Chương 4
Nhất Chích Tây Qua Đại Hựu Viên
01/12/2022
Đầu tháng 12, công ty tiến vào giai đoạn bận rộn nhất của năm, Giang Lâm tăng ca, cuộc sống trôi qua thật nhanh hơn, bất quá lúc này tất cả các phòng ban đều phải tăng ca, kể cả Tống Trường Nhạc. Đối phương mỗi lần đến giờ đều đến phòng rủ cậu ăn cơm, đều sẽ khiến cho náo động không thôi, thời gian lâu dài làm cho Giang Lâm cũng trở nên quen, đơn giản một chút liền mặc cho Tống Trường Nhạc tùy ý vào văn phòng gọi cậu.
Cái khăn quàng cổ kia của Tống Trường Nhạc, mơ hồ cũng thành của Giang Lâm, mỗi lần qua ngày mới, buổi tối hôm đó liền quàng khăn ở trên cổ cậu, đến sau đó cậu cũng lười cùng nam nhân cố chấp này mà tính toán, hào phóng mà đón nhận.
Cậu vốn cho là hình thức hai người ở chung vẫn là như thế, mãi đến tận lần cuối tuần nào đó uống rượu tán gẫu, hỏi Tống Trường Nhạc tình hình sinh hoạt, cậu mới biết đối phương dĩ nhiên còn chưa tìm được nơi ở.
"Có muốn hay không đến chỗ tôi? Trong nhà có một phòng khác vừa dọn đi, chủ nhà trọ đang chuẩn bị cho thuê nữa đây." Cơ hồ là không chút do dự mà, liền nói ra.
Sau đó Giang Lâm nghĩ, nếu như lúc đó chính mình hơi tỉnh táo hơn một chút, hoặc là đổi thành thời gian khác, cậu đại khái liền sẽ không ấm đầu mà nói ra câu này, dù sao Tống Trường Nhạc hiện tại là thủ trưởng của mình, đưa ra đề nghị như vậy, cũng thật là làm cho người ta cảm thấy kỳ quái. Chỉ là bất quá trong lòng cậu đối với nam nhân này còn ôm chút áy náy, là cậu đã từng bỏ qua một đoạn hữu tình, nếu không phải Tống Trường Nhạc đúng dịp mà chuyển đến công ty cậu, hai người có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại được nhau.
Lúc đó nam nhân ngồi đối diện biểu tình có chút phức tạp, có chút vui vẻ, lại có chút giãy dụa, còn mang theo điểm mong đợi dường như mím chặt môi, cuối cùng cơ hồ kích động nói ra: "Được! Chút sẽ đi tìm chủ nhà trọ!"
Tống Trường Nhạc ngày sau liền mang theo vali đựng hành lý dời vào nhà Giang Lâm, Giang Lâm mới phát giác được thực sự là họa từ miệng mà ra, dĩ nhiên cứ như vậy thành quan hệ thuê chung?!
Nhưng nhìn đối phương nét mặt hưng phấn, lời nói cự tuyệt muốn nói ra như thế nào cũng không ra khỏi miệng, ngược lại... cũng không phải lần đầu tiên ở cùng nhau.
Giang Lâm cùng Tống Trường Nhạc là bởi vì cùng học hội họa nên mới quen, khi đó loại thử nghiệm nghệ thuật như vậy không có phổ biến, các lão sư hướng dẫn đến các trường học để chiêu sinh, vừa bắt đầu tất cả mọi người như ong vỡ tổ mà đến nghe giảng, cũng không thiếu nhiệt huyết trong đầu la hét muốn học vẽ vời, nhưng cuối cùng thông qua khảo thí cơ bản, thông qua gia trưởng ở nhà, thông qua cửa ải của lão sư kia, tổng cộng không đến hai mươi người, Giang Lâm cùng Tống Trường Nhạc chính là hai trong số đó.
Giang Lâm từ nhỏ yêu thích vẽ vời, vốn là không đến mức là khăng khăng một mực đi học, nhưng cơ hội vừa đến, thật giống như lửa dùng để châm ngòi, oanh một chút liền nổ tung. Bất luận cha mẹ Giang khuyên nhủ thế nào, cậu đều quyết tâm mà muốn đi học, bất đắc dĩ, gia trưởng cũng chỉ đành mặc cậu, điều kiện là phải học tốt những môn văn hóa, thế là việc này liền như thế xác định xuống.
