Chương 3
Nhất Chích Tây Qua Đại Hựu Viên
01/12/2022
Giang Lâm cùng Tống Trường Nhạc qua mấy ngày liền trở nên tốt đẹp như thời cấp ba vậy, đúng hơn là chưa từng có thay đổi, chỉ là hiểu lầm lâu ngày đã không còn. Hai người thường đi ăn ở nhà hàng hoặc là quán cơm nhỏ, tan tầm không có bận gì thì đi nơi nào đó ngồi một hồi thả lỏng, ngược lại lúc về nhà thì chỉ còn một người.
Buổi chiều hôm nay, Giang Lâm còn việc nên phải tăng ca, cùng Tống Trường Nhạc chào hỏi xong liền ở phòng tiếp tục công việc. Qua sau 6 giờ, người trong phòng làm việc cơ bản đều về hết, phía ngoài gió vù vù mà thổi, Giang Lâm cũng lười đi ra ngoài mua cơm, liền lấy bánh mì buổi sáng còn dư tùy tiện giải quyết cho bữa tối.
Giữa lúc cậu tập trung tinh thần nhìn chằm chằm màn hình, tay gõ bàn phím, cửa phòng làm việc đột nhiên có một âm thanh "Khách" vang lên, cậu giật mình, vội vã quay đầu lại nhìn, mới phát hiện dĩ nhiên là Tống Trường Nhạc.
Nam nhân cao lớn mặc một bộ áo khoác màu đen qua đầu gối, trên cổ mang theo một cái khăn quàng cổ lông dê màu xám, làm cả người tỏa ra khí chất nho nhã, chỉ có điều tóc bị gió thổi đến rối như tơ vò, đôi môi cũng bởi vì lạnh giá tê cóng mà hơi trắng bệch, đi vào máy điều hòa bên trong mới run rẩy mà phun ra một cái hơi lạnh.
"Ôi chao? Cậu như thế nào lại ở đây?" Giang Lâm rất kinh ngạc, mà không thể phủ nhận trong lòng là cao hứng, cậu mới vừa rồi còn cảm thấy tẻ nhạt nghĩ thầm nếu có Tống Trường Nhạc ở đây là tốt rồi, bọn họ có thể giống như kiểu trước đây một bên làm bài tập một bên tán gẫu.
"Hô... Bên ngoài thật là lạnh, tôi thấy cậu phải tăng ca, khẳng định liền lười ra ngoài mua cơm, liền mang cho cậu một vài món ăn nóng, mua ở quán." Tống Trường Nhạc đem cái túi trong tay bỏ lên trên bàn, vẫn còn hơi nóng, mới đem áo khoác cởi ra tiện tay vứt tại trên ghế.
"Ha, này đều bị cậu đoán được." Giang Lâm lúc nãy ăn như vậy thấy vừa lạnh lại vừa cứng biết bao, hiện tại bụng của mình lại đói đây, vừa ngửi tới kia hương vị liền không kịp chờ đợi đi. Cậu trước đây cũng là một người có tính mệt mỏi là đều lười ra ngoài mua cơm, nếu không phải Tống Trường Nhạc luôn ở phía sau nhắc nhở, phỏng chừng đều có thể chết đói đến mấy lần.
Không nghĩ đến cậu ta vẫn còn nhớ.
"A... Thực sự là cám ơn nhiều a... Lần sau cậu tăng ca tôi cũng sẽ đưa cơm cho cậu!" Trong miệng cậu ngậm lấy một muỗng cơm gạo tẻ lớn cùng thịt kho tàu lầm bầm, toàn bộ hai má đều phồng lớn ra, nhìn ra Tống Trường Nhạc buồn cười không thôi, tay liên nhanh chóng tại mặt cậu bóp một cái.
Giang Lâm lườm hắn một cái, có chút lao lực mà đem cơm trong miệng nuốt xuống: "nếu không cậu về trước đi, tôi ở lại làm còn lâu lắm, một hai giờ làm chắc cũng không xong."
"Không sao, tôi trở về cũng không có chuyện làm, không bằng ở lại đây bồi cậu, lại nói mới từ bên ngoài lạnh đi vào, trước tiên tận hưởng không khí." Tống Trường Nhạc thuận miệng nói ra một cái lý do, hiếm thấy có thời gian hai người cùng một chỗ, hắn làm sao mà cam lòng liền rời khỏi như thế? Không hề động đậy mà nhìn chằm chằm bộ dáng đối phương ăn cơm, ánh mắt kia bên trong ôn nhu đến cơ hồ có thể chảy ra nước.
Có Tống Trường Nhạc ở lại, Giang Lâm không chỉ là không tẻ nhạt, mà công tác cũng hoàn thành đến nhanh chóng, đụng tới chỗ không hiểu trực tiếp hỏi đối phương là tốt rồi, thời điểm mệt còn có thể cùng đối phương nói chuyện cười rồi lại tiếp tục công việc. Chờ cậu ý thức đến thời gian cũng đã hơn chín giờ, may là công việc cũng sắp hoàn thành.
"Ai nha, thế nào đều đã muộn như thế! Thực sự là không tiện a, cậu xem tôi mê trò chuyện mà không ý thức được thời gian a"
"Đừng nóng vội, cậu từ từ đi, công việc cũng gần xong mà, tôi không phải đã nói là không có gì sao?"
Mặc dù đối phương nói như vậy, nhưng Giang Lâm lại không dám thất lễ, thật nhanh gõ xuống một chữ cuối cùng, thở phào một hơi, tắt máy vi tính, thu dọn cặp xách, chuẩn bị về nhà.
"Hảo chúng ta đi thôi..." Vừa quay đầu lại, cậu liền đối diện với ánh mặt thẳng tắp của Tống Trường Nhạc, hai người đều là sững sờ, đối phương cũng là "A" mà một tiếng, thất kinh mà ánh mắt nhẹ nhàng đảo mấy vòng, mới "khụ" một tiếng đứng dậy đi mặc áo khoác.
Giang Lâm không khỏi có chút buồn cười, tên ngốc này trước đây không có việc gì làm đều thích nhìn chằm chằm cậu: "Nhìn cái gì như vậy xuất thần a?"
"A... Ngẩn người mà thôi, hảo hảo, nhanh lên một chút về nhà!"
Giang Lâm càng muốn cười hơn, không biết có phải hay không là ảo giác, cậu cảm thấy được tai Tống Trường Nhạc có chút hồng hồng.
Mới vừa bước ra cửa lớn, Giang Lâm liền bị gió lạnh ban đêm thổi một cái giật mình, gió này quả thật dường như xuyên thấu quần áo đi tới lòng người, thân nhiệt toàn thân đều lập tức tụt xuống vài độ.
Lúc cậu run rẩy đang muốn đem dây kéo áo kéo lên, lộ ra cái cổ liền bị cái gì ấm áp mao nhung tròng lên, cậu "Ồ" một tiếng, cúi đầu nhìn xem, liền thấy một cái màu trắng cùng cái khăn quàng cô kia của Tống Trường Nhạc rất giống nhau.
Thừa dịp cậu vẫn sững sờ đó, Tống Trường Nhạc khoát tay, liền đem khăn quàng trên cổ cậu vòng hai cái, toàn bộ bao đến chặt chẽ."Biết cậu sợ lạnh, vừa nãy liền từ trong nhà đem theo một cái, đúng là đã phát huy được tác dụng."
"A... Nha... Cảm tạ a..." Giang Lâm trong lòng cảm động và cảm động, mà vẫn cảm thấy có chút lúng túng, một nam nhân vây khăn quàng cổ cho một nam nhân khác, điều này cũng quá kì quái... Nhưng nghe Tống Trường Nhạc giọng điệu tùy ý, cậu lại cảm thấy là mình cả nghĩ quá rồi, loại chuyện đó, thế nào có khả năng?"Kia cái gì, tôi ngày mai trả lại ngươi a, cậu mua khăn quàng ở đâu? Còn rất ấm áp."
"Cậu nếu thấy thoải mái thì cứ giữ đi, hai chúng ta tính toán chi a"
"Này không được này không được, cậu nhất định quý lắm, hiện tại sao có thể so với những đồng tiền ăn vặt trước đây a, nói cướp liền cướp." Giang Lâm nói liền nghĩ đến chuyện trước kia, trầm thấp mà bật cười.
Tống Trường Nhạc cũng cúi đầu đồng thời cười, nhưng là cười khổ, hắn tình nguyện vĩnh viễn giống như quá khứ, cũng không phải là khách khí mới lại như hiện tại.
Hai người song song vai, đi ở trong đêm tối mùa đông, tình cờ nói một đôi lời, rõ ràng là rất lạnh, nhưng Giang Lâm lại cảm thấy được khăn quàng trên cổ thật giống như là không ngừng truyền ra nhiệt, càng làm cho cậu có loại cảm giác ấm áp.
Không biết thế nào, cậu đột nhiên liền nghĩ đến cái người mà được Tống Trường Nhạc thích kia, không nhịn được quay đầu lại nhìn gò má anh tuấn của đối phương, người có thể được nam nhân này yêu nhất định rất hạnh phúc đi?
Buổi chiều hôm nay, Giang Lâm còn việc nên phải tăng ca, cùng Tống Trường Nhạc chào hỏi xong liền ở phòng tiếp tục công việc. Qua sau 6 giờ, người trong phòng làm việc cơ bản đều về hết, phía ngoài gió vù vù mà thổi, Giang Lâm cũng lười đi ra ngoài mua cơm, liền lấy bánh mì buổi sáng còn dư tùy tiện giải quyết cho bữa tối.
Giữa lúc cậu tập trung tinh thần nhìn chằm chằm màn hình, tay gõ bàn phím, cửa phòng làm việc đột nhiên có một âm thanh "Khách" vang lên, cậu giật mình, vội vã quay đầu lại nhìn, mới phát hiện dĩ nhiên là Tống Trường Nhạc.
Nam nhân cao lớn mặc một bộ áo khoác màu đen qua đầu gối, trên cổ mang theo một cái khăn quàng cổ lông dê màu xám, làm cả người tỏa ra khí chất nho nhã, chỉ có điều tóc bị gió thổi đến rối như tơ vò, đôi môi cũng bởi vì lạnh giá tê cóng mà hơi trắng bệch, đi vào máy điều hòa bên trong mới run rẩy mà phun ra một cái hơi lạnh.
"Ôi chao? Cậu như thế nào lại ở đây?" Giang Lâm rất kinh ngạc, mà không thể phủ nhận trong lòng là cao hứng, cậu mới vừa rồi còn cảm thấy tẻ nhạt nghĩ thầm nếu có Tống Trường Nhạc ở đây là tốt rồi, bọn họ có thể giống như kiểu trước đây một bên làm bài tập một bên tán gẫu.
"Hô... Bên ngoài thật là lạnh, tôi thấy cậu phải tăng ca, khẳng định liền lười ra ngoài mua cơm, liền mang cho cậu một vài món ăn nóng, mua ở quán." Tống Trường Nhạc đem cái túi trong tay bỏ lên trên bàn, vẫn còn hơi nóng, mới đem áo khoác cởi ra tiện tay vứt tại trên ghế.
"Ha, này đều bị cậu đoán được." Giang Lâm lúc nãy ăn như vậy thấy vừa lạnh lại vừa cứng biết bao, hiện tại bụng của mình lại đói đây, vừa ngửi tới kia hương vị liền không kịp chờ đợi đi. Cậu trước đây cũng là một người có tính mệt mỏi là đều lười ra ngoài mua cơm, nếu không phải Tống Trường Nhạc luôn ở phía sau nhắc nhở, phỏng chừng đều có thể chết đói đến mấy lần.
Không nghĩ đến cậu ta vẫn còn nhớ.
"A... Thực sự là cám ơn nhiều a... Lần sau cậu tăng ca tôi cũng sẽ đưa cơm cho cậu!" Trong miệng cậu ngậm lấy một muỗng cơm gạo tẻ lớn cùng thịt kho tàu lầm bầm, toàn bộ hai má đều phồng lớn ra, nhìn ra Tống Trường Nhạc buồn cười không thôi, tay liên nhanh chóng tại mặt cậu bóp một cái.
Giang Lâm lườm hắn một cái, có chút lao lực mà đem cơm trong miệng nuốt xuống: "nếu không cậu về trước đi, tôi ở lại làm còn lâu lắm, một hai giờ làm chắc cũng không xong."
"Không sao, tôi trở về cũng không có chuyện làm, không bằng ở lại đây bồi cậu, lại nói mới từ bên ngoài lạnh đi vào, trước tiên tận hưởng không khí." Tống Trường Nhạc thuận miệng nói ra một cái lý do, hiếm thấy có thời gian hai người cùng một chỗ, hắn làm sao mà cam lòng liền rời khỏi như thế? Không hề động đậy mà nhìn chằm chằm bộ dáng đối phương ăn cơm, ánh mắt kia bên trong ôn nhu đến cơ hồ có thể chảy ra nước.
Có Tống Trường Nhạc ở lại, Giang Lâm không chỉ là không tẻ nhạt, mà công tác cũng hoàn thành đến nhanh chóng, đụng tới chỗ không hiểu trực tiếp hỏi đối phương là tốt rồi, thời điểm mệt còn có thể cùng đối phương nói chuyện cười rồi lại tiếp tục công việc. Chờ cậu ý thức đến thời gian cũng đã hơn chín giờ, may là công việc cũng sắp hoàn thành.
"Ai nha, thế nào đều đã muộn như thế! Thực sự là không tiện a, cậu xem tôi mê trò chuyện mà không ý thức được thời gian a"
"Đừng nóng vội, cậu từ từ đi, công việc cũng gần xong mà, tôi không phải đã nói là không có gì sao?"
Mặc dù đối phương nói như vậy, nhưng Giang Lâm lại không dám thất lễ, thật nhanh gõ xuống một chữ cuối cùng, thở phào một hơi, tắt máy vi tính, thu dọn cặp xách, chuẩn bị về nhà.
"Hảo chúng ta đi thôi..." Vừa quay đầu lại, cậu liền đối diện với ánh mặt thẳng tắp của Tống Trường Nhạc, hai người đều là sững sờ, đối phương cũng là "A" mà một tiếng, thất kinh mà ánh mắt nhẹ nhàng đảo mấy vòng, mới "khụ" một tiếng đứng dậy đi mặc áo khoác.
Giang Lâm không khỏi có chút buồn cười, tên ngốc này trước đây không có việc gì làm đều thích nhìn chằm chằm cậu: "Nhìn cái gì như vậy xuất thần a?"
"A... Ngẩn người mà thôi, hảo hảo, nhanh lên một chút về nhà!"
Giang Lâm càng muốn cười hơn, không biết có phải hay không là ảo giác, cậu cảm thấy được tai Tống Trường Nhạc có chút hồng hồng.
Mới vừa bước ra cửa lớn, Giang Lâm liền bị gió lạnh ban đêm thổi một cái giật mình, gió này quả thật dường như xuyên thấu quần áo đi tới lòng người, thân nhiệt toàn thân đều lập tức tụt xuống vài độ.
Lúc cậu run rẩy đang muốn đem dây kéo áo kéo lên, lộ ra cái cổ liền bị cái gì ấm áp mao nhung tròng lên, cậu "Ồ" một tiếng, cúi đầu nhìn xem, liền thấy một cái màu trắng cùng cái khăn quàng cô kia của Tống Trường Nhạc rất giống nhau.
Thừa dịp cậu vẫn sững sờ đó, Tống Trường Nhạc khoát tay, liền đem khăn quàng trên cổ cậu vòng hai cái, toàn bộ bao đến chặt chẽ."Biết cậu sợ lạnh, vừa nãy liền từ trong nhà đem theo một cái, đúng là đã phát huy được tác dụng."
"A... Nha... Cảm tạ a..." Giang Lâm trong lòng cảm động và cảm động, mà vẫn cảm thấy có chút lúng túng, một nam nhân vây khăn quàng cổ cho một nam nhân khác, điều này cũng quá kì quái... Nhưng nghe Tống Trường Nhạc giọng điệu tùy ý, cậu lại cảm thấy là mình cả nghĩ quá rồi, loại chuyện đó, thế nào có khả năng?"Kia cái gì, tôi ngày mai trả lại ngươi a, cậu mua khăn quàng ở đâu? Còn rất ấm áp."
"Cậu nếu thấy thoải mái thì cứ giữ đi, hai chúng ta tính toán chi a"
"Này không được này không được, cậu nhất định quý lắm, hiện tại sao có thể so với những đồng tiền ăn vặt trước đây a, nói cướp liền cướp." Giang Lâm nói liền nghĩ đến chuyện trước kia, trầm thấp mà bật cười.
Tống Trường Nhạc cũng cúi đầu đồng thời cười, nhưng là cười khổ, hắn tình nguyện vĩnh viễn giống như quá khứ, cũng không phải là khách khí mới lại như hiện tại.
Hai người song song vai, đi ở trong đêm tối mùa đông, tình cờ nói một đôi lời, rõ ràng là rất lạnh, nhưng Giang Lâm lại cảm thấy được khăn quàng trên cổ thật giống như là không ngừng truyền ra nhiệt, càng làm cho cậu có loại cảm giác ấm áp.
Không biết thế nào, cậu đột nhiên liền nghĩ đến cái người mà được Tống Trường Nhạc thích kia, không nhịn được quay đầu lại nhìn gò má anh tuấn của đối phương, người có thể được nam nhân này yêu nhất định rất hạnh phúc đi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.