Chương 317: Cao thủ tề tụ
Kiếm Du Thái Hư
13/05/2013
- Tiểu Huyết Ma Giải Thể, đây chính là bí kĩ thiêu đốt khí huyết, trên người hắn hẳn có Linh Dược hiếm thấy có thể đền bù khí huyết.
Dừng một chút, Sơn Trung Khách lại nói:
- Hành động lần này diễn ra lập tức bố trí kế hoạch tấn công giết hắn, tránh đêm dài lắm mộng. Một khi hắn bước vào Tinh Cực Cảnh thì ngay cả cường giả Tinh Cực Cảnh hậu kỳ cũng chưa chắc có thể lưu hắn lại được. Nếu hắn đào tẩu được thì... chúng ta sẽ không có một ngày an lành.
- Ân!
Liệt Hỏa Tán Nhân trịnh trọng gật đầu. Tính uy hiếp của Diệp Trần càng ngày càng tăng, giờ ngay cả chính mình cũng không phải là đối thủ nữa. Nếu đợi đến khi Diệp Trần bước vào Tinh Cực Cảnh, kế hoạch của hắn rất có thể sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều, đây cũng không phải là điều hắn muốn nhìn thấy.
- Ha ha, Liệt Hỏa huynh, nhiều năm không gặp, phong độ tư thái vẫn không giảm chút nào.
Từ bầu trời phương xa có hai đạo nhân ảnh đang bay đến cực nhanh. Cầm đầu là một người tuổi chừng hơn sáu mươi, hình thể hùng tráng, lưng hổ eo sói, mặc một bộ trường bào thúy kim sắc. Người bên cạnh hắn tuổi tác cũng cỡ như vậy, bất quá lộ ra vẻ gầy yếu hơn rất nhiều, trên người mang theo một tia khí tức nho nhã, có chút tương tự với cốc chủ Trang Khánh Hiền của Phỉ Thúy Cốc.
Liệt Hỏa Tán Nhân đứng người lên, cười nghênh nói:
- Bàng huynh, Trang huynh, hai người các ngươi bế quan ở Phỉ Thúy Cốc nhiều năm, Liệt Hỏa ta dù muốn gặp các ngươi cũng vô cùng khó khăn.
Hai người này không phải ai khác, mà chính là hai vị trong tam đại thái thượng trưởng lão của Phỉ Thúy Cốc. Ngươi lưng hổ éo sói chính là đệ nhất cao thủ của Phỉ Thúy Cốc - Bàng Nhiếp, tu vị là Tinh Cực Cảnh trung kỳ đỉnh phong, chỉ thiếu một chút đã trở thành cường giả Tinh Cực Cảnh hậu kỳ. Mang theo khí tức nho nhã chính là phụ thân của cốc chủ Phỉ Thúy Cốc Trang Khánh Hiền, đệ tam cao thủ của Phỉ Thúy Cốc - Trang Thanh Hà, tu vị đang ở Tinh Cực Cảnh sơ kỳ đỉnh phong. Còn một người khác không đến, hắn là lựa chọn ở lại trấn thủ Phỉ Thúy Cốc.
Hai người đáp xuống Bích Tú Phong, Bàng Nhiếp nhìn về phía Sơn Trung Khách, mở miệng nói:
- Vị này hẳn là Sơn Trung Khách, một trong Ngũ Tán Nhân rồi, kính ngưỡng.
Sơn Trung Khách không dám coi thường Bàng Nhiếp. Khí tức hùng hồn trên người đối phương so với hắn chỉ cao hơn chứ không thấp, rõ ràng thuộc loại cường giả đã nửa bước đạp chân vào Tinh Cực Cảnh hậu kỳ. Xem ra Phỉ Thúy Cốc có thể xưng bá tại Thiên Phong Quốc mấy trăm năm, cũng không phải là không có đạo lý. Hắn ôm quyền, cười nói:
- Không dám, vẫn thường nghe Liệt Hỏa nói đến Bàng Nhiếp của Phỉ Thúy Cốc, hôm nay vừa gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền.
- Ha ha, Liệt Hỏa huynh quá đề cao ta rồi.
Bàng Nhiếp lơ đễnh, hỏi:
- Người có xác định các đại tông môn khác sẽ có bao nhiêu người đến không?
Liệt Hỏa Tán Nhân gật gật đầu
- Nam La Tông sẽ đến hai người, Bắc tuyết Sơn Trang một người, Lưu Vân Tông cũng hai người, theo thứ tự là Nhàn Vân Tử và Thiên Lôi Tán Nhân. Nói đến Lưu Vân Tông, trong mắt Liệt Hỏa Tán Nhân chợt lóe lên vẻ lo lắng và sát ý, chỉ có điều được che dấu phi thường tốt.
- Nam La Tông có hai người đến cũng không quá kì lạ, nhưng sao Lưu Vân Tông cũng hai người, chẳng lẽ không có người nào lưu lại trấn thủ tông môn sao.
Bàng Nhiếp hơi kinh ngạc, sự quất khởi trong mấy năm nay của Lưu Vân Tông hắn nhìn thấy rõ ràng, cho nên đối với chuyện của Lưu Vân Tông cũng có chút để bụng.
Liệt Hỏa Tán Nhân trầm giọng nói:
- Bàn huynh sợ rằng còn không biết! Tân nhiệm thái thượng trưởng lão Diệp Trần của Lưu Vân Tông, lấy thực lực ở giai đoạn tinh luyện chân nguyên đã có thể chống lại cường giả Tinh Cực Cảnh trung kỳ. Lần này ta hảo ý đến Lưu Vân Tông nhắc nhở bọn hắn một chút, nào đoán được Diệp Trần kia sớm đã không thích Tử Dương Tông ta, chẳng những nói năng lỗ mãng còn mượn cơ hội để giết đi hảo hữu Kim Thương Tán Nhân của ta nữa.
Nghe vậy, sắc mặt của Bàng Nhiếp và Trang Thanh Hà có chút âm trầm. Diệp Trần thật sự quật khởi quá nhanh, sét đánh không kịp bưng tai. Lúc trước cảm thấy hắn cũng không có uy hiếp gì, không quản đến hắn thật sự là sai lầm. Bàng Nhiếp hừ lạnh một tiếng
- Xem ra nên cho Lưu Vân Tông một bài học rồi, mấy năm nay để mặc cho bọn hắn phát triển, bọn hắn thực sự đã cho rằng Thiên Phong Quốc này là địa bàn của mình rồi. . .
Lời nói của Liệt Hỏa Tán Nhân hắn đương nhiên không thể hoàn toàn tin tưởng, nhưng uy hiếp từ phía Diệp Trần lại không thể nghi ngờ. Phỉ Thúy Cốc nếu muốn bảo trụ vị trí bá chủ ở Thiên Phong Quốc thì hắn không được phép nhân từ nương tay được.
- Phong cảnh nơi này cũng không tệ, Lâm mỗ không tới muộn đấy chứ!
Trong lúc mấy người đang nói chuyện, một cổ khí tức băng tuyết nghiêm nghị liền tràn tới, ở ngoài vài dặm trên không trung, không biết từ lúc nào đã nhiều ra một đạo bóng trắng, bóng trăng thân không bàn mà hợp với đao, tung hoành vô cùng.
Bàng Nhiếp nghiêng thân, đối diện với phương hướng bóng trắng bay đến, như cười như không nói
- Lâm Thủy Hàn, tiềm tu vài chục năm, thực lực của ngươi lại nâng lên một bước rồi!
Lạt!
Bóng trắng đáp xuống đất, là một trung niên thân mang bạch y, ước chừng hơn năm mươi tuổi, khuôn mặt gầy, góc cạnh rõ ràng, bàn tay vừa thô vừa to rũ xuống ngang eo lại không hề có một vết chai. Lúc hắn vừa đáp xuống mặt đất thì khí tức băng tuyết đột nhiên tan rã, phảng phất như biến thành một người bình thường vậy.
- Thật là lợi hại, ta ngược lại đã coi thường cường giả Tinh Cực Cảnh ở Thiên Phong Quốc rồi.
Tu vị của trung niên áo trắng bất quá chỉ là Tinh Cực Cảnh trung kỳ, nhưng trong mắt của Sơn Trung Khách thì tính uy hiếp của hắn không hề kém Bàng Nhiếp. Trong cơ thể phảng phất như đã ẩn tàng một cỗ đao khí sắc bén không gì đỡ nổi, đang vận sức chờ phát động.
Trung niên áo trắng bật cười lớn
- Bắc Tuyết Sơn Trang ta chỉ có hai vị cường giả Tinh Cực Cảnh cho nên ta đành một mình đến đấy, sẽ không ít đấy chứ!
- Đâu có! Tới là tốt rồi.
Liệt Hỏa Tán Nhân cười ha ha đáp lại.
Bàng Nhiếp cười nhạt một tiếng
- Có một người Lâm huynh cũng đủ sánh với hai người rồi, không biết đao ý của Lâm huynh đạt đến mấy thành rồi.
Lâm Thủy Hàn nói:
- Bất tài, mới bảy thành thôi.
Đao ý cũng giống như kiếm ý, càng lên cao càng khó lĩnh ngộ, nhất là sau khi đao ý có chút thành tựu, mỗi lần tăng lên một chút đều muôn vàn khó khăn. Lâm Thủy Hàn có thể ở lĩnh ngộ ra bảy thành đao ý khi ở tu vị Tinh Cực Cảnh trung kỳ đã cực kỳ không đơn giản rồi. Đại đa số đao khách khi ở Tinh Cực Cảnh bất quá chỉ lĩnh ngộ được chừng năm sáu thành đao ý thôi.
Dừng một chút, Sơn Trung Khách lại nói:
- Hành động lần này diễn ra lập tức bố trí kế hoạch tấn công giết hắn, tránh đêm dài lắm mộng. Một khi hắn bước vào Tinh Cực Cảnh thì ngay cả cường giả Tinh Cực Cảnh hậu kỳ cũng chưa chắc có thể lưu hắn lại được. Nếu hắn đào tẩu được thì... chúng ta sẽ không có một ngày an lành.
- Ân!
Liệt Hỏa Tán Nhân trịnh trọng gật đầu. Tính uy hiếp của Diệp Trần càng ngày càng tăng, giờ ngay cả chính mình cũng không phải là đối thủ nữa. Nếu đợi đến khi Diệp Trần bước vào Tinh Cực Cảnh, kế hoạch của hắn rất có thể sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều, đây cũng không phải là điều hắn muốn nhìn thấy.
- Ha ha, Liệt Hỏa huynh, nhiều năm không gặp, phong độ tư thái vẫn không giảm chút nào.
Từ bầu trời phương xa có hai đạo nhân ảnh đang bay đến cực nhanh. Cầm đầu là một người tuổi chừng hơn sáu mươi, hình thể hùng tráng, lưng hổ eo sói, mặc một bộ trường bào thúy kim sắc. Người bên cạnh hắn tuổi tác cũng cỡ như vậy, bất quá lộ ra vẻ gầy yếu hơn rất nhiều, trên người mang theo một tia khí tức nho nhã, có chút tương tự với cốc chủ Trang Khánh Hiền của Phỉ Thúy Cốc.
Liệt Hỏa Tán Nhân đứng người lên, cười nghênh nói:
- Bàng huynh, Trang huynh, hai người các ngươi bế quan ở Phỉ Thúy Cốc nhiều năm, Liệt Hỏa ta dù muốn gặp các ngươi cũng vô cùng khó khăn.
Hai người này không phải ai khác, mà chính là hai vị trong tam đại thái thượng trưởng lão của Phỉ Thúy Cốc. Ngươi lưng hổ éo sói chính là đệ nhất cao thủ của Phỉ Thúy Cốc - Bàng Nhiếp, tu vị là Tinh Cực Cảnh trung kỳ đỉnh phong, chỉ thiếu một chút đã trở thành cường giả Tinh Cực Cảnh hậu kỳ. Mang theo khí tức nho nhã chính là phụ thân của cốc chủ Phỉ Thúy Cốc Trang Khánh Hiền, đệ tam cao thủ của Phỉ Thúy Cốc - Trang Thanh Hà, tu vị đang ở Tinh Cực Cảnh sơ kỳ đỉnh phong. Còn một người khác không đến, hắn là lựa chọn ở lại trấn thủ Phỉ Thúy Cốc.
Hai người đáp xuống Bích Tú Phong, Bàng Nhiếp nhìn về phía Sơn Trung Khách, mở miệng nói:
- Vị này hẳn là Sơn Trung Khách, một trong Ngũ Tán Nhân rồi, kính ngưỡng.
Sơn Trung Khách không dám coi thường Bàng Nhiếp. Khí tức hùng hồn trên người đối phương so với hắn chỉ cao hơn chứ không thấp, rõ ràng thuộc loại cường giả đã nửa bước đạp chân vào Tinh Cực Cảnh hậu kỳ. Xem ra Phỉ Thúy Cốc có thể xưng bá tại Thiên Phong Quốc mấy trăm năm, cũng không phải là không có đạo lý. Hắn ôm quyền, cười nói:
- Không dám, vẫn thường nghe Liệt Hỏa nói đến Bàng Nhiếp của Phỉ Thúy Cốc, hôm nay vừa gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền.
- Ha ha, Liệt Hỏa huynh quá đề cao ta rồi.
Bàng Nhiếp lơ đễnh, hỏi:
- Người có xác định các đại tông môn khác sẽ có bao nhiêu người đến không?
Liệt Hỏa Tán Nhân gật gật đầu
- Nam La Tông sẽ đến hai người, Bắc tuyết Sơn Trang một người, Lưu Vân Tông cũng hai người, theo thứ tự là Nhàn Vân Tử và Thiên Lôi Tán Nhân. Nói đến Lưu Vân Tông, trong mắt Liệt Hỏa Tán Nhân chợt lóe lên vẻ lo lắng và sát ý, chỉ có điều được che dấu phi thường tốt.
- Nam La Tông có hai người đến cũng không quá kì lạ, nhưng sao Lưu Vân Tông cũng hai người, chẳng lẽ không có người nào lưu lại trấn thủ tông môn sao.
Bàng Nhiếp hơi kinh ngạc, sự quất khởi trong mấy năm nay của Lưu Vân Tông hắn nhìn thấy rõ ràng, cho nên đối với chuyện của Lưu Vân Tông cũng có chút để bụng.
Liệt Hỏa Tán Nhân trầm giọng nói:
- Bàn huynh sợ rằng còn không biết! Tân nhiệm thái thượng trưởng lão Diệp Trần của Lưu Vân Tông, lấy thực lực ở giai đoạn tinh luyện chân nguyên đã có thể chống lại cường giả Tinh Cực Cảnh trung kỳ. Lần này ta hảo ý đến Lưu Vân Tông nhắc nhở bọn hắn một chút, nào đoán được Diệp Trần kia sớm đã không thích Tử Dương Tông ta, chẳng những nói năng lỗ mãng còn mượn cơ hội để giết đi hảo hữu Kim Thương Tán Nhân của ta nữa.
Nghe vậy, sắc mặt của Bàng Nhiếp và Trang Thanh Hà có chút âm trầm. Diệp Trần thật sự quật khởi quá nhanh, sét đánh không kịp bưng tai. Lúc trước cảm thấy hắn cũng không có uy hiếp gì, không quản đến hắn thật sự là sai lầm. Bàng Nhiếp hừ lạnh một tiếng
- Xem ra nên cho Lưu Vân Tông một bài học rồi, mấy năm nay để mặc cho bọn hắn phát triển, bọn hắn thực sự đã cho rằng Thiên Phong Quốc này là địa bàn của mình rồi. . .
Lời nói của Liệt Hỏa Tán Nhân hắn đương nhiên không thể hoàn toàn tin tưởng, nhưng uy hiếp từ phía Diệp Trần lại không thể nghi ngờ. Phỉ Thúy Cốc nếu muốn bảo trụ vị trí bá chủ ở Thiên Phong Quốc thì hắn không được phép nhân từ nương tay được.
- Phong cảnh nơi này cũng không tệ, Lâm mỗ không tới muộn đấy chứ!
Trong lúc mấy người đang nói chuyện, một cổ khí tức băng tuyết nghiêm nghị liền tràn tới, ở ngoài vài dặm trên không trung, không biết từ lúc nào đã nhiều ra một đạo bóng trắng, bóng trăng thân không bàn mà hợp với đao, tung hoành vô cùng.
Bàng Nhiếp nghiêng thân, đối diện với phương hướng bóng trắng bay đến, như cười như không nói
- Lâm Thủy Hàn, tiềm tu vài chục năm, thực lực của ngươi lại nâng lên một bước rồi!
Lạt!
Bóng trắng đáp xuống đất, là một trung niên thân mang bạch y, ước chừng hơn năm mươi tuổi, khuôn mặt gầy, góc cạnh rõ ràng, bàn tay vừa thô vừa to rũ xuống ngang eo lại không hề có một vết chai. Lúc hắn vừa đáp xuống mặt đất thì khí tức băng tuyết đột nhiên tan rã, phảng phất như biến thành một người bình thường vậy.
- Thật là lợi hại, ta ngược lại đã coi thường cường giả Tinh Cực Cảnh ở Thiên Phong Quốc rồi.
Tu vị của trung niên áo trắng bất quá chỉ là Tinh Cực Cảnh trung kỳ, nhưng trong mắt của Sơn Trung Khách thì tính uy hiếp của hắn không hề kém Bàng Nhiếp. Trong cơ thể phảng phất như đã ẩn tàng một cỗ đao khí sắc bén không gì đỡ nổi, đang vận sức chờ phát động.
Trung niên áo trắng bật cười lớn
- Bắc Tuyết Sơn Trang ta chỉ có hai vị cường giả Tinh Cực Cảnh cho nên ta đành một mình đến đấy, sẽ không ít đấy chứ!
- Đâu có! Tới là tốt rồi.
Liệt Hỏa Tán Nhân cười ha ha đáp lại.
Bàng Nhiếp cười nhạt một tiếng
- Có một người Lâm huynh cũng đủ sánh với hai người rồi, không biết đao ý của Lâm huynh đạt đến mấy thành rồi.
Lâm Thủy Hàn nói:
- Bất tài, mới bảy thành thôi.
Đao ý cũng giống như kiếm ý, càng lên cao càng khó lĩnh ngộ, nhất là sau khi đao ý có chút thành tựu, mỗi lần tăng lên một chút đều muôn vàn khó khăn. Lâm Thủy Hàn có thể ở lĩnh ngộ ra bảy thành đao ý khi ở tu vị Tinh Cực Cảnh trung kỳ đã cực kỳ không đơn giản rồi. Đại đa số đao khách khi ở Tinh Cực Cảnh bất quá chỉ lĩnh ngộ được chừng năm sáu thành đao ý thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.