Chương 747: Quyết chiến chung cực. (2)
EK
24/03/2014
Huyền Thiên né qua Tuyệt Địa Kiếm. Đây mới là chuyện làm La Ngọc Phượng kinh hãi nhất, Tuyệt Địa Kiếm che dấu dưới nền đất, căn bản nhìn không thấy, không có khả năng né tránh, nhưng hết lần này tới lần khác bị Huyền Thiên né qua, nói rõ Huyền Thiên tạo nghệ trên kiếm đạo tuyệt đối cao tới đáng sợ.
Huyền Thiên vừa đánh tan Thiên Địa Nhân tam tuyệt kiếm, thân thể nhanhh như thiểm điện lao lên phía trước, khoảng cách vài trăm mét chỉ lóe lên là trực tiếp vọt tới trước mặt La Ngọc Phượng, cả hai tay duỗi hai ngón tay vàng ra, xác nhập như kiếm, công kích như thiểm điện.
Một chiêu vượt lên trước! Huyền Thiên sẽ không cho La Ngọc Phượng thi triển Thiên Địa Nhân tam tuyệt kiếm lần nào nữa.
XÍU...UU!! XÍU...UU!! XÍU...UU!! ...
Một đạo kiếm quang kim sắc từ trong bàn tay vàng của Huyền Thiên bắn ra ngoài. Huyền Thiên dùng thân thể làm kiếm, thi triển tuyệt thế kiếm kỹ, đối với La Ngọc Phượng đây là kiếm chiêu tuyệt thế.
Huyền Thiên vừa công kích là như cuồng phong vũ bão!
Bàn tay vàng chắc chắn, so với địa cấp bảo khí còn mạnh hơn. Cho nên Huyền Thiên dứt khoát không cần kiếm, dùng chỉ thay kiếm.
Kiếm linh hoạt cũng chỉ là như tay chân, tay chân chính thức lịa là thân thể, trình độ linh hoạt đương nhiên còn hơn trước. Huyền Thiên dùng chỉ thay kiếm đem uy lực kiếm thuật toàn bộ phát huy ra, mỗi một chiêu kiếm thuật thi triển ra đều là Đại viên mãn.
Mấy hô hấp qua đi, cường giả xem cuộc chiến nhìn thấy thân ảnh của Huyền Thiên là một đạo kiếm quang, liên tục đánh ra kiếm khí, kiếm khí bao phủ thân ảnh của hắn.
Đinh đinh đinh đinh keng keng - -
Âm thanh kim loại vang lên liên tiếp, mỗi tiếng nổ thân thể La Ngọc Phượng chấn động mạnh, liền lùi lại mấy bước.
Lực lượng của Huyền Thiên cực lớn, La Ngọc Phượng căn bản ngăn không được, nhưng mà công kích như cuồng phong vũ bão, La Ngọc Phượng muốn bứt ra cũng không được.
XÍU...UU! - - ! Một đạo quang mang như thiểm điện bắn về phía trước, nhưng mà bảo kiếm trong tay La Ngọc Phượng bị Huyền Thiên đánh bay.
Kiếm rời tay, La Ngọc Phượng không còn thứ gì ngăn cản được kiếm chỉ của Huyền Thiên, lập tức hét thảm một tiếng, thân thể bay ra phía sau, vai xuất hiện một lỗ máu, máu tươi phun ra, bị chỉ của Huyền Thiên đâm thủng vai.
Thân thể Huyền Thiên lao tới, địa cấp thượng đẳng bảo kiếm lập tức cầm trong tay, La Ngọc Phượng vừa mới té xuống đất Huyền Thiên đã tới gần, địa cấp thượng phẩm bảo kiếm đặt ngay cổ họng của nàng.
- Ngươi hủy hạnh phúc của ta - -
La Ngọc Phượng rống to một tiếng, nhìn hằm hằm vào Huyền Thiên, vô cùng phẫn nộ.
Huyền Thiên cười khẽ, nói:
- Vội cái gì? Về sau chờ ta đánh Đệ Nhất Công Tử đánh thành đệ nhị công tử, các ngươi vừa vặn thành một đôi không muộn.
Lời này là nhỏ giọng, vẻn vẹn chỉ có La Ngọc Phượng nghe thấy.
- Huyền Thiên sư huynh! Tất đoạt đệ nhất!
Lúc này âm thanh Ngạo Huyên Huyên hưng phấn vang lên.
Đệ tử Bắc Thần Các lập tức rống to lên, vừa rồi La Ngọc Phượng nói ra thật sự khiến người ta buồn nôn, tuy đều là đệ tử Bắc Thần Các nhưng Huyền Thiên chiến thắng lại được tất cả đệ tử Bắc Thần Các kỳ vọng, tự nhiên hưng phấn mà hô to.
Bị kiếm của Huyền Thiên đặt lên cổ họng, La Ngọc Phượng không mở miệng nhận thua, tài quyết giả cũng tuyên cáo nàng bại, vòng đấu thứ tám chấm dứt, Huyền Thiên, Nguyệt Hạm Tích hai người sẽ chiến đấu chung kết.
Một là đệ nhất mỹ nhân vạn chúng chú mục, một là chiến lực nghịch thiên yêu nghiệt.
Vòng đấu chung kết thứ chín đã tới, người xem cuộc chiến vô cùng chờ mong, trừng lớn hai mắt đang đợi hai người chiến đấu.
- Nguyệt Hạm Tích là Đệ Nhất Công Tử chỉ định là đệ nhất, Đệ Nhất Công Tử hiện tại tuy không ở đây, nhưng không có nghĩa hắn nói chuyện không hiệu quả, Huyền Thiên, ngươi nên biết làm thế nào chứ!
Trước khi trận chung kết bắt đầu, nửa bước Thiên giai đệ tử Đậu Bân của chủ các nhỏ giọng nói bên tai của Huyền Thiên.
- Ta có lựa chọn của ta, ai cũng không thể cải biến!
Huyền Thiên bình tĩnh địa hồi phục.
Trong đôi mắt Đậu Bân tinh quang lóe lên:
- Vi phạm ý nguyện của Đệ Nhất Công Tử, hậu quả rất nghiêm trọng!
Vòng đấu thứ chín bắt đầu.
Ánh mắt tất cả người xem cuộc chiến đều rơi vào quảng trường, chú ý tới trận chiến cuối cùng này.
Huyền Thiên cùng Nguyệt Hạm Tích cách nhau vài trăm mét, xa xa nhìn nhau.
Tuổi hai người không kém nhau nhiều lắm, Nguyệt Hạm Tích chỉ nhỏ hơn Huyền Thiên vài tháng, nam anh tuấn phi phàm, nữ mỹ mạo vô song, nếu không nói quan hệ của hai người, nhìn thấy nào cũng không khác kim đồng ngọc nữ với nhau.
Nhưng mà người bên ngoài không có ai dám nói hai người là kim đồng ngọc nữ, Nguyệt Hạm Tích là vị hôn thê của Đệ Nhất Công Tử, mà Đệ Nhất Công Tử uy danh chấn thiên hạ, không người nào dám có ý niệm khinh nhờ vị hôn thê của Đệ Nhất Công Tử trong đầu.
Đem Huyền Thiên, Nguyệt Hạm Tích xem thành kim đồng ngọc nữ là khinh nhờn.
- Ngươi rất cường đại!
Nguyệt Hạm Tích tiến vào quảng trường, nhìn qua Huyền Thiên nói câu đầu tiên, âm thanh của nàng như chim hoàng oanh hót, thanh thúy vô cùng, dễ nghe êm tai.
- Ngươi rất đẹp!
Huyền Thiên khẽ cười nói.
Đệ tử chủ các Thiên Tinh các lập tức biến sắc, ánh mắt nhìn qua Huyền Thiên như phun lửa.
Nguyệt Hạm Tích cố nhiên là rất đẹp, người khác cũng không không thể nói nàng xinh đẹp, nhưng mà một nam nhân ở trước mặt nói một nữ nhân xinh đẹp tức có ý tứ khích lệ, cũng có khả năng hài hước.
Nguyệt Hạm Tích lại là hôn thê của Đệ Nhất Công Tử, đệ tử chủ các đương nhiên tức giận.
Nguyệt Hạm Tích có chút nhíu mày, còn không có nam tử nào nói lời khinh nhờn nàng như vậy.
- Với tư cách nữ nhân của Đệ Nhất Công Tử, lần này luận võ đoạt đệ nhất, ta bụng làm dạ chịu, thề phải làm được, Huyền Thiên, ngươi hiểu ý ta chứ?
Qua một lát. Nguyệt Hạm Tích tiếp tục nói.
- Cô nương là muốn ta nhường đường sao?
Huyền Thiên nói:
- Đáng tiếc! Ta xin đan dược chữa thương cho phụ thân, cho dù là dốc sức liều mạng cũng phải đoạt đệ nhất.
Nguyệt Hạm Tích lắc đầu, nói:
- Ta sao lại làm thế, há có chuyện cần ngươi nhường đường, mà là muốn ngươi toàn lực ứng phó, không nên có lưu thủ, nếu không ta làm sao xứng làm nữ nhân của Đệ Nhất Công Tử.
- Ha ha ha ha...
Huyền Thiên cười lớn một tiếng, âm thanh đè nén xuống mức hai người nghe được. Nói:
- Ta ngược lại cảm thấy ngươi bảo trì vị trí thứ hai mới xứng với hắn.
Trên mặt Nguyệt Hạm Tích đồng thời đầy sương lạnh, nói:
- Cuồng vọng! Hôm nay ta sẽ thay phu quân quản giáo ngươi mới được, ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là trời cao đất rộng!
Khi đang nói chuyện Nguyệt Hạm Tích cầm bảo kiếm trong tay. Chậm chạp rút ra, thân kiếm cũng không có chói mắt. Nhưng mà bảo kiếm ra khỏi vỏ thiên địa nguyên khí bốn phía lập tức bị quét sạch.
Hai mắt Huyền Thiên xiết chặt, với tư cách Luyện Khí Sư, hắn nhìn ra đây là Thiên cấp thần binh.
Thiên cấp bảo khí ở trên Thần Châu đại địa cực kỳ hiếm thấy. Bởi vì Thiên cấp Luyện Khí Sư đã sớm tuyệt tích, thập phần trân quý.
Cho dù là cường giả Thiên giai cảnh rất nhiều người không có Thiên cấp bảo khí, Nguyệt Hạm Tích mới có tu vi Địa giai cảnh đã có một thanh, thật là vượt quá thường nhân.
Huyền Thiên vừa đánh tan Thiên Địa Nhân tam tuyệt kiếm, thân thể nhanhh như thiểm điện lao lên phía trước, khoảng cách vài trăm mét chỉ lóe lên là trực tiếp vọt tới trước mặt La Ngọc Phượng, cả hai tay duỗi hai ngón tay vàng ra, xác nhập như kiếm, công kích như thiểm điện.
Một chiêu vượt lên trước! Huyền Thiên sẽ không cho La Ngọc Phượng thi triển Thiên Địa Nhân tam tuyệt kiếm lần nào nữa.
XÍU...UU!! XÍU...UU!! XÍU...UU!! ...
Một đạo kiếm quang kim sắc từ trong bàn tay vàng của Huyền Thiên bắn ra ngoài. Huyền Thiên dùng thân thể làm kiếm, thi triển tuyệt thế kiếm kỹ, đối với La Ngọc Phượng đây là kiếm chiêu tuyệt thế.
Huyền Thiên vừa công kích là như cuồng phong vũ bão!
Bàn tay vàng chắc chắn, so với địa cấp bảo khí còn mạnh hơn. Cho nên Huyền Thiên dứt khoát không cần kiếm, dùng chỉ thay kiếm.
Kiếm linh hoạt cũng chỉ là như tay chân, tay chân chính thức lịa là thân thể, trình độ linh hoạt đương nhiên còn hơn trước. Huyền Thiên dùng chỉ thay kiếm đem uy lực kiếm thuật toàn bộ phát huy ra, mỗi một chiêu kiếm thuật thi triển ra đều là Đại viên mãn.
Mấy hô hấp qua đi, cường giả xem cuộc chiến nhìn thấy thân ảnh của Huyền Thiên là một đạo kiếm quang, liên tục đánh ra kiếm khí, kiếm khí bao phủ thân ảnh của hắn.
Đinh đinh đinh đinh keng keng - -
Âm thanh kim loại vang lên liên tiếp, mỗi tiếng nổ thân thể La Ngọc Phượng chấn động mạnh, liền lùi lại mấy bước.
Lực lượng của Huyền Thiên cực lớn, La Ngọc Phượng căn bản ngăn không được, nhưng mà công kích như cuồng phong vũ bão, La Ngọc Phượng muốn bứt ra cũng không được.
XÍU...UU! - - ! Một đạo quang mang như thiểm điện bắn về phía trước, nhưng mà bảo kiếm trong tay La Ngọc Phượng bị Huyền Thiên đánh bay.
Kiếm rời tay, La Ngọc Phượng không còn thứ gì ngăn cản được kiếm chỉ của Huyền Thiên, lập tức hét thảm một tiếng, thân thể bay ra phía sau, vai xuất hiện một lỗ máu, máu tươi phun ra, bị chỉ của Huyền Thiên đâm thủng vai.
Thân thể Huyền Thiên lao tới, địa cấp thượng đẳng bảo kiếm lập tức cầm trong tay, La Ngọc Phượng vừa mới té xuống đất Huyền Thiên đã tới gần, địa cấp thượng phẩm bảo kiếm đặt ngay cổ họng của nàng.
- Ngươi hủy hạnh phúc của ta - -
La Ngọc Phượng rống to một tiếng, nhìn hằm hằm vào Huyền Thiên, vô cùng phẫn nộ.
Huyền Thiên cười khẽ, nói:
- Vội cái gì? Về sau chờ ta đánh Đệ Nhất Công Tử đánh thành đệ nhị công tử, các ngươi vừa vặn thành một đôi không muộn.
Lời này là nhỏ giọng, vẻn vẹn chỉ có La Ngọc Phượng nghe thấy.
- Huyền Thiên sư huynh! Tất đoạt đệ nhất!
Lúc này âm thanh Ngạo Huyên Huyên hưng phấn vang lên.
Đệ tử Bắc Thần Các lập tức rống to lên, vừa rồi La Ngọc Phượng nói ra thật sự khiến người ta buồn nôn, tuy đều là đệ tử Bắc Thần Các nhưng Huyền Thiên chiến thắng lại được tất cả đệ tử Bắc Thần Các kỳ vọng, tự nhiên hưng phấn mà hô to.
Bị kiếm của Huyền Thiên đặt lên cổ họng, La Ngọc Phượng không mở miệng nhận thua, tài quyết giả cũng tuyên cáo nàng bại, vòng đấu thứ tám chấm dứt, Huyền Thiên, Nguyệt Hạm Tích hai người sẽ chiến đấu chung kết.
Một là đệ nhất mỹ nhân vạn chúng chú mục, một là chiến lực nghịch thiên yêu nghiệt.
Vòng đấu chung kết thứ chín đã tới, người xem cuộc chiến vô cùng chờ mong, trừng lớn hai mắt đang đợi hai người chiến đấu.
- Nguyệt Hạm Tích là Đệ Nhất Công Tử chỉ định là đệ nhất, Đệ Nhất Công Tử hiện tại tuy không ở đây, nhưng không có nghĩa hắn nói chuyện không hiệu quả, Huyền Thiên, ngươi nên biết làm thế nào chứ!
Trước khi trận chung kết bắt đầu, nửa bước Thiên giai đệ tử Đậu Bân của chủ các nhỏ giọng nói bên tai của Huyền Thiên.
- Ta có lựa chọn của ta, ai cũng không thể cải biến!
Huyền Thiên bình tĩnh địa hồi phục.
Trong đôi mắt Đậu Bân tinh quang lóe lên:
- Vi phạm ý nguyện của Đệ Nhất Công Tử, hậu quả rất nghiêm trọng!
Vòng đấu thứ chín bắt đầu.
Ánh mắt tất cả người xem cuộc chiến đều rơi vào quảng trường, chú ý tới trận chiến cuối cùng này.
Huyền Thiên cùng Nguyệt Hạm Tích cách nhau vài trăm mét, xa xa nhìn nhau.
Tuổi hai người không kém nhau nhiều lắm, Nguyệt Hạm Tích chỉ nhỏ hơn Huyền Thiên vài tháng, nam anh tuấn phi phàm, nữ mỹ mạo vô song, nếu không nói quan hệ của hai người, nhìn thấy nào cũng không khác kim đồng ngọc nữ với nhau.
Nhưng mà người bên ngoài không có ai dám nói hai người là kim đồng ngọc nữ, Nguyệt Hạm Tích là vị hôn thê của Đệ Nhất Công Tử, mà Đệ Nhất Công Tử uy danh chấn thiên hạ, không người nào dám có ý niệm khinh nhờ vị hôn thê của Đệ Nhất Công Tử trong đầu.
Đem Huyền Thiên, Nguyệt Hạm Tích xem thành kim đồng ngọc nữ là khinh nhờn.
- Ngươi rất cường đại!
Nguyệt Hạm Tích tiến vào quảng trường, nhìn qua Huyền Thiên nói câu đầu tiên, âm thanh của nàng như chim hoàng oanh hót, thanh thúy vô cùng, dễ nghe êm tai.
- Ngươi rất đẹp!
Huyền Thiên khẽ cười nói.
Đệ tử chủ các Thiên Tinh các lập tức biến sắc, ánh mắt nhìn qua Huyền Thiên như phun lửa.
Nguyệt Hạm Tích cố nhiên là rất đẹp, người khác cũng không không thể nói nàng xinh đẹp, nhưng mà một nam nhân ở trước mặt nói một nữ nhân xinh đẹp tức có ý tứ khích lệ, cũng có khả năng hài hước.
Nguyệt Hạm Tích lại là hôn thê của Đệ Nhất Công Tử, đệ tử chủ các đương nhiên tức giận.
Nguyệt Hạm Tích có chút nhíu mày, còn không có nam tử nào nói lời khinh nhờn nàng như vậy.
- Với tư cách nữ nhân của Đệ Nhất Công Tử, lần này luận võ đoạt đệ nhất, ta bụng làm dạ chịu, thề phải làm được, Huyền Thiên, ngươi hiểu ý ta chứ?
Qua một lát. Nguyệt Hạm Tích tiếp tục nói.
- Cô nương là muốn ta nhường đường sao?
Huyền Thiên nói:
- Đáng tiếc! Ta xin đan dược chữa thương cho phụ thân, cho dù là dốc sức liều mạng cũng phải đoạt đệ nhất.
Nguyệt Hạm Tích lắc đầu, nói:
- Ta sao lại làm thế, há có chuyện cần ngươi nhường đường, mà là muốn ngươi toàn lực ứng phó, không nên có lưu thủ, nếu không ta làm sao xứng làm nữ nhân của Đệ Nhất Công Tử.
- Ha ha ha ha...
Huyền Thiên cười lớn một tiếng, âm thanh đè nén xuống mức hai người nghe được. Nói:
- Ta ngược lại cảm thấy ngươi bảo trì vị trí thứ hai mới xứng với hắn.
Trên mặt Nguyệt Hạm Tích đồng thời đầy sương lạnh, nói:
- Cuồng vọng! Hôm nay ta sẽ thay phu quân quản giáo ngươi mới được, ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là trời cao đất rộng!
Khi đang nói chuyện Nguyệt Hạm Tích cầm bảo kiếm trong tay. Chậm chạp rút ra, thân kiếm cũng không có chói mắt. Nhưng mà bảo kiếm ra khỏi vỏ thiên địa nguyên khí bốn phía lập tức bị quét sạch.
Hai mắt Huyền Thiên xiết chặt, với tư cách Luyện Khí Sư, hắn nhìn ra đây là Thiên cấp thần binh.
Thiên cấp bảo khí ở trên Thần Châu đại địa cực kỳ hiếm thấy. Bởi vì Thiên cấp Luyện Khí Sư đã sớm tuyệt tích, thập phần trân quý.
Cho dù là cường giả Thiên giai cảnh rất nhiều người không có Thiên cấp bảo khí, Nguyệt Hạm Tích mới có tu vi Địa giai cảnh đã có một thanh, thật là vượt quá thường nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.