Kiếm Ủng Minh Nguyệt

Chương 55: Được không

Sơn Chi Tử

11/10/2024

Thư phòng Vinh Vương phủ.

"Nô tỳ đã cầm m•áu cho công chúa, nhưng nàng hiện giờ khí hư thể nhược, vừa không chịu ăn uống, lại không chịu dùng thuốc, chỉ sợ......."

Cách một tấm mành, giọng nói có chút chần chờ của Thu Hoằng dừng bên tai đạo nhân trung niên.

"Nàng đây là tâm bệnh,"

Kinh văn bày đầy trên bàn, hắn ngồi trong đống sách, suy sụp dựa vào ghế, dưới tay áo rộng rãi, ngón tay nắm chặt lại buông lỏng, "Chuyện Tiết gia vừa xảy ra, ta đã biết nàng sẽ chịu không nổi......"

Tiết Đạm Sương lớn hơn Thương Nhung ba tuổi, từ nhỏ đã thường vào cung làm bạn với Thương Nhung, hai người các nàng tính đến cũng là bạn thân cùng nhau lớn lên, đã là bạn thân, Tiết Đạm Sương vì sao lại muốn độc hại nàng?

Lúc trước Tiết Đạm Sương đột tử trong cung, Thuần Thánh Đế vẫn chưa giận chó đánh mèo trút giận lên những người Tiết gia khác, trái với lần này, đệ đệ ruột Tiết Nùng Ngọc của Tiết Đạm Sương ám s·át Thương Nhung không thành, Thuần Thánh Đế liền nổi trận lôi đình, trảm cả nhà Tiết gia.

Trong lòng Vinh Vương sớm đã có suy đoán.

Chưa chắc Tiết Đạm Đương thật sự có lòng độc hại Thương Nhung, lại rành rành đeo trên lưng tội danh độc hại công chúa, có lẽ từ khi đó, trong lòng Thương Nhung đã mang nặng gông xiềng.

Hiện giờ mới về Ngọc Kinh, nàng lại biết được toàn bộ người thân có quan hệ huyết thống với Tiết Đạm Sương, đã ch•ết sạch vì tội m·ưu s·át nàng, mỗi một mạng người Tiết gia đều thành lưỡi d•ao sắc bén lăng trì nàng.

"Vương gia, không bằng mời vương phi vào cung? Nhờ nàng khuyên nhủ công chúa đi......" Thu Hoằng cũng thật sự lo lắng công chúa.

"Ngươi còn không biết tính nết vương phi sao?"

Vinh Vương nhẹ nhàng lắc đầu: "Nàng vốn không phải người biết ăn nói nhỏ nhẹ dỗ dành người khác, nếu nàng biết việc này, chỉ sợ sẽ càng cảm thấy nữ nhi nàng mềm yếu không biết tiến thân."

"Chuyện công chúa t·ự s·át quan trọng, nếu truyền ra ngoài, lời đồn đãi vớ vẩn nổi lên bốn phía, chung quy không tốt."

Thu Hoằng đang muốn nói cái gì đó, lại nghe thị vệ ngoài cửa gọi một tiếng "Vương phi", nàng liền lập tức xoay người, khoảnh khắc thân ảnh mặc áo váy phối hợp đơn giản bước vào ngạch cửa, hai đầu gối nàng cong đi, quỳ xuống.

Phong Lan cùng vài nữ tì vây quanh Vinh Vương phi vào cửa, Vinh Vương phi thoáng nhìn sống lưng thẳng tắp, mặt hướng về phía Thu Hoằng đang quỳ, khóe môi nhếch lên, lại không hề có ý cười: "Nha, quỳ ta làm cái gì? Phải quỳ, thì quỳ chủ tử thật sự của ngươi đi."

"Vương phi thứ tội."

Thu Hoằng cúi đầu.

"Thần Bích,"

Vinh Vương ở trong mành, "Tội gì làm khó nàng, nàng cũng chỉ là phụng lệnh ta."

"Ta không trách nàng, chẳng lẽ còn có thể trách Vương gia ngươi?"

Vinh Vương phi cũng không vén rèm, chỉ cách mành nhìn bóng dáng như tùng ngồi ngay ngắn trước bàn: "Ta cũng không biết Vương gia còn đặt tai mắt như vậy bên người ta, lúc trước Minh Nguyệt m·ất t·ích ở Nam Châu, ta cũng không thấy ngươi có bao nhiêu phản ứng, ta lệnh Phong Lan đi theo Lăng Tiêu Vệ tìm người, cũng không thấy ngươi cho Thu Hoằng này cùng đi theo."

Ánh mắt Vinh Vương phi sắc bén nhẹ quét Thu Hoằng, "Sao tối hôm qua ngươi nghe Minh Nguyệt muốn nhờ ta vấn an ngươi, lại nhịn không được tung ra người đã giấu bên cạnh ta nhiều năm vậy?"



Vinh Vương phi nhạy bén phát giác khác thường trong đó.

Đêm qua Thu Hoằng tự mình cầm ngọc bài của nàng vào cung, đến tột cùng vì sao?

"Theo như lời ngươi nói, nhiều năm như vậy nàng nhắn gửi hỏi thăm ta, ta cũng nên hỏi thăm nàng một câu."

Vinh Vương đóng mắt lại, tâm bình khí hòa xếp bằng tĩnh tọa.

"Cũng phải,"

Vinh Vương phi trào phúng cười lạnh một tiếng, "Ngươi cũng chỉ dám xếp vào bên người ta vài người, lâu lâu thăm dò cho ngươi vài lần."

Vinh Vương không nói một lời, phảng phất như không nghe thấy.

"Ngươi ta nhiều năm nước giếng không phạm nước sông, ta cũng không có đạo lý xử trí người của ngươi," Vinh Vương phi nói, lại liếc về Thu Hoằng đang quỳ gối trước mặt, "Vậy cứ để nàng tiếp tục ở lại trong viện của ta đi, yên tâm, nếu ta tiến cung, cũng vẫn mang theo nàng."

Vinh Vương và Vinh Vương phi bằng mặt không bằng lòng, ở riêng hai viện nhiều năm, việc này vốn chẳng phải bí mật gì, trong lời nói hai người bọn họ xa cách, lúc này nữ tì trong phòng sớm đã không còn kinh ngạc.

"Chỉ là hôm nay ta tới, không đơn thuần chỉ nói với ngươi việc này," Vinh Vương phi nói, đôi mắt đẹp nhẹ liếc người trong mành, "Ngươi cũng biết, vị nguyên thê Liễu Tố Hiền ban đầu vị hoàng huynh kia của ngươi đã cưới?"

"Vì sao ngươi bỗng nhiên nhắc tới nàng?"

Tên này, với Vinh Vương, với Vinh Vương phi đều không xa lạ.

Năm xưa, Vinh Vương vẫn là thế tử Sở vương phủ, mẫu thân hắn mất sớm, phụ thân chỉ có một vị trắc phi, đó là mẫu thân Lâm thị của Thuần Thánh Đế, Thuần Thánh Đế vốn là con vợ lẽ, nhưng Sở vương khi đó đã triền miên trên giường bệnh hồi lâu, sợ khi mình nói không rõ đã buông tay, xuất phát từ lòng thương tiếc, liền nâng Lâm thị làm chính thê, khiến Thuần Thánh Đế từ con vợ lẽ trở thành con vợ cả, như thế cũng có một tước vị quận vương.

Nào biết vào kỳ thi mùa xuân tiên đế cưỡi ngựa té b·ị th·ương, không kịp chữa trị bỏ mình, nhưng vẫn chưa có huyết mạch, ngôi vị hoàng đế này liền mơ màng rơi xuống trên đầu Sở vương.

Đáng tiếc hắn còn chưa ngồi trên vị trí kia, đã bệnh nặng rời trần.

Khi Thuần Thánh Đế mới kế tục quận vương vị, theo lệnh mẫu thân cưới Liễu Tố Hiền ở Hoài Thông.

"Năm đó người của ngươi chặn gi·ết hai phu thê hắn ở Nam Châu, Liễu Tố Hiền vẫn mang thai nghén, vì bảo toàn tính mạng hắn cam nguyện chịu ch·ết, ai cũng cho rằng, nàng cùng hài tử trong bụng nàng đ·ã ch·ết dưới loạn k•iếm, lại không ngờ, hôm nay có một vị điện hạ tự xưng là huyết mạch của Liễu Tố Hiền bỗng nhiên xuất hiện."

Vinh Vương phi nói, nhìn thấy người trong mành bỗng dưng trợn mắt, nàng mím môi một lát lại nói: "Vương gia có biết điều gì mới thú vị không? Vị điện hạ kia chính là người chung đường chăm sóc Minh Nguyệt khi nàng lưu lạc dân gian, đi cùng nàng từ Nam Châu đến Thục Thanh."

Vinh Vương gần như thất thần, yên lặng nhìn chữ trên sách thật lâu, rồi mới than: "Thần Bích, ngươi cũng rất hận ta đi?"

"Ta hận ngươi làm gì?"

Vinh Vương phi hừ cười một tiếng, đôi mi tinh tế cong cong giương lên: "Ngươi biết, người ta hận nhất là hắn và Liễu Tố Hiền, nếu không có hai người đó, ngươi và ta cũng sẽ không đi đến ngày hôm nay, làm đôi phu thê như thế này."

"Liễu Tố Hiền thật đúng là âm hồn không tan, nàng đ·ã ch·ết, con trai của nàng lại mạng dài, hiện giờ, vẫn dính dáng đến Minh Nguyệt của ta, ngươi nói xem, hắn đến tột cùng là thiệt tình thân cận với Minh Nguyệt, hay là căm hận ngươi, năm đó làm hại mẫu thân hắn ch·ết thảm?"

Vinh Vương nghe vậy, mặt chưa động, một tay lại nắm lấy cạnh bàn.

"Vương gia, năm đó ngươi nhất thời nhân từ, có nghĩ tới tư vi nơm nớp như đi trên băng mỏng, lo sợ sống tạm bợ như hôm nay không?"



Mặt mày Vinh Vương phi lạnh lẽo không mang theo chút ôn nhu nào, "Ngươi muốn như thế nào là chuyện của ngươi, nhưng ta tuyệt không cho phép Minh Nguyệt có chút nào giống ngươi."

Vinh Vương phi dứt lời, liền lệnh Phong Lan thu hồi ngọc bội trên người Thu Hoằng, ng·ay sau đó xoay người đi ra thư phòng.

"Vương gia!"

Thu Hoằng lâu sau chưa nghe thấy động tĩnh sau mành, nàng quay đầu liền thấy Vinh Vương đã nằm trên bàn, cũng không rảnh lo chân đang tê, nàng đứng lên liền đi vào thuần thục lấy kim châm ra để thi châm cho hắn, lại phát giác hắn vẫn chưa hôn mê, chỉ là gối đầu lên cánh tay, hai mắt thất thần, không nhúc nhích.

"Thu Hoằng, nếu Thuần Linh cung truyền tin, ta sẽ cần ngọc bài vương phi,"

Thật lâu sau, Thu Hoằng mới vừa nghe thấy thanh âm mỏi mệt, nản lòng của hắn:

"Ngươi nhất định phải canh giữ Nhung Nhung, đừng để nàng...... Lại làm việc ngốc nữa."

Vinh Vương phi nói sẽ vào cung thăm, nhưng giữa hè ánh nắng nóng cháy, chói rọi loá mắt trong hẻm cung hơn nửa ngày, nàng trước sau cũng không có đặt chân đến Thuần Linh cung.

Thương Nhung sớm đã quen nàng nuốt lời, trước đây còn mất mát khổ sở, nhưng hôm nay rốt cuộc cũng không còn chút gợn sóng nào.

Sáng sớm khi Thuần Thánh Đế sai người đưa tới rất nhiều ban thưởng, hắn cũng tự mình lại đây thăm Thương Nhung, Thương Nhung không chịu để thái y bắt mạch, hắn cũng không buồn bực, nhớ nàng có lẽ là bởi vì chuyện Hồ Quý phi nghiệm thân cho nàng nên trong lòng vẫn còn khuất nhục, hắn không khỏi áy náy, tự nhiên muốn đền bù càng nhiều.

Cũng là khi đó, Thương Nhung mới biết Hồ Quý phi bị cấm túc hai tháng.

Hoàng hôn đúng thời điểm dùng bữa tối, Mộng Thạch bê hộp đồ ăn bước vào Thuần Linh cung, đám người Hạc Tử bị hắn cho lui, trong điện chỉ còn lại hai người hắn và Thương Nhung.

Bóng cây lắc lư trải dài ngoài cửa sổ, sông mây hồng đỏ chiếm trọn một nửa chân trời, chỉ còn lại một nửa mặt trời chưa lặn, ánh chiều tà rơi xuống, bao phủ khắp người.

"Vi Vi, ta bảo đảm mỗi loại thức ăn ở đây đều là món ngươi thích."

Mộng Thạch xếp từng dĩa thức ăn trong hộp lên bàn, lại rót cho nàng một ly trà xanh.

Bốn mặn một xào một canh, cá chua ngọt, gà luộc, thịt kho tàu, tôm bách hoa, cuối cùng là món rau xào, cùng với một chén canh xương hầm củ mài.

Thương Nhung rũ mắt nhìn, chậm chạp không động đũa.

Mộng Thạch cầm lấy đũa, học động tác của thiếu niên trong tiểu viện rừng trúc lúc trước, gạn gạn một miếng thịt cá, mới kẹp vào trong chén nàng: "Ăn đi."

Nàng nhìn chằm chằm thịt cá được bọc đầy nước sốt đậm đặc trong chén nhỏ, một hồi lâu, rốt cuộc vẫn là nhịn không được cầm đũa lên.

Mấy tháng chưa từng ăn thức ăn mặn, hương vị quen thuộc vừa vào miệng, lại không biết vì sao, chóp mũi càng ngày càng cay, nàng theo bản năng mím chặt môi.

"Mộng Thạch thúc thúc."

Mặc dù hiện giờ hắn đã trở thành đường huynh danh chính ngôn thuận của nàng, Thương Nhung vẫn theo bản năng gọi hắn như vậy.

Nàng nói: "Ngài đừng để hắn tới đây, xin ngài."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếm Ủng Minh Nguyệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook