Kiếm Tôn

Chương 265: Hắc diễm quân, ai dám tranh phong?

Thanh Phong Loan Thượng

12/11/2019

Trong đêm tối, Diệp Huyền ôm Lục Cửu Ca một đường chạy như điên.

Hắc Diễm quân!

Lúc nghe được tin tức này, trong lòng Diệp Huyền tự nhiên là khiếp sợ.

Hắc Diễm quân chính là một trong những át chủ bài của Đại Vân đế quốc, là một nhánh kỵ binh Đại Vân đế quốc toàn lực bồi dưỡng. Những người này, đều là tinh anh bách chiến chọn lựa ra từ trong mỗi quân doanh, sau khi chọn lựa ra, Đại Vân đế quốc tiếp tục bí mật bồi dưỡng bọn hắn!

Có thể nói, chiến lực của những binh lính này, không phải khủng bố bình thường!

Ở Thanh Châu lưu truyền một câu, Hắc Diễm quân vừa ra, ai dám tranh phong?

Mà bây giờ, Đại Vân đế quốc phái ra Hắc Diễm quân này, rõ ràng, đây đã là muốn trắng trợn diệt Khương quốc!

Diệp Huyền tăng thêm tốc độ, chỉ chốc lát, hắn mang theo Lục Cửu Ca đi vào Thương Lan học viện. Sau khi giao Lục Cửu Ca cho Kỷ An Chi, hắn lập tức triệu tập học viên Thương Lan học viện.

Trước mặt Diệp Huyền, ngoại trừ khoảng bốn mươi học viên Thương Lan, còn có 30 đầu yêu thú! Là đám yêu thú hắn dẫn tới từ Mang Sơn, đám yêu thú này được Bạch Trạch dạy dỗ, vẫn tính là chung đụng hòa hợp với những học viên này, dù sao, bản thân đám yêu thú này cũng đều đã có linh trí.

Trước mặt mọi người, Diệp Huyền đột nhiên nói:

- Lần này đi có thể là một đi không trở lại, các ngươi chuẩn bị sẵn sàng sao?

- Chuẩn bị sẵn sàng!

Giữa sân, hơn bốn mươi người đồng thời gầm thét.

Diệp Huyền gật đầu:

- Xuất phát!

Rất nhanh, đoàn người Diệp Huyền từ Kỷ Vẫn sơn xông xuống núi, chỉ chốc lát đã biến mất giữa núi lớn mịt mờ.

Trong hoàng cung Khương quốc.

Quốc chủ Khương quốc Khương Nguyên đứng trước đại điện, hắn mặc một bộ khôi giáp màu vàng, hông đeo trường đao, mà trước mặt hắn, là ba ngàn Ngự Lâm quân chờ xuất phát.

Khương Nguyên quét mắt nhìn chúng tướng sĩ giữa sân:

- Ta đã nhận được tin tức, Hắc Diễm quân Đại Vân đế quốc đã chạy đến Khai Dương thành, các ngươi có sợ không?

Hắc Diễm quân!

Nghe được ba chữ này, mọi người giữa sân nhất thời hai mặt nhìn nhau.

Nhánh quân đội này, toàn bộ khu vực Thanh Châu ai không biết?

Lúc trước, chỉ với trăm người, đã diệt một quốc gia a!

Lúc này, Khương Nguyên lại nói:

- Diệp quốc sĩ đã suất lĩnh hết thảy học viên Thương Lan học viện chạy tới Khai Dương thành!

Diệp quốc sĩ!

Nghe được ba chữ này, giữa sân lập tức sôi trào lên!



Một tên binh lính đột nhiên gầm thét:

- Có Diệp quốc sĩ, chúng ta không phải sợ Hắc Diễm quân? Chúng ta nguyện ý đi tới Khai Dương thành kề vai chiến đấu cùng Diệp quốc sĩ!

- Chúng ta nguyện đi tới Khai Dương thành!

Giữa sân, mấy ngàn Ngự Lâm quân tinh nhuệ đồng thời gầm thét, tiếng như sấm vang, chấn động mây xanh.

Lúc này, một chiếc vân thuyền đột nhiên đi vào vùng trời hoàng cung Khương quốc, rất nhanh, vân thuyền chậm rãi hạ xuống, đáp xuống bên cạnh đám người.

Khương Nguyên rút ra thanh đao bên hông:

- Lên thuyền!

Mấy ngàn binh sĩ leo lên vân thuyền, mà Khương Nguyên cũng leo lên vân thuyền.

Chỉ chốc lát, vân thuyền bay lên, trên vân thuyền, Khương Nguyên nhìn xuống phía dưới, nhìn cung điện quen thuộc trước mắt, trong mắt hắn có một tia phức tạp.

Bởi vì có thể đây là lần cuối cùng hắn được nhìn hoàng cung bản thân đã cư ngụ mấy chục năm...

Rất nhanh, vân thuyền biến mất trong bóng đêm phía xa.

Hoàng cung Khương quốc, trong Dưỡng Tâm điện.

Khương Càng ngồi dưới đất, bên cạnh hắn, một đầu chó con màu đen nằm sấp, mà trước mặt hắn, là Ngũ lâu chủ Túy Tiên Lâu.

Khương Càng khẽ vuốt chó đen nhỏ bên cạnh:

- Trận chiến này, có mấy thành phần thắng?

Ngũ lâu chủ yên lặng.

Khương Càng cười nói:

- Còn xin nói thẳng!

Ngũ lâu chủ nói:

- Không đến hai thành.

Khương Càng nói khẽ:

- Nếu vị tiền bối Kiếm Tiên kia xuất chiến?

Ngũ lâu chủ quay đầu nhìn về phía ngoài điện, trong mắt có một tia phức tạp:

- Nếu nàng xuất chiến, sự tình sẽ càng thêm phức tạp.

Hiện tại, đều là sự tình giữa thế hệ tuổi trẻ, mặc dù đã là quốc chiến, thế nhưng, vẫn không có cường giả Vạn Pháp cảnh xuất động!

Mà nếu vị Kiếm Tiên kia ra tay, vậy có nghĩa, đây cũng không phải thế hệ tuổi trẻ tranh đấu, khi đó, không phải người bình thường chết nữa, mà là cường giả Vạn Pháp cảnh.

Thanh Châu sẽ hỗn loạn!

Mà nếu không xuất chiến, đám người Diệp Huyền có thể đỡ nổi sao?

Treo a!



Trong mắt Khương Càng và Ngũ lâu chủ đều có lấy thật sâu ưu sầu.

...

Chuyện toàn thể học viên Thương Lan học viện cùng với hoàng cung cấm quân và Khương Nguyên đi tới Khai Dương thành, cấp tốc truyền khắp toàn bộ Khương quốc!

Ngay cả quốc chủ cũng tự mình xuất chiến!

Giờ khắc này, tất cả mọi người Khương quốc đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Có thể nói, Khai Dương thành phá, Khương quốc vong!

Trong lúc nhất thời, vô số võ giả Khương quốc tự phát chạy tới Khai Dương thành.

Có sợ chết, thế nhưng, cũng không có sợ chết; có không ái quốc, cũng có ái quốc...

...

Một chỗ trong một dãy núi xa xôi, một đội kỵ binh một đường chạy như điên, nơi bọn hắn đi qua, mặt đất vậy mà bốc cháy lên ngọn lửa màu đen!

Đoàn người này không đông, chỉ có chừng một trăm, những kỵ binh này, mỗi người mặc khôi giáp màu ám kim, đầu đội mũ giáp màu ám kim, không nhìn thấy khuôn mặt, bởi vì mỗi người bọn hắn đều mang một mặt nạ quỷ.

Mỗi người bọn hắn cầm trong tay trường thương màu ám kim, thương phải dài hơn nhiều so với thương bình thường, lưỡi thương bén nhọn dị thường, mũi thương cực nhỏ, lập loè hàn mang hỏa diễm lạnh lẽo. Mà trên vai bọn hắn, đều đeo nghiêng một trường cung màu ám kim, sau lưng mỗi người đều cõng một bao đựng tên, trong bao đựng tên, chỉ có mười mũi tên, tên thật dài, đỉnh đầu mũi tên có hình lăng, còn có móc ngược.

Ngoài ra, hai bên hông mỗi người bọn hắn, phân biệt đeo hai thanh đoản đao, nhưng hơi dài hơn đoản đao chủy thủ bình thường.

Những trang bị này, toàn bộ đều là Minh giai hạ phẩm!

Toàn bộ là Minh giai hạ phẩm!

Nói cách khác, chỉ riêng trang bị của bản thân mỗi người, đã trị giá ít nhất mười ức kim tệ trở lên!

Bắt mắt nhất vẫn là ngựa dưới thân bọn hắn, đây không phải ngựa bình thường, đám ngựa này phải lớn hơn ngựa bình thường một vòng lớn, toàn thân đen kịt, chân trần có một tầng vảy lân màu đen thật dày, trên thân đều phủ một kiện mã giáp màu ám kim!

Khi bọn chúng chạy, đại địa dưới chân bọn chúng sẽ bốc cháy lên một ngọn lửa màu đen.

Đây là do tốc độ quá nhanh!

Hắc Diễm mã!

Đây là một loại yêu thú, khu vực Thanh Châu cũng không có loại yêu thú này, là Đại Vân đế quốc bỏ ra nhiều tiền mua sắm được từ Trung Thổ Thần Châu, loại yêu thú này, là yêu thú có tốc độ nhanh nhất Thanh Châu lúc này, một khi chạy, ngay cả cường giả Thần Hợp cảnh đỉnh phong cũng không đuổi kịp!

Hắc Diễm quân!

Một nhánh quân đội Đại Vân đế quốc hao tốn vô số đại giới bồi dưỡng ra được, cho đến nay, trên mặt đất Thanh Châu này, chưa từng bại một lần!

Mà lần này, bọn hắn muốn chinh phục Khương quốc!

...

- -----------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Linh

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếm Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook