Kiếm Sống Nơi Hoang Dã

Chương 56: Dưỡng mẫu, dưỡng phụ (cha mẹ nuôi)

Tiếu Dương

02/10/2017

Sự thật xác thực như Lỗ Đạt Mã nghĩ. Con Cự Lang màu xám bạc là dưỡng mẫu của Dạ. Về phần tại sao một con sói sẽ thu dưỡng một con báo? Lỗ Đạt Mã phỏng đoán, thời điểm đó Rhona nhất định vừa mới trải qua cơn đau xót mất con, lại gặp được Dạ còn nhỏ không chỗ nương tựa, thuận tiện làm con của mình nuôi.

"Rhona" là tên Lỗ Đạt Mã đặt cho dưỡng mẫu của Dạ, đặt tên cho Cự Lang màu xám bạc này. Có chút đồng âm với La Mã, Lỗ Đạt Mã cảm thấy nó và sói cái trong truyền thuyết thành La Mã cũng vĩ đại như nhau.

Nhưng, lúc ấy tại sao Dạ còn nhỏ lại phải chỉ có một thân một mình? Thất lạc với mẹ của hắn? Cũng hoặc là, mẹ của hắn gặp nạn mà chết?

Lỗ Đạt Mã không có nghi ngờ tới ba của Dạ ở đâu.

Bởi vì, chỉ nàng hiểu biết ở trong tập tính của con báo, quần chủng bầy đàn của bọn nó có chút tương tự với tộc rắn ven hồ Lô Cô, giống như tẩu hôn chế. Bình thường cuộc sống con báo giống đực và giống cái tách ra sống riêng, đều không liên quan đến nhau. Đến kỳ sinh sôi nẩy nở mới sẽ đi tìm bầu bạn nhìn thuận mắt, rồi sau đó liền lại tự sinh hoạt riêng mình, con báo con ra đời thì lớn lên theo ở bên cạnh con báo giống cái.

Cho nên Lỗ Đạt Mã lại rất tự nhiên đem tập tính này dùng vào trong chủng tộc của Dạ, thì đều là con báo chứ sao.

Về phần Dạ là từ đâu tới, tại sao lâu như vậy cũng chưa từng thấy qua một nhân thú giống như hắn? Lỗ Đạt Mã vẫn chưa có tìm được giải thích hợp lý.

Mới đầu nàng cho là bầy sói Rhona là chủng tộc có thể biến thành hình người, sau lại hiểu được, bọn họ là một đám Cự Lang thuần túy, không có huyết thống "thần rừng" như Dạ.

Lại có một chút Lỗ Đạt Mã không nghĩ ra là, nếu như là Dạ lớn lên ở trong bầy sói, như vậy tại sao trong bọn sói này chỉ có Rhona có thể nhận ra hắn, mà hắn giống như cũng chỉ nhận ra Rhona. Nếu không cũng sẽ không xuất hiện một màn kích thích khẩn trương lúc ban đầu gặp nhau.

Những chuyện nghĩ không ra này, tiểu cô cô (em gái của cha) là học giả động vật nhất định càng có hứng thú nghiên cứu.

Tiểu cô cô của Lỗ Đạt Mã là một người tính tình cổ quái, hơn bốn mươi tuổi vẫn không có kết hôn, hàng năm có hơn phân nửa thời gian là làm bạn cùng động vật ở dã ngoại. Khi còn bé vào ngày nghỉ nếu như cha mẹ không đáng tin không rãnh mang nàng theo, có lúc thì nàng sẽ đi cùng tiểu cô cô ở lại tại dã ngoại một ít thời gian, mà tiểu cô cô cũng sẽ không ngừng phổ cập kiến thức của động vật hoang dã đối với nàng. Có nhiều lúc Lỗ Đạt Mã nghĩ, thật ra thì có người thân hình dạng tính khí quái dị này cũng rất tốt, ít nhất cuộc sống tuổi thơ của nàng có muôn màu muôn vẻ.



Lỗ Đạt Mã cũng sẽ không làm khó mình.

Bây giờ suy nghĩ của nàng rất rõ ràng: ở trong hoàn cảnh dã ngoại này, bối cảnh kiến thức cường đại cũng không chống được thú tính tự nhiên, mọi việc chỉ cần ỷ lại vào Dạ là tốt rồi.

Dạ cõng Lỗ Đạt Mã đi cùng bầy sói trở lại nơi ở của bọn nó. Đây là một bầy sói không lớn, chỉ có mười mấy con sói, nhà của bọn nó ở trong huyệt động của một ngọn đồi nhỏ. Ánh sáng trong hang động cũng không quá tốt, đợi có thể nhìn rõ mọi vật thì Lỗ Đạt Mã phát hiện, cái động này cùng với sơn động của nàng và Dạ sống thì không khác nhiều lắm. Sơn động của bọn họ chỉ có hai người nàng và Dạ ở, cái huyệt động trước mắt này lại có ở mười mấy con sói, dĩ nhiên là có vẻ hết sức chật chội.

Từ lúc vào động, hình như Dạ vẫn luôn tìm kiếm gì đó. Hắn nhìn một vòng khắp mọi nơi, để Lỗ Đạt Mã xuống dưới đất, hóa thành Tiểu Báo nức nở nghẹn ngào trao đổi với Rhona ở bên cạnh.

Lỗ Đạt Mã ngoan ngoãn đợi ở bên cạnh Dạ không dám tùy tiện di chuyển. Tuy biết có Dạ ở đây, bọn sói này sẽ không dễ dàng thương tổn tới mình, nhưng mà, ở trong một mảnh ánh mắt xanh biếc chung quanh, ở tận sâu trong nội tâm nàng mơ hồ vẫn lộ ra e ngại.

Hẳn là Dạ cảm thấy Lỗ Đạt Mã sợ, hắn dùng cái đuôi thật dài nhẹ nhàng vòng quanh hông của nàng, làm như đang trấn an. Hắn và Rhona trao đổi một lát, chỉ thấy Rhona đứng dậy đi tới phía ngoài động, mà Dạ vác Lỗ Đạt Mã ở trên lưng, cũng chạy ra ngoài theo Rhona.

Lỗ Đạt Mã không biết là muốn đi đâu, nàng níu chặt da lông trên cổ Dạ, cái gì cũng không nói.

Không biết đi bao lâu rồi thì Rhona ngừng lại, lúc này tời đã gần như tối đen. Trong mơ hồ, Lỗ Đạt Mã nhìn thấy cách đó không xa, hai quả cầu lông đen xám xen nhau đang lăn lộn chơi đùa giữa lá cỏ, đó là hai con sói con. Bọn nó cảm nhận được hơi thở của Rhona, vừa kéo chân lẫn nhau, vừa lảo đảo nghiêng ngã chạy tới bên này.

Rhona cúi đầu, liếm liếm hai gia hỏa kia, trong cổ họng phát ra tiếng ngâm nhẹ nhàng. Sói con lông vo tròn cũng thân thiết đáp lại y hệt, tiếng kêu nhỏ vụn.

Cái này nhất định là con của Rhona. Mặc dù sói là động vật ở chung, nhưng mà mỗi khi sói cái có thai muốn sinh sản thì lúc ấy tách khỏi bầy sói, không để cho sói đực nhìn thấy, sau khi sinh sản xong do sói đực gánh vác trách nhiệm đi săn mồi nuôi nấng. Lỗ Đạt Mã nhìn hai con sói con trước mắt, bọn nó khoảng chừng hai ba tháng tuổi, lớn chút nữa là có thể đi theo cha mẹ cùng nhau đi săn. Tại sao Rhona không mang bọn nó về bầy sói mà muốn một mình đơn độc nuôi dưỡng đây?

Theo Lỗ Đạt Mã biết trong bầy sói có lúc sói cái sẽ thiết lập một vườn trẻ tương tự xã hội nhân loại, tập trung sói con trong tộc quần ở cùng nhau, do sói cái thay phiên dưỡng dục. Cho nên, Lỗ Đạt Mã có chút không rõ ràng, tại sao Rhona muốn tự mình gánh vác, không tốn sức sao?

Lỗ Đạt Mã là một người yêu thích lông mềm mại, không biết vì sao nàng giống như bị quỷ thần xui khiến đưa tay ra, muốn vuốt ve chúng. Đối với mùi xa lạ và người xa lạ, hai con sói con theo bản năng xù lông lên, môi trên lật lên. Khi Lỗ Đạt Mã thấy sói con lộ ra hai hàng răng nhọn dày đặc thì đột nhiên phát giác mình vượt qua, nhanh chóng thu hồi lông tay của mình, có chút xấu hổ nhìn Dạ một cái.



Ngược lại Rhona, thế nhưng nó lại gần rất dịu dàng lè lưỡi liếm liếm tay Lỗ Đạt Mã. Lỗ Đạt Mã biết lần này khác với lần đầu tiên nó liếm tay của mình. Khi đó là vì ghi nhớ mùi vị, hơn nữa xác nhận không phải là kẻ địch, mà hành động lần này rõ ràng là đang nói cho bọn sói nhỏ, Lỗ Đạt Mã là người nhà hoặc là bằng hữu.

Đối với Rhona có thể tiếp nhận mình nhanh như vậy, Lỗ Đạt Mã có chút không thể tin được.

Sau hành động lần này của Rhona, sói con cũng không còn mâu thuẫn và phòng bị đối với Lỗ Đạt Mã nữa.

Dạ thật giống như không thích đối với mấy gia hỏa nhỏ này, vội vàng đi tới huyệt động cách đó không xa. Lỗ Đạt Mã và Rhona theo sát phía sau, hai con sói con cũng vui vẻ vui vẻ đi theo phía sau.

Cái động này thật sự là quá nhỏ, Lỗ Đạt Mã chỉ có thể khom lưng đi ở bên trong.

Khoảng không gian bên trong động đen kịt, chỉ có thể mượn ánh trăng yếu ớt xuyên thấu vào cửa động mới thấy dáng vẻ bên trong.

Sau khi Rhona đi vào liền đi tới vách động bên trái, Dạ cũng vội vàng đi theo. Ánh mắt Lỗ Đạt Mã nhìn lại theo bóng dáng Dạ.

Trong bóng tối mờ, một bóng dáng màu đen xám khổng lồ nằm ở nơi đó. Con mắt màu xanh lục lóe ra ánh lạnh, Lỗ Đạt Mã nhìn thấy thì trong lòng toát ra khí lạnh. Đó là một Cự Lang.

Rhona cực kỳ thân mật cọ xát lên cổ Cự Lang này, cũng nhẹ giọng ai oán mấy câu với nó. Mà Dạ lại đột nhiên phát ra một tiếng gào thét. Rồi sau đó, hắn cúi đầu đến gần Cự Lang, Cự Lang đáp lại bằng hắn là nức nở nghẹn ngào đứt đoạn. Lấy vị trí của Lỗ Đạt Mã có thể thấy Dạ đang nhẹ nhàng liếm chân của Cự Lang.

Đây là tình huống gì?

Lỗ Đạt Mã có chút hồ đồ, cảnh tượng trước mắt giống như là nhi tử rời nhà đã lâu nay trở về đang bày tỏ nhớ nhung đối với người nhà, chẳng lẽ con Cự Lang này là dưỡng phụ của hắn?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếm Sống Nơi Hoang Dã

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook