Kiếm Khuynh Thiên Hạ, Vạn Kiếp Yêu Nàng
Chương 2: Gặp lại
Độc Cô Tử Tịch
11/05/2017
Hoành Vân Thiên Lâm
là rừng cây rộng lớn nơi yêu thú hoành hành, trải rộng gần nghìn dặm.
Quanh Hoành Vân Thiên Lâm có ngũ quốc, lục bang, thất môn, bát tông,
cửu tộc là các đại thế lực. Bạch Vân trấn thuộc Lạc Vũ quốc nằm gần
Thiên Lâm là một tiểu trấn nhỏ nhưng người ra vào tấp nập. Trong trấn có tứ đại gia tộc luôn kiềm chế lẫn nhau và còn mang chung một xứ mệnh:
- Hôm nay ngày mấy rồi ?
- Hôm nay 15 a...
- Cái gì đã 15 rồi sao ?
- Ừ ! Tối nay yêu vật kia sẽ độ kiếp.
- Aizz mỗi tháng một lần, mỗi năm 12 lần tính đến nay cũng đã chín năm rồi a. Mỗi lần độ kiếp Bạch Vân trấn muốn ầm ầm sụp đổ mới ngừng.
- Yêu vật đúng là yêu vật !
- Chúng ta đưa cơm thôi còn về chuẩn bị nữa.
- Ân.
Hai tên đệ tử nào đó liền rời khỏi tộc đến một hang động cách Bạch Vân trấn khá gần. Trong động tỏa ra hàn khí nhàn nhạt, dụng cụ bình thường đều có, bố trí đơn giản vì mỗi tháng sẽ đổi chỗ một lần, lúc thì nhà nhỏ lúc thì động nhỏ. Trên giường đá một thân hình nho nhỏ đang nằm, hai mắt nhắm nghiền; hơi thở đều đều dường như đang ngủ. Lam sa cổ phục, mặt nhỏ hồng hồng làn da như tuyết mày thanh mí cong môi hồng mũi thẳng ra dáng một tiểu mỹ nhân. Tiểu mỹ nhân này chính là yêu vật trong lời của họ.
Nàng nghe nói gọi là Phong thân phận có chút đặc biệt mới sinh ra đã không có kinh mạch là phế vật không thể sống nhưng kì tích là nàng vẫn sống, mỗi tháng độ kiếp một lần. Lúc nàng chào đời được một tháng thì được đưa đến Bạch Vân trấn cũng từ đó ngày 15 mỗi tháng gần Bạch Vân trấn đều có thiên lôi giáng xuống. Sự thật trong đó e là chỉ có cao tang của tứ đại gia tộc mới rõ được chân tướng.
Hai tên đệ tử đặt hộp cơm trên bàn rồi lui ra không dám động đến người đang nằm. Tuy người này tính cách ôn hòa nhưng cũng không nên động đến a. Không có gì lưu luyến hai tên này hồi tộc, tối nay chắc là sẽ có một trận kinh thiên đây a.
Sau khi hai tên kia rời đi người nằm trên giường vẫn nằm ở đókhoong phải ngủ mà là hôn mê. Hơi thở nàng yếu dần, yếu dần sinh cơ có chút cạn kiệt, dường như đang đợi điều gì đó.
Bên ngoài động, không gian không ngừng vặn vẹo muốn đẩy thứ gì đó ra. " Cách " một âm thanh phát ra từ trong không gian, một thân ảng bạch y có chút trong suốt bước ra. Lãnh Nguyệt Hàn ! Không ai khác.
Hắn theo luồng sáng lạ mà đến đây. Hắn nhìn quanh chỉ thấy cây, cây, câycar rừng cây và vách đá... một cái hang động ! Từ hang động kia tản ra một khí tức vừa lạ vừa quen.
Lãnh Nguyệt Hàn không do dự bay vào, trong lòng không ngừng dậy sóng miệng vui mừng kéo ra thành một đường cong. Bên trong động đơn sơ giản dị còn có hộp cơm, có vẻ vừa mối được mang tới, còn trên giường là một người. Người này ... người này...
- Phong nhi !
Lãnh Nguyệt Hàn kinh hô một tiếng vui mừng không lối tả. Người mà hắn lâu nay chờ đợi đang ở trước mặt hắn. Vẫn là một nữ hài nho nhỏ, là một dung nhan kia, cũng khí tức ấy nhưng đan xen chút lạ lẫm. Không hề trăn trở chút nào hắn liền bay ngay đến bên giường. Linh hồn run rẩy đôi tay muốn ôm lấy nàng. Nhưng muốn ôm cũng không được ! Hắn chỉ là một linh hồn không thể ôm nhục thể nên chỉ ngồi cạnh nhìn nàng thật sâu. Còn nửa khắc ghi hình bóng này lên tim.
Cảm nhận hơi thở nàng đều đều dù có chút yếu ớt, hắn cũng không kiềm chế được cảm xúc bắt đầu thao thao bất tuyệt.
- Phong nhi lúc nàng rời xa ta, ta đã không ở cái Chiếm Lĩnh, không ở cùng Thiên Cầm Vương, lúc đó lòng ta chỉ có nàng mà thôi
- ... ......
- Phong nhi bây giờ ta biết đánh đàn, luyện đan, luyện khí, luyện thi chi khôi lỗi ta biết rất nhiều thứ.
-... ......
- Phong nhi năm đầu tiên ta đối......
- ... .....
Năm thứ nhất rồi năm thứ hai, chín vạn mấy ngàn năm hắn mún kể hết cho nàng nghe, không phát hiện nàng có gì bất thường. Thời gian nhanh chóng trôi qua, áng trăng lên cao Lãnh Nguyệt Hàn không biết hắn sắp gặp đại nạn.
- Hôm nay ngày mấy rồi ?
- Hôm nay 15 a...
- Cái gì đã 15 rồi sao ?
- Ừ ! Tối nay yêu vật kia sẽ độ kiếp.
- Aizz mỗi tháng một lần, mỗi năm 12 lần tính đến nay cũng đã chín năm rồi a. Mỗi lần độ kiếp Bạch Vân trấn muốn ầm ầm sụp đổ mới ngừng.
- Yêu vật đúng là yêu vật !
- Chúng ta đưa cơm thôi còn về chuẩn bị nữa.
- Ân.
Hai tên đệ tử nào đó liền rời khỏi tộc đến một hang động cách Bạch Vân trấn khá gần. Trong động tỏa ra hàn khí nhàn nhạt, dụng cụ bình thường đều có, bố trí đơn giản vì mỗi tháng sẽ đổi chỗ một lần, lúc thì nhà nhỏ lúc thì động nhỏ. Trên giường đá một thân hình nho nhỏ đang nằm, hai mắt nhắm nghiền; hơi thở đều đều dường như đang ngủ. Lam sa cổ phục, mặt nhỏ hồng hồng làn da như tuyết mày thanh mí cong môi hồng mũi thẳng ra dáng một tiểu mỹ nhân. Tiểu mỹ nhân này chính là yêu vật trong lời của họ.
Nàng nghe nói gọi là Phong thân phận có chút đặc biệt mới sinh ra đã không có kinh mạch là phế vật không thể sống nhưng kì tích là nàng vẫn sống, mỗi tháng độ kiếp một lần. Lúc nàng chào đời được một tháng thì được đưa đến Bạch Vân trấn cũng từ đó ngày 15 mỗi tháng gần Bạch Vân trấn đều có thiên lôi giáng xuống. Sự thật trong đó e là chỉ có cao tang của tứ đại gia tộc mới rõ được chân tướng.
Hai tên đệ tử đặt hộp cơm trên bàn rồi lui ra không dám động đến người đang nằm. Tuy người này tính cách ôn hòa nhưng cũng không nên động đến a. Không có gì lưu luyến hai tên này hồi tộc, tối nay chắc là sẽ có một trận kinh thiên đây a.
Sau khi hai tên kia rời đi người nằm trên giường vẫn nằm ở đókhoong phải ngủ mà là hôn mê. Hơi thở nàng yếu dần, yếu dần sinh cơ có chút cạn kiệt, dường như đang đợi điều gì đó.
Bên ngoài động, không gian không ngừng vặn vẹo muốn đẩy thứ gì đó ra. " Cách " một âm thanh phát ra từ trong không gian, một thân ảng bạch y có chút trong suốt bước ra. Lãnh Nguyệt Hàn ! Không ai khác.
Hắn theo luồng sáng lạ mà đến đây. Hắn nhìn quanh chỉ thấy cây, cây, câycar rừng cây và vách đá... một cái hang động ! Từ hang động kia tản ra một khí tức vừa lạ vừa quen.
Lãnh Nguyệt Hàn không do dự bay vào, trong lòng không ngừng dậy sóng miệng vui mừng kéo ra thành một đường cong. Bên trong động đơn sơ giản dị còn có hộp cơm, có vẻ vừa mối được mang tới, còn trên giường là một người. Người này ... người này...
- Phong nhi !
Lãnh Nguyệt Hàn kinh hô một tiếng vui mừng không lối tả. Người mà hắn lâu nay chờ đợi đang ở trước mặt hắn. Vẫn là một nữ hài nho nhỏ, là một dung nhan kia, cũng khí tức ấy nhưng đan xen chút lạ lẫm. Không hề trăn trở chút nào hắn liền bay ngay đến bên giường. Linh hồn run rẩy đôi tay muốn ôm lấy nàng. Nhưng muốn ôm cũng không được ! Hắn chỉ là một linh hồn không thể ôm nhục thể nên chỉ ngồi cạnh nhìn nàng thật sâu. Còn nửa khắc ghi hình bóng này lên tim.
Cảm nhận hơi thở nàng đều đều dù có chút yếu ớt, hắn cũng không kiềm chế được cảm xúc bắt đầu thao thao bất tuyệt.
- Phong nhi lúc nàng rời xa ta, ta đã không ở cái Chiếm Lĩnh, không ở cùng Thiên Cầm Vương, lúc đó lòng ta chỉ có nàng mà thôi
- ... ......
- Phong nhi bây giờ ta biết đánh đàn, luyện đan, luyện khí, luyện thi chi khôi lỗi ta biết rất nhiều thứ.
-... ......
- Phong nhi năm đầu tiên ta đối......
- ... .....
Năm thứ nhất rồi năm thứ hai, chín vạn mấy ngàn năm hắn mún kể hết cho nàng nghe, không phát hiện nàng có gì bất thường. Thời gian nhanh chóng trôi qua, áng trăng lên cao Lãnh Nguyệt Hàn không biết hắn sắp gặp đại nạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.