Chương 2891: Thắng bại. (Hạ)
Lục Đạo Trầm Luân
08/06/2020
Đây là một kiếm mạnh nhất của song phương va chạm.
Kiếm quang màu trắng kinh tuyệt muôn đời xé rách không trung bắn thẳng tới. Kiếm quang màu vàng tràn ngập thiên uy từ trên đánh xuống.
Trong tích tắc hai đạo kiếm quang va chạm.
Cả thế giới giống như chìm vào trong im ắng, chỉ còn lại hai màu trắng đen.
Màu vàng và màu bạc va chạm, đan vào nhau. Đem lực trường trên Long Thủ sơn xé rách, phá hủy. Dư âm ảnh hưởng còn lại của kiếm khí khủng bố kích động tám phương, cắt vào mặt đất, lưu lại dấu vết nhàn nhạt trên đỉnh Long Thủ sơn.
Phải biết rằng đỉnh Long Thủ sơn là đồng tinh tinh khiết, vô cùng cứng rắn. Thánh cấp cửu tinh tầm thường không có cách nào lưu lại bất kỳ dấu vết nào ở trên đó. Mà lúc này kiếm chiêu của song phương lại có thể lưu lại dấu vết, cho dù chỉ là dấu vết nhàn nhạt nhưng cũng nói rõ hai chiêu này đủ để mang tới uy hiếp tử vong cho cường giẳ Thánh cấp cửu tinh trung giai tầm thường. Cho dù là cường giả Thánh cấp cửu tinh cao giai cũng không có cách nào thong dong đối phó.
Thế giới im ắng, mọi người chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ trước mắt như cứng lại, như bị không cấm.
Nguyên nhân tạo thành loại cảm giác này là hai chiêu kiếm pháp này có uy lực quá mức mạnh mẽ. Dưới sự va chạm lại thêm với lực trường cường đại của Long Thủ sơn cho nên mới tạo thành một màn này.
Giống như từ cổ chí kim, nhưng kỳ thực chỉ trong giây lát ngắn ngủi. Trắng đen rút đi, một thanh âm sắc bén, mênh mông, không có cách nào hình dung được, tựa như thanh âm diệt thế, lại giống như có một chiến hạm khủng bố đang ngự không, bay qua phía chân trời.
Dưới thanh âm sắc bén này, lực lượng khủng bố tới cực điểm trùng kích hai phương.
Quang mang màu trắng bị nghiền nát, quang mang màu vàng cũng bị nghiền nát. Một đạo quang mang màu đỏ như máu tràn ngập trên đỉnh Long Thủ sơn, tán loạn, nhanh chóng biến mất sạch sẽ.
Hai đạo thân ảnh bay về phía sau, rơi xuống Long Thủ sơn.
- Lưỡng bại câu thương?
Năm đại tinh thần khẽ giật mình.
Đúng vậy, hai đạo thân ảnh đồng thời bay ra và rơi xuống dưới Long Thủ sơn chính là hai người Sở Mộ và Bạch Thần.
Kiếm chiêu mạnh nhất va chạm tạo thành dư âm khủng bố, trực tiếp đánh lui hai người. Mà hai người sau khi thi triển một chiêu mạnh nhất này, lực lượng một thân gần như hao hết, thoáng cái trở thành không có bao nhiêu sức chống cự.
Khí huyết cuồn cuộn, toàn thân đau đớn, lực trùng kích kinh khủng kia khiến cho hai mắt bọn hắn nổ đom đóm, thoáng cái đã bị thương.
May mắn mà Bạch ngân bào trên người Bạch Thần có được uy năng lớn lao, có thể hóa giải một bộ phận lực lượng trùng kích, mới khiến cho thân thể không có bị thương nặng bao nhiêu. Mà Sở Mộ võ trang Bạch ngân thần trang, cũng có đủ lực phòng ngự tương đương. Hơn nữa bản thân lại có Thánh thể ngũ cấp trung kỳ mạnh mẽ, cũng chịu đựng lực trùng kích, mới khiến cho thương thế của hắn không có nặng đi.
Sở dĩ bị đánh bay, hơn nữa còn rơi xuống là bởi vì thi triển ra kiếm pháp có uy lực cường đại, lại không hoàn thiện cho nên lực lượng mới hao hết, không kịp khôi phục, trong nháy mắt đã bị đánh bay.
Hai người sau khi rơi xuống vài trăm trượng mới kịp điều chỉnh. Dựa vào một chút lực lượng còn lại trong cơ thể, hai chân đáp lên trên mặt Long Thủ sơn. Sau đó lại vận dụng thủ đoạn cố gắng hóa giải lực lượng, cuối cùng mới từ từ xuống núi.
Sau khi bình yên hạ xuống, hai người mới thở dài một hơi.
Tình huống lúc ấy quá khẩn cấp, nếu như là rơi xuống ngọn núi tầm thường đương nhiên bọn hắn sẽ bình yên vô sự. Nhưng mà nơi này chính là Long Thủ sơn, tràn ngập lực trường cổ quái mà cường đại, ảnh hưởng nghiêm trọng tới hành động của hai người. Lúc này, một khi rơi xuống, không cẩn thận sẽ bị thương nặng.
May mà bọn hắn đều kịp điều chỉnh được, đối với thân thể lại có độ khống chế cực cao cho nên vừa rồi mới bình yên rơi xuống đất.
Sau khi rơi xuống đất, hai người liếc mắt nhìn nhau.
- Bạch huynh, trận này ngươi thắng.
Sở Mộ nói.
Hắn vận dụng Bạch ngân thần trang và song kiếm, cuối cùng liều mạng một kiếm. Nhìn như không sai biệt lắm nhưng kỳ thực hắn cảm thấy được mình vẫn kém hơn một chút. Cho nên lúc này hắn mới nhận thua.
Thua không mất mặt, chết sống sĩ diện mới không phạm bản tâm.
- Không, trận này ta và ngươi ngang tay.
Bạch Thần lắc đầu cười noi.
Đúng vậy, một kiếm cuối cùng va chạm. Kiếm chiêu của Sở Mộ quả thực vẫn còn thua kém hơn một chút. Nhưng mà cũng chỉ thua kém một chút mà thôi, không quá rõ ràng.
Rõ ràng tu vi của đối phương kém hơn mình một trọng thiên, lại là chênh lệch giữa Thánh cấp trung giai và Thánh cấp cao giai. Coi như vận dụng một át chủ bài thì cũng không có khả năng bù đắp chênh lệch một trọng thiên tu vi.
Bởi vậy nhất định Bạch Thần không thể nào cho rằng mình thắng được.
Trên thực tế nếu như hai người tiếp tục chiến đấu, xuất ra toàn bộ át chủ bài, có lẽ Bạch Thần có lòng tin giết chết Sở Mộ. Nhưng mà hắn cũng không có nắm chắc bản thân không có tổn thương gì.
Nhưng mà bây giờ là thi đấu, không phải chém giết sinh tử. Tình huống khác biệt cho nên không thể vơ đũa cả nắm.
Bạch Thần đã nói ngang tay, Sở Mộ cũng không có tranh luận nữa.
Thắng cũng tốt, thua cũng tốt, ngang tay cũng thế. Nói ngắn gọn, trận chiến này hắn nhận được rất nhiều lợi ích.
- Sở huynh, trận chiến ngày hôm nay ta lấy được lợi ích rất nhiều. Sau chín năm ta sẽ tiến vào Hắc Thần bí cảnh. Sau khi rời khỏi Hắc thần bí cảnh, ta sẽ tái chiến với ngươi, phân ra cao thấp.
Hai mắt Bạch Thần lóe lên tinh mang, ngữ khí khi nói chuyện với Sở Mộ dần dần trở nên lạnh nhạt, khôi phục bộ dáng vốn có.
Nói xong, Bạch Thần quay người, nhanh chóng lấy ra một chiếc phi toa màu bạc tinh xảo, tiến vào trong phi toa rồi nhanh chóng rời đi.
Bạch Thần rồi đi, Ngũ đại tinh thần còn lại nhìn vào trên người Sở Mộ, giống như muốn nhìn thấu Sở Mộ vậy.
- Ngày hôm nay qua đi, tên tuổi ngươi sẽ truyền khắp Lưu Phóng chi địa a.
Hắc Tuyệt cười hắc hắc, hóa thành một cơn lốc màu đen nhanh chóng rời đi.
Lục đại tinh thần rời đi, trong Long Thủ sơn chỉ còn lại một mình Sở Mộ.
Sở Mộ dưới vô số ánh mắt nhìn vào của mọi người nhanh chóng đi xuống Long Thủ sơn, lực lượng cũng khôi phục một ít.
Tàn Nguyệt kiếm thánh và Bàn Nham kiếm thánh cùng Lâm Bích Nhược nhanh chóng chạy tới, hộ vệ cho Sở Mộ.
Sở Mộ lấy ra phi toa, bốn người nhanh chóng tiến vào bên trong. Vẫn do Lâm Bích Nhược điêu khiển, bay ra khỏi Long Thủ sơn, định trở lại Đồ Huyết thành.
Trận chiến hôm nay Sở Mộ phải tốn một chút thời gian chải chuốt một chút.
Kiếm quang màu trắng kinh tuyệt muôn đời xé rách không trung bắn thẳng tới. Kiếm quang màu vàng tràn ngập thiên uy từ trên đánh xuống.
Trong tích tắc hai đạo kiếm quang va chạm.
Cả thế giới giống như chìm vào trong im ắng, chỉ còn lại hai màu trắng đen.
Màu vàng và màu bạc va chạm, đan vào nhau. Đem lực trường trên Long Thủ sơn xé rách, phá hủy. Dư âm ảnh hưởng còn lại của kiếm khí khủng bố kích động tám phương, cắt vào mặt đất, lưu lại dấu vết nhàn nhạt trên đỉnh Long Thủ sơn.
Phải biết rằng đỉnh Long Thủ sơn là đồng tinh tinh khiết, vô cùng cứng rắn. Thánh cấp cửu tinh tầm thường không có cách nào lưu lại bất kỳ dấu vết nào ở trên đó. Mà lúc này kiếm chiêu của song phương lại có thể lưu lại dấu vết, cho dù chỉ là dấu vết nhàn nhạt nhưng cũng nói rõ hai chiêu này đủ để mang tới uy hiếp tử vong cho cường giẳ Thánh cấp cửu tinh trung giai tầm thường. Cho dù là cường giả Thánh cấp cửu tinh cao giai cũng không có cách nào thong dong đối phó.
Thế giới im ắng, mọi người chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ trước mắt như cứng lại, như bị không cấm.
Nguyên nhân tạo thành loại cảm giác này là hai chiêu kiếm pháp này có uy lực quá mức mạnh mẽ. Dưới sự va chạm lại thêm với lực trường cường đại của Long Thủ sơn cho nên mới tạo thành một màn này.
Giống như từ cổ chí kim, nhưng kỳ thực chỉ trong giây lát ngắn ngủi. Trắng đen rút đi, một thanh âm sắc bén, mênh mông, không có cách nào hình dung được, tựa như thanh âm diệt thế, lại giống như có một chiến hạm khủng bố đang ngự không, bay qua phía chân trời.
Dưới thanh âm sắc bén này, lực lượng khủng bố tới cực điểm trùng kích hai phương.
Quang mang màu trắng bị nghiền nát, quang mang màu vàng cũng bị nghiền nát. Một đạo quang mang màu đỏ như máu tràn ngập trên đỉnh Long Thủ sơn, tán loạn, nhanh chóng biến mất sạch sẽ.
Hai đạo thân ảnh bay về phía sau, rơi xuống Long Thủ sơn.
- Lưỡng bại câu thương?
Năm đại tinh thần khẽ giật mình.
Đúng vậy, hai đạo thân ảnh đồng thời bay ra và rơi xuống dưới Long Thủ sơn chính là hai người Sở Mộ và Bạch Thần.
Kiếm chiêu mạnh nhất va chạm tạo thành dư âm khủng bố, trực tiếp đánh lui hai người. Mà hai người sau khi thi triển một chiêu mạnh nhất này, lực lượng một thân gần như hao hết, thoáng cái trở thành không có bao nhiêu sức chống cự.
Khí huyết cuồn cuộn, toàn thân đau đớn, lực trùng kích kinh khủng kia khiến cho hai mắt bọn hắn nổ đom đóm, thoáng cái đã bị thương.
May mắn mà Bạch ngân bào trên người Bạch Thần có được uy năng lớn lao, có thể hóa giải một bộ phận lực lượng trùng kích, mới khiến cho thân thể không có bị thương nặng bao nhiêu. Mà Sở Mộ võ trang Bạch ngân thần trang, cũng có đủ lực phòng ngự tương đương. Hơn nữa bản thân lại có Thánh thể ngũ cấp trung kỳ mạnh mẽ, cũng chịu đựng lực trùng kích, mới khiến cho thương thế của hắn không có nặng đi.
Sở dĩ bị đánh bay, hơn nữa còn rơi xuống là bởi vì thi triển ra kiếm pháp có uy lực cường đại, lại không hoàn thiện cho nên lực lượng mới hao hết, không kịp khôi phục, trong nháy mắt đã bị đánh bay.
Hai người sau khi rơi xuống vài trăm trượng mới kịp điều chỉnh. Dựa vào một chút lực lượng còn lại trong cơ thể, hai chân đáp lên trên mặt Long Thủ sơn. Sau đó lại vận dụng thủ đoạn cố gắng hóa giải lực lượng, cuối cùng mới từ từ xuống núi.
Sau khi bình yên hạ xuống, hai người mới thở dài một hơi.
Tình huống lúc ấy quá khẩn cấp, nếu như là rơi xuống ngọn núi tầm thường đương nhiên bọn hắn sẽ bình yên vô sự. Nhưng mà nơi này chính là Long Thủ sơn, tràn ngập lực trường cổ quái mà cường đại, ảnh hưởng nghiêm trọng tới hành động của hai người. Lúc này, một khi rơi xuống, không cẩn thận sẽ bị thương nặng.
May mà bọn hắn đều kịp điều chỉnh được, đối với thân thể lại có độ khống chế cực cao cho nên vừa rồi mới bình yên rơi xuống đất.
Sau khi rơi xuống đất, hai người liếc mắt nhìn nhau.
- Bạch huynh, trận này ngươi thắng.
Sở Mộ nói.
Hắn vận dụng Bạch ngân thần trang và song kiếm, cuối cùng liều mạng một kiếm. Nhìn như không sai biệt lắm nhưng kỳ thực hắn cảm thấy được mình vẫn kém hơn một chút. Cho nên lúc này hắn mới nhận thua.
Thua không mất mặt, chết sống sĩ diện mới không phạm bản tâm.
- Không, trận này ta và ngươi ngang tay.
Bạch Thần lắc đầu cười noi.
Đúng vậy, một kiếm cuối cùng va chạm. Kiếm chiêu của Sở Mộ quả thực vẫn còn thua kém hơn một chút. Nhưng mà cũng chỉ thua kém một chút mà thôi, không quá rõ ràng.
Rõ ràng tu vi của đối phương kém hơn mình một trọng thiên, lại là chênh lệch giữa Thánh cấp trung giai và Thánh cấp cao giai. Coi như vận dụng một át chủ bài thì cũng không có khả năng bù đắp chênh lệch một trọng thiên tu vi.
Bởi vậy nhất định Bạch Thần không thể nào cho rằng mình thắng được.
Trên thực tế nếu như hai người tiếp tục chiến đấu, xuất ra toàn bộ át chủ bài, có lẽ Bạch Thần có lòng tin giết chết Sở Mộ. Nhưng mà hắn cũng không có nắm chắc bản thân không có tổn thương gì.
Nhưng mà bây giờ là thi đấu, không phải chém giết sinh tử. Tình huống khác biệt cho nên không thể vơ đũa cả nắm.
Bạch Thần đã nói ngang tay, Sở Mộ cũng không có tranh luận nữa.
Thắng cũng tốt, thua cũng tốt, ngang tay cũng thế. Nói ngắn gọn, trận chiến này hắn nhận được rất nhiều lợi ích.
- Sở huynh, trận chiến ngày hôm nay ta lấy được lợi ích rất nhiều. Sau chín năm ta sẽ tiến vào Hắc Thần bí cảnh. Sau khi rời khỏi Hắc thần bí cảnh, ta sẽ tái chiến với ngươi, phân ra cao thấp.
Hai mắt Bạch Thần lóe lên tinh mang, ngữ khí khi nói chuyện với Sở Mộ dần dần trở nên lạnh nhạt, khôi phục bộ dáng vốn có.
Nói xong, Bạch Thần quay người, nhanh chóng lấy ra một chiếc phi toa màu bạc tinh xảo, tiến vào trong phi toa rồi nhanh chóng rời đi.
Bạch Thần rồi đi, Ngũ đại tinh thần còn lại nhìn vào trên người Sở Mộ, giống như muốn nhìn thấu Sở Mộ vậy.
- Ngày hôm nay qua đi, tên tuổi ngươi sẽ truyền khắp Lưu Phóng chi địa a.
Hắc Tuyệt cười hắc hắc, hóa thành một cơn lốc màu đen nhanh chóng rời đi.
Lục đại tinh thần rời đi, trong Long Thủ sơn chỉ còn lại một mình Sở Mộ.
Sở Mộ dưới vô số ánh mắt nhìn vào của mọi người nhanh chóng đi xuống Long Thủ sơn, lực lượng cũng khôi phục một ít.
Tàn Nguyệt kiếm thánh và Bàn Nham kiếm thánh cùng Lâm Bích Nhược nhanh chóng chạy tới, hộ vệ cho Sở Mộ.
Sở Mộ lấy ra phi toa, bốn người nhanh chóng tiến vào bên trong. Vẫn do Lâm Bích Nhược điêu khiển, bay ra khỏi Long Thủ sơn, định trở lại Đồ Huyết thành.
Trận chiến hôm nay Sở Mộ phải tốn một chút thời gian chải chuốt một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.