Kiếm Ủng Minh Nguyệt

Chương 56: Rất Nhớ Chàng

Sơn Chi Tử

11/10/2024

Mùi m•áu càng ngày càng nồng.

Mà xúc cảm giữa máu với nước mưa chung quy vẫn có khác biệt, ánh sáng u ám, Thương Nhung thấy tay mình dính đầy sắc đỏ.

“Ngươi gạt ta.....”

Giọng nói nàng phát run.

Giọt mưa như châu vỡ, sương đêm ẩm ướt lượn lờ ngoài khung cửa sổ rộng mở, tia chớp lóe lên ánh sáng trắng, chiếu lên cả hai gương mặt đều tái nhợt của nàng và hắn.

“Hình như nàng cũng đang gạt ta.”

Thiếu niên chăm chú nhìn nàng, hai ngón tay lạnh lẽo bẹo lấy má nàng: “Gầy thành như vậy, cũng coi như sống tốt?!"

Nước mắt Thương Nhung tích trên hổ khẩu* hắn.

*hổ khẩu: kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ

Hắn khựng lại, cũng không nói chuyện, chỉ dùng đốt ngón tay nhẹ lau từng chút trên gương mặt nàng.

Hạc Tử an tĩnh ngủ trên giường, Thương Nhung vội vàng muốn xuống giường đi tìm thuốc trị thương, lại bị thiếu niên giữ chặt cánh tay, ngồi trở lại trên giường.

“Mang giày."

Hắn nhẹ nâng cằm, đáy mắt là mệt mỏi khó có thể che giấu.

Thương Nhung mang xong giày đi tìm kiếm thuốc trị thương, quay đầu nhìn lại thấy đôi mắt thiếu niên đang nhìn chằm chằm ống tay áo nàng, nàng cúi đầu, phát giác trên cổ tay lộ ra một đoạn vải mịn, nàng theo bản năng giấu giấu cánh tay về phía sau.

Lạy ông tôi ở bụi này.

Nhưng hắn cũng không nói gì, chờ nàng đến gần, hắn không có ý muốn cởi y phục, cũng không có ý để nàng giúp mình bôi thuốc cầm máu.

“Ta tự làm.”

Hắn nhận thuốc trị thương từ trong tay nàng.

Thương Nhung cũng không kịp nói gì, đã thấy hắn muốn đi về hướng phía sau bình phong, nàng nhắm mắt đi theo đuôi hắn, lại thấy hắn bỗng nhiên xoay người lại.

“Nàng không được nhìn lén ta.”

Hắn nghiêm túc nhìn nàng cường điệu.

Thương Nhung đành phải đứng yên, nhìn hắn đi vào.

Cách một tấm bình phong vải mỏng thêu hoa, nàng đưa lưng về phía hắn, sau bình phong chỉ có tiếng một ít tiếng sột sột soạt soạt rất nhỏ.

“Chiết Trúc.”

Nàng nhịn không được gọi.

“Hửm?”

Tiếng nói thiếu niên không biết vì sao có chút nghẹn.

“Ngươi không nên tới.”

Nàng rũ mi mắt nói.

“Hiện giờ ta cũng đã ở trước mặt nàng, nàng vẫn muốn nói với ta như vậy,” thiếu niên lười biếng, “Xem ra, nàng thật sự không muốn ta tới.”

“Không phải……”

Nghe ra trong giọng nói hắn một ít mất mát, nàng không chút nghĩ ngợi lắc đầu, nàng xoay người, trông thấy trên bình phong kia mơ hồ chiếu ra hình dáng hắn, lòng nàng tràn đầy mâu thuẫn, khó lòng giải thích.

“Vậy nói cách khác,”

Bóng dáng thiếu niên đong đưa trên vải mỏng, đột nhiên, hắn từ phía trên nhô đầu ra, “Nàng nhớ ta?”

Thương Nhung bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn hắn.

Tiên hình của Lược Phong Lâu cực kỳ lợi hại, Chiết Trúc cũng không biết v•ết th•ương sau lưng rốt cuộc có bao nhiêu chỗ, hắn gần như chỉ bôi qua loa chút thuốc, vốn không muốn mặc lại áo ngoài, nhưng hắn phát giác áo trong của mình bị máu tươi thấm đến không nhìn nỗi, hắn nghĩ nghĩ, vẫn nên mặc áo ngoài đen huyền vào.

Mưa rơi đầy mái ngói, cọ rửa sạch sẽ hết thảy khô nóng ban ngày, hơi nước ẩm ướt dính vào chiếu trúc trên mặt đất, Thương Nhung cùng thiếu niên ngồi cạnh nhau ở đệm tròn mềm mại trên chiếu, lò nhỏ trên bàn đã tắt, đêm hè, Chiết Trúc cũng không ghét bỏ trà lạnh như lúc vào đông.

“Chiết Trúc, trong cung có Lăng Tiêu Vệ, còn có cấm quân, ngươi ở chỗ này rất nguy hiểm,” Thương Nhung ôm hai đầu gối, nhẹ giọng nói, “Thừa dịp trời còn chưa sáng, để Mộng Thạch thúc thúc đưa ngươi đi đi.”

“Ta sẽ giúp ngươi tìm [Huyền đều đan thần kinh].”

Nàng nói.



Chiết Trúc nghe tiếng, nhẹ nâng lông mi dày lên cùng nàng nhìn nhau, “Ta nói muốn nàng tìm giúp ta?”

Biểu tình hắn lãnh đạm như thế, khiến Thương Nhung nhất thời ngơ ngác, không biết nên nói tiếp như thế nào.

“Có lẽ là ta sai rồi,”

Hắn gác chén trà mới nhấp một ngụm trong tay xuống, tóc ngắn ướt át bên mái của hắn đong đưa, “Ta còn cho rằng nàng sẽ nhớ ta.”

Dưới giọng nói thanh linh bình đạm, ẩn giấu một chút bực mình mất mát.

Thương Nhung mắt thấy hắn đứng lên, hắn mới động được một bước, nàng liền theo bản năng bắt lấy tay hắn, nắm thật chặt, cho đến khi, hắn rũ mắt xuống nhìn nàng.

“Chiết Trúc……”

Nàng gần như bất lực, hoảng sợ gọi tên hắn.

Chiết Trúc không nói lời nào, lại ngồi xổm người xuống, ôm nàng vào trong lòng ngực.

Cái ôm của hắn như thuốc hay làm tan rã tâm phòng bị của nàng, bất quá chỉ trong giây lát, hốc mắt nàng hồng thấu, lại không dám ôm ngược lại hắn, sợ đụng vào miệng v·ết th·ương.

“Ta rất nhớ chàng.”

Mưa đêm dồn dập, âm thanh nghẹn ngào của nàng khóa lại tiếng mưa rơi thanh thúy như châu vỡ: “Thật sự rất nhớ.”

Nàng thường mơ thấy cuối rừng lê kia, có cây gòn một nửa rễ cắm vào nước, cánh hoa đỏ rực phủ đầy cây như hòa quyện với sắc trời hồng thấu.

Hắn nắm tay nàng, dạy nàng ném đá trên mặt sông.

Chiết Trúc nghe thấy thanh âm nàng, cằm hắn để trên đầu nàng, ôm nàng càng chặt, khóe môi hắn ngầm giương lên: “Ta biết rồi.”

Nàng không dám ôm hắn, lại nắm tay hắn thật sự chặt.

Chiết Trúc có chút vui vẻ, nhưng khi buông nàng ra mặt lại không hiện: “Ta không tức giận, cũng không phải ta muốn đi, chỉ là có một thứ phải cho nàng.”

Thương Nhung rốt cuộc buông tay hắn ra, nhìn hắn đứng dậy đi vào nội điện.

Chiết Trúc đến sau bình phong lấy cái hộp nhỏ trên ghế, xoay người đi qua Hạc Tử đang ngủ say bên cạnh, lông mi hắn không động, vén rèm đi ra ngoài.

Hắn lại ngồi xuống trước mặt Thương Nhung, nhìn nàng không mang theo chút vật trang sức nào trên búi tóc đen nhánh.

Xinh đẹp hơn bím tóc hắn tết nhiều.

Hắn nghĩ.

“Duỗi tay.”

Thương Nhung nghe thấy hắn nói.

Nàng ngoan ngoãn vươn cái tay không có quấn vải mịn, thấy hắn mở hộp nhỏ kia, từ đó lấy ra sợi tơ khảm một vòng bảo châu tròn trịa.

Thiếu niên rũ mi, nghiêm túc cột đầu sợi tơ vào cổ tay của nàng, mặc dù ngọn đèn dầu trong điện mờ ảo, mỗi một viên châu trên sợi tơ cũng đều long lanh sáng bóng.

Hắn cảm thấy mỹ mãn, cong cong đôi mắt.

“Thích không?”

Hắn hỏi.

Tiếng mưa rơi tí tách bên tai, Thương Nhung nhìn sợi tơ trên cổ tay, lại nhìn thiếu niên, nàng nhẹ nhàng gật đầu, tiếng nói nghèn nghẹn:

“Thích.”

Ước chừng là bởi vì vết thương sau lưng, Chiết Trúc có một khoảnh khắc choáng váng, nhưng hắn cũng chỉ nhíu mi một chút, đơn giản nằm xuống chiếu trúc, hắn nhắm mắt lại, lặng yên ổn định cơn choáng váng, vẫn không quên nói nàng: “Nàng yên tâm, Mộng Thạch có thể cho ta danh chính ngôn thuận ở lại nơi này, hiện giờ nàng, và ta, còn có hắn, là châu chấu trên cùng một dây, ta ở Ngọc Kinh cũng còn chuyện ta phải làm.”

“Lúc trước là ta muốn nàng chơi với ta.”

Hắn không mở mắt, lại cong môi, nói với nàng: “Hiện giờ ở chỗ này, ta cũng cam tâm tình nguyện chơi cùng nàng.”

“Cho nên……”

Không hề dự liệu, đôi môi bị bao phủ.

Lông mi vừa dày vừa dài rung động, hắn chợt mở mắt, xúc cảm mềm mại mà ấm áp trên môi cơ hồ khiến trái tim trong lồng ngực hắn đập liên hồi không thể khống chế.

Thương Nhung nhắm chặt mắt, bỏ lỡ vành tai thiếu niên hồng thấu, cũng bỏ lỡ biểu tình kinh ngạc của hắn.

Nụ hôn của nàng cũng trúc trắc như thế, chỉ biết đụng vào cánh môi hắn, rồi lại không biết nên làm cái gì tiếp theo, chỉ nhẹ dán như vậy, mảng hồng trên má nàng đã lan tới cổ.

Nàng một chút cũng không dám nhìn hắn, thối lui liền muốn chạy.



Nhưng thiếu niên lại vươn tay giữ lấy mặt nàng, hắn đã thấm mưa, ngón tay vẫn lạnh lẽo, nhưng bởi vậy hắn càng cảm nhận được rõ ràng độ ấm trên má nàng, đôi mắt xinh đẹp của hắn có chút mê ly, nhẹ nhàng gọi nàng: “Vi Vi……”

Mưa đêm ướt đẫm, mành trong điện nhẹ nhàng lay động tung bay.

Thương Nhung thấy đôi mắt hắn lại trở nên sáng lấp lánh.

Hắn bỗng nhiên lại ôm nàng.

Hô hấp mềm nhẹ chiếu vào cần cổ nàng, tay nàng chỉ nắm thật chặt y phục ướt át của hắn.

“Ta phải đi.”

Hắn có chút lưu luyến, “Qua hai ngày nữa, ta sẽ tới.”

“Tối nay bất luận phát sinh cái gì, nàng cũng không cần để ý.”

Thương Nhung được hắn ôm vào nội điện, một lần nữa nằm trên giường, toàn bộ điện yên tĩnh lại, nàng thậm chí còn nghe được tiếng Hạc Tử hít thở.

Thiếu niên kia đến rồi lại đi, giống một cơn gió nhẹ, lại như một giấc mộng đẹp.

Sau nửa đêm Thuần Linh cung một mảnh hỗn loạn, cung nga cùng hoạn quan gác đêm toàn bộ kêu lên sợ hãi, nói nhìn thấy hắc y thích khách, rốt cuộc Hạc Tử tỉnh táo lại, thấy công chúa nhắm hai mắt, tựa hồ vẫn chưa bị những ồn ào trộn lẫn trong tiếng mưa làm cho bừng tỉnh, nàng cũng không rảnh lo cái khác, vội chạy ra ngoài điện xem xét.