Đến cả lý do Tống Trường Nhạc học hội họa Giang Lâm cũng không biết, khi đó hai người bọn họ căn bản không quen biết.
Một người học phòng số 1, một người số 8, nguyên bản không có quan hệ gì, đại khái liền có thể trên hành lang gặp thoáng qua không nhiều, nhưng cố tình tình cờ gặp nhau trong hàng chục người
Điều đó đã xảy ra, còn bị phân đến một cùng một phòng.
Khóa đào tạo có lớp học chuyên môn và ký túc xá cho học viên, cho nên bọn họ học vẽ cũng là tại chỗ ấy, đương nhiên là khép kín với bên ngoài, ký túc xá là bốn người một gian, điều kiện cũng không tệ lắm, bất quá nhân viên sắp xếp, liền phát hiện dư ra hai nam sinh, phụ đạo viên đại khái sợ rằng không bạn học khác trường ở cùng nhau lúng túng, đơn giản liền cho hai người này một phòng riêng, ai ngờ rằng hai người kia cũng là không nhận biết.
Vừa mới bắt đầu một tuần, Giang Lâm cùng Tống Trường Nhạc tổng cộng không nói qua mười câu, so với hướng ngoại rộng rãi, hai người đều là tiết kiệm lời nói, chỉ một mực đâm đầu vào thế giới của chính mình, ăn cơm lên lớp xuất môn cái gì toàn bộ không để ý, trở về túc xá liền tắm rửa rồi ngủ, ai cũng không phiền ai, thậm chí ngay cả đối phương đến có bộ dạng thế nào, bọn họ đều không nhìn kỹ.
Mãi đến tận có một lần Giang Lâm ở tại trên ban công kí hoạ, một ngón tay thon dài liền duỗi tới, điểm tại nơi cậu vừa vẽ qua trên tờ giấy trắng.
"Chỗ này, vẽ không đúng."
"Hả?"
Giang Lâm lúc đó suýt chút nữa bị dọa đến bút đều ném ra ngoài, cậu vừa quay đầu lại, liền thấy nam sinh đứng sừng sững giữa ánh mặt trời, tại ánh mặt trời chiếu rọi xuống, cậu bị ánh dương kia chiếu đến đôi mắt phát đau, sau đó liền thấy gương mặt kia hạ thấp một chút, mãi đến khi bị bóng tối che khuất. Đối phương lại lập lại một lần: "Chỗ này vẽ không đúng."
Đây là lần đầu tiên Giang Lâm nhìn kỹ Tống Trường Nhạc, tóc mái ngắn kề sát ở trên cổ để lộ ra mày kiếm anh khí, mắt hai mí, mũi cao ngất, hơi rủ xuống khóe miệng, cùng với... Trên cằm có một vài cọng râu nhỏ, cậu thậm chí có thể từ gương mặt trưởng thành sớm kia cảm thấy được nước khoáng chăm sóc da vị bạc hà phả vào mặt.
Cậu cũng không biết mình như thế nào lại bị nhìn tỉ mỉ khi đang vẽ như vậy, chờ sau đó phát hiện trong đôi mắt của đối phương nhìn thấy bộ dáng ngốc lăng của mình, mới nhanh mà cúi thấp đầu, nửa ngày sau liền lúng ta lúng túng mà ngẩng đầu hỏi: "Vậy phải vẽ như thế nào?"
Sau buổi trưa đó, hai người nam sinh tại trên ban công trải qua một buổi trưa, mãi đến khi mặt trời xuống núi, mới đều cùng nhau về phòng, sau đó cùng đi ăn cơm tối.
Cái gọi là tình bạn giữa các chàng trai có thể xây thành con đường, kỳ thực đơn giản khiến người... nhìn không thấu.
Vốn cho là Tống Trường Nhạc sẽ là dạng người nghiêm túc, không nghĩ tới bất ngờ hắn lại dễ tính, rất nhiều lúc Giang Lâm đều do hắn chiếu cố.
Hai người cùng nhau vẽ vời, cùng đi thư viện, đốc thúc lẫ nhau, bắt ép người kia học từ vựng tiếng anh, tại vô số lần hừng đông liền chôn mình trên đống bài tập mà ngủ, sáng sớm cùng nhau nháo loạn, buổi tối sau tan học đi ra cửa trường dùng mấy xâu cánh gà cùng bánh tổ, luôn luôn ngồi ở góc phòng vẽ cùng nhau với chiếc tai nghe, không biết là cậu dùng bút chì hay là tôi dùng màu nước, ước định sẽ nghiêm túc cùng nhau thi vào học viện mỹ thuật, thậm chí ngay cả kế hoạch sau khi thi đại học sẽ đi xa cũng đều được vạch ra.
Nhưng là khi đó không ai ngờ rằng, hơn 500 ngày đêm trước đây từng cùng nhau sinh hoạt thân thiết, mà bây giờ bọn họ lại tách ra, đi về những hướng khác nhau.
"Giang Lâm! Khăn tắm cùng ly của tôi để đây nha!"
"A? A!" Hồi ức bị tiếng của nam nhân đánh gãy, Giang Lâm lấy lại bình tĩnh hướng nhà vệ sinh đi đến.
Mấy mét vuông lớn nhà vệ sinh căn bản hai nam nhân chen vào không đủ, cậu không thể làm gì khác hơn là đứng ở cửa xem Tống Trường Nhạc ở bên trong khom người qua lại, nguyên bản cái giá để đồ trống không đều bị hắn trưng bày đầy sữa rửa mặt, kem cạo râu, nước khoáng tẩy da vân vân.
"Này... cậu là nam nhân như thế nào lại dùng nhiều loại kem dưỡng da vậy a?"
"Hả?" Tống Trường Nhạc ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu, đột nhiên lộ ra một cái cười xấu xa: "Không phải làn da của tôi tốt lắm sao? Cậu thử sờ sờ!" Nói xong thật sự đã nắm tay Giang Lâm đặt lên mặt hắn xoa xoa hai lần.
Giang Lâm bị da kia xúc cảm kích da đầu đều có chút ngứa ngáy, mà ngoài ý dự liệu không có buông ra, thậm chí nhéo hai cái thật nặng.
"A đau! Sưng, sưng lên...!" Tống Trường Nhạc cau mày la, lại đè tay Giang Lâm không cho cậu buông ra.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào hắn đang cười đến cong cả mày, giống với thời điểm buổi trưa mười năm trước, Giang Lâm trong lòng ấm áp cũng tùy theo hắn mà hồ đồ.
Muốn đem giấc mộng chưa hoàn thành trước kia bù đắp, hiện tại không biết còn kịp hay không.
- ----
Cái khăn quàng cổ kia của Tống Trường Nhạc, mơ hồ cũng thành của Giang Lâm, mỗi lần qua ngày mới, buổi tối hôm đó liền quàng khăn ở trên cổ cậu, đến sau đó cậu cũng lười cùng nam nhân cố chấp này mà tính toán, hào phóng mà đón nhận.
Cậu vốn cho là hình thức hai người ở chung vẫn là như thế, mãi đến tận lần cuối tuần nào đó uống rượu tán gẫu, hỏi Tống Trường Nhạc tình hình sinh hoạt, cậu mới biết đối phương dĩ nhiên còn chưa tìm được nơi ở.
"Có muốn hay không đến chỗ tôi? Trong nhà có một phòng khác vừa dọn đi, chủ nhà trọ đang chuẩn bị cho thuê nữa đây." Cơ hồ là không chút do dự mà, liền nói ra.
Sau đó Giang Lâm nghĩ, nếu như lúc đó chính mình hơi tỉnh táo hơn một chút, hoặc là đổi thành thời gian khác, cậu đại khái liền sẽ không ấm đầu mà nói ra câu này, dù sao Tống Trường Nhạc hiện tại là thủ trưởng của mình, đưa ra đề nghị như vậy, cũng thật là làm cho người ta cảm thấy kỳ quái. Chỉ là bất quá trong lòng cậu đối với nam nhân này còn ôm chút áy náy, là cậu đã từng bỏ qua một đoạn hữu tình, nếu không phải Tống Trường Nhạc đúng dịp mà chuyển đến công ty cậu, hai người có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại được nhau.
Lúc đó nam nhân ngồi đối diện biểu tình có chút phức tạp, có chút vui vẻ, lại có chút giãy dụa, còn mang theo điểm mong đợi dường như mím chặt môi, cuối cùng cơ hồ kích động nói ra: "Được! Chút sẽ đi tìm chủ nhà trọ!"
Tống Trường Nhạc ngày sau liền mang theo vali đựng hành lý dời vào nhà Giang Lâm, Giang Lâm mới phát giác được thực sự là họa từ miệng mà ra, dĩ nhiên cứ như vậy thành quan hệ thuê chung?!
Nhưng nhìn đối phương nét mặt hưng phấn, lời nói cự tuyệt muốn nói ra như thế nào cũng không ra khỏi miệng, ngược lại... cũng không phải lần đầu tiên ở cùng nhau.
Giang Lâm cùng Tống Trường Nhạc là bởi vì cùng học hội họa nên mới quen, khi đó loại thử nghiệm nghệ thuật như vậy không có phổ biến, các lão sư hướng dẫn đến các trường học để chiêu sinh, vừa bắt đầu tất cả mọi người như ong vỡ tổ mà đến nghe giảng, cũng không thiếu nhiệt huyết trong đầu la hét muốn học vẽ vời, nhưng cuối cùng thông qua khảo thí cơ bản, thông qua gia trưởng ở nhà, thông qua cửa ải của lão sư kia, tổng cộng không đến hai mươi người, Giang Lâm cùng Tống Trường Nhạc chính là hai trong số đó.
Giang Lâm từ nhỏ yêu thích vẽ vời, vốn là không đến mức là khăng khăng một mực đi học, nhưng cơ hội vừa đến, thật giống như lửa dùng để châm ngòi, oanh một chút liền nổ tung. Bất luận cha mẹ Giang khuyên nhủ thế nào, cậu đều quyết tâm mà muốn đi học, bất đắc dĩ, gia trưởng cũng chỉ đành mặc cậu, điều kiện là phải học tốt những môn văn hóa, thế là việc này liền như thế xác định xuống.
Đến cả lý do Tống Trường Nhạc học hội họa Giang Lâm cũng không biết, khi đó hai người bọn họ căn bản không quen biết.
Một người học phòng số 1, một người số 8, nguyên bản không có quan hệ gì, đại khái liền có thể trên hành lang gặp thoáng qua không nhiều, nhưng cố tình tình cờ gặp nhau trong hàng chục người
Điều đó đã xảy ra, còn bị phân đến một cùng một phòng.
Khóa đào tạo có lớp học chuyên môn và ký túc xá cho học viên, cho nên bọn họ học vẽ cũng là tại chỗ ấy, đương nhiên là khép kín với bên ngoài, ký túc xá là bốn người một gian, điều kiện cũng không tệ lắm, bất quá nhân viên sắp xếp, liền phát hiện dư ra hai nam sinh, phụ đạo viên đại khái sợ rằng không bạn học khác trường ở cùng nhau lúng túng, đơn giản liền cho hai người này một phòng riêng, ai ngờ rằng hai người kia cũng là không nhận biết.
Vừa mới bắt đầu một tuần, Giang Lâm cùng Tống Trường Nhạc tổng cộng không nói qua mười câu, so với hướng ngoại rộng rãi, hai người đều là tiết kiệm lời nói, chỉ một mực đâm đầu vào thế giới của chính mình, ăn cơm lên lớp xuất môn cái gì toàn bộ không để ý, trở về túc xá liền tắm rửa rồi ngủ, ai cũng không phiền ai, thậm chí ngay cả đối phương đến có bộ dạng thế nào, bọn họ đều không nhìn kỹ.
Mãi đến tận có một lần Giang Lâm ở tại trên ban công kí hoạ, một ngón tay thon dài liền duỗi tới, điểm tại nơi cậu vừa vẽ qua trên tờ giấy trắng.
"Chỗ này, vẽ không đúng."
"Hả?"
Giang Lâm lúc đó suýt chút nữa bị dọa đến bút đều ném ra ngoài, cậu vừa quay đầu lại, liền thấy nam sinh đứng sừng sững giữa ánh mặt trời, tại ánh mặt trời chiếu rọi xuống, cậu bị ánh dương kia chiếu đến đôi mắt phát đau, sau đó liền thấy gương mặt kia hạ thấp một chút, mãi đến khi bị bóng tối che khuất. Đối phương lại lập lại một lần: "Chỗ này vẽ không đúng."
