Chương 266: Tử chiến?
Thanh Phong Loan Thượng
12/11/2019
Khai Dương thành.
Lúc này, toàn bộ Khai Dương thành đã tiến vào trạng thái khẩn cấp, còn tốt, lòng người vẫn ổn định, dù sao, Cửu công chúa Khương quốc cũng ở nơi này, điều này có nghĩa là Khương quốc cũng không muốn từ bỏ tòa thành này, cũng không thể buông tha tòa thành này, bởi vì một khi thành này bị phá, không đến nửa ngày, mười vạn đại quân Sở quốc đã có thể đánh tới đế đô Khương quốc!
Đây là một phòng tuyến cuối cùng của Khương quốc!
Trên tường thành, Khương Cửu một bộ ngân giáp, tư thế vẫn hiên ngang như vậy, chỉ là trong mắt đã có vẻ mệt mỏi không thể che giấu.
Sau khi đi vào Khai Dương thành, nàng chưa từng nghỉ ngơi chút nào.
Nhìn đại quân Sở quốc phía cuối tầm mắt, trong mắt Khương Cửu hoàn toàn lạnh lẽo.
Nàng biết, thời điểm quyết chiến đã đến!
Một trận chiến này, liên quan đến sinh tử của nàng, càng liên quan đến sinh tử của vô số người Khương quốc.
Đúng lúc này, đồng tử của Khương Cửu bỗng nhiên co rụt lại, bởi vì những kỵ binh Sở quốc phía cuối tầm mắt đột nhiên động.
Đến rồi!
Trên tường thành, vô số binh sĩ dồn dập đề phòng!
Kỵ binh Sở quốc cũng không phát động công kích, mà là chậm rãi tiến về phía Khai Dương thành, mười vạn kỵ binh đồng thời tiến lên, cả vùng đất cũng bắt đầu rung động.
Nhìn một mảnh đại quân đen nghịt kia, bầu không khí trên toàn bộ tường thành đều trở nên ngưng trọng.
Rất nhanh, kỵ binh Sở quốc đi tới ngàn trượng bên ngoài Khai Dương thành, bọn hắn ngừng lại, cũng không phái bộ binh công thành tiến hành công thành, dường như đang chờ đợi điều gì.
Phía trước đám kỵ binh này, là Lý Mục Thương Mộc học viện và Ám Chủ Ám giới.
Nhìn Khai Dương thành phía xa, Lý Mục lãnh đạm nói:
- Nhiều nhất nửa canh giờ, Hắc Diễm quân có thể chạy tới, khi đó, mười vạn đại quân đều xuất động, tăng thêm đạo binh Ám giới của ngươi, muốn phá thành này, hẳn là sự tình dễ như trở bàn tay.
Ám Chủ trầm giọng nói:
- Diệp Huyền kia do ai đối phó?
Lý Mục cười lạnh:
- Yên tâm, ngoại trừ Lý Mộc Lâm cùng với vị cung tiễn thủ kia, còn có một người đang chạy đến từ Trung Thổ Thần Châu, đến lúc đó, ba người đều xuất thủ, tăng thêm đạo binh Ám giới của ngươi, muốn giết hắn, không khó lắm! Cho dù không được, không phải còn có mười vạn đại quân và Hắc Diễm quân? Nhiều người như vậy, hắn còn có thể lên trời hay sao?
Ám Chủ lắc đầu:
- Nếu hắn chạy trốn?
Lý Mục cười nói:
- Yên tâm, hắn sẽ không trốn!
Ám Chủ nhìn về phía Lý Mục, Lý Mục cười lạnh nói:
- Mặc dù người này là đại địch của Thương Mộc học viện ta, thế nhưng, hắn cũng không phải loại người tham sống sợ chết, mà người này cực kỳ trọng tình, hắn sẽ không trốn! Tuyệt đối sẽ không trốn!
Trong lời nói, tràn đầy tự tin.
Ám Chủ lại nói:
- Nếu vị Kiếm Tiên kia ra tay?
Kiếm Tiên ra tay?
Lý Mục híp lại hai mắt, hai tay hắn chậm rãi nắm chặt lại.
Kiếm Tiên ra tay!
Lý Mục cười lạnh:
- Nếu nàng ra tay, vậy chính là nàng làm hư quy củ trước...
Nói đến đây, khóe miệng của hắn nổi lên một vệt dữ tợn:
- Vậy cứ giết cả nàng. Đơn giản là đánh đổi khá nhiều mà thôi!
Ám Chủ yên lặng.
Đại giới!
Sở dĩ Thương Mộc học viện và Ám giới không cá chết lưới rách với Kiếm Tiên kia, kỳ thật, chính là muốn giữ lại một đường, bởi vì một khi cá chết lưới rách, tất cả mọi người rất đau đớn, thương căn cơ. Đừng nhìn hiện tại Thương Mộc học viện và Ám giới chết một vài người, thế nhưng đối với bọn hắn mà nói, đây chỉ là một tổn thất nhỏ!
Bởi vì loại hạch tâm như Vạn Pháp cảnh, cũng chưa chết bao nhiêu.
Chỉ cần cường giả cấp bậc này không chết quá nhiều, bọn hắn sẽ không thương tới căn cơ! Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao bọn hắn nguyện ý tuân thủ quy củ nữ tử thần bí lập ra!
Với Ám giới và Thương Mộc học viện mà nói, một trận chiến hôm nay, cũng là trận chiến cuối cùng!
Giữa sân, hai quân giằng co, nhưng lại rất an tĩnh, hai bên đều hết sức yên tĩnh.
Trên tường thành Khai Dương, vô số binh sĩ sẵn sàng trận địa đón quân địch, trong mắt bọn hắn có ngưng trọng, nhưng càng nhiều hơn chính là quyết tuyệt!
Không có đường lui!
Nếu không có đường lui, vậy dĩ nhiên chính là chiến!
Vẻ mặt Khương Cửu rất bình tĩnh, đến giờ phút này, nàng đã nghĩ đến tất cả kết quả, kết quả xấu nhất, đơn giản chỉ là một lần chết mà thôi!
Nhưng vào lúc này, Lý Mục nơi xa đột nhiên nhìn về phía bên phải, một lát sau, khóe miệng của hắn hơi nhấc lên:
- Bọn hắn sẽ đến ngay! có thể tiến công!
Thanh âm vừa dứt, một tiếng hét phẫn nộ đột nhiên vang lên từ bên trong mười vạn kỵ binh này:
- Tiến công!
Tiến công!
Trong nháy mắt, vô số bộ binh lao ra từ hai bên kỵ binh, thẳng đến Khai Dương thành.
Trên Khai Dương thành, Khương Cửu chậm rãi đóng hai mắt lại, yên lặng một chớp mắt, nàng đột nhiên mở hai mắt ra, gầm thét:
- Tử chiến!
- Tử chiến!
Trên tường thành, vô số người đồng thời gầm thét!
Tử chiến!
Đối với hết thảy binh sĩ Khương quốc trên tường thành mà nói, một trận chiến này, liên quan đến sinh tử của bọn hắn, mà với toàn bộ Khương quốc mà nói, một trận chiến này, liên quan đến tồn vong!
Nếu thua trận chiến này, vong quốc!
Trên tường thành, nhìn những binh sĩ Sở quốc kia vọt tới, tay phải Khương Cửu nắm một thanh trường thương, mặt không biểu tình.
Rất nhanh, binh sĩ công thành Sở quốc đã tới dưới thành.
Khương Cửu bước lên phía trước một bước, tay trái vung lên phía trước, gầm thét:
- Bắn tên!
Thanh âm vừa dứt, trên tường thành, vô số mũi tên nhọn tựa như mưa rào đổ xuống, trong khoảnh khắc, dưới tường thành vang lên một mảnh tiếng kêu thảm thiết.
Nhưng vào lúc này, trên tường thành cũng truyền tới rất nhiều tiếng kêu thảm thiết.
Khương Cửu bỗng nhiên quay đầu, giờ phút này, các nơi trên tường thành, chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một đám hắc ảnh như quỷ mị, bọn hắn xuất hiện nhanh, biến mất cũng nhanh, mà mỗi lần xuất hiện, trên tường thành đều có binh sĩ Khương quốc ngã xuống.
Đạo binh Ám giới!
Đột nhiên xuất hiện sát thủ, làm trên tường thành nảy sinh một trận bối rối.
Nhìn thấy một màn này, Khương Cửu gầm thét:
- Chớ hoảng sợ, Tử sĩ xuất động!
- Tuyệt đối không thể!
Bên cạnh Khương Cửu, một tên tướng lĩnh vội vàng nói:
- Điện hạ, Tử sĩ phụ trách an toàn của ngươi, bọn hắn tuyệt đối không thể rời xa điện hạ!
Khương Cửu quay đầu nhìn về phía tướng lĩnh nói chuyện, đôi mắt đẹp sinh giận:
- Mạng của ta là mạng, mạng của binh sĩ không phải là mạng sao? Hết thảy Tử sĩ lập tức xuất động, lập tức!
Yên lặng một chớp mắt, vô số người áo đen cầm dao găm trong tay đột nhiên xuất hiện trên tường thành, rất nhanh, những người áo đen này lao đi bốn phía tường thành.
Tử sĩ Khương quốc!
- -----------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Linh
Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)
Lúc này, toàn bộ Khai Dương thành đã tiến vào trạng thái khẩn cấp, còn tốt, lòng người vẫn ổn định, dù sao, Cửu công chúa Khương quốc cũng ở nơi này, điều này có nghĩa là Khương quốc cũng không muốn từ bỏ tòa thành này, cũng không thể buông tha tòa thành này, bởi vì một khi thành này bị phá, không đến nửa ngày, mười vạn đại quân Sở quốc đã có thể đánh tới đế đô Khương quốc!
Đây là một phòng tuyến cuối cùng của Khương quốc!
Trên tường thành, Khương Cửu một bộ ngân giáp, tư thế vẫn hiên ngang như vậy, chỉ là trong mắt đã có vẻ mệt mỏi không thể che giấu.
Sau khi đi vào Khai Dương thành, nàng chưa từng nghỉ ngơi chút nào.
Nhìn đại quân Sở quốc phía cuối tầm mắt, trong mắt Khương Cửu hoàn toàn lạnh lẽo.
Nàng biết, thời điểm quyết chiến đã đến!
Một trận chiến này, liên quan đến sinh tử của nàng, càng liên quan đến sinh tử của vô số người Khương quốc.
Đúng lúc này, đồng tử của Khương Cửu bỗng nhiên co rụt lại, bởi vì những kỵ binh Sở quốc phía cuối tầm mắt đột nhiên động.
Đến rồi!
Trên tường thành, vô số binh sĩ dồn dập đề phòng!
Kỵ binh Sở quốc cũng không phát động công kích, mà là chậm rãi tiến về phía Khai Dương thành, mười vạn kỵ binh đồng thời tiến lên, cả vùng đất cũng bắt đầu rung động.
Nhìn một mảnh đại quân đen nghịt kia, bầu không khí trên toàn bộ tường thành đều trở nên ngưng trọng.
Rất nhanh, kỵ binh Sở quốc đi tới ngàn trượng bên ngoài Khai Dương thành, bọn hắn ngừng lại, cũng không phái bộ binh công thành tiến hành công thành, dường như đang chờ đợi điều gì.
Phía trước đám kỵ binh này, là Lý Mục Thương Mộc học viện và Ám Chủ Ám giới.
Nhìn Khai Dương thành phía xa, Lý Mục lãnh đạm nói:
- Nhiều nhất nửa canh giờ, Hắc Diễm quân có thể chạy tới, khi đó, mười vạn đại quân đều xuất động, tăng thêm đạo binh Ám giới của ngươi, muốn phá thành này, hẳn là sự tình dễ như trở bàn tay.
Ám Chủ trầm giọng nói:
- Diệp Huyền kia do ai đối phó?
Lý Mục cười lạnh:
- Yên tâm, ngoại trừ Lý Mộc Lâm cùng với vị cung tiễn thủ kia, còn có một người đang chạy đến từ Trung Thổ Thần Châu, đến lúc đó, ba người đều xuất thủ, tăng thêm đạo binh Ám giới của ngươi, muốn giết hắn, không khó lắm! Cho dù không được, không phải còn có mười vạn đại quân và Hắc Diễm quân? Nhiều người như vậy, hắn còn có thể lên trời hay sao?
Ám Chủ lắc đầu:
- Nếu hắn chạy trốn?
Lý Mục cười nói:
- Yên tâm, hắn sẽ không trốn!
Ám Chủ nhìn về phía Lý Mục, Lý Mục cười lạnh nói:
- Mặc dù người này là đại địch của Thương Mộc học viện ta, thế nhưng, hắn cũng không phải loại người tham sống sợ chết, mà người này cực kỳ trọng tình, hắn sẽ không trốn! Tuyệt đối sẽ không trốn!
Trong lời nói, tràn đầy tự tin.
Ám Chủ lại nói:
- Nếu vị Kiếm Tiên kia ra tay?
Kiếm Tiên ra tay?
Lý Mục híp lại hai mắt, hai tay hắn chậm rãi nắm chặt lại.
Kiếm Tiên ra tay!
Lý Mục cười lạnh:
- Nếu nàng ra tay, vậy chính là nàng làm hư quy củ trước...
Nói đến đây, khóe miệng của hắn nổi lên một vệt dữ tợn:
- Vậy cứ giết cả nàng. Đơn giản là đánh đổi khá nhiều mà thôi!
Ám Chủ yên lặng.
Đại giới!
Sở dĩ Thương Mộc học viện và Ám giới không cá chết lưới rách với Kiếm Tiên kia, kỳ thật, chính là muốn giữ lại một đường, bởi vì một khi cá chết lưới rách, tất cả mọi người rất đau đớn, thương căn cơ. Đừng nhìn hiện tại Thương Mộc học viện và Ám giới chết một vài người, thế nhưng đối với bọn hắn mà nói, đây chỉ là một tổn thất nhỏ!
Bởi vì loại hạch tâm như Vạn Pháp cảnh, cũng chưa chết bao nhiêu.
Chỉ cần cường giả cấp bậc này không chết quá nhiều, bọn hắn sẽ không thương tới căn cơ! Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao bọn hắn nguyện ý tuân thủ quy củ nữ tử thần bí lập ra!
Với Ám giới và Thương Mộc học viện mà nói, một trận chiến hôm nay, cũng là trận chiến cuối cùng!
Giữa sân, hai quân giằng co, nhưng lại rất an tĩnh, hai bên đều hết sức yên tĩnh.
Trên tường thành Khai Dương, vô số binh sĩ sẵn sàng trận địa đón quân địch, trong mắt bọn hắn có ngưng trọng, nhưng càng nhiều hơn chính là quyết tuyệt!
Không có đường lui!
Nếu không có đường lui, vậy dĩ nhiên chính là chiến!
Vẻ mặt Khương Cửu rất bình tĩnh, đến giờ phút này, nàng đã nghĩ đến tất cả kết quả, kết quả xấu nhất, đơn giản chỉ là một lần chết mà thôi!
Nhưng vào lúc này, Lý Mục nơi xa đột nhiên nhìn về phía bên phải, một lát sau, khóe miệng của hắn hơi nhấc lên:
- Bọn hắn sẽ đến ngay! có thể tiến công!
Thanh âm vừa dứt, một tiếng hét phẫn nộ đột nhiên vang lên từ bên trong mười vạn kỵ binh này:
- Tiến công!
Tiến công!
Trong nháy mắt, vô số bộ binh lao ra từ hai bên kỵ binh, thẳng đến Khai Dương thành.
Trên Khai Dương thành, Khương Cửu chậm rãi đóng hai mắt lại, yên lặng một chớp mắt, nàng đột nhiên mở hai mắt ra, gầm thét:
- Tử chiến!
- Tử chiến!
Trên tường thành, vô số người đồng thời gầm thét!
Tử chiến!
Đối với hết thảy binh sĩ Khương quốc trên tường thành mà nói, một trận chiến này, liên quan đến sinh tử của bọn hắn, mà với toàn bộ Khương quốc mà nói, một trận chiến này, liên quan đến tồn vong!
Nếu thua trận chiến này, vong quốc!
Trên tường thành, nhìn những binh sĩ Sở quốc kia vọt tới, tay phải Khương Cửu nắm một thanh trường thương, mặt không biểu tình.
Rất nhanh, binh sĩ công thành Sở quốc đã tới dưới thành.
Khương Cửu bước lên phía trước một bước, tay trái vung lên phía trước, gầm thét:
- Bắn tên!
Thanh âm vừa dứt, trên tường thành, vô số mũi tên nhọn tựa như mưa rào đổ xuống, trong khoảnh khắc, dưới tường thành vang lên một mảnh tiếng kêu thảm thiết.
Nhưng vào lúc này, trên tường thành cũng truyền tới rất nhiều tiếng kêu thảm thiết.
Khương Cửu bỗng nhiên quay đầu, giờ phút này, các nơi trên tường thành, chẳng biết lúc nào đã xuất hiện một đám hắc ảnh như quỷ mị, bọn hắn xuất hiện nhanh, biến mất cũng nhanh, mà mỗi lần xuất hiện, trên tường thành đều có binh sĩ Khương quốc ngã xuống.
Đạo binh Ám giới!
Đột nhiên xuất hiện sát thủ, làm trên tường thành nảy sinh một trận bối rối.
Nhìn thấy một màn này, Khương Cửu gầm thét:
- Chớ hoảng sợ, Tử sĩ xuất động!
- Tuyệt đối không thể!
Bên cạnh Khương Cửu, một tên tướng lĩnh vội vàng nói:
- Điện hạ, Tử sĩ phụ trách an toàn của ngươi, bọn hắn tuyệt đối không thể rời xa điện hạ!
Khương Cửu quay đầu nhìn về phía tướng lĩnh nói chuyện, đôi mắt đẹp sinh giận:
- Mạng của ta là mạng, mạng của binh sĩ không phải là mạng sao? Hết thảy Tử sĩ lập tức xuất động, lập tức!
Yên lặng một chớp mắt, vô số người áo đen cầm dao găm trong tay đột nhiên xuất hiện trên tường thành, rất nhanh, những người áo đen này lao đi bốn phía tường thành.
Tử sĩ Khương quốc!
- -----------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Linh
Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.