Chương 206: Cương Giáp Yêu Ngưu. (2)
EK
30/01/2014
Ban ngày đánh chết yêu thú tìm kiếm linh thảo Huyền cấp, buổi tối trở lại trong hốc cây, thu hoạch cũng tương đối khá.
Huyền Thiên cùng ba người Phong Bất Chí theo Âm Phong Trấn xâm nhập vào khu vực hơn hai ngàn dặm của Âm Phong sơn mạch, tìm kiếm linh thảo Huyền cấp, bốn vị Lăng Vân Tông bốn lúc này vô cùng phi thường phiền muộn.
Tuy Lăng Lạc Phong hiểu được Ngự Thú Chi Thuật, khống chế thanh tước tìm kiếm bốn người Huyền Thiên, nhưng mà tốn hao bốn ngày mới tìm được tung tích của Huyền Thiên.
Trên một ngọn núi của Âm Phong sơn mạch, một con thanh tước từ trên trời bay xuống, rơi vào trên tay Lăng Lạc Phong, líu ríu gọi một hồi, sau đó vỗ cánh bay đi.
Trên mặt Lăng Lạc Phong lộ ra vẻ kinh ngạc, nói:
- Bọn chúng lại chạy vào sâu trong Âm Phong sơn mạch, khu vực Tam cấp thượng giai yêu thú hoạt động, chỗ đó có cả Tam cấp yêu thú bá chủ qua lại đấy.
Diêm Quan Tây nghe vậy sắc mặt vui vẻ, nói:
- Lăng Sư huynh, chỗ đó đúng là có ít võ giả, là khu vực thập phần nguy hiểm, hắc hắc, mặc dù là võ giả Tiên Thiên cảnh tứ trọng cũng có thể chết trong đó.
Khi đang nói chuyện, ánh mắt Diêm Quan Tây lóe lên một tia tàn khốc.
Khóe miệng Lăng Lạc Phong nhếch lên, nói:
- Tại Âm Phong sơn mạch này, ta là vương giả trời sinh, hắc hắc, Ngự Thú Quyết của ta tháng trước đã tinh tiến một tầng, đi, chúng ta đi vào sâu trong Âm Phong sơn mạch, gặp lại bọn chúng.
Trong mắ Diêm Quan Tây hiện lên một tia hoảng sợ, cả kinh nói:
- Lăng Sư huynh, trước kia huynh có thể khống chế yêu thú Tam cấp thượng phẩm, có thể tung hoành trong cảnh giới Tiên Thiên cảnh tứ trọng, hiện tại Ngự Thú Quyết lại tinh tiến một tầng, đây chẳng phải là...
Hai đệ tử Lăng Vân Tông khác nhìn qua Lăng Lạc Phong, mặt mũi tràn đầy vẻ sùng bái, nói:
- Lăng Sư huynh đạt được truyền thừa Ngự Thú Môn thượng cổ, thật sự là thiên vận gia thân, ha ha, cái gì đệ nhất thiên tài Thiên Kiếm Tông Sở Phong, so với Lăng sư huynh còn kém xa.
- Sở Phong sao? Hắc hắc...
Lăng Lạc Phong cười lạnh một tiếng, nói:
- Võ giả một đường, tư chất tuy trọng yếu, nhưng mà số mệnh cùng kỳ ngộ mới là trọng yếu nhất, cho dù Thiên Kiếm Tông thiên tài xuất hiện lớp lớp, nhưng không thể ngăn được Lăng Vân Tông quật khởi, Sở Phong một ngày nào đó ta sẽ dẫm nát hắn dưới chân, hiện tại trước tiên đem tiểu thiên tài vừa xuất hiện của Thiên Kiếm Tông tiêu diệt rồi nói sau.
- - - - - - - - -
Ngày thứ sáu Huyền Thiên bốn người vẫn rời khỏi hốc cây như cũ, ra ngoài tìm kiếm linh thảo Huyền cấp.
Năm ngày nay Huyền Thiên thu hoạch ‘ Chân Vụ Thảo ’ hai mươi bảy gốc, ‘ Huyền Dương Hoa ’ mười năm gốc, ‘ Long Chi Thảo ’ một gốc, lại có vài gốc Huyền cấp linh thảo khác, tương đương với hơn bốn mươi vạn công lao.
Đương nhiên đây là thu hoạch của bốn người, Huyền Thiên một người, Phong Bất Chí ba người bình quân thì mỗi người được mười vạn công lao, nhưng ba người bọn họ cùng tìm kiếm linh thảo Huyền cấp, đạt được công lao điểm nhanh hơn gấp vài lần.
Ở gần có không ít nơi, mấy ngày nay bọn người Huyền Thiên đều đi qua, cẩn thận chú ý yêu thú Tam cấp bá chủ, ngược lại ở xa nhìn thấy một lần, nhưng sớm tránh đi, không có gặp ở chính diện.
Ngày hôm nay bốn người Huyền Thiên đi vào trong sơn cốc lớn, mặt trời trên cao chiếu xuống, nhưng mà sương mù trong sơn cốc này không tiêu tan, mông lung, cũng là nơi thiên địa nguyên khí tụ tập, như không ngoài sở liệu xứng đáng có ‘ Chân Vụ Thảo ’ sinh trưởng.
- Ánh sáng trong sơn cốc không tốt, khó nhìn thấy, lại không có động tĩnh gì, không biết có yêu thú gì không, các ngươi phải cẩn thận một chút, nếu như có yêu thú Tam cấp bá chủ, ta sẽ ngăn cản, các ngươi trực tiếp đào tẩu.
Vừa vào trong hạp cốc, Huyền Thiên liền nhắc nhở.
Ba người khẽ giật mình, Phong Bất Chí nói:
- Hoàng sư huynh, chẳng phải như vậy ngươi sẽ lâm vào hiểm cảnh sao?
Huyền Thiên khoát khoát tay, nói:
- Chỉ cần các ngươi rời đi, ta tự bảo vệ mình có thừa, tùy thời đều có thể bứt ra.
- Tốt.
Thấy Huyền Thiên nói rất kiên định, không cho phản bác, ba người ngay ngắn gật đầu.
Cái hạp cốc này thập phần to lớn, bốn người Huyền Thiên trong sương mù đi lên phía trước chừng ngàn mét, đều không có gặp được yêu thú, nhưng chưa đi hết một phần năm của sơn cốc.
- Chỗ đó có gốc ‘ Chân Vụ Thảo ’.
Cố Thiên Nhu hưng phấn chỉ qua.
Bọn người Huyền Thiên nhìn qua, quả nhiên là ‘ Chân Vụ Thảo' Tôn Diệc Thu cười cười, nói:
- Xem ra trong sơn cốc này thật sự có linh thảo Huyền cấp.
Huyền Thiên nhìn qua bốn phía của Chân Vụ Thảo, xác định không có yêu thú ẩn núp, mới đi qua, đem ‘ Chân Vụ Thảo ’ rút ra, nói:
- Tiếp tục đi!
Phong Bất Chí ba người đi theo sau lưng Huyền Thiên, tiếp tục đi vào sâu trong hạp cốc.
Mới đi không tới mười bước, trong lúc này có tiếng địch vang lên.
Ân!
Sâu trong Âm Phong sơn mạch nghe được tiếng địch đúng là kỳ quái, Huyền Thiên bốn người lập tức dừng bước.
Tiếng địch này nghe cũng không vui tai, nhưng mà thập phần trôi chảy, nghe vào trong tay như mộng như ảo, làm cho người ta có chút hoảng hốt.
Ba người Phong Bất Chí, trong mắt đều lộ ra một tia không biết giải quyết thế nào, duy chỉ có Huyền Thiên, tinh thần lực cường đại, không bị tiếng địch ảnh hưởng.
Tiếng địch này tuy như mộng như ảo, nhưng ảnh hưởng với võ giả ảnh không lớn, ba người Phong Bất Chí ổn định tâm thần, thần sắc bối rối cũng biến mất.
Phong Bất Chí cả kinh nói:
- Đây là tiếng địch ngự thú của Lăng Lạc Phong, ta nghe qua một lần, hắn dùng tiếng địch khống chế yêu thú Tam cấp thượng giai chiến thắng một võ giả Tiên Thiên cảnh tứ trọng.
- Đệ tử đệ nhất Lăng Vân Tông - - Lăng Lạc Phong?
Trong lòng Huyền Thiên lập tức xuất hiện thân ảnh của Lăng Lạc Phong, lại nhớ tới ống sáo bên hông của hắn.
Dự cảm không tốt xuất hiện, nhấp nhoáng trong lòng Huyền Thiên, nói:
- Cẩn thận, Lăng Lạc Phong có thể đi theo chúng ta tới đây.
Tôn Diệc Thu cả kinh nói:
- Lăng Lạc Phong tại sao biết chúng ta ở nơi này?
Đông - - đông - - đông - -
Một âm thanh trầm thấp vang lên, từ bên ngoài hạp cốc bọn người Huyền Thiên vừa đi qua, mặt đất truyền âm thanh chấn động.
- Có yêu thú đến.
Cố Thiên Nhu biến sắc.
Đại địa chấn động, càng lúc càng lớn.
Trong hạp cốc sương mù che tầm mắt, ánh mắt chỉ có thể nhìn được hơn trăm mét, lúc này nhìn thấy một đầu trâu cao năm mét to lớn xuất hiện trong tầm mắt của bọn người Huyền Thiên, hướng bọn họ xông tới.
- Cương Giáp Yêu Ngưu, yêu thú Tam cấp bá chủ - - !
Bốn người đều biến sắc, thét lên kinh hãi.
Cương Giáp Yêu Ngưu, thời điểm Huyền Thiên còn là đệ tử ngoại môn tiến vào Âm Phong sơn mạch đã gặp qua một lần.
Nhưng mà lần đó gặp Cương Giáp Yêu Ngưu cũng chỉ là yêu thú Tam cấp thấp giai.
Cương Giáp Yêu Ngưu tiến hóa cuối cùng là yêu thú tứ cấp thấp giai, trước mắt đầu Cương Giáp Yêu Ngưu này hiển nhiên so con Huyền Thiên đã từng gặp được kia mạnh hơn nhiều, là một đầu yêu thú Tam cấp bá chủ.
Huyền Thiên cùng ba người Phong Bất Chí theo Âm Phong Trấn xâm nhập vào khu vực hơn hai ngàn dặm của Âm Phong sơn mạch, tìm kiếm linh thảo Huyền cấp, bốn vị Lăng Vân Tông bốn lúc này vô cùng phi thường phiền muộn.
Tuy Lăng Lạc Phong hiểu được Ngự Thú Chi Thuật, khống chế thanh tước tìm kiếm bốn người Huyền Thiên, nhưng mà tốn hao bốn ngày mới tìm được tung tích của Huyền Thiên.
Trên một ngọn núi của Âm Phong sơn mạch, một con thanh tước từ trên trời bay xuống, rơi vào trên tay Lăng Lạc Phong, líu ríu gọi một hồi, sau đó vỗ cánh bay đi.
Trên mặt Lăng Lạc Phong lộ ra vẻ kinh ngạc, nói:
- Bọn chúng lại chạy vào sâu trong Âm Phong sơn mạch, khu vực Tam cấp thượng giai yêu thú hoạt động, chỗ đó có cả Tam cấp yêu thú bá chủ qua lại đấy.
Diêm Quan Tây nghe vậy sắc mặt vui vẻ, nói:
- Lăng Sư huynh, chỗ đó đúng là có ít võ giả, là khu vực thập phần nguy hiểm, hắc hắc, mặc dù là võ giả Tiên Thiên cảnh tứ trọng cũng có thể chết trong đó.
Khi đang nói chuyện, ánh mắt Diêm Quan Tây lóe lên một tia tàn khốc.
Khóe miệng Lăng Lạc Phong nhếch lên, nói:
- Tại Âm Phong sơn mạch này, ta là vương giả trời sinh, hắc hắc, Ngự Thú Quyết của ta tháng trước đã tinh tiến một tầng, đi, chúng ta đi vào sâu trong Âm Phong sơn mạch, gặp lại bọn chúng.
Trong mắ Diêm Quan Tây hiện lên một tia hoảng sợ, cả kinh nói:
- Lăng Sư huynh, trước kia huynh có thể khống chế yêu thú Tam cấp thượng phẩm, có thể tung hoành trong cảnh giới Tiên Thiên cảnh tứ trọng, hiện tại Ngự Thú Quyết lại tinh tiến một tầng, đây chẳng phải là...
Hai đệ tử Lăng Vân Tông khác nhìn qua Lăng Lạc Phong, mặt mũi tràn đầy vẻ sùng bái, nói:
- Lăng Sư huynh đạt được truyền thừa Ngự Thú Môn thượng cổ, thật sự là thiên vận gia thân, ha ha, cái gì đệ nhất thiên tài Thiên Kiếm Tông Sở Phong, so với Lăng sư huynh còn kém xa.
- Sở Phong sao? Hắc hắc...
Lăng Lạc Phong cười lạnh một tiếng, nói:
- Võ giả một đường, tư chất tuy trọng yếu, nhưng mà số mệnh cùng kỳ ngộ mới là trọng yếu nhất, cho dù Thiên Kiếm Tông thiên tài xuất hiện lớp lớp, nhưng không thể ngăn được Lăng Vân Tông quật khởi, Sở Phong một ngày nào đó ta sẽ dẫm nát hắn dưới chân, hiện tại trước tiên đem tiểu thiên tài vừa xuất hiện của Thiên Kiếm Tông tiêu diệt rồi nói sau.
- - - - - - - - -
Ngày thứ sáu Huyền Thiên bốn người vẫn rời khỏi hốc cây như cũ, ra ngoài tìm kiếm linh thảo Huyền cấp.
Năm ngày nay Huyền Thiên thu hoạch ‘ Chân Vụ Thảo ’ hai mươi bảy gốc, ‘ Huyền Dương Hoa ’ mười năm gốc, ‘ Long Chi Thảo ’ một gốc, lại có vài gốc Huyền cấp linh thảo khác, tương đương với hơn bốn mươi vạn công lao.
Đương nhiên đây là thu hoạch của bốn người, Huyền Thiên một người, Phong Bất Chí ba người bình quân thì mỗi người được mười vạn công lao, nhưng ba người bọn họ cùng tìm kiếm linh thảo Huyền cấp, đạt được công lao điểm nhanh hơn gấp vài lần.
Ở gần có không ít nơi, mấy ngày nay bọn người Huyền Thiên đều đi qua, cẩn thận chú ý yêu thú Tam cấp bá chủ, ngược lại ở xa nhìn thấy một lần, nhưng sớm tránh đi, không có gặp ở chính diện.
Ngày hôm nay bốn người Huyền Thiên đi vào trong sơn cốc lớn, mặt trời trên cao chiếu xuống, nhưng mà sương mù trong sơn cốc này không tiêu tan, mông lung, cũng là nơi thiên địa nguyên khí tụ tập, như không ngoài sở liệu xứng đáng có ‘ Chân Vụ Thảo ’ sinh trưởng.
- Ánh sáng trong sơn cốc không tốt, khó nhìn thấy, lại không có động tĩnh gì, không biết có yêu thú gì không, các ngươi phải cẩn thận một chút, nếu như có yêu thú Tam cấp bá chủ, ta sẽ ngăn cản, các ngươi trực tiếp đào tẩu.
Vừa vào trong hạp cốc, Huyền Thiên liền nhắc nhở.
Ba người khẽ giật mình, Phong Bất Chí nói:
- Hoàng sư huynh, chẳng phải như vậy ngươi sẽ lâm vào hiểm cảnh sao?
Huyền Thiên khoát khoát tay, nói:
- Chỉ cần các ngươi rời đi, ta tự bảo vệ mình có thừa, tùy thời đều có thể bứt ra.
- Tốt.
Thấy Huyền Thiên nói rất kiên định, không cho phản bác, ba người ngay ngắn gật đầu.
Cái hạp cốc này thập phần to lớn, bốn người Huyền Thiên trong sương mù đi lên phía trước chừng ngàn mét, đều không có gặp được yêu thú, nhưng chưa đi hết một phần năm của sơn cốc.
- Chỗ đó có gốc ‘ Chân Vụ Thảo ’.
Cố Thiên Nhu hưng phấn chỉ qua.
Bọn người Huyền Thiên nhìn qua, quả nhiên là ‘ Chân Vụ Thảo' Tôn Diệc Thu cười cười, nói:
- Xem ra trong sơn cốc này thật sự có linh thảo Huyền cấp.
Huyền Thiên nhìn qua bốn phía của Chân Vụ Thảo, xác định không có yêu thú ẩn núp, mới đi qua, đem ‘ Chân Vụ Thảo ’ rút ra, nói:
- Tiếp tục đi!
Phong Bất Chí ba người đi theo sau lưng Huyền Thiên, tiếp tục đi vào sâu trong hạp cốc.
Mới đi không tới mười bước, trong lúc này có tiếng địch vang lên.
Ân!
Sâu trong Âm Phong sơn mạch nghe được tiếng địch đúng là kỳ quái, Huyền Thiên bốn người lập tức dừng bước.
Tiếng địch này nghe cũng không vui tai, nhưng mà thập phần trôi chảy, nghe vào trong tay như mộng như ảo, làm cho người ta có chút hoảng hốt.
Ba người Phong Bất Chí, trong mắt đều lộ ra một tia không biết giải quyết thế nào, duy chỉ có Huyền Thiên, tinh thần lực cường đại, không bị tiếng địch ảnh hưởng.
Tiếng địch này tuy như mộng như ảo, nhưng ảnh hưởng với võ giả ảnh không lớn, ba người Phong Bất Chí ổn định tâm thần, thần sắc bối rối cũng biến mất.
Phong Bất Chí cả kinh nói:
- Đây là tiếng địch ngự thú của Lăng Lạc Phong, ta nghe qua một lần, hắn dùng tiếng địch khống chế yêu thú Tam cấp thượng giai chiến thắng một võ giả Tiên Thiên cảnh tứ trọng.
- Đệ tử đệ nhất Lăng Vân Tông - - Lăng Lạc Phong?
Trong lòng Huyền Thiên lập tức xuất hiện thân ảnh của Lăng Lạc Phong, lại nhớ tới ống sáo bên hông của hắn.
Dự cảm không tốt xuất hiện, nhấp nhoáng trong lòng Huyền Thiên, nói:
- Cẩn thận, Lăng Lạc Phong có thể đi theo chúng ta tới đây.
Tôn Diệc Thu cả kinh nói:
- Lăng Lạc Phong tại sao biết chúng ta ở nơi này?
Đông - - đông - - đông - -
Một âm thanh trầm thấp vang lên, từ bên ngoài hạp cốc bọn người Huyền Thiên vừa đi qua, mặt đất truyền âm thanh chấn động.
- Có yêu thú đến.
Cố Thiên Nhu biến sắc.
Đại địa chấn động, càng lúc càng lớn.
Trong hạp cốc sương mù che tầm mắt, ánh mắt chỉ có thể nhìn được hơn trăm mét, lúc này nhìn thấy một đầu trâu cao năm mét to lớn xuất hiện trong tầm mắt của bọn người Huyền Thiên, hướng bọn họ xông tới.
- Cương Giáp Yêu Ngưu, yêu thú Tam cấp bá chủ - - !
Bốn người đều biến sắc, thét lên kinh hãi.
Cương Giáp Yêu Ngưu, thời điểm Huyền Thiên còn là đệ tử ngoại môn tiến vào Âm Phong sơn mạch đã gặp qua một lần.
Nhưng mà lần đó gặp Cương Giáp Yêu Ngưu cũng chỉ là yêu thú Tam cấp thấp giai.
Cương Giáp Yêu Ngưu tiến hóa cuối cùng là yêu thú tứ cấp thấp giai, trước mắt đầu Cương Giáp Yêu Ngưu này hiển nhiên so con Huyền Thiên đã từng gặp được kia mạnh hơn nhiều, là một đầu yêu thú Tam cấp bá chủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.