Kiếm Tinh

Quyển 1 - Chương 5: Dịch Kiếm thuật!

Phiêu Linh Huyễn

08/01/2014

Thiên địa như kỳ cục, hành kiếm nhược lạc tử.(1)

Ngón áp út và ngón cái cái của tay trái siết chặt khuy áo, tay phải xuất kiếm, sắc mặt Giang Sở không hề thay đổi, mỗi chiêu kiếm xuất ra không phải quá nhanh, tựa hồ tùy ý một người nào đó đều có thể đối phó dễ dàng. Thế nhưng, chính những chiêu kiếm bình thường này lại khiến cho lão nhân sợ hãi, toát mồ hôi lạnh khắp cả người.

Dường như mỗi chiêu, mỗi thức, thậm chí mỗi động tác của hắn đều nằm trong tính toán của đối phương, bất luận hắn thay đổi chiêu thức thế nào, làm thay đổi vị trí ra sao đều bị bao phủ bởi kiếm thế của Giang Sở, phảng phất khi hắn ra tay chính là đang phối hợp cùng kiếm thế của đối phương. Nếu là tình cờ một hay hai lần thì cũng thôi, nhưng bây giờ liên tiếp hơn hai mươi lần thay đổi chiêu thức đều bị đối phương khống chế, kết quả như thế khiến lão nhân không sợ hãi không được.

Từ trước tới nay hắn chưa từng thấy qua kiếm pháp như vậy, đến nỗi hắn không thể tưởng tượng được trên đời này có người có thể sử dụng kiếm đến mức mà ngay cả những cường giả Ngưng Tinh cảnh cũng không thể làm được.

"Phập!"

Bước chân chỉ chậm một chút, cánh tay cầm đao của lão nhân lập tức bị trúc kiếm đâm trúng. Trong cơn đau nhức, lão nhân có thể cảm nhận rõ ràng được vị trí bị kiếm trúc đâm trúng đã bị bầm tím, nếu đây là thanh kiếm thực sự mà không phải là kiếm trúc thì một chiêu kiếm này cũng đủ để quyết định thắng bại rồi.

Do không thể áp chế cảm giác sợ hãi sinh ra trong lòng, ngay lập tức lão nhân cảm giác bản thân như con côn trùng bay vào trong tầng tầng lưới, hay như con rối bị người không chế, loại cảm giác trói buộc này cho dù bản thân nắm giữ thực lực nửa bước Ngưng Tinh cũng không cách nào thoát ra được.

Trong chốc lát, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm áo lót, giờ phút này nếu có thể lựa chọn, hắn chỉ muốn xoay người bỏ chạy mà thôi, nhưng bản thân hắn đang bị thế kiếm của Giang Sở bao phủ, muốn chạy cũng không thể chạy.

"Ta liều mạng với ngươi!"

Cảm giác sợ hãi không ngừng lớn mạnh, không khừng ăn mòn đi tinh thần của hắn. Đột nhiên, lão nhân tự cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi, mượn nỗi đau để đề cao tinh thân. Lão nhân liền đạp mạnh chân xuống đất, nhảy vọt lên cao như một con hổ đói vồ mồi, trường đao trong tay bắn ra một vầng tinh quang, ánh đao cuồn cuộn như hoa mai nở rộ.

Toàn bộ trường đao được bao phủ bởi vô số tinh quang màu xanh nhạt, càng khiến cho nó thêm mấy phần sát khí.

Uy lực của một đao vừa rồi gần như đã đạt đến cực hạn của một người đạt đến nửa bước Ngưng Tinh, bất luận là độ mạnh yếu cũng như tốc độ đều vượt xa những người bình thường có khả năng phát huy.

Con ngươi của Ngụy Nguyên có rút lại, dù cho đang quan chiến ở bên ngoài, nàng cũng có thể cảm nhận rõ ràng uy lực của một đao kia, nó như sấm gió cuồng nộ đánh tới, một đao đáng sợ như vậy, chỉ sợ ngay cả kiếm thuật tinh diệu của Giang Sở cũng không thể chặn được. Dường như đây chính là đấu pháp liều mạng, lưỡng bại câu thương, ngọc đá cùng vỡ, cho dù phải chết cũng muốn đem Giang Sở chết cùng.

Nhưng mà, trong khi Ngụy Nhiên đang suy nghĩ về uy lực của một đao vừa rồi, thì nó lại phát sinh biến hóa lần thứ hai.



Bất kể là ai cũng khó có thể nghĩ đến, một đao chí mạng đột nhiên thay đổi, chuyển hướng trên không trung, lấy tốc độ nhanh nhất chém về phía Giang Sở.

Khóe miệng lão nhân chảy máu, khuôn mặt trông rất dữ tơn nhưng trong mắt khấu giấu được vẻ đắc ý.

Đây mới thực sự là một đao chí mạng, mới thực sự là sát chiêu mạnh nhất của hắn, ngay cả Trương gia cũng không một ai biết đến chiêu này, bời vì tất cả những ai chứng kiến nó, đều đã chết. Một chiêu thay đổi quỷ dị như vậy được hắn luyện tập vô số lần, không tới bước ngoặt sinh tử, hắn sẽ không bao giờ thi triển ra. Một chiêu này cho dù là cường giả Ngưng Tinh cảnh nếu như bất cẩn cũng chịu thiệt thòi lớn, chứ đừng nói đến người không nắm giữ tinh lực như Giang Sở.

Khi mà lão nhân đang đợi chiến thắng cuối cùng với nụ cười trên gương mặt, thì dường như bị người khác cướp mất, gương mặt lão trở nên cứng đờ.

Trường đao phá không, không thể không nói đây là một đao kinh diễm, quỷ dị tàn nhẫn, đoạt mệnh truy hồn.

Nhưng mà, Giang Sở liền không chớp mắt lấy một cái, lẳng lặng cầm kiếm trong tay, chân trái bước lên nửa bước, thân thể hơi nghiêng tránh né, kiếm trúc trong tay giương lên, cũng không có chặn lại một đao của lão nhân mà chỉ về phía khoảng không trống rỗng.

Động tác nhìn như nông cạn vô dụng, vậy mà một đao kinh diễm kia lại sượt sườn Giang Sở, chém thẳng xuống đất, mà nguyên bản chiêu kiếm chỉ vào khoảng không trống rỗng, lại đâm trúng yết hầu lão nhân một cách chính xác cực kỳ.

Nhất kiếm, phong hầu!

"Ặc! Ặc!" Một tay che cổ, trong mắt lão nhân tràn đầy vẻ hoảng sợ, muốn giẫy giụa lên tiếng mà không nói ra nửa chữ, bời vị yết hầu của hắn đã bị kiếm trúc đâm xuyên qua.

Đến chết hắn cũng không thể nào tưởng tượng được, làm sao Giang Sở có thể đưa ra được phán đoán tinh chuẩn đến vậy. Giống như đã diễn luyện qua vô số lần, bất kể là việc bước lên nửa bước, thân thể hơi nghiêng tránh né, hay là kiếm chỉ khoảng không đều quá mức tinh chuẩn, không có nửa phần sai lệch nào.

"Thiên địa như kỳ cục, hành kiếm nhược lạc tử, đây chính là Dịch Kiếm thuật!"

Chậm rãi thu hồi kiếm, Giang Sở bình tĩnh mở miệng, tựa hồ đang giải thích cho lão nhân nghe, lại tựa hồ là đang nói cho Ngụy Nguyên biết, hoặc là đang tự nói với chính mình.

Giọt máu từ mũi kiếm rơi xuống, từng giọt, từng giọt rơi trên mặt đất tạo thành vũng máu lớn.

"Thời gian không còn sớm, đại tiểu thư mau lên thuyền đi."



Trong gió, tiếng của Giang Sở nhẹ nhàng truyền đến, dưới màn đêm này, nó lành lạnh lạ thường, nhưng lại rõ ràng như lời ân ái bên tai

. . .

Một chiếc thuyền nhỏ đi xuôi dòng.

Đêm sông Lăng rất đẹp, cho dù bây giờ chỉ có vài điểm tinh quang lờ mờ, cũng không cách nào che lấp được phần vẻ đẹp này.

Thiếu niên mặc áo xanh chắp tay mà đứng, bên hông đeo một thanh kiếm trúc, nhìn về phía xa xa trên mặt sông, thiếu nữ ngồi chèo thuyền, lặng yên không có tiếng động.

Ngụy Vĩnh Tín đứng dậy, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, cầm chén rượu trước mặt lên, uống một hơi cạn sạch: "Trương công tử, sắc trời không còn sớm nữa, trong người Ngụy mỗ có chút mệt mỏi nên không tiếp công tử uống rượu được."

Cứ việc trời đã tối, sông Lăng trở nên tối tăm và mơ hồ, nhưng vẫn như cũ hắn có thể thấy rõ một chiếc thuyền từ từ đi xa, đương nhiên Trương Dã cũng thấy rõ ràng.

Cho dù Ngụy Vĩnh Tín đã quyết đoán lựa chọn cách làm phiêu lưu liều lĩnh tới cực điểm từ rất sớm, nhưng trong lòng không tránh khỏi có chút khẩn trương, mãi đến giờ phút này thì sự lo lắng khẩn trương mới được giải tỏa, rốt cục hắn đã thắng trong trận giao phong không hề có một tiếng động này.

"Rốp ...!"

Trương Dã tức giận bóp nát chén rượu trong tay, máu tươi từ lòng bàn tay dòng chảy ra do bị mảnh vỡ đâm vào, nhưng dường như hắn không có cảm giác, trong mắt tràn đầy sát khí , theo gió đêm lan ra ở bờ sông.

"Công tử, đã tìm thấy thi thể Lam thúc... Bị một kiếm chém đứt cổ."

Hơi ngừng lại, Trương Dã buông tay ra, mặc cho mảnh vỡ của chén rượu rơi rải rác xuống đất, sau một lúc lâu hắn mới đứng vững, giọng nói khàn khàn: "Ngụy Vĩnh Tín, Ngụy nhị gia, sớm muộn chúng ta cũng tính toán rõ ràng món nợ này. . . Cho dù có đến Kinh Châu thì mọi chuyện cũng chưa chắc như ngươi mong đợi. Ngươi sẽ không may mắn mãi đâu."

Chú thích:

(1): Thiên địa như một ván cờ, dùng kiếm như đánh cờ, đây chính là Dịch Kiếm thuật mà Giang Sở sử dụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếm Tinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook