Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 141: Thiên Mộng cổ địa mở ra

Kiếm Du Thái Hư

03/03/2013

So với họ, Thiên Phong Quốc công tử cấp thực lực chẳng là gì, chuẩn công tử cấp chỉ là bước đệm cho người khác.

- Hắc hắc, đến nhiều người quá, lại còn gặp bao nhiêu người quen nữa.

Lâm Nhạc ngoáy ngoáy cổ, tiếng xương bị đè nén vang lên răng rắc.

Ngụy Đông Xà nhìn khắp một lượt chúng nhân, khó chịu cười.

- Trừ mấy người quen trên bảng, những kẻ khác đều là phế vật, hi vọng chúng không gặp phải ta, bằng không, giết không tha.

- Sát khí vẫn nặng như vậy à! Nhưng ngươi phải cẩn thận Trang Phỉ, ở cuộc thi Tiềm long bảng, hắn nhận của ngươi một chưởng, lần này nhất định sẽ đòi trả lại.

Lâm Nhạc châm ngòi thổi gió nói.

- Hắn, miễn miễn cưỡng cưỡng coi là đối thủ, ta sẽ thỏa mãn hắn.

Hai người nói chuyện mặc dù không lớn, nhưng người có thính lực tốt đều nghe thấy.

Bên Phỉ Thúy Cốc.

Mấy đệ tử hạch tâm đều không cam lòng.

- Người này huênh hoang quá, không lẽ có tưởng mình có thể đánh thắng đại sư huynh?

- Hừ, đại sư huynh đột phá đến Bão Nguyên Cảnh, tất nhiên có thể dẫn dắt Phỉ Thúy Cốc lên đường vinh quang, người như hắn mà cũng dám cản trở, thật là không biết tự lượng sức mình.

Trang Phỉ ngăn không cho mấy người nghị luận, thản nhiên nói:

- Đợi vào trong kia giết hắn là được, nói ít thôi.

- Vâng!

Mấy người như kính thần minh, lập tức im lặng.

Màn đêm buông xuống rất nhanh.

Đêm trên sa mạc Xích Cổ lạnh lão hơn tưởng tượng, bề mặt cát phủ một tầng băng mỏng, cứng như sắt.

- Quỷ sa mạc.

Không ít đệ tử tông môn không kìm được rùng mình, miệng lầm bầm chửi rủa.

Trong lều bạt dày dặn, Diệp Trần đang khoanh chân ngồi.

Hắn bây giờ chân khí tu vi đã tiếp cận Ngưng Chân Cảnh hậu kì đỉnh phong, chỉ là nền móng vẫn chưa đủ, không thể một hơi tác khí, vọt lên đỉnh phong.



Ở Chân Linh Đại Lục, võ giả tu vi tiến triển không giống nhau, có người dày tích mỏng, một lúc thăng rất nhiều, có người thích ổn định, bước nào chắc bước ấy, cũng có người liều mạng trùng kích cảnh giới, sau đó vì dùng hết tích lũy, dừng lại ở cảnh giới đó một thời gian khá dài.

Diệp Trần thuộc loại thứ hai, tu luyện từng bước, chắc chắn, loại thứ nhất không phải hắn không muốn, mà là không có thời gian tích lũy nền móng, thời gian hắn tu luyện thực sự cộng lại chỉ có hai năm, sao có thể sánh bằng người khác, loại thứ ba hạn chế quá lớn, rất ít người lựa chọn.

Ổn định từng bước có một ưu điểm là có thể nhanh chóng nắm bắt thực lực hiện có, đem mười phần thực lực phát huy đến đỉnh phong, không hề lãng phí.

Một đêm vô sự.

Buổi trưa ngày thứ hai.

Lại có rất nhiều tông môn khác đến, trong đó có cả Tử Dương Tông, Bắc Tuyết Sơn Trang và Nam La Tông của Thiên Phong Quốc, đương nhiên, còn có cửu phẩm gia tộc duy nhất của Thiên Phong Quốc Đoan Mộc gia tộc.

- Nhiều cao thủ quá.

Bọn Âu Dương Liệt hít ngược một hơi lãnh khí, nhất thời thu liễm tư thế cao ngạo.

Nhìn lướt một vòng, Diệp Trần kinh ngạc nhận ra, Viên Tuyết Mai cũng đến, đối phương hình như không nằm trong top 6 của Nam La Tông! Đương nhiên, thiên phú ngộ tính của nàng rất tốt, có lẽ Nam La Tông tông chủ vì phương diện này muốn cho nàng tìm kiếm cơ duyên.

- Lại thêm một đám tự đưa mình vào chỗ chết.

Nguyên Hoành Ưng và Cưu Vô Huyết cười lạnh.

Ngày thứ ba.

Một vầng ánh sáng màu đỏ nhô lên từ đằng Đông, nhuộm thắm sa mạc Xích Cổ.

- Thiên Mộng cổ địa còn nửa canh giờ nữa là mở, các ngươi đưa hết Linh Giới Trữ Vật của mình cho ta.

Đại trưởng lão triệu tập bốn người, nói.

La Hàn Sơn kinh ngạc,

- Đại trưởng lão, để làm gì?

Đại trưởng lão cười nói

- Cũng trách ta lúc trước không nghĩ ra, Thiên Mộng cổ địa nằm trong khe hở không gian, bên trong tự thành thế giới, nhưng không giống thế giới nơi chúng ta đang đứng, Thiên Mộng cổ địa bài xích tất cả đến từ không gian bên ngoài, Linh Giới Trữ Vật khảm bằng không gian tinh thạch sẽ bị cường lực chèn ép, chỉ cần võ giả vào trong, sẽ bị không gian chi lực cường đại ép nát.

Thì ra là vậy!

Mọi người nghe xong, lần lượt cởi Linh Giới Trữ Vật đưa cho Đại trưởng lão.

Nhận xong Linh Giới Trữ Vật, Đại trưởng lão nói:

- Yên tâm, Linh Giới Trữ Vật là vật sở hữu cá nhân, không được các ngươi chi phép, chúng ta không bao giờ tự ý kiếm tra.



Như vậy là tốt nhất! Diệp Trần đang sợ Đại trưởng lão kiểm tra Linh Giới Trữ Vật của hắn, trong Linh Giới Trữ Vật của hắn trừ hơn một vạn miếng hạ phẩm linh thạch, một thanh hạ phẩm bảo kiếm, còn có một chiếc Linh Giới Trữ Vật trung phẩm, Linh Giới Trữ Vật trung phẩm hiếm có thế nào hắn không rõ, nhưng hắn từng chưa từng nhìn thấy trưởng lão nội môn nào trên tay đeo một Linh Giới Trữ Vật trung phẩm.

Cười khổ một tiếng, có thể là hắn lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, Đại trưởng lão sẽ tham lam Linh Giới Trữ Vật trung phẩm của hắn? Không thể nào.

Đương nhiên, Diệp Trần không cảm thấy xấu hổ vì điều đó, hắn sinh ra đã cẩn thận hơn người, kiếp này không dưỡng thành thói quen, sau này có khả năng biến thành đại họa, có những việc cho dù tin tưởng đối phương cũng không được để lộ sạch sẽ.

Thanh hồng như sơn nhạc càng lúc càng nóng, quang môn hư huyễn đã không còn hư huyễn nữa mà như được tạo bởi một tầng thủy tinh, ẩn hàm bên trong thanh hồng.

Nửa canh giờ chớp mắt trôi qua.

Ngang!

Quang môn từ từ mở ra, thanh âm cao vút chấn động nhân tâm.

Đại trưởng lão thổ ra một ngụm trọc khí, ngưng trọng nói:

- Vào cùng một lúc, nên nhớ, dù bị truyền tống đến đâu cũng phải trấn định, không được tự mình đâm đầu vào trận tuyến.

- Vâng!

Bốn người đang định bước vào.

Chiu!

- Ha ha, Thiên Mộng cổ địa bị các đại tông môn các ngươi nắm giữa, dựa vào cái gì mà chúng ta không được vào, hôm nay đừng ai ngăn được ta.

Bụi tung mù mịt, hai đường nhân ảnh lao như bay về phía quang môn, tựa hồ như sóng âm thanh, tạo ra những tiếng phá không cường liệt.

Hai Võ giả Bão Nguyên Cảnh trung kì!

Diệp Trần dừng bước chan, trong lòng kinh ngạc, không biết đối phương từ đâu chui ra mà lại qua được mắt mọi người.

Kì quái là, các đại tông môn trưởng lão đều không có ý ngăn cản, có mấy người lắc lắc đầu nuối tiếc, còn lại thì cười lạnh.

Xì xì!

Xì xì!

Một cảnh tượng kinh nhân xuất hiện.

Hai người như thiêu thân lao mình vào lửa, trong nháy mắt bị thanh hồng nóng rực đốt thành tro bụi, một chút dấu vết cũng không để lại, kể cả Linh Giới Trữ Vật trên ngón tay.

- Ngu ngốc, nếu như ai cũng có thể vào thì đâu đến lượt hai người các ngươi, các đại tông môn cao thủ sớm đã xuất hiện.

- Thiên Mộng cổ địa quy tắc rất kì quái, chỉ có người tuổi dưới hai mươi tư mới bình yên vô sự đi vào, cải biến tuổi xương của mình, Cường giả Sinh Tử Cảnh cũng khó làm được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếm Đạo Độc Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook