Quyển 1 - Chương 4: Nửa bước Ngưng Tinh
Phiêu Linh Huyễn
08/01/2014
Giết người diệt khẩu xác thực có thể hủy diệt hoàn toàn chứng cứ. Thế nhưng, có một số thời điểm, chứng cứ đối với một số người lại chẳng hề quan trọng.
Ngụy Vĩnh Tín rất rõ ràng mối quan hệ thiệt hơn trong chuyện này, cho nên hắn mang theo những thị vệ tinh nhuệ nhất của Ngụy gia đứng ở bờ sông Lăng, đối lập cùng Trương Dã không lùi một bước.
"Ngụy nhị gia, ngươi đang khiêu khích Trương gia sao?" Trương Dã cầm roi ngựa trong tay, sát ý nồng đậm tràn ngập bầu trời u ám sắp vào đêm. Bầu không khí hết sức căng thẳng, đao kiếm đã rút khỏi vỏ, cung cũng đã lên dây.
"Trương công tử cứ nói đùa, tiểu thư nhà chúng ta bị bắt cóc, ta chạy tới chỉ vì bảo đảm không ai làm tổn thương tới tiểu thư mà thôi." Ngụy Vĩnh Tín không có chớp mắt lấy một cái, lạnh nhạt nói.
"Nực cười, tiểu thư nhà các người quý giá chẳng lẽ con cháu nhà chúng ta đáng chết sao?" Không nhường một bước, Trương Dã điềm nhiên nói: "Ta là nhị ca của Dần nhi, hôm nay không ai có thể ngăn cản ta báo thù cho hắn, Ngụy gia nếu dám nhúng tay vào thì chính là địch nhân của Trương gia ta...không chết không ngừng!"
Uy hiếp trắng trợn như vậy đã thể hiện rõ thái độ của Trương gia, căn cứ vào suy luận của Trương Dã thì hôm nay chắc chắn Ngụy gia sẽ không dám ngăn trở.
Nhưng mà, hắn đã coi thường lòng quyết tâm và sự dũng cảm của Ngụy Vĩnh Tín.
"Trương công tử, ngươi đang uy hiếp ta sao?" Lông mày nhướng lên, Ngụy Vĩnh Tín đột nhiên vẫy tay, những thị vệ phía sau lập tức xuất cường nỏ ra, tập trung gắt gao vào đám người của Trương gia: "Bây giờ có lẽ Ngụy gia không phải là đối thủ của Trương gia nhưng mà ta cam đoan rằng ở Ngụy gia không có người ham sống sợ chết, cho dù là...ngọc đá cùng tan."
Lời nói như chém đinh chặt sắt của Ngụy Vĩnh Tín phối hợp với mấy chục chiếc cường nỏ, đã đem khí thế không ngại tử chiến của họ đẩy lên tới đỉnh cao.
Con ngươi Trương Dã đột nhiên co rụt lại, trong lòng hắn khẽ run lên một cái. Không sai, hiện tại Ngụy gia suy thoái thế nhưng hổ chết vẫn còn uy. Huống chi bây giờ con hổ Ngụy gia tuy rằng già yếu nhưng nó còn chưa tắt thở. Quan trọng nhất với cục diện hiện nay, nếu thật sự Ngụy Vĩnh Tín bất chấp tất cả thì chắc chắn Trương Dã không phải là đối thủ.
Chẳng qua là, hắn thật sự không hiểu đến tột cùng điều gì đã mang đến cho Ngụy Vĩnh Tín sự tự tin và dũng cảm lớn như vậy.
Cho dù là hôm nay hắn chết tại đây thì một khi toàn diện khai chiến, Ngụy gia vẫn chỉ có một con đường chết mà thôi, Ngụy Vĩnh Tín dựa vào điều gì mà dám chẳng hề kiêng kỵ khiêu chiến với hắn ?
Sau khi cân nhắc vài lần, cuối cùng Trương Dã nở nụ cười lạnh: "Nhị gia quả nhiên danh bất hư truyền."
