên tay trái của cô ta đang thét lên sự hiển nhiên rằng nó không phải là một phép thuật bình thường. Nó là Hắc thuật !

“DAWN !!!!!”

Cả hai chưa kịp phản ứng gì thì có một tiếng nói xa lạ khác vang lên, ngay sau đó, kết giới xung quanh bị phá vỡ thành từng mảnh nhỏ. Từ xa xa, Dawn thấy một người quen thuộc…tên Aster. Theo sau hắn là một con Golem đất có phần nhỏ gọn hơn con mà hắn tạo ra trong ngày đầu tiên. Có lẽ Aster đã dùng nó để phá kết giới này từ bên ngoài.

“Tôi lo cho việc tỏ tình của cậu gặp trở ngại nên đến để giúp đỡ. Tôi biết cậu là người tốt, nhưng không ngờ rằng, cậu lại bỉ ổi tới mức đẩy con gái nhà lành ra giữa hồ, kề vũ khí lên cổ người ta sau khi đánh đập dã man…”

Erh…lộn hàng rồi bố ạ - Dawn nghĩ. Nhưng chưa kịp nói ra, bàn tay rực lửa âm ti của Luna đã tắt ngúm, thay vào đó, cô ta dùng chân và cho cậu một đòn chí mạng ngay “hạ bộ” để thoát khỏi kiếp “cô gái xém bị xâm hại”.

“Hu hu. Cảm ơn chàng trai trẻ đã cứu tôi thoát khỏi tên biến thái này. Suốt đời tôi sẽ không quên ơn !”

“Cô gái xém bị xâm hại” chạy ra khỏi thành hồ, vẫy vẫy tay và hun gió tới chỗ Aster rồi chuồn khỏi nơi này bằng tốc độ nhanh nhất. Còn Dawn vẫn đang ôm hạ bộ của mình và cầu nguyện cho thứ vũ khí thần thánh của cậu vẫn còn có thể hoạt động ngon lành sau chấn thương thể xác lẫn tâm lí này…

“Thật là rắc rối mà. Này Dawn, cậu có sao không ?” – Aster chạy lại gần Dawn và nói. – “Xem ra vẫn còn quá sớm cho cậu đi trước anh em nhỉ.”

“Mình vừa thấy thiên đàng trong vài giây…”

“Đã rõ, mê sảng cấp độ cao. Nhìn nhầm địa ngục thành thiên đàng rồi.” – Aster miệng nói vậy, nhưng hắn ta vẫn tốt bụng kéo Dawn dậy khoác vai cậu trở lại bờ.

“Aster này.”

“Gì ?”

“Cảm ơn cậu đã can thiệp nhé.”

“Ơn với chả nghĩa…” – Aster tặc lưỡi.

Câu chuyện của buổi sáng hôm đó kết thúc bằng một vé xin phép tạm nghỉ trong ngày thứ 2 của năm học đầu tiên, còn Dawn thì ở lại kí túc xá để dưỡng thương.

Dù mọi chuyện có vẻ đã yên ổn trở lại, Dawn vẫn băng khoăng một câu hỏi lớn: Tại sao cô nàng Luna lại có thể dùng Hắc Thuật ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Kỉ Xám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook