Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 142: Đầm lầy chết chóc

Kiếm Du Thái Hư

03/03/2013

Linh hồn lực cảm nhận những tiếng nghị luận xung quanh, Diệp Trần rùng mình, chẳng trách họ không ngăn chúng, thì ra sớm đã biết chân tướng sự tình, nhưng ngẫm nghĩ cũng rất dễ lý giải, Thiên Mộng cổ địa xuất thế rất lâu, các đại tông môn có lẽ đều đã nghiên cứu nó triệt để, nếu không sao lại dám yên tâm để các đệ tử ưu tú nhất của mình vào trong, thu nhặt tài phú cho họ.

- Ta vào trước.

Người đầu tiên hành động là Tà Huyết Tông đại đệ tử Cưu Vô Huyết, hắn thân hình vừa triển, trực tiếp hóa thành huyết mang xuyên nhập vào trong quang môn, biến mất vô hình.

Gần như đồng thời, những cao thủ khác của Tiềm long bảng lần lượt động thân ảnh, kéo theo những đường chân khí nhiều màu sắc, trông rất đẹp mắt.

Soạt soạt soạt soạt soạt soạt...

Một khắc sau.

Giống như nạn châu chấu, hơn sáu trăm đệ tử tông môn rào rào lao vào quang môn, liên miên bất tuyệt, có những người trên đường đã chen lấn, đọ chưởng với nhau.

- Chúng ta cũng vào thôi!

Thấy mọi người đã sắp đi hết, La Hàn Sơn không đợi được nữa, thả người lướt về phía quang môn.

- Cảnh tượng hùng vĩ quá!

Diệp Trần lần đầu tiên nhìn thấy nhiều thanh niên cao thủ tập trung một nơi như vậy, trong lòng có chút cảm khái, lắc lắc đầu, theo sát Từ Tĩnh bước vào quang môn, tốc độ không nhanh không chậm.

- Âu Dương Liệt, Âu Dương Minh, hai người nhớ kĩ, đụng phải đệ tử Lưu Vân Tông, giết được thì giết, tuyệt đối không được nương tay, nếu tình huống cho phép, các ngươi có thể liên thủ với người của tông môn khác, tìm cơ hội ám sát chúng, nhất là kẻ tên Diệp Trần.

Trưởng lão Tử Dương Tông sử dụng chân khí truyền âm cho đại đệ tử Âu Dương Liệt và nhị đệ tử Âu Dương Minh.

Âu Dương Minh mắt hiện lên quang mang dữ tợn, chân khí hồi âm nói:

- Trưởng lão yên tâm, cho dù người không nhắc, đệ tử cũng sẽ tiêu diệt hết bốn tên đệ tử Lưu Vân Tông, bề phần Diệp Trần mặc dù có chút phiền phức nhưng cũng không làm khó được ta, hắn sẽ có lúc phải khổ chiến với người khác.

- Không tệ, ta chính là có ý đó.

Trưởng lão Tử Dương Tông kia cười âm hiểm.

Âu Dương Liệt nói như đinh đóng cột:

- Có ta ở đây, bốn người bọn chúng sẽ không sống sót trở về.

- Vậy thì làm phiền các ngươi.

Soạt soạt!

Hai người mang theo những suy tính đen tối đi vào trong quang môn.

Bốn đệ tử Tử Dương Tông khác theo sát sau lưng.

Bên Lưu Vân Tông, tứ trưởng lão nhìn thấy cảnh tượng mập mờ đó, chân khí truyền âm nói với Đại trưởng lão,

- Đám đểu giả bên Tử Dương Tông chắc chắn định giở trò gì!

Đại trưởng lão nói:

- Vào trong Thiên Mộng cổ địa, sinh tử đều tại trời, ta tin chúng có thể sống sót trở về, nếu như giết được đám đệ tử Tử Dương Tông thì càng tốt.

- Hừ, La Hàn Sơn và Từ Tĩnh hai người thủ đoạn độc ác, Chu Mai hơi mềm một chút, về phần Diệp Trần ta nhìn không thấu, không biết hạ thủ có lưu tình hay không.

- Nếu như đánh giá Diệp Trần, thời khắc mấu chốt, hắn ra tay độc hơn ai hết.

Vừa vào trong quang môn, Diệp Trần đã cảm thấy không gian đang vặn vẹo, cái gì cũng không nhìn rõ, cái gì cũng không cảm nhận được, mắt mở mà như mù, sau đó, thân thể trở nên nhẹ bẫng, tựa hồ như đang được truyền tống đi xa, tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng.

Không biết qua bao lâu.

Diệp Trần xuất hiện giữa một đầm nước lớn, xung quanh không nổi bóng bóng xám thì là những cây đại thụ cổ quái, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng ti ti.

- Kim đỉnh ngân xà thảo!

Nhìn quanh một vòng, ánh mắt Diệp Trần dừng lại trên một tảng đất một xám cách đó mấy chục mét, trên tảng đất đó sừng sững một nhánh cỏ nhỏ mọc đầy những vẩy màu bạc, trên đỉnh còn có một tia kim quang, tán phát ra hào mang tinh mịn.

- Dược thảo này đáng giá năm vạn lạng vàng, hiếm có vô cùng, vậy mà có thể tùy ý tìm được ở đây. Diệp Trần ít nhiều có chút kinh ngạc, một gốc thảo dược trị giá đến năm vạn lạng vàng, tuyệt đối là giá trên trời, luyện chế thành hộ thể huyền đơn, chí ít giá năm mươi vạn lạng vàng, đến Võ giả Bão Nguyên Cảnh cũng phải tranh đoạt.

Không chút do dự, Diệp Trần xuất thủ, kim đỉnh ngân xà thảo tự động bật rễ, bay vào tay hắn, nhưng hắn còn chưa kịp quan sát kĩ, tảng đất màu xám đột nhiên nhấc lên, để lộ ra hai lối vào, hàn quang hội tụ thành chùm, khóa chặt lấy hắn.

Đây đâu phải tảng đất, rõ ràng là một con yêu thú dạng như cá sấu.

Yêu thú cá sấu phá nước nhô lên, thân thể khổng lồ dài mấy chục mét mang theo yêu khí ăn mòn cường liệt lao về phía Diệp Trần, lăng không há cái miệng rộng đầy những răng nhọn.

Diệp Trần không chút hoang mang, một quyền đánh vào mõm yêu thú cá sấu.



Keng!

Cự lực vạn cân phối hợp với chân khí tinh thuần chỉ khiến con yêu thú bay ngược ra sau mấy bước, đến một vết thương nhỏ cũng không xuất hiện.

- Chết!

Một quyền vô hiệu, y phục Diệp Trần bay phấp phơi, một quyền nữa đánh lên bụng yêu thú.

Phụt!

Một quyền này không chỉ nặng thiên quân, mà còn ẩn chưa phong mang vô kiên bất tồi, xuyên qua cơ thể yêu thú, máu tươi nhuộm thắm mặt đầm.

Từ trong lòng lấy ra một chiếc túi dệt đen dệt bằng sợi vàng, Diệp Trần moi nội đan của yêu thú cá sấu, cộng với kim đỉnh ngân xà thảo cùng ném vào trong hộp ngọc.

Buộc chặt túi bên hông, Diệp Trần thân hình lóe lên, tiến vào sâu hơn.

Mới đi được vài bước, nguy hiểm đã lại xuất hiện.

Từ hai cây đại thụ cắm rễ xuống đầm. bay ra mấy chục con quái có cánh dạng xà, quát điểu phát ra những tiếng chiu chiu, từ bốn phương tám hướng tấn công Diệp Trần.

- Xưng vương xưng bá!

Một quyền đánh ra, hắc quang dạng ô che kín thân hình Diệp Trần, quái điểu như đụng phải một bức tường vô hình, dội ngược ra ngoài, bị quyền kình vặn xoắn, miệng thổ huyết, cánh gãy lìa, rơi rào rào xuống đầm, dần dần chìm xuống.

- Thiên Mộng cổ địa là thượng cổ truyền thừa chi địa, hoàn cảnh bên trong vẫn còn trạng thái thượng cổ, yêu thú cũng là yêu thú thượng cổ, mạnh mẽ không gì sánh được!

Căn cứ yêu khí mạnh yếu, Diệp Trần dễ dàng nhận ra yêu thú cá sấu là yêu thú cấp bốn, quái điểu đáng sợ là yêu thú cấp ba, chỉ là so với yêu thú bên ngoài, yêu thú trong này lợi hại hơn ba bốn phần, phòng ngự cường hãn dị thường, đến bá quyền quyền kình đơn thuần cũng không đánh chết chúng.

Đầm lầy này không biết rộng bao nhiêu, Diệp Trần đã đi hết nửa canh giờ, vẫn chưa nhìn thấy biên giới.

Cả quãng đường, yêu thú thượng cổ đột kích nhiều vô số kể, vừa lúc nãy, một con yêu thú ốc sên to bằng con bê phun chất nhầy vào phía hắn, thứ chất nhầy này không chỉ cực dính mà còn mang theo độc khí, nếu như không phải Diệp Trần phản ứng nhanh, tranh được trong gang tấc thì e rằng đã trúng chiêu của nó rồi.

Cuối cùng, yêu thú ốc sên bị Diệp Trần một kiếm chém bay đầu, đây cũng là lần đầu tiên hắn xuất kiếm trên đầm, đủ biết con yêu thú này cường đại thế nào.

Một bước nhảy lên cây, Diệp Trần thu gọn thân thể, quay đầy nhìn sang vùng đấy cháy xém cách đó vài chục mét.

Trên mặt đất bằng phẳng dựng một tấm bia đá sứt mẻ, chữ khắc trên đó đã mờ gần hết.

Trước bia đá, một cây thiết côn cắm ngập trong đất, chỉ lộ ra nửa sau chừng một mét.

- Ồ!

Diệp Trần hai mắt sáng rực, từ trên thiết côn dường như có sóng linh khí tán phát, vũ khí bình thường không có hiệu quả này, hắn có thể khẳng định.

Không lẽ là bảo khí?

Mặc dù hắn thích bảo kiếm, nhưng không có nghĩa hắn coi thường những bảo khí khác, ngoài thị trường, một thanh hạ phẩm bảo khí chí ít trị giá trăm vạn lạng vàng, tốt hơn một chút có thể bán hai ba trăm vạn lạng, đỉnh tiêm hạ phẩm bảo khí như Liệt không đao thậm chí có thể bán bốn năm trăm vạn lạng.

Hạc Ảnh Bộ thi triển, Diệp Trần thân ảnh biến mất trên cành cây, lần thứ hai xuất hiện đã đứng trước tấm bia đá sứt mẻ.

Giơ tay nắm lấy thiết côn, Diệp Trần dùng lực rút.

Hùng!

Hỏa diễm xích hồng sắc phóng thẳng lên trời, thiệu rụi cây đại thụ bên cạnh.

Đây không phải một cây thiết côn, mà là cây thiết thương huyền hắc, dài hai mét ba, thân thương có những đường hoa văn xoắn ốc, mũi thương bốn cạnh, giữa các cạnh lại có một phần lõm vào, nhìn không kĩ còn tưởng là một đóa hỏa diễm đang cháy bùng trên đỉnh thiết côn.

- Hạ phẩm thương, tốt.

Diệp Trần có thể cảm nhận khí tức nỏng rực đang lưu động trong thiết thương, chỉ cần khẽ thôi động chân khí, luồng khí tức này sẽ phun phát, sát thương kẻ thù, nhưng so với đại đao đầu hổ trong Linh Giới Trữ Vật và Liệt không đao của Lâm Kì thì vẫn kém hơn đôi chết, bảo khí được gọi là bảo khí bởi vì nó mang trong mình sức mạnh, như đao khí ẩn hàm trong Hổ đầu đại đao, Võ giả Luyện Khí Cảnh cũng có thể phát huy đại uy lực, Liệt không đao của Lâm Kì cũng tương tự vậy, thanh hạ phẩm bảo thương này ẩm hàm sức mạnh hỏa diễm, phối hợp với người tu luyện hỏa hệ chân khí là tốt nhất.

Cầm thiết thương trong tay, Diệp Trần nhíu mày.

Với một thanh thiết thương dài như thế này, nên bỏ vào đâu, không thể cầm trên tay mãi được!

Không có Linh Giới Trữ Vật đúng là không tiện chút nào!

Diệp Trần lắc đầu cười khổ.

Cách đó mấy ngàn mét, bốn năm đệ tử của các tông môn khác nhau nhìn thấy phía trước có hỏa quang lấp lánh, nhãn thần lóe lên, không hề do dự lao đến.

- Có người đến.

Diệp Trần đang chuẩn bị rời đi, thân thể khựng lại, sau mấy hơi thở, xung quanh hắn, bốn năm đệ tử xuất hiện, đều là tông môn của các quốc gia khác nhau, chằm chằm nhìn vào hạ phẩm bảo thương trên tay Diệp Trần, ánh mắt không giấu nổi vẻ tham lam.

- Tiểu tử, bỏ thương xuống.



- Tự động chặt một cánh tay thì sẽ tha chết cho ngươi.

- Bảo vật tốt như vậy mà định nuốt một mình, gieo gió gặt bão.

Năm người từ từ áp sát, định cướp lấy hạ phẩm bảo thương.

Diệp Trần cười lạnh, năm người này đều là Ngưng Chân Cảnh hậu kì đỉnh phong võ giả, từ khí tức có thể phán đoán, ba người là chuẩn công tử cấp, ha người là công tử cấp.

- Muốn cướp thương, nạp mạng trước đã.

Không có sát khí, không có ám khí, Diệp Trần có là nhuệ khí, nhuệ khí sắc bén vô kiên bất toái.

- Muốn chết!

Đệ tử tông môn đứng gần nhất xuất thủ, giơ tay đánh ra một chưởng, bàn tay chân khí to như bàn xay áp bách đến.

Chút này không xứng để hắn xuất kiếm, Diệp Trần tay giữ thiết thương, một thương đâm ra.

Hùng!

Hỏa diễm xích hồng sắc xuyên qua bàn tay chân khí, nhảu vào họng hắn.

Ba!

Phần đầu bay ra, chỗ đứt cháy xém.

- Hắn có hạ phẩm bảo thương, cùng nhau động thủ.

Bốn người còn lại giật mình, sỡ hãi hô lên.

- Không biết sống chết!

Một hồi mã thương nữa đánh ra, thương ảnh trập trùng như núi, là Diệp Trần đang dùng thiết thương tung ra chiêu Sơn loan điệp phong trong Cô phong thập tam kiếm.

Đệ tử tông môn sau lưng vẫn chưa kịp tiếp cận, trên người đã có thêm một cái lỗ cháy đen, chí mạng trên trán, nửa hộp sọ bay ngược ra sau.

Một thương đâm chết một đệ tử tông môn, Diệp Trần cũng không đổi khí, thiết thương quét ngang, hỏa diễm xích hồng sắc bạo phát, đập lên hông trái một người khác.

Rắc một tiếng, người kia thân thể gãy đôi, rơi xuống đầm.

- Chạy mau, tên này không phải Võ giả Ngưng Chân Cảnh hậu kì bình thường.

Hai tên còn lại cuối cùng cũng hiểu, Diệp Trần không phải là người chúng có thể đụng vào, thông thường, võ giả tay cầm hạ phẩm bảo khí chống lại hai võ giả đồng cấp đã là cực hạn rồi, không thể một lúc ra tay ghết chết ba người, lực chiến đấu phải cường đại thế nào mới có thể làm được điều đó.

Không chạy bây giờ đợi thêm lúc nữa mới chạy e rằng quá muộn.

Một người chạy hơi chậm, bị Diệp Trần đánh nổ đầu, một người khác đã ở cách xa vài trăm mét, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm bỗng cảm thấy ngực nóng ran, cúi đầu nhìn, mũi thương như hỏa diễm xoắn cố đâm xuyên qua ngực, ghim chặt hắn vào thân cây.

Đại thụ bùng bùng cháy, hỏa quang cuộn thẳng lên trời.

Chạy đến rút thương, Diệp Trần thầm nghĩ: Đối với mình mà nói, thực lực công tử cấp đã không đủ dùng, chỉ trách chúng quá xui xẻo.

Không lập tức rời đi, Diệp Trần đột nhiên quay người.

- Đến lúc hiện thân rồi đó! Bằng hữu.

Xoạt!

Một bóng người nhảy ra, đáp xuống một tảng đá nằm giữa trung tâm đầm lầy.

- Không tệ, tay cầm hạ phẩm bảo thương, có thể một lúc giết chết năm đệ tử của các tông môn khác nhau, nếu như có thể nói, ta không muốn giết ngươi, nhưng ngươi phải chặt đứt một cánh tay của mình, về phần bảo thương, ta sẽ coi đó như chiến lợi phẩm, ngươi thấy thế nào.

Người nói là một thanh niên tuổi độ hai mốt hai hai, mắt to mày rậm, trên người tản phát lệ khí cường liệt, bên cạnh một con độc xà vừa ló đầu đã bị hắn một dẫm thành hai mảnh.

Miễu sát thượng cổ yêu thú cấp ba, mạnh quá!

Diệp Trần thấy đối phương không đơn giản, ở Thiên Mộng cổ địa, thượng cổ yêu thú cấp ba phòng ngự cường hãn dị thường, đến Bá quyền quyền kình của hắn cũng không thể giết ngay lập tức, vậy mà đối phương có thể ra tay nhẹ nhàng như vậy, người này thực lực đã tiếp cận cao thủ Tiềm long bảng khóa trước.

- Dựa vào ngươi sao?

Nếu như là trước đây, Diệp Trần không dám chắc mình có thể đánh bại đối phương, nhưng hôm nay thì không giống vậy.

Người thanh niên cười lạnh một tiếng,

- Tiềm long bảng khóa trước, ta xếp thứ bảy mươi lăm, đáng tiếc Tiềm long bảng chỉ có bảy mươi hai suất, nhưng nếu như so sánh ta với những Ngưng Chân Cảnh hậu kì đỉnh phong khác, ngươi sẽ chết rất thảm, những người đó ta giơ tay nhấc chân là có thể tiêu diệt một đám.

- Bây giờ muốn sống hay muốn chết, lựa chọn đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếm Đạo Độc Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook