Chương 1172: Thiên Huyền kiếm tháp
EK
30/04/2014
Vì thế, có một Chuẩn Hoàng
Yến Vân Thành dẫn đầu, cho dù có đám lôm côm kia có muốn gây bất lợi với Huyền Thiên cũng không thể thành công, Chuẩn Hoàng chính là Tối Cường
Giả phía dưới Hoàng cấp, ai dám mạo phạm?
Truyền Tống Trận đi thông Thiên huyền vực cách Tịch Dương Thành không xa, rất nhanh năm người đã đi tới.
Bên cạnh Truyền Tống Trận có không ít lầu các, Tịch Dương Lâu có một phân đường thường trú nơi này trông coi Truyền Tống Trận.
Một Truyền Tống Trận này chính là đầu mối then chốt giao thông, là vị trí chiến lược trọng yếu.
Truyền Tống Trận là tiền bối Tịch Dương Lâu khắc, về phần vì sao không đem Truyền Tống Trận vào trong Tịch Dương Lâu, đương nhiên là phòng bị có địch nhân đột nhiên từ Truyền Tống Trận trực tiếp giết tới nội bộ Tịch Dương Lâu.
Trung châu đại địa mênh mông rộng lớn, thế lực đan vào lẫn nhau ân oán tình cừu là chủ đề vĩnh hằng bất biến, có bằng hữu, tự nhiên cũng sẽ có địch nhân, ai cũng không có cách nào tránh khỏi.
Năm người tiến vào Truyền Tống Trận lập tức xuyên thẳng qua hư không, trong nháy mắt hư không bốn phía bình tĩnh trở lại. Đám người đã xuất hiện ở một nơi cách Tây Huyền Vực nghìn vạn dặm, phía Đông Thiên Huyền Vực.
Huyền Thiên từ trạng thái xuyên thẳng qua hư không ngừng lại, trước mắt lập tức rộng lớn hơn.
Đầu tiên khắc sâu vào hai mắt hắn là một thanh Cự Kiếm!
Huyền Thiên chưa bao giờ trông thấy một thanh kiếm thật lớn như thế, cự kiếm kia đâm lên trời, mũi kiếm xuyên thủng mây xanh.
Theo Huyền Thiên suy đoán thì cự kiếm kia phải có độ cao 3000 m, mà bên dưới Cự Kiếm là một ngọn núi cao hơn nghìn thước. Vì thế cự kiếm phải cách mặt đất bốn ngàn thước, trên cơ bản cách mặt đất 2000~3000 thước đã có mây trắng bồng bềnh, bốn ngàn thước hoàn toàn xuyên thấu một tầng mây xanh.
Cự Kiếm này dựng ở phía trên một cái ngọn núi cách năm người Huyền Thiên mười dặm, phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy đỉnh của nó.
Huyền Thiên, Lý Dật Phong, Thần Cơ tiên sinh chứng kiến cự kiếm kia đều sững sờ.
Yến Tịch Tịch thấy thế liền nói:
- Nơi này là Thiên Huyền Kiếm Tháp nổi tiếng toàn bộ Trung châu, nhìn bề ngoài mặc dù là một thanh kiếm, nhưng lại gần sẽ thấy chuôi kiếm nầy gồm có mười đoạn, nội bộ không gian tổng cộng có mười tầng, là thiên đường vương giả tu luyện Áo Nghĩa.
- Thiên Huyền Kiếm Tháp mười tầng?
Huyền Thiên nói thầm một tiếng, Thiên Huyền Vực này giống như tên của hắn đảo ngược lại, không nghĩ tới, còn có một tòa Thiên Huyền Kiếm Tháp như thế.
Yến Tịch Tịch nói:
- Thiên Huyền Vực sở dĩ mệnh danh là Thiên Huyền Vực đều là vì quan hệ với Thiên Huyền Kiếm Tháp, nghe nói Thiên Huyền Kiếm Tháp cùng Đan Đế Dược Viên đều là sản nghiệp Thiên gia đế phẩm thế gia thời đại Thượng Cổ. Thời đại Thượng Cổ chấm dứt, Thiên gia biến mất, nhưng mà Đan Đế Dược Viên cùng Thiên Huyền Kiếm Tháp vẫn tồn tại, thường cách một đoạn thời gian sẽ mở ra một lần, cả hai có một chỗ tương đồng chính là chỉ có võ giả 30 tuổi trở xuống mới có thể vào.
Lý Dật Phong tuy là người của Trung châu nhưng mà mới đi ra lưu lạc thiên hạ hơn hai tháng, hơn nữa một mực đều hành tẩu ở trong phạm vi Tây Huyền Vực, đối với Thiên Huyền Kiếm Tháp lần đầu nghe nói. nhìn chuôi Cự Kiếm này, hai mắt hắn phóng ra quang mang hứng thú:
- Dù sao thời gian tiến đến Đan Đế Dược Viên vẫn đủ, không bằng đi Thiên Huyền Kiếm Tháp nhìn một cái.
Huyền Thiên cũng gật nhẹ đầu.
- Đi xem thử đi.
Yến Vân Thành nói.
Năm người thuấn di một cái liền đi tới phía trên đỉnh núi Thiên Huyền Kiếm Tháp.
Đến đỉnh núi xem xét mới biết được ngọn sơn phong này nguyên bản không phải chỉ cao ngàn thước mà bị người một kiếm chém ngang sườn núi, vì thế đỉnh núi rất bằng phẳng, dài rộng hơn trăm mét.
Chuôi của Cự Kiếm không thể nhìn thấy, có lẽ đã cắm sâu vào trong lòng đất.
Thân kiếm rộng chừng trăm mét, dày ước hơn năm mươi thước dựng ở biên giới vùng đất bằng của đỉnh núi, đám người Huyền Thiên đứng ở chính giữa ngọn núi.
Đoạn thứ nhất của thân kiếm có hai cảnh cổng kim loại, trên cửa khắc một chuôi kiếm, giờ phút này đại môn đóng chặt.
Phía trước kiếm tháp còn có một tòa kiếm tháp cỡ nhỏ đương nhiên, tiểu kiếm tháp này chỉ nhỏ so với kiếm tháp khổng lồ thôi, chứ thực tế nó cũng dài tới trăm mét.
Bên cạnh kiếm tháp khắc bốn chữ to: Thiên Huyền Kiếm Tháp, xem ra danh tự là từ thời đại Thượng Cổ mà có, mà không phải là võ giả Trung châu mới đặt.
Mà chính diện kiếm tháp loại nhỏ từ tầng thứ tư họa rất nhiều bóng người, mỗi bóng đều rất sống động, nhìn bề ngoài như là người thực.
Nhân ảnh trên kiếm tháp càng lên cao càng giảm bớt, đến tầng thứ 8 chỉ có ba người, tầng thứ 9 chỉ có hai người, tầng thứ 10 không có một bóng người.
Hai bóng người tầng thứ 9 một kẻ áo trắng bồng bềnh, lông mi thanh tú làm cho người ta cảm giác là một trận gió, còn người kia ăn mặc quần áo màu đỏ rực, màu đỏ rực màu đỏ rực đầu đầy như là một hỏa nhân đang bốc cháy.
Ba bóng người tầng thứ 8, người thứ nhất thân hình cao lớn, trong hai tròng mắt có một loại ánh mắt khinh thường Thiên Địa, đó là một loại khí khái trên trời dưới đất duy ngã độc tôn. Cho dù là hai bóng người tầng thứ 9 đều không thể che lấp phong thái của hắn, người thứ hai nhìn bề ngoài tựa hồ không có gì đặc điểm, nhưng mà không cách nào làm cho người cảm thấy bình thường, nhìn một cái thì nhớ kỹ có một loại khí chất đặc biệt. Người thứ ba hoàn toàn bất đồng, cả người cao gầy như là một thanh kiếm tản ra khí tức sắc bén.
Ánh mắt Huyền Thiên vừa quét lên nhân ảnh trên kiếm tháp liền ngừng tại phía trên năm nhân ảnh tầng thứ 8, tầng thứ 9. Bóng người tám tầng phía dưới rằng cũng đặc sắc nhưng so sánh với năm người này còn kém một mảng lớn.
Ánh mắt Thần Cơ tiên sinh, Lý Dật Phong cũng dừng lại phía trên năm nhân ảnh tại tầng thứ 8, tầng thứ 9.
Yến Tịch Tịch nói:
- Năm người kia, chính là ngũ đại biến thái yêu nghiệt, hai người trên tầng thứ 9 chính là Lục Tuyệt Trần có thiên hạ cực tốc và tóc đỏ áo đỏ chính là Chiến Lãng, trời sinh Hỏa Linh thể. Tầng thứ 8 có ba người, khí khái trên trời dưới đất duy ngã độc tôn chính là Phong Vân Vô Địch, Vệ Chấn Vũ như là thanh kiếm tản ra khí tức sắc bén, người bình thường nhất chính là Hoàng Phủ Nhất Lưu.
Trách không được hình thái năm người khác nhau, nhưng mà làm cho người ta cảm giác tất cả mọi người tám tầng phía dưới không thể sánh bằng, nguyên lai năm người này chính là năm biến thái yêu nghiệt có được đế tư.
Lý Dật Phong ngạc nhiên nói:
- Năm yêu nghiệt biến thái đều biến thái như vậy, vì sao Lục Tuyệt Trần cùng Chiến Lãng xếp hạng tầng thứ 9, mà Phong Vân Vô Địch, Hoàng Phủ Nhất Lưu, Vệ Chấn Vũ lại thấp hơn một tầng? Không phải nói Phong Vân Vô Địch là đứng đầu năm biến thái sao?
Ánh mắt Huyền Thiên cũng nhìn sang Yến Tịch Tịch hiển nhiên cũng có nghi vấn này.
Yến Tịch Tịch nói:
- Phong Vân Vô Địch sở dĩ đứng đầu năm biến thái yêu nghiệt, là bởi vì chiến lực của hắn đáng sợ nhất. Bất Diệt Kim Thân cứng rắn vô đối, không thể ngăn cản, mà trong Huyền Thiên Kiếm tháp không phải thực lực thân thể mà là lĩnh ngộ Áo Nghĩa. Điểm này Lục Tuyệt Trần cùng Chiến Lãng xuất chúng nhất.
Truyền Tống Trận đi thông Thiên huyền vực cách Tịch Dương Thành không xa, rất nhanh năm người đã đi tới.
Bên cạnh Truyền Tống Trận có không ít lầu các, Tịch Dương Lâu có một phân đường thường trú nơi này trông coi Truyền Tống Trận.
Một Truyền Tống Trận này chính là đầu mối then chốt giao thông, là vị trí chiến lược trọng yếu.
Truyền Tống Trận là tiền bối Tịch Dương Lâu khắc, về phần vì sao không đem Truyền Tống Trận vào trong Tịch Dương Lâu, đương nhiên là phòng bị có địch nhân đột nhiên từ Truyền Tống Trận trực tiếp giết tới nội bộ Tịch Dương Lâu.
Trung châu đại địa mênh mông rộng lớn, thế lực đan vào lẫn nhau ân oán tình cừu là chủ đề vĩnh hằng bất biến, có bằng hữu, tự nhiên cũng sẽ có địch nhân, ai cũng không có cách nào tránh khỏi.
Năm người tiến vào Truyền Tống Trận lập tức xuyên thẳng qua hư không, trong nháy mắt hư không bốn phía bình tĩnh trở lại. Đám người đã xuất hiện ở một nơi cách Tây Huyền Vực nghìn vạn dặm, phía Đông Thiên Huyền Vực.
Huyền Thiên từ trạng thái xuyên thẳng qua hư không ngừng lại, trước mắt lập tức rộng lớn hơn.
Đầu tiên khắc sâu vào hai mắt hắn là một thanh Cự Kiếm!
Huyền Thiên chưa bao giờ trông thấy một thanh kiếm thật lớn như thế, cự kiếm kia đâm lên trời, mũi kiếm xuyên thủng mây xanh.
Theo Huyền Thiên suy đoán thì cự kiếm kia phải có độ cao 3000 m, mà bên dưới Cự Kiếm là một ngọn núi cao hơn nghìn thước. Vì thế cự kiếm phải cách mặt đất bốn ngàn thước, trên cơ bản cách mặt đất 2000~3000 thước đã có mây trắng bồng bềnh, bốn ngàn thước hoàn toàn xuyên thấu một tầng mây xanh.
Cự Kiếm này dựng ở phía trên một cái ngọn núi cách năm người Huyền Thiên mười dặm, phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy đỉnh của nó.
Huyền Thiên, Lý Dật Phong, Thần Cơ tiên sinh chứng kiến cự kiếm kia đều sững sờ.
Yến Tịch Tịch thấy thế liền nói:
- Nơi này là Thiên Huyền Kiếm Tháp nổi tiếng toàn bộ Trung châu, nhìn bề ngoài mặc dù là một thanh kiếm, nhưng lại gần sẽ thấy chuôi kiếm nầy gồm có mười đoạn, nội bộ không gian tổng cộng có mười tầng, là thiên đường vương giả tu luyện Áo Nghĩa.
- Thiên Huyền Kiếm Tháp mười tầng?
Huyền Thiên nói thầm một tiếng, Thiên Huyền Vực này giống như tên của hắn đảo ngược lại, không nghĩ tới, còn có một tòa Thiên Huyền Kiếm Tháp như thế.
Yến Tịch Tịch nói:
- Thiên Huyền Vực sở dĩ mệnh danh là Thiên Huyền Vực đều là vì quan hệ với Thiên Huyền Kiếm Tháp, nghe nói Thiên Huyền Kiếm Tháp cùng Đan Đế Dược Viên đều là sản nghiệp Thiên gia đế phẩm thế gia thời đại Thượng Cổ. Thời đại Thượng Cổ chấm dứt, Thiên gia biến mất, nhưng mà Đan Đế Dược Viên cùng Thiên Huyền Kiếm Tháp vẫn tồn tại, thường cách một đoạn thời gian sẽ mở ra một lần, cả hai có một chỗ tương đồng chính là chỉ có võ giả 30 tuổi trở xuống mới có thể vào.
Lý Dật Phong tuy là người của Trung châu nhưng mà mới đi ra lưu lạc thiên hạ hơn hai tháng, hơn nữa một mực đều hành tẩu ở trong phạm vi Tây Huyền Vực, đối với Thiên Huyền Kiếm Tháp lần đầu nghe nói. nhìn chuôi Cự Kiếm này, hai mắt hắn phóng ra quang mang hứng thú:
- Dù sao thời gian tiến đến Đan Đế Dược Viên vẫn đủ, không bằng đi Thiên Huyền Kiếm Tháp nhìn một cái.
Huyền Thiên cũng gật nhẹ đầu.
- Đi xem thử đi.
Yến Vân Thành nói.
Năm người thuấn di một cái liền đi tới phía trên đỉnh núi Thiên Huyền Kiếm Tháp.
Đến đỉnh núi xem xét mới biết được ngọn sơn phong này nguyên bản không phải chỉ cao ngàn thước mà bị người một kiếm chém ngang sườn núi, vì thế đỉnh núi rất bằng phẳng, dài rộng hơn trăm mét.
Chuôi của Cự Kiếm không thể nhìn thấy, có lẽ đã cắm sâu vào trong lòng đất.
Thân kiếm rộng chừng trăm mét, dày ước hơn năm mươi thước dựng ở biên giới vùng đất bằng của đỉnh núi, đám người Huyền Thiên đứng ở chính giữa ngọn núi.
Đoạn thứ nhất của thân kiếm có hai cảnh cổng kim loại, trên cửa khắc một chuôi kiếm, giờ phút này đại môn đóng chặt.
Phía trước kiếm tháp còn có một tòa kiếm tháp cỡ nhỏ đương nhiên, tiểu kiếm tháp này chỉ nhỏ so với kiếm tháp khổng lồ thôi, chứ thực tế nó cũng dài tới trăm mét.
Bên cạnh kiếm tháp khắc bốn chữ to: Thiên Huyền Kiếm Tháp, xem ra danh tự là từ thời đại Thượng Cổ mà có, mà không phải là võ giả Trung châu mới đặt.
Mà chính diện kiếm tháp loại nhỏ từ tầng thứ tư họa rất nhiều bóng người, mỗi bóng đều rất sống động, nhìn bề ngoài như là người thực.
Nhân ảnh trên kiếm tháp càng lên cao càng giảm bớt, đến tầng thứ 8 chỉ có ba người, tầng thứ 9 chỉ có hai người, tầng thứ 10 không có một bóng người.
Hai bóng người tầng thứ 9 một kẻ áo trắng bồng bềnh, lông mi thanh tú làm cho người ta cảm giác là một trận gió, còn người kia ăn mặc quần áo màu đỏ rực, màu đỏ rực màu đỏ rực đầu đầy như là một hỏa nhân đang bốc cháy.
Ba bóng người tầng thứ 8, người thứ nhất thân hình cao lớn, trong hai tròng mắt có một loại ánh mắt khinh thường Thiên Địa, đó là một loại khí khái trên trời dưới đất duy ngã độc tôn. Cho dù là hai bóng người tầng thứ 9 đều không thể che lấp phong thái của hắn, người thứ hai nhìn bề ngoài tựa hồ không có gì đặc điểm, nhưng mà không cách nào làm cho người cảm thấy bình thường, nhìn một cái thì nhớ kỹ có một loại khí chất đặc biệt. Người thứ ba hoàn toàn bất đồng, cả người cao gầy như là một thanh kiếm tản ra khí tức sắc bén.
Ánh mắt Huyền Thiên vừa quét lên nhân ảnh trên kiếm tháp liền ngừng tại phía trên năm nhân ảnh tầng thứ 8, tầng thứ 9. Bóng người tám tầng phía dưới rằng cũng đặc sắc nhưng so sánh với năm người này còn kém một mảng lớn.
Ánh mắt Thần Cơ tiên sinh, Lý Dật Phong cũng dừng lại phía trên năm nhân ảnh tại tầng thứ 8, tầng thứ 9.
Yến Tịch Tịch nói:
- Năm người kia, chính là ngũ đại biến thái yêu nghiệt, hai người trên tầng thứ 9 chính là Lục Tuyệt Trần có thiên hạ cực tốc và tóc đỏ áo đỏ chính là Chiến Lãng, trời sinh Hỏa Linh thể. Tầng thứ 8 có ba người, khí khái trên trời dưới đất duy ngã độc tôn chính là Phong Vân Vô Địch, Vệ Chấn Vũ như là thanh kiếm tản ra khí tức sắc bén, người bình thường nhất chính là Hoàng Phủ Nhất Lưu.
Trách không được hình thái năm người khác nhau, nhưng mà làm cho người ta cảm giác tất cả mọi người tám tầng phía dưới không thể sánh bằng, nguyên lai năm người này chính là năm biến thái yêu nghiệt có được đế tư.
Lý Dật Phong ngạc nhiên nói:
- Năm yêu nghiệt biến thái đều biến thái như vậy, vì sao Lục Tuyệt Trần cùng Chiến Lãng xếp hạng tầng thứ 9, mà Phong Vân Vô Địch, Hoàng Phủ Nhất Lưu, Vệ Chấn Vũ lại thấp hơn một tầng? Không phải nói Phong Vân Vô Địch là đứng đầu năm biến thái sao?
Ánh mắt Huyền Thiên cũng nhìn sang Yến Tịch Tịch hiển nhiên cũng có nghi vấn này.
Yến Tịch Tịch nói:
- Phong Vân Vô Địch sở dĩ đứng đầu năm biến thái yêu nghiệt, là bởi vì chiến lực của hắn đáng sợ nhất. Bất Diệt Kim Thân cứng rắn vô đối, không thể ngăn cản, mà trong Huyền Thiên Kiếm tháp không phải thực lực thân thể mà là lĩnh ngộ Áo Nghĩa. Điểm này Lục Tuyệt Trần cùng Chiến Lãng xuất chúng nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.