Chương 219: Chân giả hư thật. (2)
EK
30/01/2014
Nhiều lần như thế trọn vẹn qua nửa giờ, Huyền Thiên lĩnh ngộ với kiếm ý lần nữa tiến lên một bước nhỏ, đạt tới nhất giai đỉnh phong cực hạn, ý chí kiên định rốt cục có thể khống chế phản ứng thân thể trong phạm vi kiếm ý tứ giai.
Tuy kiếm ý tứ giai thoạt nhìn rất "chân thật", nhưng cuối cùng không phải chân thật, mà là hư ảo, chỉ cần Huyền Thiên có thể ổn định tâm thần, xem như không nhìn thấy, dùng sức mạnh ý chí khống chế thân thể của mình, là có thể vượt qua kiếm ý tứ giai.
Kiếm ý cùng ý chí võ đạo tương tự, nhưng lại có khác nhau, ý chí võ đạo là toàn diện, mà kiếm ý cũng mang lực công kích thập phần giống nhau, kiếm ý có thể dễ dàng chém giết tất cả suy nghĩ mặt trái, so về với ý chí võ đạo và kiên định tâm thần còn mạnh hơn nhiều.
Cho nên Huyền Thiên vẻn vẹn kiếm ý nhất giai, là có thể tiến vào khu vực kiếm ý nhị giai, tam giai, tứ giai bao phủ, mà lão giả hắc y nhân tu vi Tiên Thiên cảnh lục trọng thì không thể, bởi vì ý chí võ đạo của hắn không đủ, còn thua xa kiếm ý của Huyền Thiên.
Từng bước một đi lên phía trước, Huyền Thiên chậm rãi đi lại trong sơn động.
Lực cản kiếm ý phía trước so với khu vực kiếm ý tam giai lại cường đại hơn vài lần, Huyền Thiên cảm giác lưng đang đeo sức nặng vạn cân, cơ hồ nửa bước khó đi, mỗi lần tiến lên được một bước cần ý chí cực lớn.
Trong kiếm ý tứ giai không có loại cảm giác thời thời khắc khắc bảo trì cảm giác vạn kiếm xuyên tim, nhưng không thể vì vậy mà buông lỏng, trong thời khắc nào cũng phải bảo trì cảnh giác cao độ, lúc một đạo kiếm quang hư ảo hiện ra phải toàn lực ứng phó.
Mỗi khi tiến lên năm bước phía trước sẽ có một đạo kiếm quang hư ảo đâm tới, đem lồng ngực của Huyền Thiên đâm xuyên, đi qua một nửa động, bởi vì kiếm quang là hư ảo, cho nên Huyền Thiên có sử dụng "Trọng Nhạc Kiếm" phòng thủ cũng không có hiệu quả.
Cho nên Huyền Thiên sử dụng "Trọng Nhạc Kiếm" ngăn cản vài chục lần dứt khoát không đi ngăn cản công kích kiếm quang hư ảo nữa, chuyên tâm kiên định ý chí khống chế thân thể, không bị những ảo giác này ảnh hưởng.
Sơn động phía trước quanh co khúc khuỷu, Huyền Thiên từng bước một đi về phía trước, đã hơn ba trăm bước lại đi qua khúc cong, trong lúc đó ánh mắt Huyền Thiên hơi kinh hãi.
Bởi vì cách hắn mười bước có năm bộ xương khô.
Năm bộ xương này có thời gian năm mươi năm trở lên rồi, chỉ còn lại xương cốt.
Bên cạnh năm bộ xương khô còn có năm thanh trường kiếm, mỗi một thanh lóe sáng lên, đều là bảo khí huyền giai.
- Xem ra trong sơn cốc này, thực sự không phải như suy nghĩ lúc đầu của ta, những võ giả này chết đi, nhưng mà khi còn sống là kiếm khách lĩnh ngộ kiếm ý.
Trong nội tâm Huyền Thiên suy nghĩ như vậy đồng thời đề cao cảnh giác.
Năm kiếm khách này có thể vào trong sơn động, nói rõ bọn họ lĩnh ngộ kiếm ý chỉ sợ không dưới Huyền Thiên, nhưng mà đều chết ở nơi này, phía trước chỉ sợ ẩn chứa sát cơ cực lớn.
Năm bộ xương khô, màu sắc không giống nhau, có cũ có mới, bọn họ chết không giống nhau, cho nên có thể thấy không phải là võ giả cùng thời đại.
Từ màu sắc xương cốt mà nhìn thì kiếm khách bị chết sớm nhất có lẽ làm tầm năm 7080, mà kiếm khách chết trễ nhất là vào mười mấy năm trước, ba kiếm khách khách khác chết tầm năm 2060.
Vũ khí trong tay năm kiếm khách này đều là bảo khí, nói rõ năm người này đều là cao thủ trong kiếm đạo, ít nhất đều có tu vi Tiên Thiên cảnh tam trọng, có lẽ là cao thủ Tiên Thiên cảnh trung kỳ.
Huyền Thiên là người mang bí kíp luyện khí, cho nên tạo nghệ nhận biết binh khí không giống người thường, liếc liền nhìn đã nhận ra trong năm thanh kiếm còn có một kiện là bảo khí huyền giai trung phẩm, cũng chính là người xấu số chết trễ nhất.
Xương cốt người này sáng ngời, giống như bạch ngọc, vừa nhìn đã biết rõ vô cùng rắn chắc, có thể so với bảo khí huyền giai, vô cùng có khả năng là một cao thủ Tiên Thiên cảnh hậu kỳ, thậm chí là Tiên Thiên cảnh thập trọng Tiên Thiên đỉnh phong.
Huyền Thiên nắm thật chặt "Trọng Nhạc Kiếm" trong tay, nhìn qua năm bộ xương khô này nội tâm nặng nề.
Năm bộ xương khô này tu vi khi còn sống hơn xa hắn, hơn nữa ít nhất cũng đem kiếm ý lĩnh ngộ tới nhất giai đỉnh phong, nếu không không có khả năng tiến vào cốc này, hơn nữa xâm nhập vào trong động là có kiếm ý tứ giai.
Toàn bộ năm người này chết không có sai, Huyền Thiên tự nhiên cũng cảm động lây, cảm xúc có tử vong uy hiếp.
Nhưng mà nội tâm của Huyền Thiên không có nửa đường bỏ cuộc.
Bên ngoài cốc đã bị hắc y nhân phong tỏa, mà lão giả hắc y nhân Tiên Thiên cảnh lục trọng ở đó Huyền Thiên không có khả năng chạy trốn.
Trong sơn động này tuy nguy hiểm, nhưng mà còn có hy vọng sinh tồn.
Hơn nữa trong nội tâm Huyền Thiên cũng hết sức tò mò, phía trước che dấu bí mật gì?
Vì cái gì trong sơn động này có kiếm ý lan tràn, hơn nữa kiếm ý cường đại như vậy lại có thể bao phủ phạm vi ngàn mét ngoài cốc.
Vì cái gì năm kiếm khách này vào các năm khác nhau. Đi vào sơn cốc, vào sơn động, một đường đi đến nơi đây lại chết ở cùng một nơi.
Hiện tại kiếm ý của Huyền Thiên đạt tới cực hạn của nhất giai, hoàn toàn khống chế tâm niệm, đã quen thuộc với trình độ kiếm ý tứ giai, không còn bị kiếm quang ảnh hưởng tới.
Nhìn thấy năm bộ xương khô này trong nội tâm Huyền Thiên suy nghĩ vô số lần, lại gặp phải kiếm ý tứ giai công kích, ước chừng dừng lại năm phút tiếp tục giẫm chân đi về phía trước.
Đi không tới mười bước hư không phía trước một đạo kiếm quang xé gió bay tới, trong chốc lát kiếm khí um tùm. Một đạo kiếm quang chém thẳng vào đầu của Huyền Thiên.
Đạo kiếm quang này vô cùng chân thật, giống như thực chất, nhưng mà Huyền Thiên nhìn thấy đạo kiếm quang này lại nhìn như không thấy. Bằng vào thân thể cho kiếm quang chém xuống.
Kiếm quang chém xuống Huyền Thiên có cảm giác như bị chém thành hai khúc, thân thể giống như phân thành hai nửa trong chốc lát, hơi nghiêng người qua, chân khí trong cơ thể, máu tươi cũng trong khoảng khắc này rời khỏi cơ thể, muốn phân thành hai nửa, xé rách thân thể.
Nhưng mà ý chí của Huyền Thiên vẫn bảo trì thanh tỉnh, toàn lực khống chế chân khí trong cơ thể vận chuyển. Máu tươi lưu động, ngăn cản phản ứng bản năng của cơ thể.
Thân thể Huyền Thiên an nguy không có gì, đạo bóng kiếm vừa rồi vô cùng chân thật, nhưng bất quá chỉ là tồn tại hư ảo, cũng không có thật sự tạo thành tổn thương gì đó.
Kiếm ý tứ giai Huyền Thiên đã gặp phải mấy mươi lần, hiện tại có thể dễ dàng vượt qua.
Huyền Thiên tiếp tục đi lên phía trước.
Lại tiến lên thêm bảy tám bước, lại là một đạo kiếm quang bổ tới, vẫn vô cùng chân thật, nhưng mà ý chí của Huyền Thiên vô cùng kiên định, giống như không nhìn thấy kiếm ý này, cũng không làm ra ngăn cản gì đó, tùy ý cho kiếm quang kia bổ lên thân thể, ý chí khống chế được thân thể, lại đi lên phía trước.
Lúc này Huyền Thiên cách năm bộ xương khô rất gần, chỉ kém mười bước là đi tới năm bộ xương khô.
Tuy kiếm ý tứ giai thoạt nhìn rất "chân thật", nhưng cuối cùng không phải chân thật, mà là hư ảo, chỉ cần Huyền Thiên có thể ổn định tâm thần, xem như không nhìn thấy, dùng sức mạnh ý chí khống chế thân thể của mình, là có thể vượt qua kiếm ý tứ giai.
Kiếm ý cùng ý chí võ đạo tương tự, nhưng lại có khác nhau, ý chí võ đạo là toàn diện, mà kiếm ý cũng mang lực công kích thập phần giống nhau, kiếm ý có thể dễ dàng chém giết tất cả suy nghĩ mặt trái, so về với ý chí võ đạo và kiên định tâm thần còn mạnh hơn nhiều.
Cho nên Huyền Thiên vẻn vẹn kiếm ý nhất giai, là có thể tiến vào khu vực kiếm ý nhị giai, tam giai, tứ giai bao phủ, mà lão giả hắc y nhân tu vi Tiên Thiên cảnh lục trọng thì không thể, bởi vì ý chí võ đạo của hắn không đủ, còn thua xa kiếm ý của Huyền Thiên.
Từng bước một đi lên phía trước, Huyền Thiên chậm rãi đi lại trong sơn động.
Lực cản kiếm ý phía trước so với khu vực kiếm ý tam giai lại cường đại hơn vài lần, Huyền Thiên cảm giác lưng đang đeo sức nặng vạn cân, cơ hồ nửa bước khó đi, mỗi lần tiến lên được một bước cần ý chí cực lớn.
Trong kiếm ý tứ giai không có loại cảm giác thời thời khắc khắc bảo trì cảm giác vạn kiếm xuyên tim, nhưng không thể vì vậy mà buông lỏng, trong thời khắc nào cũng phải bảo trì cảnh giác cao độ, lúc một đạo kiếm quang hư ảo hiện ra phải toàn lực ứng phó.
Mỗi khi tiến lên năm bước phía trước sẽ có một đạo kiếm quang hư ảo đâm tới, đem lồng ngực của Huyền Thiên đâm xuyên, đi qua một nửa động, bởi vì kiếm quang là hư ảo, cho nên Huyền Thiên có sử dụng "Trọng Nhạc Kiếm" phòng thủ cũng không có hiệu quả.
Cho nên Huyền Thiên sử dụng "Trọng Nhạc Kiếm" ngăn cản vài chục lần dứt khoát không đi ngăn cản công kích kiếm quang hư ảo nữa, chuyên tâm kiên định ý chí khống chế thân thể, không bị những ảo giác này ảnh hưởng.
Sơn động phía trước quanh co khúc khuỷu, Huyền Thiên từng bước một đi về phía trước, đã hơn ba trăm bước lại đi qua khúc cong, trong lúc đó ánh mắt Huyền Thiên hơi kinh hãi.
Bởi vì cách hắn mười bước có năm bộ xương khô.
Năm bộ xương này có thời gian năm mươi năm trở lên rồi, chỉ còn lại xương cốt.
Bên cạnh năm bộ xương khô còn có năm thanh trường kiếm, mỗi một thanh lóe sáng lên, đều là bảo khí huyền giai.
- Xem ra trong sơn cốc này, thực sự không phải như suy nghĩ lúc đầu của ta, những võ giả này chết đi, nhưng mà khi còn sống là kiếm khách lĩnh ngộ kiếm ý.
Trong nội tâm Huyền Thiên suy nghĩ như vậy đồng thời đề cao cảnh giác.
Năm kiếm khách này có thể vào trong sơn động, nói rõ bọn họ lĩnh ngộ kiếm ý chỉ sợ không dưới Huyền Thiên, nhưng mà đều chết ở nơi này, phía trước chỉ sợ ẩn chứa sát cơ cực lớn.
Năm bộ xương khô, màu sắc không giống nhau, có cũ có mới, bọn họ chết không giống nhau, cho nên có thể thấy không phải là võ giả cùng thời đại.
Từ màu sắc xương cốt mà nhìn thì kiếm khách bị chết sớm nhất có lẽ làm tầm năm 7080, mà kiếm khách chết trễ nhất là vào mười mấy năm trước, ba kiếm khách khách khác chết tầm năm 2060.
Vũ khí trong tay năm kiếm khách này đều là bảo khí, nói rõ năm người này đều là cao thủ trong kiếm đạo, ít nhất đều có tu vi Tiên Thiên cảnh tam trọng, có lẽ là cao thủ Tiên Thiên cảnh trung kỳ.
Huyền Thiên là người mang bí kíp luyện khí, cho nên tạo nghệ nhận biết binh khí không giống người thường, liếc liền nhìn đã nhận ra trong năm thanh kiếm còn có một kiện là bảo khí huyền giai trung phẩm, cũng chính là người xấu số chết trễ nhất.
Xương cốt người này sáng ngời, giống như bạch ngọc, vừa nhìn đã biết rõ vô cùng rắn chắc, có thể so với bảo khí huyền giai, vô cùng có khả năng là một cao thủ Tiên Thiên cảnh hậu kỳ, thậm chí là Tiên Thiên cảnh thập trọng Tiên Thiên đỉnh phong.
Huyền Thiên nắm thật chặt "Trọng Nhạc Kiếm" trong tay, nhìn qua năm bộ xương khô này nội tâm nặng nề.
Năm bộ xương khô này tu vi khi còn sống hơn xa hắn, hơn nữa ít nhất cũng đem kiếm ý lĩnh ngộ tới nhất giai đỉnh phong, nếu không không có khả năng tiến vào cốc này, hơn nữa xâm nhập vào trong động là có kiếm ý tứ giai.
Toàn bộ năm người này chết không có sai, Huyền Thiên tự nhiên cũng cảm động lây, cảm xúc có tử vong uy hiếp.
Nhưng mà nội tâm của Huyền Thiên không có nửa đường bỏ cuộc.
Bên ngoài cốc đã bị hắc y nhân phong tỏa, mà lão giả hắc y nhân Tiên Thiên cảnh lục trọng ở đó Huyền Thiên không có khả năng chạy trốn.
Trong sơn động này tuy nguy hiểm, nhưng mà còn có hy vọng sinh tồn.
Hơn nữa trong nội tâm Huyền Thiên cũng hết sức tò mò, phía trước che dấu bí mật gì?
Vì cái gì trong sơn động này có kiếm ý lan tràn, hơn nữa kiếm ý cường đại như vậy lại có thể bao phủ phạm vi ngàn mét ngoài cốc.
Vì cái gì năm kiếm khách này vào các năm khác nhau. Đi vào sơn cốc, vào sơn động, một đường đi đến nơi đây lại chết ở cùng một nơi.
Hiện tại kiếm ý của Huyền Thiên đạt tới cực hạn của nhất giai, hoàn toàn khống chế tâm niệm, đã quen thuộc với trình độ kiếm ý tứ giai, không còn bị kiếm quang ảnh hưởng tới.
Nhìn thấy năm bộ xương khô này trong nội tâm Huyền Thiên suy nghĩ vô số lần, lại gặp phải kiếm ý tứ giai công kích, ước chừng dừng lại năm phút tiếp tục giẫm chân đi về phía trước.
Đi không tới mười bước hư không phía trước một đạo kiếm quang xé gió bay tới, trong chốc lát kiếm khí um tùm. Một đạo kiếm quang chém thẳng vào đầu của Huyền Thiên.
Đạo kiếm quang này vô cùng chân thật, giống như thực chất, nhưng mà Huyền Thiên nhìn thấy đạo kiếm quang này lại nhìn như không thấy. Bằng vào thân thể cho kiếm quang chém xuống.
Kiếm quang chém xuống Huyền Thiên có cảm giác như bị chém thành hai khúc, thân thể giống như phân thành hai nửa trong chốc lát, hơi nghiêng người qua, chân khí trong cơ thể, máu tươi cũng trong khoảng khắc này rời khỏi cơ thể, muốn phân thành hai nửa, xé rách thân thể.
Nhưng mà ý chí của Huyền Thiên vẫn bảo trì thanh tỉnh, toàn lực khống chế chân khí trong cơ thể vận chuyển. Máu tươi lưu động, ngăn cản phản ứng bản năng của cơ thể.
Thân thể Huyền Thiên an nguy không có gì, đạo bóng kiếm vừa rồi vô cùng chân thật, nhưng bất quá chỉ là tồn tại hư ảo, cũng không có thật sự tạo thành tổn thương gì đó.
Kiếm ý tứ giai Huyền Thiên đã gặp phải mấy mươi lần, hiện tại có thể dễ dàng vượt qua.
Huyền Thiên tiếp tục đi lên phía trước.
Lại tiến lên thêm bảy tám bước, lại là một đạo kiếm quang bổ tới, vẫn vô cùng chân thật, nhưng mà ý chí của Huyền Thiên vô cùng kiên định, giống như không nhìn thấy kiếm ý này, cũng không làm ra ngăn cản gì đó, tùy ý cho kiếm quang kia bổ lên thân thể, ý chí khống chế được thân thể, lại đi lên phía trước.
Lúc này Huyền Thiên cách năm bộ xương khô rất gần, chỉ kém mười bước là đi tới năm bộ xương khô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.