Hắn vung tay lên, hộ vệ Trương gia đồng thời thu hồi binh khí, Trương Dã coi như không thấy sự uy hiếp của những cái cường nỏ kia, thong dong nói: "Người đâu, mang rượu lên đây, ta muốn uống với Ngụy nhị gia vài chén."
Nghe vậy, trong lòng Ngụy Vĩnh Tín khẽ trầm xuống, nhưng hắn không có phản đối.
Tất nhiên Trương gia sẽ không chỉ phái ra một mình Trương Dã, cho dù hắn ngăn cản được Trương Dã thì cũng bị Trương Dã ngăn lại. Bây giờ hắn cũng chỉ có thể làm được vậy, chuyện còn lại đành đặt cược vào việc bọn Ngụy Nguyên có thể thoát khỏi sự truy sát của Trương gia hay không mà thôi. Thậm chí, để làm chuyện này, hắn cũng đã mạo hiểm lắm rồi.
Dù uống rượu nặng nhưng từ đầu tới cuối Ngụy Vĩnh Tín không cảm nhận được tý hương vị nào.
............
Bóng đêm từ từ buông xuống, sau cơn mưa, bầu trời đêm chỉ tô điểm một vài ngôi sao sáng lấp lánh. Hoàn cảnh xung quanh cực kỳ âm u, mơ hồ, hầu như không thể thấy rõ thứ gì, chỉ nghe được tiếng nước sông chảy róc rách không ngừng, cho biết đã đến sông Lăng rồi.
Một chiếc thuyền nhỏ hiện ra giữa đám cỏ lau ven bờ.
Xe ngựa dừng ở bên cạnh bờ, cách con thuyền khoảng hơn mười mét. Chỉ cần bước lên thuyền là có thể vượt qua sông Lăng đến Kinh Châu, thành công ở ngay trước mắt nhưng mà giờ phút này, cái khoảng cách mười mét ngắn ngủn này sao mà thấy xa xôi đến thế.
Trong bóng đêm, ta có thể mơ hồ thấy được có một lão nhân đang đứng bên cạnh bờ, trong tay lão cầm một thanh đao quay lưng về phía xe ngựa. Đao không ra khỏi vỏ nhưng nặng tựa như núi làm cho người ta cảm thấy khó thở.
"Ngụy đại tiểu thư, lão nô đợi ở đây đã lâu, thời tiết mát mẻ tốt nhất tiểu thư nên theo lão nô trở về." Giọng nói lão nhân có chút khàn khàn dường như mang theo một loại ma lực, khiến cho người ta khó có dũng khí phản kháng, cự tuyệt.
Nghe lời này, tâm tư Ngụy Nguyên chìm đến tận đáy cốc, nàng mở miệng nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Cũng không để ý tới nỗi khổ trong lòng Ngụy Nguyên, ánh mắt Giang Sở vẫn bình tĩnh như cũ, kiếm trúc trong tay không có nửa điểm run rẩy, hắn lướt qua người Ngụy Nguyên tiến lên một bước, lằng lặng ngẩng đầu lên.
"Chàng trai trẻ, ngươi quả thật có vài phần can đảm, chả trách Ngụy tiểu thư lại dám mạo hiểm như vậy." Gật đầu khen ngợi, lão nhân nói khẽ :"Nhưng đáng tiếc ngươi không có tinh lực."
Một câu nói đơn giản nhưng đã đập tan một điểm hy vọng cuối cùng trong nội tâm của Ngụy Nguyên, vô luận kiếm pháp có tinh diệu như thế nào thì cũng không cách nào thay đổi được sự thật không có tinh lực. Nếu là người khác có lẽ bọn hắn còn có sức liều mạng nhưng Ngụy Nguyên hiểu rõ thực lực của đối phương hơn bất cứ ai, cho dù vì vấn đề về tư chất nên không cách nào bước vào Ngưng Tinh cảnh được, nhưng tu luyện tinh lực cả đời nên hiện nay thực lực của lão nhân này cũng đã đạt được nửa bước Ngưng Tinh.
Hình như hiểu được tâm tư của Ngụy Nguyên nên sau một khắc trên tay lão nhân lộ ra một vòng tinh quang màu lam nhạt, mặc dù yếu ớt nhưng nó lại tồn tại một cách chân thật.
Theo lý thuyết chỉ có cường giả bước vào Ngưng Tinh cảnh mới có thể phóng tinh lực ra ngoài được, thế mà lão nhân này bằng vào tích lũy thâm hậu của mình có thể trong lúc chiến đấu tạm thời phóng ra ngoài, làm cho sức chiến đấu tăng lên mấy lần. Mặc dù so với cường giả Ngưng Tinh còn kém xa nhưng cũng không phải người bình thường có thể chống lại được.
Giang Sở cũng không có trả lời, thậm chí ngay cả nét mặt đều không có biểu lộ chút biến hóa nào.
Kiếm trúc phá không, nhanh như tia chớp!
Tốc độ của khoái kiếm nhanh hơn nhiều so với lúc Giang Sở chiến đấu cùng Trương Dần, chỉ trong một nhịp thở Giang Sở đã chém ra mười bảy kiếm, mỗi một kiếm đều chuẩn xác hướng về chỗ hiểm của đối phương. Nhìn từ bên ngoài, Giang Sở đã múa ra một đoàn quang ảnh, tại trong đêm tối lờ mờ trông thật quỷ dị đáng sợ.
Hai mắt lão nhân cẩn thận híp lại, cổ tay rung lên, đao trong tay bỗng nhiên ra khỏi vỏ, chém ngang một đao, lưỡi đao lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, chỉ một đao đã phá hết kiếm ảnh.
Không giống với khoái kiếm của Giang Sở, từ đầu tới cuối lão nhân chỉ vẻn vẹn ra một đao, nói về sự tinh diệu, một đao kia là kém xa. Thế nhưng chính một đao không hề hoa mỹ này lại đủ để phá tan toàn bộ kiếm ảnh, làm cho tất cả công kích của Giang Sở đều rơi vào khoảng không.
"Ta nói rồi, không có tinh lực, ngươi chẳng qua là người bình thường mà thôi." Lão nhân nhìn chằm chằm vào Giang Sở, không nhanh không chậm từng bước bước tới, trên lưỡi đao hiện lên sát khí.
Kiếm trúc bị chém đứt một đoạn, đây là lý do chính làm cho tất cả công kích của Giang Sở thất bại. Ở khoảng cách gần, tốc độ xuất đao của lão nhân cực nhanh, tuy không có bất kỳ kỹ xảo nào nhưng cũng có thể ứng phó công kích của Giang Sở một cách dễ dàng.
Không cho Giang Sở có thời gian suy nghĩ, đao thứ nhất thành công khiến lão nhân không chút nào do dự đạp mạnh chân một cái, ánh đao như lụa chém xuống một cách tàn nhẫn, hoàn toàn không hề kiêng dè sự ngăn trở của Giang Sở. Thế đao đại khai đại hợp không một câu nói lý.
Nếu như là giao chiến bình thường chỉ cần mũi kiếm hơi vẩy một cái là có thể đánh bật mũi đao ra, thế nhưng hôm nay một khi kiếm trúc chạm vào lưỡi đao của đối phương thì khả năng duy nhất chính là một lần nữa bị chém đứt, nó căn bản không cách nào ngăn cản được đối phương. Thậm chí cho dù không phải là kiếm trúc mà là bảo kiếm sắc bén thì cũng không thể thay đổi được kết quả này, bởi vì vòng tinh quang màu lam nhạt bao quanh lưỡi đao đủ để giúp nó phá tan tất cả trở ngại.
Đây chính là lực lượng mà lão nhân dựa vào, thực sự khi đánh mới thấy, mặc cho ngươi có kỹ xảo tinh diệu thế nào thì đứng trước chiêu thức mạnh mẽ này đều hoàn toàn vô dụng.
Bàn chân khẽ đẩy, cả người Giang Sở ngửa ra sau, bắn ngược như một mũi tên, lưỡi đao mạnh mẽ dừng trước mặt Giang Sở khoảng ba tấc, không cách nào đột phá
"Keng!"
Trong khoảnh khắc, lợi dụng lúc tinh quang màu lam nhạt trên lưỡi đao đối phương biến mất, kiếm trúc trong tay Giang Sở lần nữa đâm ra, trúng ngay thân đao khiến nó bị văng ra.
Nửa bước Ngưng Tinh chung quy vẫn chỉ là nửa bước Ngưng Tinh, chỉ có thể phóng linh lực ra ngoài trong phút chốc mà thôi, không cách nào kéo dài được. Chính vì vậy Giang Sở mới có thể nhạy cảm nắm lấy cơ hội ngăn chặn được một đao gần như nhất định sẽ lấy mạng mình này.
Việc này nói ra thì dài dòng nhưng trên thực tế chỉ diễn ra trong tích tắc giao phong mà thôi, ngay cả Nguỵ Nguyên cũng không có thấy rõ động tác của hai người.
Thuận thế, kiếm trúc tiếp tục đâm sát thân đao, nhanh như chớp quét ngang qua một bên má của lão nhân, làm cho làm lão kinh sợ, mồ hôi lạnh chảy ra đầy mình.
Một sự thay đổi đơn giản, khiến cho sự khinh thường trong mắt lão nhân biến mất ,thay vào đó là một vẻ mặt ngưng trọng hiếm thấy.
Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng trên kiếm cũng không có chút tinh lực chấn động nào, nó có thể ngăn chặn được đao của hắn, rồi lập tức nắm lấy cơ hội phản kích là hoàn toàn dựa vào loại kiếm thuật tinh diệu đến khó có thể lý giải kia.
Việc nắm bắt được khoảng thời gian ngắn ngủi tinh lực biến mất trên lưỡi đao nói thì đơn giản, nhưng trong chiến đấu có thể làm được chuẩn xác như vậy quả khó như lên trời. Không đâu xa, bản thân lão tuyệt đối làm không được.
"Tiểu tử khá lắm, ta đã xem thường ngươi rồi." Khẽ chớp mắt, lão nhân trầm giọng nói: "Quy thuận Trương gia, đồng thời giao kiếm kiếm pháp ra ta có thể tha cho ngươi một mạng."
Ngón tay trái gõ nhẹ lên thân kiếm trúc, trong ánh mắt Giang Sở lộ ra sát ý: "Tinh lực cũng không phải là vô địch, ít nhất bằng vào thứ tinh lực yếu kém của ngươi còn chưa có tư cách nói với ta những lời này."
Nửa bước Ngưng Tinh tuy đáng sợ nhưng đối với Giang Sở mà nói nó cũng chưa tới mức không thể chống lại được.
"Dùng lực phá xảo" không sai, nhưng khi kỹ xảo đạt tới trình độ nhất định cũng có thể xem nhẹ sự chênh lệch thực lực, hai điều này vốn cũng không phải là tuyệt đối.
Nếu như nói, lúc trước Giang Sở giết Trương Dần chẳng qua là tiện tay làm, thì lúc này đối mặt với sự uy hiếp của lão nhân hắn mới thật sự bắt đầu đem kiếm thuật kiếm thuật của mình ra sử dụng.
Kiếm thuật hắn sử dụng lúc này không đơn giản là khoái kiếm nữa. Một chiêu kiếm nhẹ nhàng đánh ra, nhìn như vô lực, lại làm ngưng trệ chiêu thức mà lão nhân muốn đánh ra. Điều này giống như lão chưa xuất chiêu đã bị Giang Sở tính toán đến chiêu thức mà lão sẽ đánh. Giang Sở đã xuất kiếm trước, nếu như lão vẫn tiếp tục ra tay thì chẳng khác nào là đưa tay cho đối phương đâm.