Đây là lần đầu tiên Giang Lâm nhìn kỹ Tống Trường Nhạc, tóc mái ngắn kề sát ở trên cổ để lộ ra mày kiếm anh khí, mắt hai mí, mũi cao ngất, hơi rủ xuống khóe miệng, cùng với... Trên cằm có một vài cọng râu nhỏ, cậu thậm chí có thể từ gương mặt trưởng thành sớm kia cảm thấy được nước khoáng chăm sóc da vị bạc hà phả vào mặt.
Cậu cũng không biết mình như thế nào lại bị nhìn tỉ mỉ khi đang vẽ như vậy, chờ sau đó phát hiện trong đôi mắt của đối phương nhìn thấy bộ dáng ngốc lăng của mình, mới nhanh mà cúi thấp đầu, nửa ngày sau liền lúng ta lúng túng mà ngẩng đầu hỏi: "Vậy phải vẽ như thế nào?"
Sau buổi trưa đó, hai người nam sinh tại trên ban công trải qua một buổi trưa, mãi đến khi mặt trời xuống núi, mới đều cùng nhau về phòng, sau đó cùng đi ăn cơm tối.
Cái gọi là tình bạn giữa các chàng trai có thể xây thành con đường, kỳ thực đơn giản khiến người... nhìn không thấu.
Vốn cho là Tống Trường Nhạc sẽ là dạng người nghiêm túc, không nghĩ tới bất ngờ hắn lại dễ tính, rất nhiều lúc Giang Lâm đều do hắn chiếu cố.
Hai người cùng nhau vẽ vời, cùng đi thư viện, đốc thúc lẫ nhau, bắt ép người kia học từ vựng tiếng anh, tại vô số lần hừng đông liền chôn mình trên đống bài tập mà ngủ, sáng sớm cùng nhau nháo loạn, buổi tối sau tan học đi ra cửa trường dùng mấy xâu cánh gà cùng bánh tổ, luôn luôn ngồi ở góc phòng vẽ cùng nhau với chiếc tai nghe, không biết là cậu dùng bút chì hay là tôi dùng màu nước, ước định sẽ nghiêm túc cùng nhau thi vào học viện mỹ thuật, thậm chí ngay cả kế hoạch sau khi thi đại học sẽ đi xa cũng đều được vạch ra.
Nhưng là khi đó không ai ngờ rằng, hơn 500 ngày đêm trước đây từng cùng nhau sinh hoạt thân thiết, mà bây giờ bọn họ lại tách ra, đi về những hướng khác nhau.
"Giang Lâm! Khăn tắm cùng ly của tôi để đây nha!"
"A? A!" Hồi ức bị tiếng của nam nhân đánh gãy, Giang Lâm lấy lại bình tĩnh hướng nhà vệ sinh đi đến.
Mấy mét vuông lớn nhà vệ sinh căn bản hai nam nhân chen vào không đủ, cậu không thể làm gì khác hơn là đứng ở cửa xem Tống Trường Nhạc ở bên trong khom người qua lại, nguyên bản cái giá để đồ trống không đều bị hắn trưng bày đầy sữa rửa mặt, kem cạo râu, nước khoáng tẩy da vân vân.
"Này... cậu là nam nhân như thế nào lại dùng nhiều loại kem dưỡng da vậy a?"
"Hả?" Tống Trường Nhạc ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu, đột nhiên lộ ra một cái cười xấu xa: "Không phải làn da của tôi tốt lắm sao? Cậu thử sờ sờ!" Nói xong thật sự đã nắm tay Giang Lâm đặt lên mặt hắn xoa xoa hai lần.
Giang Lâm bị da kia xúc cảm kích da đầu đều có chút ngứa ngáy, mà ngoài ý dự liệu không có buông ra, thậm chí nhéo hai cái thật nặng.
"A đau! Sưng, sưng lên...!" Tống Trường Nhạc cau mày la, lại đè tay Giang Lâm không cho cậu buông ra.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào hắn đang cười đến cong cả mày, giống với thời điểm buổi trưa mười năm trước, Giang Lâm trong lòng ấm áp cũng tùy theo hắn mà hồ đồ.
Muốn đem giấc mộng chưa hoàn thành trước kia bù đắp, hiện tại không biết còn kịp hay không.
- ----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.