Chương 55: Người nhà?
Tiếu Dương
02/10/2017
Theo tiếng tru dừng lại, trên đồi nhỏ có một, hai con, năm con...... mãi đến khi gom lại hơn mười con sói.
Lỗ Đạt Mã căng thẳng vỗ vỗ Dạ, để cho hắn buông mình ra.
Hai cái tay của Dạ lại giam giữ nàng càng chặt hơn.
“Dạ, thả ta xuống, nhớ gấu răng kiếm không? Yên tâm, ta không sao.”
Lỗ Đạt Mã nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn một cái ở trên hai gò má của Dạ, muốn làm hắn an tâm.
“Ngươi buông ta xuống, mới có thể rãnh tay tới đối địch không phải sao? Yên tâm, ta có thể bảo vệ tốt mình.”
Dạ do dự một chút, vẫn đặt Lỗ Đạt Mã xuống, sau đó lấy túi da thú đưa cho nàng, ở trong đó có cung và tên. Mình thì hóa hình thành Hắc Báo, giấu Lỗ Đạt Mã ở sau lưng, cái đuôi giống như trấn an nhẹ vòng quanh hông của nàng.
Bầy sói đang chậm rãi áp lại gần.
Lúc này, lông đen bóng từ cổ đến đuôi trên người Dạ đã dựng đứng lên toàn bộ, phía lưng hơi cong, chân trước phục xuống, đôi môi nhếch lên, lộ ra hàm răng sắc bén, lệ khí trong con ngươi màu tím sẫm hiển thị rõ ràng.
Lỗ Đạt Mã biết, đây là Dạ chuẩn bị ứng chiến. Nàng hít sâu một hơi, đè nén tiếng thét chói tai kích động xuống, tay run rẩy siết mũi tên thật chặt. Lúc này Lỗ Đạt Mã rất muốn ôm đầu ngồi xổm xuống, cuộn lấy mình thành một cục. Nhưng nàng không thể, không giúp được gì thì cũng không thể trở thành liên lụy, tối thiểu nhất nàng muốn tự vệ.
Nhưng mà, Lỗ Đạt Mã thầm cười khổ, khả năng tự vệ không lớn. Trong nháy mắt, đột nhiên nàng hiểu tại sao trong tiểu thuyết võ hiệp thường ra hiện một câu nói như vậy —— giết một người đủ vốn, giết hai kiếm lời.
Lúc này nàng chỉ ôm tâm trạng như vậy.
Nàng nhìn Dạ, cảm giác áy náy đánh úp tới trong lòng, nếu như không phải là mình muốn đi tìm muối, làm sao Dạ lại phải chạy đến nơi đây gặp phải bầy sói? Nếu như không có mình, gặp phải bầy sói, mặc dù Dạ không được toàn thân mà lui, có thể trốn xa thì vẫn không có vấn đề. Hôm nay mang theo chính mình là một gánh nặng......, tục ngữ thường nói “chịu ân một giọt nước, báo ân một dòng sông”, trong lúc vô tình mình trị thương cho Dạ, lại để cho hắn dùng mệnh để báo đáp rồi. Xem ra là mình kiếm được lời, Lỗ Đạt Mã cười khổ.
Ngay tại thời điểm Lỗ Đạt Mã và Dạ chuẩn bị xong trận tử chiến đến cùng, lại có một tiếng sói tru vang lên. Bầy sói đang dần dần thu nhỏ “Vòng vây” lập tức dừng lại.
Không biết vì sao, Lỗ Đạt Mã cảm thấy, sau khi Dạ nghe được tiếng tru kia trong nháy mắt lại có vẻ buông lỏng.
Một Cự Lang màu xám bạc, từ trong bầy sói bước ra ngoài. Rất rõ ràng, nó chính là địa vị lãnh đạo trong bầy sói đang bao vây ở đây. Nó đứng ở nơi đó hướng về phía Dạ nhẹ “Ô” hai tiếng. Mà Dạ thế nhưng lại đứng dậy đi tới chỗ nó, trong cổ họng cũng phát ra tiếng “Ô ô” giống như vậy với nó.
Chuyện này...... Đây là tình huống gì?
Khi Lỗ Đạt Mã thấy Dạ và con Cự Lang màu xám bạc cọ xát cổ với nhau thì hoàn toàn trợn tròn mắt. Cảnh tượng trước mắt ở trong đầu của nàng lục lọi vẫn không thấy bất kỳ giải thích bình thường hợp lý nào.
Sau khi Dạ và sói cọ xát nhau mấy cái, lại nhẹ kêu “Ô ô” hai tiếng, rồi trở lại bên người Lỗ Đạt Mã.
Hắn dùng đầu củng củng cánh tay Lỗ Đạt Mã, tiếp theo khẽ cắn vạt áo của nàng, ý bảo nàng đi qua cùng với mình.
Lấy biểu hiện của Dạ mà nói, mặc dù Lỗ Đạt Mã không biết hắn và con Cự Lang này có quan hệ như thế nào, nhưng nhất định là quen biết, còn có thể là rất quen biết, nếu không sẽ không thân mật như thế. Mà loại thân mật từ trước đến giờ Dạ chỉ thể hiện ra với mình, hôm nay hắn cũng ra vẻ thân mật như vậy đối với một con sói, trong lòng Lỗ Đạt Mã không hiểu sao lại có cảm giác có chút lên men (ghen tị).
Nếu như xem nhẹ cảm giác này, ngược lại ở trong lòng của Lỗ Đạt Mã sẽ dễ dàng hơn, đã tránh được số mạng bị xơi tái, thật tốt.
Lỗ Đạt Mã ngoan ngoãn đi theo hắn đi tới trước mặt con cự lang màu xám bạc.
Cự Lang dò mũi ngửi tay Lỗ Đạt Mã một cái, sau đó liền há miệng ra, đưa ra đầu lưỡi màu hồng.
Răng nanh bén nhọn như chủy thủ lóe sáng xuất hiện ở trước mắt Lỗ Đạt Mã. Nàng khẽ run rẩy, bản năng đưa rút tay về sau.
Hình như Cự Lang không ngờ nàng sẽ có động tác như thế, cũng bị giật mình, từ trong cổ họng phát ra tiếng “Ưmh lãi nhãi” liên tiếp, tỏ vẻ tức giận của mình. Lỗ Đạt Mã bị dọa đến khẽ run rẩy lần nữa, hô hấp càng thêm dồn dập.
Dạ tức thời đưa đầu ra cọ xát Cự Lang, củng củng tay Lỗ Đạt Mã lần nữa, đồng thời sử dụng cái đuôi thật dài quấn lên hông của nàng, làm như an ủi nàng chớ sợ.
Lỗ Đạt Mã lấy dũng khí, nâng cánh tay run rẩy lên, chờ đợi đầu lưỡi xù xì của Cự Lang liếm lên. Trong ấn tượng của nàng, con cẩu sẽ liếm chủ nhân là vì ghi nhớ mùi của chủ nhân, như vậy sói cũng sẽ như vậy sao? Vào lúc đầu lưỡi to ẩm ướt của Cự Lang liếm lên tay của nàng, Lỗ Đạt Mã theo bản năng mà run run một chút, nhưng lần này nàng cố đè xuống kích động điên cuồng muốn rút tay lại.
Sau khi Cự Lang liếm qua tay của Lỗ Đạt Mã rồi, lại ngửa đầu phát ra một tiếng tru dài lần nữa, hình như là đang nói cho bầy sói, Lỗ Đạt Mã không phải kẻ địch của bọn nó.
Khi Lỗ Đạt Mã và Cự Lang xác lập quan hệ hữu nghị, Dạ lại cọ cọ cái đầu với Cự Lang, lại “Ưmh lãi nhãi” trong chốc lát, liền hóa thành hình người, cõng Lỗ Đạt Mã lên, đi tiếp theo phía sau bầy sói.
Lỗ Đạt Mã có chút mơ hồ, đây là muốn làm cái gì? Đi theo bầy sói hả? Nàng nằm ở trên lưng Dạ hỏi: “Dạ? Chúng ta muốn đi đâu? Bọn họ......”
“Người nhà! Về nhà!”
Dạ rất tự nhiên trả lời, Lỗ Đạt Mã không khó nghe ra sự nhẹ nhàng trong giọng nói của hắn.
Ặc...... Đây là tình huống thế nào?
Chẳng lẽ Dạ được sói nuôi lớn?
Trước kia vẫn có nghe nói qua, “con của sói” gì đó, nếu như nói Dạ được sói nuôi lớn cũng không phải là chuyện không thể nào.
Sói cái có tình thương của mẹ rộng rãi. Sau khi bọn nó bị mất đi đứa con, rất có thể sẽ chọn nuôi dưỡng những “đứa con nhỏ” khác. Không phải ở La Mã có một truyền thuyết rất rung động lòng người sao? Một con sói cái dùng sữa nuôi hai đứa trẻ bị vứt bỏ, sau đó hai đứa bé lớn lên, xây lên một tòa thành ở bên bờ sông sói cái đã nuôi bọn họ, lấy tên của người anh đặt là “La Mã”, cũng điêu khắc hình tượng sói cái làm huy hiệu ở thành La Mã.
Rất nhanh, Lỗ Đạt Mã liền nghiệm chứng ý nghĩ này của nàng.
Lỗ Đạt Mã căng thẳng vỗ vỗ Dạ, để cho hắn buông mình ra.
Hai cái tay của Dạ lại giam giữ nàng càng chặt hơn.
“Dạ, thả ta xuống, nhớ gấu răng kiếm không? Yên tâm, ta không sao.”
Lỗ Đạt Mã nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn một cái ở trên hai gò má của Dạ, muốn làm hắn an tâm.
“Ngươi buông ta xuống, mới có thể rãnh tay tới đối địch không phải sao? Yên tâm, ta có thể bảo vệ tốt mình.”
Dạ do dự một chút, vẫn đặt Lỗ Đạt Mã xuống, sau đó lấy túi da thú đưa cho nàng, ở trong đó có cung và tên. Mình thì hóa hình thành Hắc Báo, giấu Lỗ Đạt Mã ở sau lưng, cái đuôi giống như trấn an nhẹ vòng quanh hông của nàng.
Bầy sói đang chậm rãi áp lại gần.
Lúc này, lông đen bóng từ cổ đến đuôi trên người Dạ đã dựng đứng lên toàn bộ, phía lưng hơi cong, chân trước phục xuống, đôi môi nhếch lên, lộ ra hàm răng sắc bén, lệ khí trong con ngươi màu tím sẫm hiển thị rõ ràng.
Lỗ Đạt Mã biết, đây là Dạ chuẩn bị ứng chiến. Nàng hít sâu một hơi, đè nén tiếng thét chói tai kích động xuống, tay run rẩy siết mũi tên thật chặt. Lúc này Lỗ Đạt Mã rất muốn ôm đầu ngồi xổm xuống, cuộn lấy mình thành một cục. Nhưng nàng không thể, không giúp được gì thì cũng không thể trở thành liên lụy, tối thiểu nhất nàng muốn tự vệ.
Nhưng mà, Lỗ Đạt Mã thầm cười khổ, khả năng tự vệ không lớn. Trong nháy mắt, đột nhiên nàng hiểu tại sao trong tiểu thuyết võ hiệp thường ra hiện một câu nói như vậy —— giết một người đủ vốn, giết hai kiếm lời.
Lúc này nàng chỉ ôm tâm trạng như vậy.
Nàng nhìn Dạ, cảm giác áy náy đánh úp tới trong lòng, nếu như không phải là mình muốn đi tìm muối, làm sao Dạ lại phải chạy đến nơi đây gặp phải bầy sói? Nếu như không có mình, gặp phải bầy sói, mặc dù Dạ không được toàn thân mà lui, có thể trốn xa thì vẫn không có vấn đề. Hôm nay mang theo chính mình là một gánh nặng......, tục ngữ thường nói “chịu ân một giọt nước, báo ân một dòng sông”, trong lúc vô tình mình trị thương cho Dạ, lại để cho hắn dùng mệnh để báo đáp rồi. Xem ra là mình kiếm được lời, Lỗ Đạt Mã cười khổ.
Ngay tại thời điểm Lỗ Đạt Mã và Dạ chuẩn bị xong trận tử chiến đến cùng, lại có một tiếng sói tru vang lên. Bầy sói đang dần dần thu nhỏ “Vòng vây” lập tức dừng lại.
Không biết vì sao, Lỗ Đạt Mã cảm thấy, sau khi Dạ nghe được tiếng tru kia trong nháy mắt lại có vẻ buông lỏng.
Một Cự Lang màu xám bạc, từ trong bầy sói bước ra ngoài. Rất rõ ràng, nó chính là địa vị lãnh đạo trong bầy sói đang bao vây ở đây. Nó đứng ở nơi đó hướng về phía Dạ nhẹ “Ô” hai tiếng. Mà Dạ thế nhưng lại đứng dậy đi tới chỗ nó, trong cổ họng cũng phát ra tiếng “Ô ô” giống như vậy với nó.
Chuyện này...... Đây là tình huống gì?
Khi Lỗ Đạt Mã thấy Dạ và con Cự Lang màu xám bạc cọ xát cổ với nhau thì hoàn toàn trợn tròn mắt. Cảnh tượng trước mắt ở trong đầu của nàng lục lọi vẫn không thấy bất kỳ giải thích bình thường hợp lý nào.
Sau khi Dạ và sói cọ xát nhau mấy cái, lại nhẹ kêu “Ô ô” hai tiếng, rồi trở lại bên người Lỗ Đạt Mã.
Hắn dùng đầu củng củng cánh tay Lỗ Đạt Mã, tiếp theo khẽ cắn vạt áo của nàng, ý bảo nàng đi qua cùng với mình.
Lấy biểu hiện của Dạ mà nói, mặc dù Lỗ Đạt Mã không biết hắn và con Cự Lang này có quan hệ như thế nào, nhưng nhất định là quen biết, còn có thể là rất quen biết, nếu không sẽ không thân mật như thế. Mà loại thân mật từ trước đến giờ Dạ chỉ thể hiện ra với mình, hôm nay hắn cũng ra vẻ thân mật như vậy đối với một con sói, trong lòng Lỗ Đạt Mã không hiểu sao lại có cảm giác có chút lên men (ghen tị).
Nếu như xem nhẹ cảm giác này, ngược lại ở trong lòng của Lỗ Đạt Mã sẽ dễ dàng hơn, đã tránh được số mạng bị xơi tái, thật tốt.
Lỗ Đạt Mã ngoan ngoãn đi theo hắn đi tới trước mặt con cự lang màu xám bạc.
Cự Lang dò mũi ngửi tay Lỗ Đạt Mã một cái, sau đó liền há miệng ra, đưa ra đầu lưỡi màu hồng.
Răng nanh bén nhọn như chủy thủ lóe sáng xuất hiện ở trước mắt Lỗ Đạt Mã. Nàng khẽ run rẩy, bản năng đưa rút tay về sau.
Hình như Cự Lang không ngờ nàng sẽ có động tác như thế, cũng bị giật mình, từ trong cổ họng phát ra tiếng “Ưmh lãi nhãi” liên tiếp, tỏ vẻ tức giận của mình. Lỗ Đạt Mã bị dọa đến khẽ run rẩy lần nữa, hô hấp càng thêm dồn dập.
Dạ tức thời đưa đầu ra cọ xát Cự Lang, củng củng tay Lỗ Đạt Mã lần nữa, đồng thời sử dụng cái đuôi thật dài quấn lên hông của nàng, làm như an ủi nàng chớ sợ.
Lỗ Đạt Mã lấy dũng khí, nâng cánh tay run rẩy lên, chờ đợi đầu lưỡi xù xì của Cự Lang liếm lên. Trong ấn tượng của nàng, con cẩu sẽ liếm chủ nhân là vì ghi nhớ mùi của chủ nhân, như vậy sói cũng sẽ như vậy sao? Vào lúc đầu lưỡi to ẩm ướt của Cự Lang liếm lên tay của nàng, Lỗ Đạt Mã theo bản năng mà run run một chút, nhưng lần này nàng cố đè xuống kích động điên cuồng muốn rút tay lại.
Sau khi Cự Lang liếm qua tay của Lỗ Đạt Mã rồi, lại ngửa đầu phát ra một tiếng tru dài lần nữa, hình như là đang nói cho bầy sói, Lỗ Đạt Mã không phải kẻ địch của bọn nó.
Khi Lỗ Đạt Mã và Cự Lang xác lập quan hệ hữu nghị, Dạ lại cọ cọ cái đầu với Cự Lang, lại “Ưmh lãi nhãi” trong chốc lát, liền hóa thành hình người, cõng Lỗ Đạt Mã lên, đi tiếp theo phía sau bầy sói.
Lỗ Đạt Mã có chút mơ hồ, đây là muốn làm cái gì? Đi theo bầy sói hả? Nàng nằm ở trên lưng Dạ hỏi: “Dạ? Chúng ta muốn đi đâu? Bọn họ......”
“Người nhà! Về nhà!”
Dạ rất tự nhiên trả lời, Lỗ Đạt Mã không khó nghe ra sự nhẹ nhàng trong giọng nói của hắn.
Ặc...... Đây là tình huống thế nào?
Chẳng lẽ Dạ được sói nuôi lớn?
Trước kia vẫn có nghe nói qua, “con của sói” gì đó, nếu như nói Dạ được sói nuôi lớn cũng không phải là chuyện không thể nào.
Sói cái có tình thương của mẹ rộng rãi. Sau khi bọn nó bị mất đi đứa con, rất có thể sẽ chọn nuôi dưỡng những “đứa con nhỏ” khác. Không phải ở La Mã có một truyền thuyết rất rung động lòng người sao? Một con sói cái dùng sữa nuôi hai đứa trẻ bị vứt bỏ, sau đó hai đứa bé lớn lên, xây lên một tòa thành ở bên bờ sông sói cái đã nuôi bọn họ, lấy tên của người anh đặt là “La Mã”, cũng điêu khắc hình tượng sói cái làm huy hiệu ở thành La Mã.
Rất nhanh, Lỗ Đạt Mã liền nghiệm chứng ý nghĩ này của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.