Ngụy Vĩnh Tín rất rõ ràng mối quan hệ thiệt hơn trong chuyện này, cho nên hắn mang theo những thị vệ tinh nhuệ nhất của Ngụy gia đứng ở bờ sông Lăng, đối lập cùng Trương Dã không lùi một bước.
"Ngụy nhị gia, ngươi đang khiêu khích Trương gia sao?" Trương Dã cầm roi ngựa trong tay, sát ý nồng đậm tràn ngập bầu trời u ám sắp vào đêm. Bầu không khí hết sức căng thẳng, đao kiếm đã rút khỏi vỏ, cung cũng đã lên dây.
"Trương công tử cứ nói đùa, tiểu thư nhà chúng ta bị bắt cóc, ta chạy tới chỉ vì bảo đảm không ai làm tổn thương tới tiểu thư mà thôi." Ngụy Vĩnh Tín không có chớp mắt lấy một cái, lạnh nhạt nói.
"Nực cười, tiểu thư nhà các người quý giá chẳng lẽ con cháu nhà chúng ta đáng chết sao?" Không nhường một bước, Trương Dã điềm nhiên nói: "Ta là nhị ca của Dần nhi, hôm nay không ai có thể ngăn cản ta báo thù cho hắn, Ngụy gia nếu dám nhúng tay vào thì chính là địch nhân của Trương gia ta...không chết không ngừng!"
Uy hiếp trắng trợn như vậy đã thể hiện rõ thái độ của Trương gia, căn cứ vào suy luận của Trương Dã thì hôm nay chắc chắn Ngụy gia sẽ không dám ngăn trở.
Nhưng mà, hắn đã coi thường lòng quyết tâm và sự dũng cảm của Ngụy Vĩnh Tín.
"Trương công tử, ngươi đang uy hiếp ta sao?" Lông mày nhướng lên, Ngụy Vĩnh Tín đột nhiên vẫy tay, những thị vệ phía sau lập tức xuất cường nỏ ra, tập trung gắt gao vào đám người của Trương gia: "Bây giờ có lẽ Ngụy gia không phải là đối thủ của Trương gia nhưng mà ta cam đoan rằng ở Ngụy gia không có người ham sống sợ chết, cho dù là...ngọc đá cùng tan."
Lời nói như chém đinh chặt sắt của Ngụy Vĩnh Tín phối hợp với mấy chục chiếc cường nỏ, đã đem khí thế không ngại tử chiến của họ đẩy lên tới đỉnh cao.
Con ngươi Trương Dã đột nhiên co rụt lại, trong lòng hắn khẽ run lên một cái. Không sai, hiện tại Ngụy gia suy thoái thế nhưng hổ chết vẫn còn uy. Huống chi bây giờ con hổ Ngụy gia tuy rằng già yếu nhưng nó còn chưa tắt thở. Quan trọng nhất với cục diện hiện nay, nếu thật sự Ngụy Vĩnh Tín bất chấp tất cả thì chắc chắn Trương Dã không phải là đối thủ.
Chẳng qua là, hắn thật sự không hiểu đến tột cùng điều gì đã mang đến cho Ngụy Vĩnh Tín sự tự tin và dũng cảm lớn như vậy.
Cho dù là hôm nay hắn chết tại đây thì một khi toàn diện khai chiến, Ngụy gia vẫn chỉ có một con đường chết mà thôi, Ngụy Vĩnh Tín dựa vào điều gì mà dám chẳng hề kiêng kỵ khiêu chiến với hắn ?
Sau khi cân nhắc vài lần, cuối cùng Trương Dã nở nụ cười lạnh: "Nhị gia quả nhiên danh bất hư truyền."
Hắn vung tay lên, hộ vệ Trương gia đồng thời thu hồi binh khí, Trương Dã coi như không thấy sự uy hiếp của những cái cường nỏ kia, thong dong nói: "Người đâu, mang rượu lên đây, ta muốn uống với Ngụy nhị gia vài chén."
Nghe vậy, trong lòng Ngụy Vĩnh Tín khẽ trầm xuống, nhưng hắn không có phản đối.
Tất nhiên Trương gia sẽ không chỉ phái ra một mình Trương Dã, cho dù hắn ngăn cản được Trương Dã thì cũng bị Trương Dã ngăn lại. Bây giờ hắn cũng chỉ có thể làm được vậy, chuyện còn lại đành đặt cược vào việc bọn Ngụy Nguyên có thể thoát khỏi sự truy sát của Trương gia hay không mà thôi. Thậm chí, để làm chuyện này, hắn cũng đã mạo hiểm lắm rồi.
Dù uống rượu nặng nhưng từ đầu tới cuối Ngụy Vĩnh Tín không cảm nhận được tý hương vị nào.
............
Bóng đêm từ từ buông xuống, sau cơn mưa, bầu trời đêm chỉ tô điểm một vài ngôi sao sáng lấp lánh. Hoàn cảnh xung quanh cực kỳ âm u, mơ hồ, hầu như không thể thấy rõ thứ gì, chỉ nghe được tiếng nước sông chảy róc rách không ngừng, cho biết đã đến sông Lăng rồi.
Một chiếc thuyền nhỏ hiện ra giữa đám cỏ lau ven bờ.
Xe ngựa dừng ở bên cạnh bờ, cách con thuyền khoảng hơn mười mét. Chỉ cần bước lên thuyền là có thể vượt qua sông Lăng đến Kinh Châu, thành công ở ngay trước mắt nhưng mà giờ phút này, cái khoảng cách mười mét ngắn ngủn này sao mà thấy xa xôi đến thế.
Trong bóng đêm, ta có thể mơ hồ thấy được có một lão nhân đang đứng bên cạnh bờ, trong tay lão cầm một thanh đao quay lưng về phía xe ngựa. Đao không ra khỏi vỏ nhưng nặng tựa như núi làm cho người ta cảm thấy khó thở.
"Ngụy đại tiểu thư, lão nô đợi ở đây đã lâu, thời tiết mát mẻ tốt nhất tiểu thư nên theo lão nô trở về." Giọng nói lão nhân có chút khàn khàn dường như mang theo một loại ma lực, khiến cho người ta khó có dũng khí phản kháng, cự tuyệt.
Nghe lời này, tâm tư Ngụy Nguyên chìm đến tận đáy cốc, nàng mở miệng nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Cũng không để ý tới nỗi khổ trong lòng Ngụy Nguyên, ánh mắt Giang Sở vẫn bình tĩnh như cũ, kiếm trúc trong tay không có nửa điểm run rẩy, hắn lướt qua người Ngụy Nguyên tiến lên một bước, lằng lặng ngẩng đầu lên.
"Chàng trai trẻ, ngươi quả thật có vài phần can đảm, chả trách Ngụy tiểu thư lại dám mạo hiểm như vậy." Gật đầu khen ngợi, lão nhân nói khẽ :"Nhưng đáng tiếc ngươi không có tinh lực."
Một câu nói đơn giản nhưng đã đập tan một điểm hy vọng cuối cùng trong nội tâm của Ngụy Nguyên, vô luận kiếm pháp có tinh diệu như thế nào thì cũng không cách nào thay đổi được sự thật không có tinh lực. Nếu là người khác có lẽ bọn hắn còn có sức liều mạng nhưng Ngụy Nguyên hiểu rõ thực lực của đối phương hơn bất cứ ai, cho dù vì vấn đề về tư chất nên không cách nào bước vào Ngưng Tinh cảnh được, nhưng tu luyện tinh lực cả đời nên hiện nay thực lực của lão nhân này cũng đã đạt được nửa bước Ngưng Tinh.
Hình như hiểu được tâm tư của Ngụy Nguyên nên sau một khắc trên tay lão nhân lộ ra một vòng tinh quang màu lam nhạt, mặc dù yếu ớt nhưng nó lại tồn tại một cách chân thật.
Theo lý thuyết chỉ có cường giả bước vào Ngưng Tinh cảnh mới có thể phóng tinh lực ra ngoài được, thế mà lão nhân này bằng vào tích lũy thâm hậu của mình có thể trong lúc chiến đấu tạm thời phóng ra ngoài, làm cho sức chiến đấu tăng lên mấy lần. Mặc dù so với cường giả Ngưng Tinh còn kém xa nhưng cũng không phải người bình thường có thể chống lại được.
Giang Sở cũng không có trả lời, thậm chí ngay cả nét mặt đều không có biểu lộ chút biến hóa nào.
Kiếm trúc phá không, nhanh như tia chớp!
Tốc độ của khoái kiếm nhanh hơn nhiều so với lúc Giang Sở chiến đấu cùng Trương Dần, chỉ trong một nhịp thở Giang Sở đã chém ra mười bảy kiếm, mỗi một kiếm đều chuẩn xác hướng về chỗ hiểm của đối phương. Nhìn từ bên ngoài, Giang Sở đã múa ra một đoàn quang ảnh, tại trong đêm tối lờ mờ trông thật quỷ dị đáng sợ.
Hai mắt lão nhân cẩn thận híp lại, cổ tay rung lên, đao trong tay bỗng nhiên ra khỏi vỏ, chém ngang một đao, lưỡi đao lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, chỉ một đao đã phá hết kiếm ảnh.
Không giống với khoái kiếm của Giang Sở, từ đầu tới cuối lão nhân chỉ vẻn vẹn ra một đao, nói về sự tinh diệu, một đao kia là kém xa. Thế nhưng chính một đao không hề hoa mỹ này lại đủ để phá tan toàn bộ kiếm ảnh, làm cho tất cả công kích của Giang Sở đều rơi vào khoảng không.
"Ta nói rồi, không có tinh lực, ngươi chẳng qua là người bình thường mà thôi." Lão nhân nhìn chằm chằm vào Giang Sở, không nhanh không chậm từng bước bước tới, trên lưỡi đao hiện lên sát khí.
Kiếm trúc bị chém đứt một đoạn, đây là lý do chính làm cho tất cả công kích của Giang Sở thất bại. Ở khoảng cách gần, tốc độ xuất đao của lão nhân cực nhanh, tuy không có bất kỳ kỹ xảo nào nhưng cũng có thể ứng phó công kích của Giang Sở một cách dễ dàng.
Không cho Giang Sở có thời gian suy nghĩ, đao thứ nhất thành công khiến lão nhân không chút nào do dự đạp mạnh chân một cái, ánh đao như lụa chém xuống một cách tàn nhẫn, hoàn toàn không hề kiêng dè sự ngăn trở của Giang Sở. Thế đao đại khai đại hợp không một câu nói lý.
Nếu như là giao chiến bình thường chỉ cần mũi kiếm hơi vẩy một cái là có thể đánh bật mũi đao ra, thế nhưng hôm nay một khi kiếm trúc chạm vào lưỡi đao của đối phương thì khả năng duy nhất chính là một lần nữa bị chém đứt, nó căn bản không cách nào ngăn cản được đối phương. Thậm chí cho dù không phải là kiếm trúc mà là bảo kiếm sắc bén thì cũng không thể thay đổi được kết quả này, bởi vì vòng tinh quang màu lam nhạt bao quanh lưỡi đao đủ để giúp nó phá tan tất cả trở ngại.
Đây chính là lực lượng mà lão nhân dựa vào, thực sự khi đánh mới thấy, mặc cho ngươi có kỹ xảo tinh diệu thế nào thì đứng trước chiêu thức mạnh mẽ này đều hoàn toàn vô dụng.
Bàn chân khẽ đẩy, cả người Giang Sở ngửa ra sau, bắn ngược như một mũi tên, lưỡi đao mạnh mẽ dừng trước mặt Giang Sở khoảng ba tấc, không cách nào đột phá
"Keng!"
Trong khoảnh khắc, lợi dụng lúc tinh quang màu lam nhạt trên lưỡi đao đối phương biến mất, kiếm trúc trong tay Giang Sở lần nữa đâm ra, trúng ngay thân đao khiến nó bị văng ra.
Nửa bước Ngưng Tinh chung quy vẫn chỉ là nửa bước Ngưng Tinh, chỉ có thể phóng linh lực ra ngoài trong phút chốc mà thôi, không cách nào kéo dài được. Chính vì vậy Giang Sở mới có thể nhạy cảm nắm lấy cơ hội ngăn chặn được một đao gần như nhất định sẽ lấy mạng mình này.
Việc này nói ra thì dài dòng nhưng trên thực tế chỉ diễn ra trong tích tắc giao phong mà thôi, ngay cả Nguỵ Nguyên cũng không có thấy rõ động tác của hai người.
Thuận thế, kiếm trúc tiếp tục đâm sát thân đao, nhanh như chớp quét ngang qua một bên má của lão nhân, làm cho làm lão kinh sợ, mồ hôi lạnh chảy ra đầy mình.
Một sự thay đổi đơn giản, khiến cho sự khinh thường trong mắt lão nhân biến mất ,thay vào đó là một vẻ mặt ngưng trọng hiếm thấy.
Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng trên kiếm cũng không có chút tinh lực chấn động nào, nó có thể ngăn chặn được đao của hắn, rồi lập tức nắm lấy cơ hội phản kích là hoàn toàn dựa vào loại kiếm thuật tinh diệu đến khó có thể lý giải kia.
Việc nắm bắt được khoảng thời gian ngắn ngủi tinh lực biến mất trên lưỡi đao nói thì đơn giản, nhưng trong chiến đấu có thể làm được chuẩn xác như vậy quả khó như lên trời. Không đâu xa, bản thân lão tuyệt đối làm không được.
"Tiểu tử khá lắm, ta đã xem thường ngươi rồi." Khẽ chớp mắt, lão nhân trầm giọng nói: "Quy thuận Trương gia, đồng thời giao kiếm kiếm pháp ra ta có thể tha cho ngươi một mạng."
Ngón tay trái gõ nhẹ lên thân kiếm trúc, trong ánh mắt Giang Sở lộ ra sát ý: "Tinh lực cũng không phải là vô địch, ít nhất bằng vào thứ tinh lực yếu kém của ngươi còn chưa có tư cách nói với ta những lời này."
Nửa bước Ngưng Tinh tuy đáng sợ nhưng đối với Giang Sở mà nói nó cũng chưa tới mức không thể chống lại được.
"Dùng lực phá xảo" không sai, nhưng khi kỹ xảo đạt tới trình độ nhất định cũng có thể xem nhẹ sự chênh lệch thực lực, hai điều này vốn cũng không phải là tuyệt đối.
Nếu như nói, lúc trước Giang Sở giết Trương Dần chẳng qua là tiện tay làm, thì lúc này đối mặt với sự uy hiếp của lão nhân hắn mới thật sự bắt đầu đem kiếm thuật kiếm thuật của mình ra sử dụng.
Kiếm thuật hắn sử dụng lúc này không đơn giản là khoái kiếm nữa. Một chiêu kiếm nhẹ nhàng đánh ra, nhìn như vô lực, lại làm ngưng trệ chiêu thức mà lão nhân muốn đánh ra. Điều này giống như lão chưa xuất chiêu đã bị Giang Sở tính toán đến chiêu thức mà lão sẽ đánh. Giang Sở đã xuất kiếm trước, nếu như lão vẫn tiếp tục ra tay thì chẳng khác nào là đưa tay cho đối phương đâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.