Sau khi Hạc Tử ra cửa, Thương Nhung cũng không mở mắt, nhẹ nhàng chạm đến vòng châu trên cổ tay dưới chăn gấm.

Khi Mộng Thạch đưa Chiết Trúc ra cung, mưa vẫn chưa dứt, sắc trời lại dần sáng, Chiết Trúc ở trong xe ngựa mơ màng sắp ngủ, Mộng Thạch đưa hắn về một tiểu viện nhỏ trong hẻm sâu, mới đi kiểm tra miệng v·ết th·ương của hắn liền lắp bắp kinh hãi.

“Chiết Trúc công tử vết thương này của ngươi……”

Toàn bộ phía sau lưng đều là vết roi quất, ngang dọc đan xen, qua loa bôi thuốc bột cũng chỉ miễn cưỡng cầm m•áu, mỗi một miệng v·ết th·ương kia đều là m•áu chảy đầm đìa.

“Muốn thoát ly Lược Phong Lâu cũng không phải chuyện dễ dàng gì, tự nhiên ăn hết đau khổ,” Thập Ngũ từ ngoài cửa đi tới, nhìn thấy vết thương sau lưng thiếu niên liền nhịn không được lại nói, “Rõ ràng đang bị trọng thương, hắn lại bất chấp rút lộ trình một tháng còn có nửa tháng, vừa mới tới Ngọc Kinh liền vội vàng muốn đi gặp người…… Thật là tên cứng đầu.”

Thiếu niên để cằm trên gối mềm, cũng không biết suy nghĩ cái gì, lông mi rũ hờ, Mộng Thạch hiện giờ lắc mình biến thành hoàng tử Đại Yến, nhưng cũng vẫn giống như lúc trước, vén tay áo lên, vội vàng rửa sạch, băng bó miệng v·ết th·ương cho thiếu niên.

“Ta biết, nàng nhất định không muốn nói cho ngươi biết.”

Mộng Thạch bận một hồi, đầu đầy mồ hôi, lại thấy thiếu niên lặng im nhìn chằm chằm vết sẹo cũ trên tay mình, hắn liền nói.

“Nàng không muốn để ta biết,”

Tiếng nói Chiết Trúc bọc vài phần mệt mỏi buồn ngủ, “Vậy ta làm như không biết.”

Hắn từng hưởng qua tư vị như nàng, như thế nào lại không rõ nàng cố tình che giấu bởi vì cái gì.

Có chút khó chấp nhận, nhưng hắn cũng từng tiếp nhận.

Cùng với cơn mưa sáng sớm, Chiết Trúc rốt cuộc thắng không nổi mệt mỏi nhắm mắt lại, một giấc này cũng vẫn chưa ngủ bao lâu, hắn nghe được tiếng bước chân liền nhạy bén mở to mắt.

“Công tử.”

Khương Anh thấy hắn tỉnh lại, liền cúi đầu với hắn.

Hiện giờ thoát ly Lược Phong Lâu, thiếu niên này không còn là Thập Thất hộ pháp.

Chiết Trúc lười nói chuyện, cũng không để ý tới hắn.

Khương Anh đành phải đặt hộp đồ ăn tới trên bàn, đồng loạt bày thức ăn trong đó ra bàn, nhưng không bao lâu, hắn lại thình lình nghe thấy tiếng Chiết Trúc: “Cửa hàng bạc nhà ai tốt nhất Ngọc Kinh?”

Cửa hàng bạc?

Khương Anh không hiểu ra sao, quay mặt đi, kính cẩn đáp: “Thuộc hạ cũng mới tới Ngọc Kinh, vẫn chưa biết Ngọc Kinh có cửa hàng bạc nào.”

Thiếu niên lại không nói.

“Nhưng thuộc hạ có thể đi hỏi thăm.”

Khương Anh vội vàng nói.

“Ngươi biết ta đặt vàng ở chỗ nào,”

Thanh âm Chiết Trúc dường như vẫn chưa tỉnh hẳn, “Thay ta tìm cửa hàng bạc tốt nhất, làm mũ phượng.”

“Mũ phượng?”

Khương Anh càng không hiểu ra sao.

Chiết Trúc nghĩ nghĩ, lại nói:

“Nhất định phải làm mũ phượng vàng đẹp nhất thiên hạ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Kiếm Ủng Minh Nguyệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook